Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 508: Xảy ra chuyện rồi



Tưởng Cầm cưỡng ép mình nhắm mắt lại: “Em muốn ngủ.”

Mộ Dung Hoành Nghị cười: “Cùng nhau.”

Câu nói này nghe thực sự khiến người khác thẹn thùng, tim đập thình thịch, ngực Tưởng Cầm đập thình thịch, cố gắng xua đuổi những âm thanh hỗn độn trong đầu, không ngừng thôi miên mình.

Cứ như vậy, cô mơ màng ngủ đi.

Lúc tỉnh lại, người bên cạnh đã đi từ sớm rồi. Cô thức dậy, xuống giường, đẩy cửa phòng đi ra, chị Ngọc đang bận rộn, thấy cô đã dậy, liền bước lên trước: “Cô chủ, ngủ có ngon không?”

Tưởng Cầm chỉ gật đầu, hỏi chị Ngọc: “Mộ Dung Hoành Nghị đâu?”

“Cậu chủ đi đến công ty rồi, cậu ấy nói hôm nay sẽ rất bận, bảo cô không cần phải đợi cậu ấy về ăn cơm tối.” Chị Ngọc nói như vậy, sau đó, cô quay người, khẽ giọng nói: “Cô chủ, tôi nấu canh đậu đỏ cho rồi.”

“Cảm ơn chị Ngọc.”

Tưởng Cầm đánh răng rửa mặt xong, ngồi trước bàn ăn, chị Ngọc bưng bát canh đậu đỏ đặt trước mặt cô, cúi đầu nói: "Nhân lúc còn nóng, cô chủ uống đi."

Tưởng Cầm thử một miếng, hương vị rất ngon, nên đã ăn liền hai bát.

Chị Ngọc đứng bên cạnh, trong mắt hiện lên một tầng nước mỏng, bà ta lập tức rời mắt đi nói: "Cô chủ, cô ngủ thêm một lúc đi."

Tối qua không được ngủ ngon, lúc này quả thật có chút buông ngủ. Tưởng Cầm đồng ý, đứng dậy đi về phòng tiếp tục ngủ.

Chị Ngọc thu lại ánh mắt phức tạp, trốn vào trong phòng khách, vội vàng gọi điện thoại.

"Tôi đã làm theo những gì các người nói rồi, lúc nào có thể thả con trai tôi ra.?

Phía đối diện, là một giọng nói trầm, tràn đầy sự uy nghiêm: "Trước mắt vẫn chưa được."

Chị Ngọc lo lắng nói: "Sao ông có thể lật lọng như vậy chứ?"

Đối phương không nhanh không chậm nói: "Chỉ cần, bà làm một chuyện cuối cùng, tôi đảm bảo, con trai bà sẽ an toàn đi ra mà không thiếu một cọng tóc." Dừng một lúc, ông ta lại nói: "Bà cũng biết cưỡng hiếp trẻ em chưa thành niên....không giải quyết được một cách dễ dàng như vậy."

Chị Ngọc cắn môi, đấu tranh một lúc, nói: "Tôi còn phải làm gì nữa?"

....

Mấy ngày nay, Tưởng Cầm luôn cảm thấy ruột gan rối bời, cả người trở nên nôn nóng. Chị Ngọc nói phụ nữ mang thai có chút khó chịu trước khi sinh, bảo cô không cần phải lo lắng, Tưởng Cầm cũng cố gắng để điều chỉnh bản thân, đem toàn bộ sức lực đặt lên việc thiết kế giày.

Gần đây Mộ Dung Hoành Nghị rất bận, giống như trong công ty có chuyện khó giải quyết, mỗi tối trở về nhà, đều có thể nhìn ra sự mệt mỏi của anh. Vì vậy, một chút chuyện nhỏ của mình, cô chưa từng nói với anh.

Chị Ngọc đi đến gần: "Cô chủ, đừng vẽ nữa, nghỉ ngơi một chút đi."

