Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 8: Thân Phận Bí Ẩn



“Cốc cốc cốc.”

“Vào đi.”

Người gõ cửa chính là thư kí Lâm, anh ta lên tiếng:

"Lão đại, tôi đến để báo cáo việc mà ngài căn dặn.” Khi không có người ngoài anh sẽ gọi tổng giám đốc là lão đại bởi vì anh cũng là một thành viên trong Hắc Phong Bang.

“Điều tra đến đâu rồi.”

Thư kí Lâm bất an lên tiếng:

“Rất xin lỗi ngài. Nhưng tôi không điều tra được bất kì thông tin nào về cô gái đó cả.”

“Choang.”

Chiếc gạt tàn bằng thủy tinh bị Phương Thần Phong hất mạnh xuống đất vỡ tan tành. Hắn cất giọng thâm trầm:

“Cậu nói lại lần nữa?”

“Thưa lão đại, tôi không điều tra được bất kì thông tin nào về cô gái đó cả.”, thư kí Lâm cúi đầu lên tiếng.

“Vì sao?”, hắn tiếp tục hỏi thư kí Lâm.

"Báo cáo lão đại, từ hình ảnh của camera giám sát, tôi đã dùng phần mềm nhận diện của Hắc Phong Bang để dò tìm cô ta, nhưng kết quả là không có dữ liệu nào về gương mặt đó. Tôi cũng đã suy nghĩ đến trường hợp cô ta là người nước khác, nên đã kết nối với vệ tinh để tiến hành truy lùng trên toàn cầu. Nhưng….”

“Nói tiếp.”

“Nhưng kết quả cũng như vậy, hệ thống của chúng ta không tìm ra được gương mặt đó ở bất kì nơi nào trên Trái Đất. Giống như là cô ta đã bốc hơi vậy.”

Báo cáo xong, thư kí Lâm lại tiếp tục nhìn xuống mũi giày. Không cần lão đại trách phạt thì bản thân anh cũng thấy thất bại, đây là lần đầu tiên anh không hoàn thành nhiệm vụ mà lão đại giao.
Loading...

Nhưng ngoài dự đoán của anh. Lão đại không những không nổi cơn thịnh nộ mà còn bật cười. Anh cảm thấy khó hiểu:

"Lão đại, ngài biết được chuyện gì rồi sao?”

Phương Thần Phong không nói gì, hắn sải bước tiến đến quầy rượu rồi lấy hai chiếc ly ra. Tự rót cho mình một ly, ly còn lại đưa cho thư kí Lâm.

Thư kí Lâm vội vàng nhận lấy:

“Cảm ơn lão đại.”

Sau khi nhấp một ngụm rượu, hắn mới lên tiếng:

“Tôi sẽ không trách cậu về việc cậu không hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vì tôi cũng đã đoán trước được rồi.”

“ Vậy…?”, thư kí Lâm thắc mắc.

“Phán đoán của cậu không hề sai, sở dĩ hệ thống của chúng ta không tìm được dữ liệu của cô ta chỉ có hai trường hợp. Thứ nhất, là do hệ thống của chúng ta bị lỗi.”

Hắn quay qua thư kí Lâm hỏi:

“Cậu thử nói xem hệ thống của chúng ta liệu có lỗi gì không?”

Thư kí Lâm trả lời một cách chắc chắn:

“Chắc chắn là không. Bởi vì người của chúng ta bảo trì và nâng cấp hệ thống rất thường xuyên nên không thể nào có chuyện đó.”

Phương Thần Phong gật đầu đồng ý:

“Chính xác. Vì vậy chỉ còn lại trường hợp thứ hai, đó là…Gương mặt đó không hề tồn tại.”

Thư kí Lâm vẫn chưa hiểu rõ cho lắm:

“Tôi vẫn chưa hiểu thưa lão đại, mong ngài chỉ giáo thêm.”

Phương Thần Phong nhấp thêm một ngụm rượu nữa rồi mới tiếp tục lên tiếng:

“Cậu đã từng nghe qua thuật dịch dung chưa?”

Thư kí Lâm liền đáp:

“Tôi có từng nghe qua. Đó là sản phẩm của tiến sĩ Triệu, nổi tiếng giới y học… Vậy ý của lão đại là cô ta dùng thuật dịch dung để đánh cắp chiếc nhẫn sao?”

“Chính xác.”

“Nhưng sản phẩm này của tiến sĩ Triệu mới chỉ được mọi người trong hắc đạo đồn đại, vẫn chưa hề công bố ra bên ngoài. Tại sao cô gái đó lại biết được?”

“Tôi nghĩ cậu biết cách xử lý chuyện này.”

Thư kí Lâm suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên lên tiếng:

“Tôi đã biết mình phải làm gì rồi thưa lão đại. Nếu không còn gì căn dặn, tôi xin phép ra ngoài.”

Ý của lão đại cũng quá rõ ràng đi, nếu như không tìm được thông tin của cô gái đó một cách trực tiếp thì anh đành phải điều tra một chút về tiến sĩ Triệu rồi.

Phương Thần Phong lên tiếng:

“Ừ.”

“Khoan đã….”

“ Vâng thưa lão đại?”

“Vẫn chưa tìm được tin tức của cô bé năm đó sao?”


Thư kí Lâm lúc này trở nên khó xử hơn:

“Dạ vẫn không có tin tức gì ạ, kết quả vẫn như vậy.”

Hắn thở hắt ra một hơi rồi nói:

“Thôi được rồi, cậu ra ngoài đi.”

“Vâng. Ngài cũng nên nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm nữa.”

Nói rồi thư kí Lâm quay người rời khỏi phòng chủ tịch.

Sau khi thư kí Lâm rời khỏi, Phương Thần Phong đi về phía bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một bức ảnh.

