Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 214: Chủ nhân mới như thế?



Khi bị đôi mắt như vầng trăng kia nhìn chằm chằm, toàn thân không được tự nhiên, chỉ có thể tiếp tục mỉm cười cứng ngắc.

“Lên xe đi.” Lam Tử Kiên mỉm cười nói.

“À.” Tích Niên lên xe, đóng cửa xe lại, ngồi đối diện với anh ta, vì xa lạ nên mà lộ vẻ vô cùng mất tự nhiên, hai chân đan chặt vào nhau, hai tay đặt lên đùi, ngồi ở đó không nhúc nhích.

“Rất căng thẳng sao? Tôi rất dịu dàng với những người bên cạnh tôi đấy, cô không cần phải sợ hãi gì cả.” Trong lúc nói chuyện thì Lam Tử Kiên đã ngồi xuống bên cạnh Tích Niên, một tay đặt lên người cô.

“Ơ…” Này, người này thoạt nhìn trông giống một con người, nhưng sẽ không phải là tên háo sắc đấy chứ? Nghĩ vậy, cái mông của Tích Niên nhích sang bên cạnh, cố tình cách xa anh ta, sau đó nói: “Tôi, không có sợ.”

“Nếu không sợ thì cô tránh cái gì?” Anh ta vươn tay ra tóm lấy quần áo của cô, khẽ dùng lực kéo cô trở lại bên cạnh.

“Cái áo sắp bị kéo rách rồi.” Tích Niên vừa lo lắng vừa xấu hổ nói, quần áo bị anh ta kéo lấy đã nghe thấy tiếng xẹt xẹt rồi, dường như dùng thêm chút lực nữa thì sẽ bị kéo rách vậy.

Đôi mắt của Lam Tử Kiên lóe lên một cái: “Vậy sao? Sắp bị kéo rách rồi à?”

Vừa dứt lời, anh ta một tay tóm lấy cái áo, kéo mạnh một phát, chỉ nghe thấy một tiếng rẹt! Áo hầu gái của cô bị xé ra một mảng lớn, làn da trắng nõn đã hoàn toàn lộ ra trước mặt người khác.

Tích Niên theo bản năng một tay ôm ngực, tay còn lại thì đấm về phía anh ta.

Anh ta khẽ giơ tay lên bắt lấy nắm đấm đang vung tới: “Đúng là một đóa hoa tường vi có gai, vừa mới lên đây đã dám n vô lễ với cấp trên rồi sao? Chủ nhân trước của cô đã huấn luyện cô như thế nào vậy? Một người hầu gái nóng nảy, không nghe lời, không dễ thương chút nào.”

“Nếu anh không xé rách áo của tôi, tôi sẽ vô cớ đánh anh sao?” Tích Niên cũng bực bội.

“Bây giờ tôi là chủ nhân của cô, cho dù tôi bảo cô cởi hết tất cả quần áo ra thì cô cũng phải mỉm cười làm theo, huống chi thứ cô đang mặc bây giờ còn là quần áo của người khác cho cô.”

Lời này là cái lý luận gì? Tích Niên xụ mặt xuống: “Đưa đây!” Nắm đấm trở thành lòng bàn tay.

“Cái gì?”

“Ý của anh không phải nói thứ tôi đang mặc là quần áo của Hạ Ngôn sao? Vậy thì anh đưa quần áo của anh cho tôi đi.” Cô hờ hững nói.

Lam Tử Kiên cười, dựa vào cửa sổ xe, nhìn cô bằng đôi mắt đẹp như trăng lưỡi liềm: “Không có.”



“Vậy mà anh kéo rách quần áo của tôi, còn nói với tôi nhiều như vậy?”

“Hiệu quả mà tôi muốn chính là dáng vẻ hiện giờ của cô, không có như vậy cũng rất tốt.” Anh ta nghiêm túc nói, đưa mắt quan sát Tích Niên từ trên xuống dưới.

Khóe miệng của cô khẽ co giật: “Ý của anh sẽ không phải là muốn tôi sau này cũng mặc bộ quần áo như vậy cùng anh đi khắp nơi chứ?”

“Có vấn đề sao?”

“Như thế không ổn lắm nhỉ?”

“Có gì không ổn, tôi cảm thấy ổn là được rồi.”

“Như thế thực sự có chút không ổn mà!”

“Không có vấn đề gì cả.” Anh ta nói với vẻ bình thản, thoải mái lại nhàn nhã, dường như lúc này không hề cảm nhận được sự lo lắng của Cố Tích Niên.

Tích Niên im lặng, cô hít một hơi thật sâu, trên thế giới này có rất nhiều loại người, mỗi loại người có cách đối xử khác nhau. Còn người đàn ông ở trước mặt này thì phải đối phó như thế nào đây?

Đảo mắt một cái, suy nghĩ của cô trở nên rõ ràng hơn chút, lập tức nở ra một nụ cười, hơn nữa đảm bảo rằng đó chắc chắn là nụ cười rạng rỡ nhất: “Chủ nhân, có thể cho tôi một bộ quần áo để mặc không?”

Dáng vẻ mỉm cười đó rất giống với một đóa hoa hướng dương đang nở rộ.

Anh ta đảo mắt qua, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười: “Không tệ, rất thông minh.”

