Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 507: Chúng ta kết hôn nhé



Tưởng Cầm không nỡ rút tay lại, “ồ” một tiếng. Nghe ra sự thất vọng của cô, Mộ Dung Hoành Nghị bật cười: “Lát nữa sẽ đưa em đi ăn món khác nhé.”

Đúng lúc này, một tiếng chào hỏi mang theo sự ngạc nhiên vang lên: “Tổng giám đốc?”

Hai người ngẩng đầu lên, Mộ Dung Hoành Nghị không thể nhìn được, dựa vào giọng nói mà phán đoán, có chút quen tai, nhưng chắc chắn không đạt đến trình độ có thể đoán được là ai. Gọi anh là Tổng giám đốc, có lẽ là nhân viên của công ty.

Anh hướng về phía cô ta, gật đầu, đối phương vô cùng ngạc nhiên nói: “Không ngờ, ngài cũng đến đây ăn!” Đường đường là Tổng giám đốc của Tưởng thị, lại đi ăn KFC, nhìn thế nào cũng cảm thấy cảnh tượng nào cũng không đúng.

“Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tồi.” Mộ Dung Hoành Nghị bình tĩnh như cũ.

“Vậy ngài cứ ăn thong thả, tôi ở bên kia còn có bạn, tôi không làm phiền ngài nữa.”

Người vừa đến trước khi đi còn liếc nhìn Tưởng Cầm mấy lần, sau khi ngồi xuống, lại thì thầm với mấy người bạn của mình. Tưởng Cầm không quan tâm, người khác thích nói gì là tự do của họ, đã lựa chọn đi ra ngoài cùng với Mộ Dung Hoành Nghị, chuyện này chắc chắn sẽ không tránh khỏi.

“Đi thôi.” Anh đứng dậy, nắm lấy tay cô, Tưởng Cầm cẩn thận đỡ anh, cố gắng tránh những nơi đông người.

Anh nắm rất chặt, lúc đi ra ngoài, cả đường đi vẫn nắm chặt lấy tay cô. Tưởng Cầm liếc nhìn góc nghiêng của anh, nhỏ tiếng hỏi: “Sao vậy?”

Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên dừng lại, nói: “Kết hôn đi.”

“Cái gì?” Tưởng Cầm cho là mình nghe nhầm.

Anh quay đầu lại, từng từ từng chữ lặp lại một lần nữa: “Anh nói, chúng ta kết hôn đi.”

Tưởng Cầm đột nhiên bị dọa sợ đến mức buông tay anh ra, lùi về sau mấy bước: “Mộ Dung Hoành Nghị, anh đang nói đùa đúng không?”

Kết hôn?

Anh và cô sao?

Ở bên nhau như thế này, đối với Tưởng Cầm mà nói, đã là hạnh phúc mà mình trộm được sau cơn tê liệt rồi! Cô là ai? Cô là kẻ đã tông chết mẹ anh! Là kẻ thù mà anh sẽ hận cả đời này! Hai chữ thiêng liêng như vậy sao có thể rơi xuống đầu cô chứ?

Mộ Dung Hoành Nghị lại nói một cách rất chắc chắn: “Anh không muốn con của anh ra đời một cách không rõ ràng, anh muốn cho nó một gia đình danh chính ngôn thuận, cho nó một người ba một người mẹ!”

“Mộ Dung Hoành Nghị chắc chắn anh không hiểu rõ về tình hình…”

Anh ngắt lời Tưởng Cầm, nghiêm túc nói: “Anh chưa từng tỉnh táo như bây giờ, lời anh nói cũng rất rõ ràng, anh có thể cho em thời gian để suy nghĩ, một tuần, đủ rồi chứ.”

Đầu Tưởng Cầm trống rỗng, không kịp suy nghĩ, không kịp phản ứng lại. Vấn đề giữa anh và cô, căn bản không phải là suy nghĩ bao lâu thời gian là có kết quả.

Nói xong những lời này, Mộ Dung Hoành Nghị lại giống như không có chuyện gì, khẽ cười đưa tay ra: “Đến đây đỡ anh nào.”

