Con Hamster Lông Vàng Cuối Cùng Của Vũ Trụ

Chương 14: Giảm béo thất bại



Bởi vì Arnold một giây trước còn ở đây trộm cho cậu vài viên ngũ cốc, giây tiếp theo đã bị Keikatsu phát hiện mắng hắn, đầu óc Tống Trường An toàn là hình ảnh lúc Keikatsu phê bình Arnold mà Arnold một chút cũng không nói một lời, vì thế mà lén rơi nước mắt.

Tống Trường An có thể tự mình làm phiền chính mình, có bị đói cũng sẽ không trách người khác, nhưng vì mình mà khiến nhiều khác rơi vào rắc rối làm cậu rất khó mà cười cười xem như không có gì.

Trong khoảng thời gian này, Tống Trường An cũng không phải không từ trong miệng người khác nghe được tin tức của Arnold, có người nói hắn là thiếu tướng.

Tuy một số quy tắc của thế giới này cậu cũng không rõ lắm nhưng dù có là địa vị nghe có vẻ rất cao là thiếu tướng kia vẫn bị Keikatsu mắng vì cho cậu ăn, cho nên Tống Trường An vừa thân với Arnold vừa cảm thấy Keikatsu ngày thường vẫn luôn tươi cười sinh ra vài phần sợ hãi.

Vô duyên vô cớ tự nhiên được ấu tể ưu ái, Arnold cảm thấy cuộc sống này thật quá hạnh phúc.

Trước kia phải hắn chủ động mới có thể sờ sờ ấu tể, nó vẫn luôn kháng cự không cho hắn thơm thơm, né sang bên khác cọ cọ người lên hắn, lâu lâu bị hắn bế lên muốn thơm thơm thì nó lại dùng móng nhỏ bụm mặt, đáng yêu cực kỳ.

Tuy bị bộ lông vàng che đi nên không nhìn ra bộ dáng xấu hổ đỏ mặt nhưng nhìn điệu bộ hoảng loạn của nó cũng khiến cho những người bị bộ lông xù xù thao túng tâm lý càng thêm mê mệt.

Người đột nhiên bị ấu tể ghẻ lạnh — Keikatsu: "....."

Từ lúc hắn mở miệng ra đã sớm biết sẽ bị ấu tể chán ghét, lại không nghĩ tới vậy mà lại bị chán ghét hoàn toàn triệt để.

Mỗi khi phát hiện bóng người Keikatsu, biểu tình ấu tể liền khẩn trương, vừa đụng tới dù có đang ăn cũng liền cẩn thận buông đồ ăn trong tay ra.

Chẳng thèm để ý Keikatsu nỗ lực cười thế nào, trong mắt ấu tể vẫn chỉ là một hung thần giết người vô tình, Keikatsu ngồi một góc vừa khóc vừa cắn khăn tay, người khác nhìn cũng đau lòng thay mà cổ vũ lão.

Keikatsu: "Ta vì Trường An mà trả giá lớn quá đi! Tại sao lại không cho ông ôm ấp hun hít nữa chứ hả! Tại saooo?!!"

Nhưng bởi vì sự tồn tại của lão ảnh hưởng đến "thể xác và sức khoẻ tinh thần" của ấu tể cho nên dù có đồng cảm với Keikatsu nhưng vẫn lạnh lùng vô tình đuổi lão tới phòng giám sát.

Nhìn về phía người chiến thắng Arnold, Keikatsu trương một mặt già tràn đầy đau khổ.

***

Tống Trường An tự giác chạy như bay trên vòng lăn.

Vòng lăn chuyển động nhanh chóng duy trì một tốc độ nhất định làm cậu dần mất sức thở dốc.

Nhiều ngày trước, nhìn bụng mình càng ngày càng phì ra, cậu kì thật cũng không còn có thể tự lừa dối bản thân nữa, hơn nữa trước kia lỡ hứa hẹn với Arnold rồi, Tống Trường An bị một thế lực kì lạ kích thích, phần lớn thời gian đều trôi qua trên vòng lăn.