"Tôi không mệt, vẽ một lúc là được." Tưởng Cầm không ngẩng đầu lên, chiếc bút trong tay vẫn không ngừng phác họa.

Nhìn cô, chị Ngọc rời ánh mắt phức tạp của mình đi, muốn rời khỏi phòng khách.

Đột nhiên, động tác của Tưởng Cầm dừng lại, lông mày khẽ run rẩy mấy cái: "Chị Ngọc..."

Chị Ngọc quay người lại, đồ trong tay Tưởng Cầm rơi xuống, cô ôm lấy bụng, khuôn mặt trở nên tái nhợt: "Bụng...bụng tôi đau quá..."

Trong lòng chị Ngọc đột nhiên lộp bộp, bà ta biết rõ hơn bất kỳ ai Tưởng Cầm bị sao. Chị Ngọc sững sờ ba giây, mới vội vàng đi lên: "Cô chủ, chúng ta...chúng ta mau đi đến bệnh viện!"

Tưởng Cầm gật đầu, chống đỡ đứng dậy, chị Ngọc đột nhiên kêu lên một tiếng "a", ánh mắt nhìn chằm chằm vào dưới thân cô

Tưởng Cầm cúi đầu xuống, phía dưới của cô đã có một vũng máu.

Tưởng Cầm hoảng sợ, hoảng sợ đến mức không biết phải làm gì: "Chị Ngọc...làm sao vậy? Cái này là bị làm sao vậy?"

Chị Ngọc cảm thấy vô cùng đau lòng, bà ta nắm lấy tay Tưởng Cầm: "Cô chủ, chúng ta đi đến bệnh viện, chúng ta lập tức đi đến bệnh viện!"

Tưởng Cầm hoảng sợ đi theo bà ta được mấy bước, hai chân đột nhiên mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.

"Cô chủ..."

Tầng 29, Tưởng thị.

Mộ Dung Hoành Nghị đang nghe Cao Dương đọc bản kế hoạch của bộ phận phát triển cho anh nghe, điện thoại đột nhiên vang lên.

Cao Dương dừng lại, lấy hộ anh: "Tổng giám đốc, là điện thoại ở nhà anh gọi đến."

Mộ Dung Hoành Nghị vừa nghe thấy vậy, đưa tay ra nhận điện thoại: "Alo..."

Đầu bên kia điện thoại, chính là giọng nói gần như bật khóc của chị Ngọc: "Cậu chủ, cậu mau đến bệnh viện đi...cô chủ....cô chủ xảy ra chuyện rồi..."

Mộ Dung Hoành Nghị lập tức đứng dậy, do đứng dậy quá gấp bên chân trái đau như đâm vào tim vậy. Nhưng lúc này anh đã không còn quan tâm đến, lập tức ra lệnh: "Cao Dương, đưa tôi đến bệnh viện!"

Cao Dương biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, không kịp hỏi nhiều, lập tức đỡ anh đi ra khỏi phòng làm việc.

Vội vàng lái xe đi đến bệnh viện, chị Ngọc đứng đợi ở cửa lớn, thấy anh đến, lập tức bật khóc nói: “Cậu chủ…đứa nhỏ…đứa nhỏ của cô chủ….”

Mộ Dung Hoành Nghị sững sờ, chỉ cảm thấy lồng ngực mình ngạt thở, không thể hít thở được, ngột ngạt đến mức khiến anh khó chịu. Cố gắng hít thật sâu, anh đè nén sự run rẩy, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là như thế nào?”

Phía sau ngay cả trái tim của Cao Dương cũng bị treo lên, nhìn chằm chằm vào chị Ngọc.

Chị Ngọc vô cùng khó chịu, cúi thấp đầu, giống như phát tiết vậy, hung hăng đánh vào ngực mình hai cái, khóc nức nở nói: “Đứa nhỏ không còn nữa….đứa nhỏ không còn nữa…”

“Bùm.”

Mộ Dung Hoành Nghị chỉ cảm thấy đầu mình nổ tung, trời đất quay cuồng.

“Tổng giám đốc!”

