Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 483



Chương 483

“Đừng đau khổ nữa! Cố Tịch Dao!” Cô nói với bản thân mình trong gương, hít một hơi thật sâu, cố gắng động viên chính mình: “Cố Tịch Dao, những thứ mà nhà họ Cố nợ, nhất định phải đòi về bằng được! Vũ Xuân nợ mày, cả Cố Anh Thư nữa, tất cả đều phải đòi lại!… Về phần Bắc Minh Quân…”

Cô nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương kia, khuôn mặt có đôi chút tái nhợt, ngơ ra một thoáng rồi lại đứng thẳng dậy, tiếp tục tự nhủ với bản thân: “Cố Tịch Dao, bây giờ mày cũng nên tỉnh mộng rồi đó! Chó dù anh ta đã cứu mày, cũng sẽ không bao giờ yêu mày đâu, chẳng qua anh ta chỉ lưu luyến cơ thể của mày thôi, việc gì phải trao cả cuộc đời của mình cho loại đàn ông không có tình cảm như anh ta chứ? Có phải là rất không đáng không?… Mày có Trình Trình và Dương Dương là đã đủ rồi! Bắt đầu từ hôm nay, Cố Tịch Dao, dù mày vẫn mang họ Cố hay đổi họ khác, mày cũng nhất định phải là chính mình, đừng sống vì kẻ khác nữa.”

Nói xong thì cô thở phào một hơi.

Bỗng cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều.

Tựa như những nỗi sầu muộn vẫn chất chứa trong lòng dần dần bị đè ép lại, cất giấu ở một nơi sâu trong cõi lòng, cứ lặng lẽ vậy thôi.

Rồi cô lại mỉm cười với bản thân mình trong gương, sau đó quay người bước khỏi phòng…

Nhà họ Bắc Minh rất lớn, tính cả phòng trước lẫn sân sau cũng lớn cỡ vài sân gôn gộp lại.

Lại thêm một ngày đèn hoa rực rỡ.

Cũng vì quyết định của Bắc Minh Quân mà tất cả đầu bếp trong nhà đã bắt đầu chuẩn bị một bàn tiệc lớn.

Cố Tịch Dao tranh thủ lúc Bắc Minh Quân đang ở trong phòng làm việc giải quyết công việc lén chuồn đi mò đường tìm phòng của Trình Trình.

Thật ra cô cũng không biết phòng của Trình Trình cụ thể ở đâu, chỉ là nghĩ rằng dù sao cũng là con cậu hai nhà họ Bắc Minh, hẳn phải ở nhà chính.

Vì vậy cô tranh thủ lúc đám người làm không để ý lén bọn họ chạy lên lầu hai.

Thiết kế nhà chính nhà họ Bắc Minh không phải kiểu hành lang thông hết các phòng, mà là kiểu mỗi phòng đều có từng lối rẽ riêng để tới, làm vậy vừa có thể tạo không gian riêng cho người nhà Bắc Minh, nhưng cũng vừa không cách nhau quá xa.

Cô đoán rằng phòng của Trình Trình ít nhiều gì cũng sẽ có cách trang trí hơi hướng trẻ em, thế là cô tìm từng phòng từng phòng một.

Cửa phòng không bị khóa lại.

Và vào lúc Cố Tịch Dao đã đi đến căn phòng cuối cùng của lầu hai, cô lặng lẽ vặn mở cánh cửa…

Một khung ảnh rất lớn mang phong cách của Trình Trình treo ngay trên bức tường của căn phòng đột ngột đập vào mắt cô.

Lòng cô chợt xót xa.

Trình Trình trong khung ảnh kia, mái tóc đen nhánh bóng mượt, kín kẽ không chút cảm xúc, trên người cậu khoác một bộ áo vét màu trắng, đeo cà vạt nghiêm chỉnh, trong tay cầm một cây gậy đánh gôn thật dài, đang trong tư thế vung gậy đánh bóng.

Trông như một chàng quý tộc cao nhã.

Từng cử chỉ của Trình Trình đều tràn ngập vẻ cao nhã di truyền từ ba cậu…

Nhưng trong ánh mắt ấy của cậu lại ẩn chứa cái vẻ hững hờ u buồn rất không hợp tuổi.

Điều đó khiến Cố Tịch Dao như không kìm nổi nước mắt…

Đây chính là lần đầu cô nhìn thấy phòng ngủ của Trình Trình… Năm năm nay cậu vẫn luôn ở trong căn phòng xa hoa này sao?