Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 182: Khuê Khuê, anh cũng thích em (2)



???

“Lục Kiến Thành, em không muốn nghe, anh đừng có nói cho em.” Nam Khuê chống cự lắc đầu.

Lục Kiến Thành giữ cô lại, cúi đầu chạm mũi với cô, sau đó nhẹ nhàng cười.

Cô gái ngốc, anh biết cô chắc chắn đang hiểu lầm.

“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành nhìn cô, giây phút này đôi mắt anh sáng như sao, dường như bên trong đang có muôn ngàn vì sao lấp lánh.

Anh lên tiếng, môi mỏng hơi hé ra, dường như dùng giọng nói dịu dàng nhất để nói với cô: “Em nghe cho kĩ, anh chưa từng cảm thấy việc em thích anh là chuyện phiền não, ngược lại anh còn cảm thấy rất vui, vô cùng vui.”

“Vì sao?” Nam Khuê ngơ ngác hỏi.

Cô cảm thấy dung lượng não của mình lúc này không đủ để dùng, không thể suy nghĩ như bình thường được.

“Đồ ngốc, vì anh cũng thích em!”

Câu nói này như nổ tung trong đầu Nam Khuê, phản ứng đầu tiên của cô khi nghe thấy chính là mình đang nằm mơ.

Nếu không thì sao cô lại nghe được câu nói này chứ?

Thích cô?

Lục Kiến Thành thích cô thật sao?

Mười năm, đây dường như là chuyện cô nằm mơ cũng không dám nghĩ.

Lúc gả cho anh, cô chỉ hi vọng hai người có thể cùng ở bên nhau, cùng nhau đi hết cuộc đời này, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh cô đã cảm thấy đó là sự vui sướng và thỏa mãn vô cùng lớn đối với mình.

Sau đó khi thấy được sự cưng chiều và che chở của anh đối với Phương Thanh Liên, cô càng không dám mơ mộng hão huyền.

Nhưng bây giờ anh lại đang tự mình nói thích cô.

Nam Khuê lập tức ngẩn người, cô gần như không thể suy nghĩ nổi.

Một lúc lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Nhưng mà người anh thích không phải là…”

Cô còn chưa nói xong thì Lục Kiến Thành đã cắt lời: “Khuê Khuê, đó là quá khứ, anh biết, quá khứ anh đối xử với em không tốt, luôn khiến em đau lòng, khiến em tổn thương, nhưng bây giờ không như vậy, anh hiểu rõ, người anh thích là em.”

“Xin lỗi em, anh không nên làm nhiều chuyện sai như vậy, càng không nên tổn thương em.”

Nói rồi Lục Kiến Thành cầm lấy tay cô đưa lên môi hôn.

“Trách anh, đều do anh. Lúc em nói ly hôn, em có biết anh đau lòng đến mức nào không? Anh không muốn rời xa em chút nào, nhưng em đã quyết tâm, em kiên định như vậy, thậm chí anh còn nghĩ đến chuyện sẽ dùng cách không tử tế để giữ em lại, chỉ cần giữ em lại bên cạnh anh là được rồi.”

“Nhưng mà Khuê Khuê, dù là ngày trước hay bây giờ, anh đều không muốn ép buộc em.”

“Anh biết anh làm sai, em đang trách anh, em muốn anh làm gì cũng được, nhưng đừng không để ý đến anh.”

Nam Khuê mở to mắt, nếu như không phải bản thân nghe thì cô cũng không dám tin vào tai mình.

Đây là cảnh mà cô đã mơ không biết bao nhiêu lần.

Nhưng khi mọi chuyện xảy ra cô lại không biết nên phản ứng như thế nào.

Lúc lâu sau cô mới tìm lại được suy nghĩ của mình, một giây sau cô ngẩng đầu lên, đôi mắt lập tức ướt ướt, sau đó nước mắt lập tức rơi xuống.

Mười năm.

Cô yêu anh mười năm.

Gả cho anh, cũng rời xa anh.

Ngay lúc cô cho rằng tất cả đều là vở kịch do một mình mình đóng vai thì anh lại nói với cô rằng anh cũng thích cô.

Lúc kịp phản ứng lại, cô không thể kiềm chế đực cảm xúc của mình nữa.

Giống như hơn ba ngàn đem yêu thầm đều được giãy bày.

Nhiều ngày như vậy, thậm chí cô còn không biết mình đã trải qua như thế nào.

Cô còn tưởng rằng cả đời này sẽ mãi như vậy, cô sẽ mang theo mối tình yêu thầm này già đi, thậm chí là đến lúc cô chết.

Nhưng lúc này cô mới hiểu ra rằng tất cả những nỗ lực của mình đều có ý nghĩa.

Đủ.

Đủ rồi.

“Sao em lại khóc, có phải do anh nói không hay không? Hay anh làm em tức giận?” Thấy Nam Khuê khóc, Lục Kiến Thành vô cùng đau lòng.