Cao Dương bước lên trước kịp thời đỡ lấy anh, trên mặt cũng hiện lên sự kinh ngạc, trước đó một ngày vẫn còn rất tốt, tại sao nói không còn là không còn nữa chứ?!

Mộ Dung Hoành Nghị đẩy Cao Dương ra, hai tay nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay trắng bệch.

“Cô ấy ở đâu?”

Đi theo chị Ngọc đến phòng bệnh, anh lại đứng ở cửa, tay nắm chặt lấy tay nắm nhưng dù thế nào cũng không có sức để mở ra.

Cuối cùng, anh buông tay ra.

Quay người, anh nói: “Đưa tôi đi gặp bác sĩ!”

Gặp được bác sĩ, anh vẫn có thể bình tĩnh hỏi: “Tôi muốn biết tình hình chính xác của cô ấy.”

Lúc anh nghe thấy bác sĩ nói bốn chữ “đã bị xảy thai”, tất cả sự bình tĩnh của anh đều biến thành sự tức giận, lồng ngực như muốn nổ tung, thiêu đốt trái tim của anh.

Nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ từng chữ một: “Điều này là không thể!”

Bác sĩ giải thích: “Theo tình trạng của bệnh nhân, nhận định sơ bộ của chúng tôi là cô ấy đã uống nhầm thuốc….”

Mộ Dung Hoành Nghị căn bản không nghe vào những lời bác sĩ nói, túm tấy quần áo của ông ta, vẻ mặt rất hung dữ: “Là các người làm sai! Nhất định là các người đã làm sai! Đi kiểm tra lại đi!!”

Bác sĩ đối với tình trạng này, dường như rất có kinh nghiệm, an ủi nói: “Anh à, tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng, vẫn mong anh tiếp nhận sự thật. Điều quan trọng nhất bây giờ là chăm sóc tốt cho vợ của anh. Dù sao, hai người vẫn còn trẻ, sau này vẫn còn có cơ hội….”

“Tôi không tin!” Mộ Dung Hoành Nghị hung hăng đẩy bác sĩ ra, muốn quay người đi ra ngoài: “Một lũ lang băm các người, dựa vào cái gì mà nói con của tôi không còn nữa? Tôi muốn đi tìm viện trưởng của các người!”

Không để ý dưới chân, anh va phải ghế, Cao Dương lập tức bước lên trước: “Tổng giám đốc…”

Mộ Dung Hoành Nghị bắt lấy anh ta, ra lệnh: “Đưa tôi đến phòng làm việc của viện trưởng!”

Bác sĩ thở dài nói: “Anh à, cho dù anh đi tìm ai, đứa bé không còn đã là sự thật…”

“Câm miệng!”

Mộ Dung Hoành Nghị hét lên, trên trán đã nổi lên toàn gân xanh, bàn tay nắm chặt lại, đấm một phát lên cửa, đã đập vỡ cánh cửa.

Thấy anh còn muốn đánh, Cao Dương vội vàng ngăn anh lại: “Tổng giám đốc! Anh bình tĩnh một chút….”

Bác sĩ bị dọa không nhỏ, lùi về sau một bước: “Anh à, anh còn như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ đó!”

Cao Dương nói xin lỗi với ông ta: “Thật ngại quá, mong anh thông cảm một chút.”

“Lang băm! Một đám lang băm!” Mộ Dung Hoành Nghị gầm lên, cả người đều bốc cháy, bất luận như thế nào, anh cũng không thể tin cũng không muốn tin!

Cao Dương vẫn kéo anh ra khỏi cửa, lại nhìn thấy chị Ngọc đứng ở bên ngoài, cũng đang rất đau lòng, khó chịu.

“Cậu chủ….”

Nghe thấy giọng nói của chị Ngọc, Mộ Dung Hoành Nghị đẩy Cao Dương ra, mò mẫm đi về phía trước, giọng nói rất căng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.

“Chị Ngọc! Chị nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chị Ngọc hơi mở miệng, dáng vẻ giống như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn cúi đầu, trong lòng đang phải tiếp nhận sự đau đớn vô cùng.

