Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 216: Ghen tuông (1)



“Ừm, là tôi.”

Chu Tiễn Nam gật đầu.

Mặc dù sắc mặt tái nhợt, trạng thái cả người cũng không tốt nhưng khóe miệng anh ấy vẫn nở một nụ cười, dịu dàng nhìn Nam Khuê.

“Người vừa rồi bị bắt là em sao? Em thế nào rồi?” Chu Tiễn Nam vừa vội vàng vừa căng thẳng hỏi.

“Yên tâm, tôi không sao, tôi vẫn rất ổn.” Nam Khuê lập tức đáp.

Cô nói xong, ánh mắt rơi vào trên mặt Chu Tiễn Nam, quan tâm hỏi: “Anh bị thương ở chỗ nào sao? Sắc mặt tái nhợt như vậy?”

“Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, không cần lo lắng.” Chu Tiễn Nam cười an ủi.

Nhưng anh ấy vừa dứt lời, những người xung quanh đã nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Đội trưởng Chu, anh đây đâu phải là bị thương nhẹ, rõ ràng là tiếng súng nổ to như vậy? Hơn nữa cơ thể anh cũng sắp không trụ được nữa rồi.”

“Lắm miệng.”

Chu Tiễn Nam nhìn những người bên cạnh, thấp giọng nói.

Nam Khuê đã đi tới, lo lắng nói: “Bị thương ở đâu, để tôi xem xem.”

“Không sao đâu, lát nữa tôi đến bệnh viện nhờ bác sĩ băng bó lại là được rồi.” Chu Tiễn Nam nói.

“Anh quên rồi sao, tôi là bác sĩ, để tôi xem cho anh.”

Nói rồi, cô nhìn về phía hai nhóm người vừa đi tới: “Các anh có hòm thuốc không?”

“Cô Nam Khuê, bên này chúng tôi có.” Phương Kính mở miệng nói.

Cậu ấy là người vừa đến cứu Lục Kiến Thành, đồng thời cũng là một trợ lý của anh, Nam Khuê ít khi gặp, nhưng cũng đã từng gặp qua vài lần.

Bởi vì Lâm Tiêu phụ trách công việc hàng ngày, còn Phương Kính phụ trách phương diện an toàn, nên nghe nói thân thủ rất tốt.

“Được rồi, phiền cậu mang đến đây cho tôi với.”

Phương Kính lập tức đem hòm thuốc qua bên đó, nhưng khi quay lại liền cảm giác có một ánh mắt vẫn dõi theo mình như hình với bóng.

Đôi mắt ấy lạnh căm căm.

Nơm nớp lo sợ, Phương Kính nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Tổng giám đốc Lục, có phải tôi làm sai gì rồi không? Tôi thấy cô Nam Khuê cần nên mới đem qua.”

“Sao lúc tôi trúng đạn không thấy cậu tích cực như vậy?”

Phương Kính: “…”

Xong đời.

Cậu vừa làm một chuyện ngu ngốc.

Bây giờ xem ra Tổng giám đốc Lục rất tức giận.

Nói đến lý do tức giận, Phương Kính lại nhìn về phía Nam Khuê, đoán chắc do ghen.

“Haizz, nếu sớm biết thế này thì đã không làm!” Phương Kính thở dài trong lòng.

Nhưng mà, cậu chỉ là thở dài trong lòng, làm sao dám nói thẳng trước mặt Lục Kiến Thành.

Còn về chuyện ly hôn của Nam Khuê và Lục Kiến Thành, Phương Kính lúc đầu cũng không biết, mãi đến sau này mới biết.

Vì vậy, vừa rồi, cậu ấy mới mở miệng gọi: “Cô Nam Khuê.”

“Bị thương ở đâu, anh nằm lên cáng đi, để tôi xem.”

Nam Khuê mở hòm thuốc ra, sau đó nhìn về phía Chu Tiễn Nam.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Chu Tiễn Nam chỉ có thể nằm xuống, sau đó chỉ vào bên đùi mình.

Nam Khuê vòng qua nhìn, khi thấy trên quần anh có vết máu thấm ra, lập tức cảm thấy có chút đau lòng.

Máu chảy ra nhiều, xem ra tình hình không mấy lạc quan.

“Tôi sẽ cắt quần áo cho anh trước để xem tình trạng vết thương,” Nam Khuê nói.

Chu Tiễn Nam gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được, đều giao cho em.”

Nam Khuê cầm lấy kéo, phần quần bên đùi Chu Tiễn Nam rất nhanh đã được kéo cắt ra.

Ánh nắng ban mai chiếu qua những kẽ hở trên cây, tạo ra những hình thù loang lổ trên mặt đất.

Có vài tia nắng hắt lên người Nam Khuê.

Có tia lại chiếu lên mặt cô, làm cho các đường nét của khuôn mặt cô trở nên mềm mại lạ thường.

Lục Kiến Thành nhìn thấy, trong lòng tràn ngập sự dịu dàng.



Nhưng mà anh vẫn có chút không vui khi thấy Nam Khuê đang nghiêm túc xử lý vết thương cho Chu Tiễn Nam, tất cả sự chú ý của cô đều đặt trên người anh ấy, anh vẫn hậm hực trong lòng.