Nói phải biết bụng cậu đã từng dù có mềm như bồn không có cơ bụng, nhưng cũng không đến mức bề ngang lại phát triển nhiều cỡ này!

Đại khái là mấy hôm trước cậu biểu hiện không mấy coi trọng đồ ăn cho nên bọn họ cũng không có cắt xén đồ ăn của cậu.

Chỉ là Tống Trường An miễn cưỡng ăn no liền dừng lại, chỉ ngẫu nhiên lén lút trữ lại một viên hạt ngũ cốc, thừa dịp không ai để ý liền nhập cư trái phép về nhà, giấu ở phía dưới giường nhỏ của mình.

Tống Trường An nhìn chín viên hạt ngũ cốc được chính mình chỉnh chỉnh tề tề xếp dưới gầm giường, có chút chột dạ mở miệng: "Tuy là mình có trữ nhưng mình không có ăn! Cái này chỉ là để chuẩn bị cho sau này lỡ có đột nhiên đói bụng thôi!"

Thật ra Arnold sớm đã biết hành vi này của cậu nhưng cũng không có vạch trần, coi như chính mình không có phát hiện ra.

Vậy là sau một thời gian ngắn, hạt ngũ cốc dưới giường của Tống Trường An càng ngày càng nhiều.

Nhìn ngũ cốc đã bắt đầu cao lên tới hàng thứ hai, Tống Trường An: "....." Cậu hình như trữ có hơi nhiều.

Không giám nhìn lại lần hai, cậu kéo kéo khăn trải giường che đi gầm giường rồi liền chạy ra ngoài.

Mấy ngày trước Arnold có cân Tống Trường An một lần, dựa theo thành quả nghiên cứu của họ về quyển sách nhỏ kia, cân nặng của ấu rể hẳn là không có vượt quá giới hạn, nhưng đã gần đạt giới hạn lớn nhất.

Nhưng vì thấy thành quả mấy ngày nay của tiểu ấu tể tự khống chế phần ăn cùng với tự giác vận động, giờ cơm chiều Arnold lại chuẩn bị cân ấu tể lần nữa.

Mấy người Keikatsu không rõ lắm, đã kiểm tra thông tin của Hamster lông vàng Tống Trường An thì biết được hamster sau ba đến bốn tháng liền bước vào thời kỳ thành niên, cân nặng sau khi thành niên thường nặng từ 140g - 200g.

Tống Trường An không rõ bản thân hiện tại rốt cuộc đã được mấy tháng, nhưng thấy lúc Niệm Niệm mua được Hamster lông vàng, cậu còn trộm tự nhìn hòn bi của mình.... Hẳn là đã lớn khoảng hai tháng, nhưng cân nặng của cậu đã đạt 136g!

Ngày đó nhìn số cân nặng của mình xuất hiện, Tống Trường An cũng ngốc.

Cho nên vì muốn chiêm ngưỡng thành quả giảm béo của bản thân, Tống Trường An hôm nay không chỉ chạy bộ nửa ngày, trước khi cân còn cố tình để bụng rỗng, còn đi WC vài lần, lúc này mới tràn đầy tự tin đi tới trước mặt Arnold.

Nhìn ấu tể tự tin mười phần ưỡn ngực trước mặt, lại nhìn bữa chiều trong chén hầu như không vơi đi bao nhiêu, Arnold không biết ấu tể muốn làm gì nữa.

Tống Trường An mỗi ngày uống sữa đều không bỏ lỡ một giọt sữa nào vậy mà hôm nay lại để sang một bên, hôm nay tới ngày cậu tự cân, muốn uống cũng phải chờ đến khi cân xong mới uống, nếu không sẽ nặng mất!

Vậy là Tống Trường An như ý nguyện được Arnold bế lên chiếc cân chuyên dụng được chuẩn bị riêng cho cậu, chỉ là cậu không có phát hiện ra lúc vừa bế cậu lên Arnold có hơi nhíu mày lại.