Không phải.” Nam Khuê lắc đầu sau đó giải thích: “Em không có đau lòng, em chỉ…”

Cô đột nhiên phát hiện mình không biết dùng từ ngữ như thế nào để diễn tả.



Cô nhào lên phía trước, lao vào trong lòng Lục Kiến Thành, vùi thân thể nhỏ xinh của mình vào lồng ngực rộng lớn của anh.

Cô muốn ôm anh, ôm thật chặt, thật thật chặt.

Phải ôm thật chặt để cảm nhận hơi ấm từ anh.

Hóa ra đây chính là cảm giác yêu đương.

An tâm như vậy.

Ngọt như mật vậy.

Cuối cùng cũng không còn là một mình cô đơn phương, một mình cô chịu đựng.

Cô yêu anh, rất rất rất yêu anh.

“Lục Kiến Thành…” Nam Khuê gọi tên anh.

Thật ra cô cũng không biết mình muốn nói gì, chỉ đơn giản là muốn gọi tên anh mà thôi.

“Hửm?” Lục Kiến Thành nhẹ giọng trả lời, âm cuối hơi nâng lên, yên lặng chờ cô nói tiếp.

Kết quả đợi một lúc lâu cũng không thấy Nam Khuê nói gì.

Anh cúi đầu, dịu dàng hỏi: “Sao không nói gì vậy, anh vẫn đợi em.”

Nam Khuê cười, một lần nữa cựa quậy trong lòng anh, nói thật nhỏ: “Không có gì, chỉ muốn gọi tên anh mà thôi!”

“Thật sự không muốn nói gì sao?” Lục Kiến Thành hỏi lại.

Nam Khuê nhẹ nhàng lắc đầu.

Lúc này đây, có thể nằm trong lòng anh, cảm nhận được hơi thở của anh, nghe được tiếng nhịp tim của anh, cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.

Đây là lần đầu tiên cô biết hai bên tình nguyện, suy nghĩ giống nhau hạnh phúc đến thế nào.

Dù hai người không làm gì, chỉ yên lặng ôm nhau cũng đã thấy vô cùng thỏa mãn.

Nhưng rõ ràng Lục Kiến Thành không nghĩ vậy.

“Khuê Khuê…” Lần này là Lục Kiến Thành gọi tên cô.

“Ừm!”

Nam Khuê cho rằng anh cũng giống cô, chỉ đơn giản là gọi tên nhau.

Nhưng một giây sau cô mới biết mình đã sai.

Lục Kiến Thành mở vòi hoa sen ra, ôm cô đứng dưới dòng nước.

Nước nóng lập tức xối lên người hai người, dòng nước ấm áp vô cùng dễ chịu.

“Lạnh không?” Lục Kiến Thành hỏi.

Nam Khuê lắc đầu nói: “Không lạnh, rất thoải mái!”

“Vậy em có muốn thoải mái hơn không?”

“Hả?” Nam Khuê ngẩng đầu, có chút khó hiểu.

“Khuê Khuê, anh muốn làm chuyện chưa làm xong với em, em chuẩn bị xong chưa?”

“Chuyện…” Gì?

Nam Khuê còn chưa nói hết câu, trên môi đã truyền đến xúc cảm mềm mại, vô cùng dễ chịu.

Hóa ra đây chính là thoải mái hơn mà anh nói.

Nam Khuê kịp phản ứng lại, một giây sau, cô đã bị Lục Kiến Thành áp vào tường, một tay anh ôm lấy eo cô, hoàn toàn không cho cô đường lui, hôn cô thật sâu.

Nụ hôn của anh rất mạnh mẽ, giống như cuồng phong bão táp, dường như muốn nhấn chìm cô vậy.

Hoàn toàn không nhẹ nhàng như lúc trước, cũng không phải là một cái chạm nhẹ.

Anh dùng sức như muốn khảm cô vào người mình, lưu giữ cô vào trong cuộc sống của mình.

Nam Khuê thở hổn hển, cô cảm thấy não mình hết không khí, gò má ửng đỏ như đánh phấn, đáng yêu động lòng người.

Cả người cô không còn chút sức nào.

“Kiến Thành, này… Anh nhẹ một chút, em…” Nam Khuê nắm lấy áo anh, thở hổn hển nói.

Giọng nói đó mềm mại như nước khiến trái tim Lục Kiến Thành không ngừng rung động, trái tim anh càng ngứa hơn, người cũng cảm thấy khó chịu.

“Khuê Khuê…”

Lục Kiến Thành cũng như cô, hơi thở khi thở dốc cũng nóng đến mức dọa người.

“Khuê Khuê, anh muốn…” Lục Kiến Thành đỡ lấy đầu Nam Khuê, câu tiếp theo không cần nói cũng hiểu.