Loại không vui này được gọi là “ghen”.

Sau khi cắt quần, nhìn thấy miệng vết thương của Chu Tiễn Nam, Nam Khuê bất ngờ cảm thán thành lời.

“Sao lại có thể nghiêm trọng như vậy?” Lông mày của cô nhíu chặt lại.

“Vết thương này dường như không chỉ là vết thương do súng bắn, có phải còn cả vết thương cũ nữa không?”

Biết Chu Tiễn Nam nhất định sẽ tránh nặng tìm nhẹ, Nam Khuê nhìn về phía người bên cạnh hỏi.

Người đàn ông nọ ngay lập tức trả lời: “Cô Nam Khuê thật lợi hại, lần trước chấp hành nhiệm vụ đùi của đội trưởng Chu quả thực đã bị thương, bị người ta dùng vũ khí sắc nhọn đâm vào, sau đó bởi vì nơi chúng tôi chấp hành nhiệm vụ có điều kiện không tốt, nên đã bị nhiễm trùng.”

“Nhiễm trùng cũng khá nghiêm trọng, cộng với đội trưởng Chu không chịu nghỉ ngơi nên vẫn chưa lành được. Vừa rồi, lại bị bắn vì cứu đồng đội.”

Nam Khuê nghe xong, trong lòng cảm động giống như mặt hồ nhẹ nhàng gợn sóng. . Đam Mỹ Sắc

Khóe mắt cô có chút cay cay.

Một lúc sau, mới ổn định cảm xúc nói: “Không bất ngờ.”

“Hả? Cô Nam Khuê, sao cô biết được? Cô hiểu rõ về đội trưởng Chu của chúng tôi vậy sao?” Người đàn ông vừa rồi ngạc nhiên nói.

Nam Khuê rũ mi xuống, nhẹ nhàng đáp: “Bởi vì theo tôi biết, đội trưởng Chu của các anh là người nhiệt tình, chỉ cần cứu người khác là sẽ không màng đến an nguy của bản thân mình.”

“Cô Nam Khuê, cô đúng là hiểu rõ về đội trưởng Chu của chúng tôi.”

“Tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng anh ấy đã từng ra tay cứu tôi rất nhiều lần.”

“Thảo nào, hóa ra cô Nam Khuê và đội trưởng Chu của chúng tôi lại có mối lương duyên vậy. Đúng rồi, cô Nam Khuê, cô còn độc thân không? Có muốn suy nghĩ một chút về…”

Anh ấy còn chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên bên kia Lục Kiến Thành đã ho khan dữ dội.

Nam Khuê nghe thấy, ngực cô co lại, cảm thấy hơi lo lắng.

Nhưng cô vẫn đang xử lý vết thương cho Chu Tiễn Nam, không thể bỏ lại được.

“Tiễn Nam, vết thương của anh bị nhiễm trùng khá nghiêm trọng, tôi sẽ khử trùng cho anh trước rồi mới cầm máu.”

“Về viên đạn, hiện tại tôi chưa có đủ kỹ thuật, cần phải đến bệnh viện để bác sĩ gắp ra, Khử trùng sẽ hơi đau, anh cố chịu một chút, nếu đau quá thì nói cho tôi biết.”

“Được.”

Bên kia, Lục Kiến Thành: “…”

Nhìn thấy tất cả sự chú ý của Nam Khuê đều đặt trên người Chu Tiễn Nam, anh ho khan như thế mà cô cũng không để ý, anh thấy hơi buồn bực trong lòng.

Cả người cũng rầu rĩ không vui.

Hướng về phía Nam Khuê, Lục Kiến Thành lại ho khan kịch liệt mấy tiếng.

Nhưng mọi sự chú ý của Nam Khuê vẫn đổ dồn vào Chu Tiễn Nam.

Mãi cho đến khi vết thương của Chu Tiễn Nam được xử lý xong, cô mới ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng trẻo của cô cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười: “Tiễn Nam, được rồi.”

“Ừm, cảm ơn!” Chu Tiễn Nam cũng nở một nụ cười dịu dàng nhìn cô.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, cả hai nhìn nhau cười dịu dàng.

Nếu chỉ nhìn cảnh tượng này, có lẽ ai cũng sẽ thấy bình yên và tươi đẹp.

Nhưng Lục Kiến Thành lại không thấy vậy, anh cảm thấy cực kỳ chói mắt.

“Ui, a, đau.”

“Ôi, đau quá…”

Đột nhiên, Lục Kiến Thành vừa che miệng vết thương vừa hét lớn.

Phương Kính bên cạnh: “…”

Tổng giám đốc Lục, anh diễn giả quá, có thể diễn đạt một chút không?

Nam Khuê lập tức nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Khi đến bệnh viện, phải lấy viên đạn ra ngay, sau đó băng bó, xử lý cho tốt. Vết thương của anh không thể bị nhiễm trùng nữa đâu.”

“Chuyện đó …” Nam Khuê nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Anh ấy cũng bị thương nặng, hiện tại tình hình có vẻ không ổn lắm, tôi phải đi xem thử, đợi khi nào có thời gian tôi sẽ lại đến thăm anh.”

“Được.” Chu Tiễn Nam gật đầu, giọng nói vẫn dịu dàng, trước sau như một.