Tích Niên kinh ngạc, xem ra người này là kiểu ăn mềm không ăn rắn nhỉ? Chà… Có vẻ là như vậy.

“Nào, đưa mặt ghé sát qua đây.” Lam Tử Kiên vẫy tay với cô.

Bây giờ cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn, ngoan ngoãn đưa mặt qua đó, chỉ nghĩ đến quần áo, quần áo, quần áo…

Bàn tay to lớn của Lam Tử Kiên nhẹ nhàng xoa đầu cô, giống như đang sờ một con mèo con vậy, sau đó bàn tay từ từ trượt xuống cằm dọc theo khuôn mặt của cô, dùng hai ngón tay bóp chặt cằm cô, khiến cô ngẩng đầu lên: “Cho nên cô cho rằng tôi là đang nói đùa với cô sao? Mặc như vậy đi!”

Cằm bị bóp đau, tim cô đập thình thịch, nhìn thẳng vào mắt của anh ta, người đàn ông này! Thật là quá đáng, đáng chết!

“Anh muốn tôi làm thế nào? Hay là tôi cởi hết theo anh ra ngoài đi dạo phố, dù sao bây giờ tôi là hầu gái của anh, tôi có mất mặt thì mọi người cũng sẽ không biết một người vô danh tiểu tốt như tôi là ai, mà người chịu ảnh hưởng thực sự là anh. Không đúng sao? Chủ nhân của tôi.”



“À…” Lam Tử Kiên cười: “Không hổ danh là hầu gái của anh ta, quả nhiên là có chút tính cách!”

Tích Niên quay đầu đi chỗ khác, tính cách của cô còn không phải là do các người ép ra sao, cùng là con người với nhau, anh lùi một bước, chẳng bao lâu sau thì cô cũng sẽ lùi bước theo, hà cớ gì phải ép buộc lẫn nhau, ai cũng không dễ chịu.

Lam Tử Kiên buông cằm cô ra: “Cô cũng biết bây giờ tôi là chủ nhân của cô, cô ăn nói như vậy, không sợ tôi hành hạ cô sao?”

“Sợ, đương nhiên là sợ rồi, nhưng anh cũng đừng quên chỉ có thời hạn ba ngày mà thôi. Ba ngày sau, chúng ta sẽ trở về như ban đầu. Đến lúc đó, nợ cũ thù mới cũng có thể một hơi lấy lại.”

“Ba ngày, nếu muốn hành hạ một người đến chết, tôi cảm thấy không phải là điều khó gì.” Lam Tử Kiên nói, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên ngón tay anh ta, trong mắt lộ ra ánh mắt tùy ý.

Tích Niên nhìn chiếc nhẫn trong tay anh ta rồi nói: “Vậy thì cứ thử xem, dù sao Hạ Ngôn giao tôi cho anh, nếu ba ngày sau, anh không gửi tôi lành lặn trở về thì mọi việc cũng không dễ giải quyết.”

“Cô cho rằng Hạ Ngôn sẽ vì một người hầu gái nhỏ như cô mà trở thành kẻ thù với tôi sao?” Lam Tử Kiên ngẩng đầu lên, giễu cợt nhìn người phụ nữ ở trước mặt.

Tích Niên ngồi ở một bên, dùng một tay che đi làn da lộ ra ngoài, tay còn lại thì nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ xe, gác chân lên, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một người hầu gái, thay vào đó lại giống dáng vẻ của một cô chủ: “Anh nghĩ anh với Hạ Ngôn bây giờ là bạn bè sao? Lẽ nào bây giờ hai người không phải là kẻ thù của nhau sao?”

“Hừ, ha…” Lam Tử Kiên cười và ghé sát bên tai Tích Niên: “Hầu gái nhỏ à, cô rất thông minh, tôi rất thích cô.”

Tích Niên liếc qua, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của anh ta: “Chủ nhân ưu ái rồi.”

Sau khi lắc lư cả chặng đường thì cô mới biết được người đàn ông yêu nghiệt này tên là Lam Tử Kiên, bỗng dưng cảm thấy cái tên này thực sự rất xứng với anh ta, cũng toát ra một cảm giác yêu nghiệt.

Đại khái sau mấy tiếng đi đường, Lam Tử Kiên xuống xe: “Đến rồi, xuống xe đi.”

Tích Niên dùng mảnh vải bị kéo rách đó che người lại rồi nhảy xuống xe, một ngôi nhà tráng lệ xuất hiện ngay trước mắt cô, đó là một ngôi nhà làm bằng kính, giống như ngôi nhà pha lê vậy.

“Đây là đâu?” Cô nhìn xung quanh, không có nhiều hộ gia đình, lẽ nào đây là viện bảo tàng gì đó sao?

“Nhà của tôi.” Anh ta nói, đi về phía ngôi nhà kính.

Tích Niên đi theo phía sau, từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong ngôi nhà kính, mặc dù nó trông óng ánh long lanh như pha lê, nhưng màu sắc của nó là màu của thủy tinh thể, không thể nhìn thấy bất kỳ hình ảnh nào bên trong.

Nhưng khi bước vào bên trong thì có thể nhìn rõ cảnh tượng ở bên ngoài, giống y hệt cửa sổ vậy.