Con Rể Quyền Quý

Chương 2910



Chương 2912

Khi Lục Giả Hành nói câu này, khuôn mặt ông ấy đột nhiên nở nụ cười, có thể tưởng tượng khi quay đoạn video này, nụ cười của Lục Giả Hành là xuất phát từ tận đáy lòng, ông ấy nói tiếp: “Bố và mẹ cậu là hai người rất thú vị, tôi nói như vậy cũng không hẳn là đánh giá phiến diện, dù sao tôi cũng lớn hơn bọn họ mấy trăm tuổi. Lúc đó bụng của mẹ cậu vẫn chưa lớn lắm, cậu khi đó chỉ là một đồ chơi nhỏ trong bụng của mẹ cậu thôi, khi tôi gặp mặt bố cậu, thì cậu ấy đang bị thương nặng. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất kì lạ, ai có thể đánh bố cậu thành ra như vậy được chứ. Bởi vì người có thể làm cậu ấy bị thương nặng, thì chắc chắn thực lực của người đó cũng mạnh đến nỗi có thể nghiền nát tất cả các sinh mạng trên thế giới. Đương nhiên, so với tôi thì vẫn còn kém xa lắm, cậu biết đấy, dù sao tôi cũng là vô địch thiên hạ mà, ha hai”

Ảo ảnh của Lục Giả Hành cười lớn, dáng vẻ già nua không đứng đắn này mới chính là ông già Lục mà Trương Thác quen biết.

“Được rồi, tôi cũng không nói nhiều với cậu nữa. Dù sao, việc gặp được bố mẹ cậu đã cho tôi biết được đáp án mà mình luôn tìm kiếm. Thế giới này thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, có một thế lực như vậy tồn tại và thống trị ở phía trên, không phải nói bọn họ mạnh đến thế nào.

Nếu thật sự chiến đấu, bọn họ sẽ bị tôi nghiền nát dưới mặt đất, nhưng họ hiểu thế giới này hơn chúng ta, thậm chí họ còn có thể nghĩ ra cách để thay đổi thế giới, giống như bây giờ cậu đang ở nền văn minh tâm Trái Đất, cậu có thể nhìn thấy bầu trời, có thể nhìn thấy mặt trời và mặt trăng, nhưng sẽ không bao giờ có thể đến gần nó, bởi vì đó chính là quy tắc. Thế lực đó rất kiêu ngạo, bọn họ không cho rằng tất cả chúng sinh đều bình đẳng, họ tin rằng chúng sinh chỉ là đối tượng vui chơi của họ. Còn thế lực đó là cái gì, sau này sẽ có người nói cho cậu biết, sự xuất hiện của tôi chỉ là để chỉ đường cho cậu, một con đường mà cậu nên đi tiếp mà thôi.”

Ảo ảnh của Lục Giả Hành nói đến đây, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Khi Anh Linh Điện bị dịch chuyển, những người đó đã nói rõ rằng đã chuẩn bị để hành động, hành động của bọn họ rất đơn giản, bọn họ muốn giết cậu. Những gì cậu phải làm tiếp theo là bảo vệ tính mạng của mình. Nếu họ muốn giết cậu, không một ai ở tâm trái đất có thể bảo vệ cậu, cậu phải mau chóng trở về. Năm đó tôi đã phải chia khí và binh riêng biệt, vì lo lắng về chuyện làm phản của các anh linh, nhưng bây giờ, nó không còn quan trọng nữa, bây giờ khi cậu trở về mặt đất, cậu phải có thế lực của riêng mình, cậu phải giúp họ giải mã được tổ binh, tổ binh có sức mạnh lớn đến mức ngoài sức tưởng tượng của cậu. Sau khi mặt đất được tổ binh nắm giữ, cậu sẽ không phải sợ tâm trái đất nữa, có tổ binh ở đó rồi, tôi sẽ đưa cậu đến nơi này trong ba ngày, cậu còn nhớ không nhóc con, đó chính là ba ngày mà cậu không muốn đối mặt nhất. Được rồi, hành động đi, đúng rồi, cách trở lại mặt đất rất đơn giản, có lối đi ở thế giới thần thánh, cậu cứ hỏi họ là được, nhóc con, hãy cố gắng mạnh mẽ hơn nữa, tất cả người trần đều muốn Anh Linh Điện, họ nghĩ rằng đây là đỉnh cao của quyền lực, nhưng cậu không cần phải lo lắng quá nhiều về Anh Linh Điện đâu, cậu đã nắm giữ được báu vật lớn nhất của thế giới này rồi, không vì thứ gì khác mà chính là vì cậu là con của người đàn ông đó”

Sau khi Lục Giả Hành nói xong, ảo ảnh dần dần biến mất trước mắt Trương Thác, cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.

“Giết tôi…” Trương Thác nhìn xung quanh: “Nếu đã có nhiều người muốn giết tôi, ông già Lục, tại sao ông lại khiến tôi áp lực lớn như vậy chứ?”

Trương Thác vừa nói xong, cơ thể anh bỗng lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

Chỉ năm phút sau khi Trương Thác biến mất, một vài bóng người đã xuất hiện ở đó.

“Có người đã từng đến đây”

“Là thăng nhóc đó.”

“Anh Linh Lệnh đang ở trong tay nó.”

“Đi tìm rồi giết chết nó đi!”

Sau khi Trương Thác rời khỏi phạm vi khu vực Anh Linh Điện, cũng không đi thẳng đến thế giới thần thánh. Anh cảm thấy có chút không còn lời gì để nói, ông già Lục này sao nói chuyện lại vô lý như vậy, trực tiếp hỏi về lối đi tới thế giới thần thánh ư, làm như thể bản thân anh phải đi theo bọn họ không bằng.

Nhưng mà Trương Thác không suy nghĩ quá nhiều, dù sao thì ông già Lục cũng không phải như thế. Trương Thác muốn đến thành phố Bắc Hà trước tiên, Y Ngọc Điệp và Hoàng Trạch Minh đều đang ở đó. Anh nghĩ rằng trước khi rời đi, mình cần phải báo cho họ biết những chuyện liên quan tới thú nhân để họ có thể chuẩn bị sẵn sàng.

Từ nơi đây đến thành phố Bắc Hà còn thêm một ngày đi đường nữa.