Tưởng Cầm do dự một lúc, sau đó lặng lẽ đi về phía trước, nắm lấy tay anh.

Từ giây phút đó, chuyện liên quan đến việc kết hôn, anh quả thật không nhắc đến một từ.

Bộ phim là một bộ phim tình cảm, Mộ Dung Hoành Nghị không xem được, dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ghế tình nhân vô cùng rộng, nhưng anh lại thích nhích về phía của cô, đầu dựa lên vai cô: “Anh ngủ một lúc, khi nào kết thúc thì gọi anh dậy.”

Tưởng Cầm trả lời một tiếng, trong lòng vô cùng hỗn loạn, cũng không có tâm tư để xem phim nữa.

Tại sao lại phát triển đến mức này, ngoại trừ hoang mang cô còn có chút sợ hãi. Thực ra, trên phương diện tình cảm, cô vô cùng nhát gan, bất luận đi bao xa, cũng sẽ luôn để lại cho mình một đường lui, để đến khi kiệt sức có thể quay đầu lại.

Sau khi bộ phim kết thúc, mọi người đã ra ngoài gần hết, cô mới gọi anh dậy.

Anh ngẩng đầu lên: “Hết rồi.”

“Ừ.”

Mộ Dung Hoành Nghị xoa lông mày: “Về thôi.”

Hai người rời khỏi rạo chiếu phim, Mộ Dung Hoành Nghị lấy cớ là đói, nhất định phải đưa cô đi ăn đêm. Tưởng Cầm biết, anh sợ cô đói nên ngoan ngoãn theo anh đi đến quán của anh Đông.

Ban đêm, không có mấy bàn khách. Anh Đông vẫn luôn luôn nở nụ cười, không đợi Mộ Dung Hoành Nghị chào hỏi, đã xào hai đĩa mỳ bưng ra, sau đó ngồi xuống, không có rời đi.

Tưởng Cầm ngửi thấy mùi mỳ xào, liền cảm thấy dạ dày không được thoải mái, cô nói với Mộ Dung Hoành Nghị, anh cũng không ép cô nữa, kêu cô ngồi một lúc, còn anh thì ăn một cách rất nghiêm túc.

Tưởng Cầm lại dùng điện thoại nói chuyện với anh Đông, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Mộ Dung Hoành Nghị, cho dù biểu hiện của anh rất bình tĩnh, nhưng cô biết, trong lòng anh lúc này có lẽ cũng sẽ không bình tĩnh được.

Anh Đông hỏi Tưởng Cầm, cô và Mộ Dung Hoành Nghị quen nhau như thế nào? Tưởng Cầm chỉ cười, vấn đề này thực sự rất khó trả lời.

Anh Đông cũng không phải là người tìm hiểu đến cùng, ánh mắt rơi vào chiếc bụng nhỏ của cô, cười hỏi cô có phải mang thai rồi, Tưởng Cầm có chút ngượng ngùng, khẽ gật đầu.

Anh Đông cười lớn, vui vẻ nói, vợ của anh ấy lúc mang thai cũng như vậy, khẩu vị tốt xấu thất thường. Anh ấy nghiêng người qua, nói với Tưởng Cầm, đừng nhìn dáng vẻ dường như không quan tâm đến chuyện gì của Mộ Dung Hoành Nghị, thực ra anh rất thích trẻ con! Mỗi lần nhìn thấy bé cưng nhà anh Đông, đều sẽ ôm một lúc lâu.

Tưởng Cầm nghe thấy vậy, lại nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, rất khó tưởng tượng, lúc đó sẽ là dáng vẻ như thế nào. Đúng lúc này Mộ Dung Hoành nghị cũng ngẩng đầu lên: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

“Nói linh tinh thôi.”

Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày: “Cho dù anh Đông nói gì về anh, em cũng đừng tin, con người của anh ấy chính là thích nói quá mọi vấn đề.”

Tưởng Cầm chớp chớp mắt: “Anh ấy nói anh đẹp trai.”