Đó là ảnh chụp một cô nhóc tầm sáu tuổi, gương mặt thì nấm nem, quần áo thì rách nát. Nhưng gương mặt cô cực kì lạnh lùng, duy chỉ có đôi mắt kia là đang tỏa sáng như có hàng vạn ngôi sao lấp lánh bên trong vậy.

Hắn đưa ngón tay trỏ lên vuốt ve gương mặt của cô nhóc trong bức ảnh. Ánh mắt hắn lúc này không còn vẻ lạnh lùng hay nguy hiểm nữa, mà thay vào đó là sự dịu dàng và ấm áp.

“Rốt cuộc thì em đang ở đâu vậy bé con.”

Bên ngoài mọi người ai cũng biết hắn là kẻ ghét phụ nữ, nhưng họ lại đâu biết rằng Phương Thần Phong hắn sớm đã có người trong lòng. Trước đây hắn chưa từng tin vào tình yêu, lại càng không tin thứ gọi là tình yêu sét đánh. Vậy mà không ngờ rằng chính hắn lại rơi vào lưới tình sét đánh đó.

Mười lăm năm trước.

Lúc đó hắn mười ba tuổi, sau khi tham gia vào tổ chức đặc huấn một năm. Vì thành tích tập luyện của hắn khá tốt nên được đặc cách cho về thăm nhà hai ngày.

Ban đầu hắn định không về bởi vì hắn muốn khi nào hắn thực sự mạnh mẽ, khi nào hắn hoàn thành xong đợt tập huấn mới trở về. Với lại tổ chức cũng không có quy định cấm người nhà đến thăm, mỗi năm người nhà sẽ được đến thăm một ngày.

Nhưng không hiểu tại sao đến phút giây cuối cùng hắn lại quyết định trở về.

Ngày đầu tiên trên đường trở về, lúc đó trời mưa rất to, trong lúc xe dừng chờ đèn đỏ hắn bất chợt nhìn thấy một bé gái tầm năm tuổi đang co người nép vào một hiên mái nhà để tránh mưa.

Mặc dù phải chịu lạnh chịu ướt nhưng ánh mắt của đứa bé đó lại không hề phát ra sự sợ hãi nào. Đó là ánh mắt lạnh lùng, sắc lạnh. Hắn tự hỏi rằng tại sao một con nhóc bé xíu như vậy lại có loại ánh mắt đó?

Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì xe tiếp tục lăn bánh, để lại một cô bé đáng thương phía sau đồng thời mang đi một người con trai với tâm trạng đã bị xao động.

Ngày hôm sau hắn tiếp tục quay trở lại chỗ đó. Hắn không tiến lại hỏi thăm cô nhóc, mà chỉ đơn giản là ngồi trên xe quan sát từng hành động của cô. Trong lúc quan sát, hắn thấy cô nhóc vì đói mà phải đi xin ăn, nhưng lại không có người nào chịu giúp cô.

Khi hắn thấy cô cúi người lục thùng rác để tìm thức ăn mà người qua đường bỏ lại, hắn liền kêu tài xế đi mua một phần cơm mang đến cho cô, hắn không muốn lộ diện trước mặt cô.

Thấy cô ôm phần cơm ăn lấy ăn nể, giống như thể đã mấy ngày rồi cô không được ăn vậy, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu kèm theo chút cảm xúc nào đó mà hắn cũng không biết nên gọi là gì.

Hắn cứ như vậy mà theo dõi cô hết cả một ngày. Đến tối, khi thấy cô khuất dạng sau một ngõ nhỏ hắn mới kêu tài xế trở về nhà.

Hôm sau là ngày mà hắn phải trở lại tổ chức. Trước khi đi, hắn quay lại nơi hôm qua mà hắn đến, hắn muốn nhìn thấy cô một lần nữa, hắn muốn khắc ghi thật sâu khuôn mặt này trong tâm trí vì hắn biết hắn có lẽ đã động tâm trước cô nhóc này rồi.

Nhưng ngoài ý muốn của hắn, khi đến nơi, hắn không thấy bóng dáng cô nhóc mà mình tìm kiếm đâu cả. Gương mặt hắn thoáng buồn, hắn đưa tay vào túi áo khoác lấy ra bức ảnh hôm qua hắn chụp được của cô. Hắn vuốt ve gương mặt của cô trong tấm ảnh rồi nói thầm:

“Chờ anh nhé bé con. Sau khi trở về, anh nhất định sẽ tìm được em, sẽ cho em một cuộc sống no đủ, không phải khổ sở như hiện giờ nữa. Hãy mạnh mẽ lên, anh tin em làm được mà, bé con của anh.”

Cũng chính vì lí do đó mà trong suốt mười lăm năm qua, hắn điên cuồng tập luyện, hắn muốn mình phải thật mạnh mẽ để sau này có thể bảo vệ được bé con của hắn; hắn phải thật thành đạt, phải giàu có để có thể cho cô một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc.

Nhưng bây giờ, khi hắn đã có được những thứ đó, khi hắn đã trang bị sẵn sàng cho cô một cuộc sống hạnh phúc thì hắn lại không tìm được cô.

Đã năm năm kể từ ngày hắn tốt nghiệp khóa huấn luyện, hắn không ngày nào không cho người đi tìm kiếm cô, bởi vì hắn tin một ngày nào đó hắn sẽ tìm được cô.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa tìm được cô nhưng hắn sẽ không vì thế mà nản lòng. Cô chính là bảo bối, là trái tim, là tâm can của hắn. Chính vì vậy hắn nhất định phải tìm được cô, nếu không có cô, cuộc sống của hắn đâu còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn khẽ hôn vào gương mặt cô nhóc qua bức ảnh, sau đó lại cất nó lại trong ngăn kéo bàn làm việc.

[...]