Một tay nâng ấu tể, Arnold nhìn bụng nhỏ mềm như bông của nó, không biết vì sao hắn lại cảm thấy ấu tể hình như có hơi nặng hơn trước.

Tống Trường An không hề phát hiện ra, nhảy từ lòng bàn tay Arnold xuống, dừng trên chiếc bàn cân, nhìn chỉ số cân nặng nhảy loạn xạ.

Tống Trường An nhìn chằm chằm Arnold dùng biểu tình chờ được hắn khen ngợi, nhìn hắn sờ sờ đầu mình, khoé miệng vui đến không khép lại được, ngây ngô đứng tại chỗ chờ chỉ số ổn định một chút.

Ngay sau đó, Tống Trường An trợn tròn mắt.

Ai có thể nói cho tui biết, ba con số trước mặt này là số gì được không?

142.

Tống Trường An: "?"

Tống Trường An: "??????"

Có phải do mắt cậu có vấn đề không? Tại sao cậu đã cố gắng chạy bánh xe như vậy rồi, đã vậy còn không ăn cái gì, thậm chí còn ở trên WC nhiều lần như vậy tại sao còn nặng hơn trước kia cơ chứ!!!!

Lập tức ý chí giảm béo liền biến mất, Tống Trường An chậm rãi tê liệt ngã trên mặt đất, cái bụng mềm mại chảy ra như một chiếc bánh hình chuột, trên chiếc bánh chuột tròn chĩnh, hai hạt đậu đen ngập nước mắt nhìn Arnold.

Arnold vội bế tiểu ấu tể lên, đau lòng lau nước mắt cho nó, một bên nhỏ giọng an ủi, một bên lại có chút áy náy.

Là tại hắn sớm cảm thấy được có điểm khác thường, hắn nên tìm cớ để không cho ấu tể tự cân, nếu vậy thì ấu tể sẽ không phải chịu đả kích như hiện tại.

Nhìn tiểu ấu tể trong lòng bàn tay dùng móng nhỏ lau nước mắt, Arnold hôn nhẹ lên đỉnh đầu nó tiếp tục an ủi, rất lâu sau mới thành công dỗ ấu tể nín khóc.

Tống Trường An trút hết đau khổ vào đồ ăn há miệng thật to uống sữa bò, lâu lâu lại sờ lên đôi mắt đỏ ửng, nằm trong lòng bàn tay Arnold uống hai ngụm sữa lớn thút thít, bắt đầu cáu kỉnh.

Bởi vì cảm xúc thăng trầm quá độ, chờ đến khi cậu uống sữa xong lại ăn thêm vài thứ, rất nhanh sau đó liền mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng bàn tay Arnold.

Vuốt lưng ấu tể, chờ đến khi xác định nó đã ngủ say, Arnold đứng lên, đem nó tới chiếc đệm mềm Keikatsu đưa qua, ấu tể còn hơi nhúc nhích, mơ hồ xoa xoa miệng mình.

Arnold lại sờ sờ sau lưng nó, lúc này nó mới tiếp tục yên tâm ngủ tiếp.

"Dẫn nó đi kiểm tra thân thể, nếu không có vấn đề gì thì không cần cho nó giảm béo nữa, nhìn mà đau lòng muốn chết." Keikatsu bất đắc dĩ nói.

Thành phần dinh dưỡng trong hạt ngũ cốc cũng đã cắt giảm, bọn họ chú ý thấy ấu tể vẫn luôn vận động rất tích cực, nhưng dù có vậy mà nó vẫn béo, kết cục này bọn họ cũng không ngờ tới.

Arnold gật gật đầu, hạn chế ấu tể ăn kỳ thật họ cũng rất cắn rứt lương tâm, họ cũng không muốn ấu tể phải kìm nén bản năng của mình.

Trong lúc Tống Trường An đang ngủ ngon lành, cậu hoàn toàn không ý thức được có bao nhiêu dụng cụ xưa nay cậu chưa từng thấy hỗn loạn đảo qua trên người mình, mãi đến khi toàn bộ quá trình kiểm tra hoàn thành xong xuôi thì cậu cũng chưa tỉnh lại.