Mộ Dung Hoành Nghị có chút sững sờ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, gật đầu: “Câu này thì không sai.”

Cô bật cười, nói câu này với anh Đông, người kia cũng ôm bụng cười. Nghe thấy tiếng cười của hai người, Mộ Dung Hoành Nghị nheo mắt lại, không nhanh không chậm nói: “Quan hệ của em và anh Đông hình như còn tốt hơn cả anh.”

Lúc này, có người thanh toán, anh Đông đứng dậy rời đi.

Tưởng Cầm tùy tiện trả lời: “Đương nhiên rồi.”

Mộ Dung Hoành Nghị bất ngờ, không kịp phòng bị đến gần cô, ôm lấy eo cô, kéo lại gần mình, thấp giọng nói: “Anh không thích em thân thiết với người đàn ông khác như vậy….ai cũng không được.”

Tính chiếm hữu của anh với Tưởng Cầm lại bắt đầu sinh ra, hơn nữa còn không ngừng tăng thêm. Anh không muốn thấy cô cách mình dù chỉ nửa bước, càng không muốn thấy biểu hiện của cô với người đàn ông khác, cho dù là một chút xíu thân mật.

Nhìn anh đến gần, hai má Tưởng Cầm lại nóng lên, cô điều chỉnh tầm mắt, đồng thời thấp giọng nói: “Bá đạo cũng phải có giới hạn.”

“Không có cách nào, anh nhỏ mọn như vậy đấy.” Anh mỉm cười, không chút xấu hổ về điều này, ngược lại còn tự hào về mình: “Là em thì không được.”

Anh Đông thấy hai người thân mật như vậy, trên khuôn mặt anh hiện lên nụ cười yên lòng, cũng không đi đến để làm phiền.

Mộ Dung Hoành Nghị theo thói quen để lại mấy tờ năm trăm, sau đó cùng Tưởng Cầm rời đi.

“Có mệt không?” Anh hỏi.

“Vẫn tốt.”

Mộ Dung Hoành Nghị nắm lấy tay cô, cười: “Vậy đi bộ với anh một lúc.”

“Chân của anh…”

“Không sao.”

Tưởng Cầm rủ mắt xuống, đi bên cạnh anh, đi một cách thong thả trên đường, phía sau hai người, tài xế lái xe chầm chầm đi theo.

Dưới bầu trời đêm, gió đêm có chút lạnh, nhưng lại rất thoải mái.

Hai người nắm tay nhau, giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường mà đi trên đường chỗ nào cũng có thể nhìn thấy, ngay cả trái tim đang đập không ngừng cũng bị sự kỳ diệu này làm cho bình ổn lại.

Mộ Dung Hoành Nghị hiếm thấy không nói gì, nghĩ đến câu nói kết hôn kia, với anh cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng cuối cùng anh vẫn nói ra.

Còn về kết quả, cô không muốn suy đoán, có những con đường thích hợp cho hai người, có những con đường đã định sẵn chỉ có một người từ từ đi về phía trước.

Thời gian có rất nhiều vết nứt, không thể vá lại được, chỉ cần không để ý một chút, là sẽ bị nó ném vào sự mơ hồ, cũng không tìm ra được lối ra lúc đó. Cô không biết, cô và anh sẽ đi cùng nhau được bao xa, có lẽ, chỉ một phút lơ đễnh, hốt hoảng, là sẽ vật đổi sao dời.

Ngẩng đầu lên, nhìn những ngôi sao đêm nay, lấp lánh, vô cùng đẹp. Cô nghĩ sau này, cho dù bao nhiêu năm nữa, cô cũng sẽ nhớ lại một buổi tối bình thường như thế này.

Lúc trở về, chị Ngọc vẫn còn đứng đợi ở cửa, Tưởng Cầm có chút áy náy. Sau khi Mộ Dung Hoành Nghị về phòng, chị Ngọc bưng một bát canh bồ câu đã chuẩn bị cho Tưởng Cầm từ lâu.

