Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 196: Lục Kiến Thành vô cùng đau lòng



“Hừ… bình tĩnh sao?”

Quý Dạ Bạch cười nhạo một tiếng rồi đưa tay chống lên cửa, sau đó nhốt Nam Khuê ở giữa anh ta và cánh cửa.

Nam Khuê càng ngày càng sợ hãi, hô hấp cũng trở nên yếu hơn.

“Quý Dạ Bạch, đây phòng làm việc, anh đừng có làm bậy.”

“Vậy thì để tôi nói cho cô biết, tôi cứ muốn làm bậy đấy.”

Vừa dứt lời, Quý Dạ Bạch đã vươn tay ra nâng cằm Nam Khuê lên, sau đó anh ta hôn xuống.

Nam Khuê bất ngờ mở to hai mắt, ngay lúc đó cô cũng không suy nghĩ nhiều mà vừa hét lớn không được, vừa giơ tay tát anh ta một cái.

Chát một tiếng, âm thanh của tiếng tát đó vang lên, gay lập tức, phòng làm việc trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Trong nháy mắt, cả hai người đều sững sờ.

Quý Dạ Bạch mở to hai mắt, dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Nam Khuê.

Đánh anh ta?

Thế mà cô lại đánh anh ta?

Nam Khuê nhìn bàn tay mình, sau khi đánh xong cô cũng cảm thấy có chút sợ.

Cô không dám nán lại lâu nữa, lập tức mở cửa rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Vừa từ phòng làm việc của Quý Dạ Bạch đi ra thì điện thoại của cô cũng vang lên.

Nam Khuê không có thời gian để ý đến điện thoại của mình, cô chỉ có thể chạy, chạy không ngừng, đến khi trở về phòng nghỉ, khóa trái cửa lại cô mới thở phào một hơi.

Điện thoại lại vang lên, Nam Khuê lấy ra xem thì thấy là Lục Kiến Thành gọi đến.

Nhưng mà bây giờ sao cô có thể gặp anh trong hoàn cảnh như vậy được?

Mặc dù tủi thân.

Mặc dù khó chịu.

Nhưng cô vẫn không muốn khiến Lục Kiến Thành lo lắng.

Hơn nữa những chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, cô cũng không muốn để anh biết.

Bởi vì sợ hãi nên đến giờ trái tim Nam Khuê vẫn chưa thể đập bình thường được.

Tay run cầm cập, điện thoại của cô liền rơi xuống đất.

Lúc nhặt điện thoại lên, Nam Khuê mới nhìn thấy mình qua màn hình, lúc này cô mới phát hiện sắc mặt mình rất tệ, nước mặt cũng tự động rơi xuống hai bên má.

Lục Kiến Thành lại gọi đến, cô không muốn làm lỡ, nhưng cũng không muốn anh nhìn thấy nước mắt của mình nên đưa tay lau nước mắt trên mặt, sửa soạn lại đầu tóc, rồi nhanh chóng trả lời video.

Cũng chính khoảnh khắc đó, Nam Khuê đã thu lại mọi điều không vui và mỉm cười.

Sau đó cô vui vẻ chào hỏi Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, anh đến nơi chưa?”

“Ừm, anh vừa mới đến.” Lục Kiến Thành nói tiếp: “Khuê Khuê, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Nam Khuê cười cười, lắc đầu: “Không có, sao anh lại hỏi thế?”

“Bởi vì anh thấy em gọi cho anh mấy cuộc, anh cũng gọi video qua mấy lần mà em không bắt máy, anh thấy hơi lo.”

“Không có, tại em thấy đến giờ rồi mà anh vẫn chưa gọi cho em nên em thấy hơi lo, cho nên mới gọi vài cuộc. Em bên này bởi vì có một bệnh nhân gặp trường hợp đặc biệt nên mới lỡ điện thoại của anh, không có việc gì đâu, anh đừng nghĩ nhiều.”

Nam Khuê tự nắm chặt tay mình, buộc mình phải bình tĩnh giải thích.

“Xin lỗi, máy bay gặp phải luồng khí nên bị trì hoãn một lúc, làm chậm hơn thời gian dự kiến.”

“Không sao, em biết anh chưa nghe điện thoại là vì còn chưa đến nơi, nếu không anh nhất định đã gọi cho em rồi.”

Mặc dù Nam Khuê ở trong video đều biểu hiện rất bình thường, cô không khóc, giọng nói cũng không run, còn luôn mỉm cười.

Nhưng năng lực quan sát và sự nhạy bén của Lục Kiến Thành khác hẳn người bình thường, ngay lúc cô nhận điện thoại, anh đã cảm thấy kỳ lạ.

Chỉ là lúc đó anh không biết là lạ ở đâu, nhưng bây giờ anh đã phát hiện ra.

Khóe mắt cô đỏ hoe.

Còn có những giọt nước mắt trượt dài trên má cô, nếu anh đoán không lầm thì chắc chắn cô vừa khóc.

Tóc của cô rõ ràng vừa được sửa lại.

Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy chắc chắn cô vừa xảy ra chuyện gì đó?

“Khuê Khuê, có thật là không sao không?” Lục Kiến Thành vô cùng lo lắng hỏi.