“Nói!!”

bà ta bị tiếng hét của Mộ Dung Hoành Nghị dọa sợ, sợ hãi ngẩng đầu lên, toàn bộ đều quay lại: “Cô chủ quả thật có trộm uống thuốc!”

Câu này vừa được nói ra, Mộ Dung Hoành Nghị cứng đờ tại chỗ.

“Chị…chị nói cái gì? Chị nói lại một lần nữa đi!”

Cao Dương cũng vô cùng ngạc nhiên, nhìn chị Ngọc: “Chị Ngọc, rốt cuộc là chuyện gì?”

Chị Ngọc cúi đầu rất thấp, đã nói ra rồi, bà ta cũng đã không còn đường lui. Hạ quyết tâm, bà ta nghẹn ngào nói: “Tôi có nhìn thấy mấy lần, cô chủ uống thuốc ở sau lưng tôi. Lúc đầu, tôi cũng không để ý, nhưng, lúc nãy tôi có đi hỏi bác sĩ, thuốc cô chủ uống…chính là dùng để phá thai….”

bà ta càng nói, giọng càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn tiếng khóc thê lương.

Cao Dương vô cùng ngạc nhiên, nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, ngược lại anh lại trở nên bình tĩnh, cả người dường như mất đi toàn bộ sức lực và tinh thần, đôi mắt rủ xuống, hai tay buông thõng, lùi về sau một bước, từ từ ngồi xuống chiếc ghế dài.

Phong ba bão táp một giây trước, lúc này không một gợn sóng, giống như một vũng nước chết.

“Tổng giám đốc….”

Cao Dương muốn đi khuyên bảo, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của anh, cau mày, vẫn lựa chọn im lặng lùi về một bên. Chị Ngọc lau mắt, không dám ngẩng đầu lên, cũng vội vàng rời đi.

Mộ Dung Hoành Nghị dựa lưng vào tường, cứng đờ ngồi ở dó, không khí bên cạnh dường như đã đông cứng lại, chỉ có anh không ngừng hít thở, giống như một người chết đuối, liều mạng cố bắt lấy thứ gì đó, cuối cùng chỉ là vô ích, đưa hai tay lên luồn vào trong tóc, giật tóc của mình, đứa bé này….không thể mất đi.

Không thể.

Không có đứa bé này, anh và cô cũng không còn lý do để ở bên cạnh nhau, anh cũng không còn lý do để không hận cô nữa!

Nó là….cứu tinh của hai người bọn họ.

….

Tưởng Cầm hôn mê hai ngày mới tỉnh dậy, mở mắt ra, cô bất ngờ khi nhìn thấy Lưu Bình.

“Mẹ…” Cô gọi một tiếng.

Lưu Bình hai mắt đỏ hỏ, đi về phía trước, cố nặn ra một nụ cười với cô: “Cầm, cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?”

“Ừ…” Tưởng Cầm nhìn và, đôi mắt hơi nheo lại, cô hỏi: “Mẹ, con bị làm sao vậy?”

“Haha, con không sao…không sao…” Lưu Bình nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, suy nghĩ rất lâu mới khẽ giọng nói: “Cầm à, mẹ biết con đã phải chịu khổ rồi, mấy ngày này, để mẹ trở về ở bên cạnh con có được không?”

Lông mày Tưởng Cầm nhíu chặt lại, nhìn mẹ mình, từ trong ánh mắt trốn tránh của bà, dường như cô đã đọc được điều gì đó. Một linh cảm không tốt, đè nặng trong lòng cô.

Cô cứng ngắn đưa tay lên, đặt lên bụng, Lưu Bình thấy vậy, vội vàng nắm lấy tay cô: “Cầm…đừng quan tâm nữa…không có cũng tốt, không cần phải phiền muộn nữa! Chỉ cần sức khỏe của con vẫn tốt, sau này….sau này vẫn có thể có….”

Tay của Tưởng Cầm, cứng đơ giữa không trung.