"Cô chủ, tôi đã hầm mấy tiếng rồi, rất bổ." Chị Ngọc thấp giọng nói.

Tưởng Cầm không có khẩu vị, nhưng thấy chị Ngọc vất vả, cũng không từ chối, ăn hết một bát nhỏ.

Chị Ngọc sững sờ nhìn bát canh sạch trơn, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn cắn răng kiềm chế lại, lập tức quay người đi về phòng bếp.

Ban đêm, Tưởng Cầm ngủ không được ngon, luôn cảm thấy mồ hôi đổ đầy người.

"Sao vậy?" Mộ Dung Hoành Nghị lập tức tỉnh lại, lật người cô qua hỏi.

"Hơi nóng." Cô nói.

Mộ Dung Hoành Nghị mò bật điều hòa, sợ cô lạnh, lại kéo chăn đắp cho cô. Tưởng Cầm nhất thời không buồn ngủ, gối đầu lên cánh tay anh, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào chiếc cằm trơn bóng của anh.

"Không ngủ được?"

Cô "ừ" một tiếng.

Anh đưa tay ra ôm lấy cô, một tay khác men theo đường cong đi xuống, ngón tay giống như đang nhảy múa: “Nói cho anh biết, đang nghĩ gì?”

Tưởng Cầm trầm mặc rất lâu, anh cũng nhẫn nại, không truy hỏi. Thời gian lâu đến mức cô cứ nghĩ là anh ngủ rồi, thử thăm dò gọi tên anh: “Mộ Dung Hoành Nghị?’

“Ừ?”

Biết anh chưa ngủ, cô tiếp tục nói: “Nghe Cao Dương nói, mắt của anh không phải không có cơ hội chữa trị.”

Mộ Dung Hoành Nghị cau mày, biết tên kia không an phận, bản thân nói không được anh, liền quay sang muốn Tưởng Cầm khuyên anh. Anh không phản ứng lại, chỉ bình tĩnh nói: “Trước khi không có 50% hi vọng anh sẽ không mạo hiểm đi thử.”

“Tại sao?” Cô không hiểu.

“So với tuyệt vọng, anh càng muốn lưu lại một chút hi vọng.”

Đây là đáp án của anh, cô lại không tin. Bởi vì, Mộ Dung Hoành Nghị mà cô biết, là một người vì đạt được mục đích, sẽ không tiếc bất kỳ giá nào mà giành lấy. Vì vậy nguyên nhân anh không chữa trị có lẽ cô cũng đoán được….

“Đừng nghĩ nhiều.” Anh đột nhiên nói, sau đó lật người lại, hai tay chống hai bên người cô, cúi đầu, hôn lên trán cô, mũi cô, và mắt cô, lẩm bẩm, anh nói: “Nếu không anh sẽ không khống chế được muốn làm một số chuyện….”

Tưởng Cầm sững sờ mấy giây, lập tức ngăn anh lại: “Không được….”

“Vậy thì ngoan ngoãn ngủ đi.”

Tưởng Cầm vội vàng trả lời một tiếng, lật người lại, đưa lưng về phía anh, cả người vô cùng nóng.

Mộ Dung Hoành Nghị từ phía sau vây quanh cô, đôi môi nóng bỏng hôn lên lưng cô. Cô đột nhiên cứng đờ người, nụ hôn thân mật như thế này cô vẫn chưa quen.

Giống như đang cười nhạo sự yếu ớt của cô vậy, anh khẽ cười một tiếng, cũng không trêu trọc cô nữa, an tâm ôm lấy cô, nói: “Tưởng Cầm lúc đầu chủ động khiêu khích anh đâu rồi? Bây giờ lại trở thành đồ nhát gan rồi.”

Tưởng Cầm đưa lưng về phía anh, giọng nói mang theo sự buồn bực nói: “Anh không biết em là em chỉ mạnh mẽ khi gặp đối thủ mạnh sao?”

“Ồ? Em đang ám thị anh đối xử với em quá dịu dàng sao?”