Tống Trường An bị đưa về sân nhỏ của mình, lần này Arnold không chạm vào cậu mà đem tấm đệm lông nhỏ hình tròn đặt trên mặt đất, ấu tể lông vàng như muốn hoà làm một với chiếc đệm lông tròn, chóp mũi phấn nộn cùng với móng vuốt nhỏ cuộn tròn trông đáng yêu cực kì.

Arnold nhìn một hồi mới hỏi: "Kết quả kiểm tra thế nào rồi?"

Keikatsu gãi gãi đầu: "Dựa theo sức khoẻ tiêu chuẩn phổ thông của ấu tể, cơ thể Trường An phát triển không có vấn đề gì, chỉ có vấn đề duy nhất là béo, vượt quá tiêu chuẩn 12%."

"Nhưng Trường An cũng đã rất nỗ lực, không phải chúng ta không thấy được." Arnold ánh mắt có chút mờ mịt.

Keikatsu nói: "Phía bên Joe vẫn đang tiến hành thêm một bước thí nghiệm, cũng không biết nguyên nhân từ đâu. Tuy là có béo, nhưng hiện giờ cũng chưa có phát hiện ra ảnh hưởng gì xấu đối với cơ thể ấu tể, tiếp theo chúng ta lại tiếp tục quan sát."

Arnold gật gật đầu: "Nếu không có ảnh hưởng gì lớn thì cứ thuận theo Trường An đi."

Trước khi ấu tể khống chế được năng lực biến thành người thì sức khoẻ của nó đều dựa vào đội ngũ y tế chăm sóc, nhưng một khi nó nắm được năng lực này liền phải cần thêm nhiều dinh dưỡng để phát triển cơ thể.

Mặc kệ hiện tại ấu tể có béo hay không, chỉ cần nó khoẻ mạnh đến khi có thể biến thành người, cơ thể tiêu hao nhiều dinh dưỡng cũng sẽ làm nó gầy đi, bọn họ chỉ cần đảm bảo béo không làm ảnh hưởng xấu đến thân thể ấu tể sau này là được.

Rốt cuộc thì bắt nó giảm béo thật sự rất ảnh hưởng đến tâm lý của ấu tể.

Keikatsu gật đầu: "Ta sẽ thảo luận vấn đề tiếp theo cùng với đội ngũ y tế, cố gắng tránh việc này càng nhiều càng tốt."

"Còn có một việc nữa, ta tranh thủ hỏi ý kiến cậu chút, dù sao thì cậu cũng là người phát hiện ra Trường An." Keikatsu nói thêm.

Arnold: "Chuyện gì?"

Keikatsu: "Về chuyện livestream sinh hoạt của Trường An."

"Cậu biết đấy, sự tồn tại của Trường An cũng đã công bố ra ngoài, vì đã lâu lắm rồi không có ấu tể ra đời, tất cả mọi người đối với Trường An đều rất tò mò, video ghi lại căn bản không cách nào thoả mãn hiếu kì trong lòng bọn họ. Huống chi Trường An còn là ấu tể duy nhất có lông tơ từ trước đến nay của đế quốc nữa."

"Livestream cũng đã từng có tiền lệ, cũng không ảnh hưởng đối với sinh hoạt của Trường An. Hơn nữa cậu cũng cần được nghỉ ngơi, mọi lúc mọi nơi đều sẽ có người chú ý sự an toàn của Trường An, cũng coi như là một hình thức chăm sóc đi. Ta cũng không phản đối, càng nhiều người thì sẽ càng phát hiện ra nhiều thứ mà chúng ta không biết. Đương nhiên phương thức cụ thể còn chờ bàn luận thêm."

Arnold trầm mặc một hồi, hắn biết Keikatsu không nói dối.

Rất lâu sau, hắn mở miệng nói: "Hỏi ý kiến của Trường An một chút, nếu nó đồng ý thì được."

Keikatsu nhìn ấu tể đang ngủ mơ hơi mỉm cười: "Được."