“Ừm, không sao, thực sự không sao, anh không cần phải lo lắng cho em đâu, em ở trong nước mọi thứ đều tốt, anh cứ yên tâm công tác đi, em đợi anh về.”

Nam Khuê nói xong lại nở nụ cười.

Nhưng cô càng cười, càng cố gắng kiên cường, cố gắng làm anh yên tâm bao nhiêu thì trong lòng anh lại thấy khó chịu, thấy hụt hẫng bấy nhiêu.

Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như vậy.

Nhưng qua màn hình điện thoại, anh có thể giúp cô điều gì chứ?

Ngoài an ủi ra cũng chỉ có thể an ủi.

Anh thậm chí còn không thể cho cô một cái ôm.

Lúc này anh mới biết, với hai người đang ở cách xa nhau thì một cái ôm cũng là điều xa xỉ.



“Khuê Khuê, nếu xảy ra chuyện gì cũng đừng giấu anh, nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ cùng em đối mặt, cùng em gánh vác.”

“Umm, em biết rồi.”

Nam Khuê gật đầu, đồng thời nói: “Kiến Thành, em thấy hơi mệt, em nghỉ ngơi một chút đây.”

“Được, vậy em nghỉ ngơi sớm đi.”

Mặc dù anh vẫn muốn nhìn cô thêm chút nữa, nghe giọng cô thêm chút nữa.

Nhưng thấy trạng thái của Nam Khuê không tốt, sắc mặt cũng tiều tụy, anh chỉ có thể đồng ý cúp điện thoại.

Vừa cúp điện thoại, Nam Khuê như mất hết sức lực, cả người dựa vào cánh cửa chậm rãi trượt xuống, ngồi thẳng trên mặt đất.

Mãi cho đến bây giờ, ngồi trên mặt đất, hai tay gắt gao ôm lấy chính mình, cô mới dám mặc sức mà khóc.

Cũng may là đã cúp điện thoại, nếu không cô sợ rằng mình sẽ không nhịn được.

Vừa rồi, nếu như nói thêm một lúc nữa, cô sợ cô không thể nhịn được nữa, cô sẽ nói với anh tất cả những nỗi sợ hãi và tủi thân trong lòng bây giờ.

Nhưng bây giờ anh đang ở nước ngoài, nói cho anh thì có thể làm gì được.

Không những không giải quyết được vấn đề mà chỉ khiến anh thêm lo lắng.

Cô không muốn chỉ là gánh nặng cho anh mà càng muốn trở thành người có thể cùng anh đương đầu trước sóng gió.

Nói không tủi thân là giả.

Nói không khó chịu cũng là giả.

Lúc này ai chẳng muốn có người mình yêu bên cạnh chứ?

Nhưng mà cô phải học cách kiên cường.

Bên kia, Lục Kiến Thành vừa cúp điện thoại đã lập tức gọi cho Lâm Tiêu: “Hình như Khuê Khuê ở bệnh viện đã phải chịu uất ước, cậu đi điều tra xem là chuyện gì? m thầm một chút, đừng làm phiền đến cô ấy.”

“Vâng, tổng giám đốc Lục.”

Tác phong của Lâm Tiêu rất nhanh nhẹn, hơn nữa bệnh viện đâu đâu cũng có CCTV.

Tùy tiện hỏi một chút thì đã biết tất cả những việc Nam Khuê làm sáng nay.

Cả buổi sáng, mặc dù mệt mỏi nhưng cảm xúc của cô vẫn rất bình thường, hơn nữa đối với công việc còn cực kỳ nhiệt tình.

Sự thay đổi xuất hiện sau buổi trưa, tức là sau khi cô ấy đến phòng làm việc của Quý Dạ Bạch.

Lâm Tiêu không dám chậm trễ, sau khi điều tra rõ chuyện này liền nhanh chóng báo cáo cho Lục Kiến Thành.

“Cậu có chắc không?”

“Tổng giám đốc Lục, tôi rất chắc chắn.”

Đầu kia điện thoại, Lục Kiến Thành sau khi nghe lời này vẫn duy trì một tư thế, cả người như cứng đờ rất lâu.

Sắc mặt anh càng thêm lạnh lẽo không chút nhiệt độ, toàn thân toát ra hơi thở ảm đạm đáng sợ, cả người âm trầm lạnh băng.

Quý Dạ Bạch?

Lại là anh ta.

Điều khiến anh không thể chịu đựng hơn nữa là anh ta dám động vào Khuê Khuê.

Nghĩ đến nụ cười của Khuê khuê khi gọi video với anh, Lục Kiến Thành lại cảm thấy vô cùng đau lòng.

Rõ ràng là cô đã chịu tổn thương, trong lòng vừa tủi thân vừa sợ hãi, còn khóc nhưng vẫn không phát tiết lên người anh, còn mỉm cười an ủi anh để anh không lo lắng.

Đều tại anh.

Tất cả đều tại anh, vào lúc quan trọng như vậy anh lại không ở bên cạnh cô, không thể ở cùng cô.

Không thể bình tĩnh được nữa, Lục Kiến Thành lập tức gọi video qua cho Nam Khuê.