Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 181: Khuê Khuê, anh cũng thích em (1)



Lục Kiến Thành nghe đến đó thì ngẩn người, cả người giống như tượng đá.

Anh mới nghe được gì vậy?

Cô nói thích anh?

Vậy nên người cô thích là anh sao?

Nhưng sao có thể chứ?

Nếu như không phải do tự mình nghe được thì anh cũng không tin.

“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành cúi đầu, anh nhẹ nhàng, kích động gọi tên cô.

Giây phút này trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, kích động đến mức không biết diễn đạt như thế nào.

“Anh có nghe nhầm không? Em thật sự thích anh sao?” Anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, vô cùng kiên nhẫn hỏi.

Nam Khuê ngẩng đầu, hai mắt đều là nước mắt, cô nhẹ nhàng nhìn anh, còn chưa nói gì nước mắt đã lăn xuống như trân châu.

“Đừng khóc.”

“Khuê Khuê đừng khóc.”

Thấy cô khóc, trái tim Lục Kiến Thành vô cùng đau, anh ôm lấy mặt Nam Khuê, kéo cô đến bên cạnh mình rồi cúi đầu xuống, môi chạm vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn từng giọt nước mắt của cô đi.

Một giọt, hai giọt…

Anh nhẹ nhàng hôn hết từng giọt nước mắt trên mặt cô.

Toàn bộ quá trình anh đều vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng anh càng làm vậy thì Nam Khuê càng khóc to hơn.

Cô thậm chí còn cho rằng mình đang nằm mơ, vì chỉ có trong mơ anh mới có thể nhẹ nhàng với cô như vậy.

Cả ngày hôm nay anh đều đối xử với cô rất lạnh nhạt, hoàn toàn xem cô là người xa lạ, sao đột nhiên lại tốt như vậy với cô chứ?

“Lục Kiến Thành…” Nam Khuê nhẹ giọng sụt sịt, kéo tay anh: “Có phải em đang nằm mơ không?”

“Đồ ngốc, anh ở ngay cạnh em, sao lại là nằm mơ được chứ?”

“Nhưng mà…” Nam Khuê ôm lấy người mình, co lại thành một cục nhỏ, đáng thương nói: “Anh rõ ràng xem em là người xa lạ, ngay cả lúc em uống rượu anh cũng không quan tâm, anh cứ như vậy nhìn người khác bắt nạt em.”

“Lục Kiến Thành, ban ngày anh vừa mới bắt nạt em xong, sao bây giờ anh lại đột nhiên tốt với em như vậy chứ?”

Vừa nghĩ đến những hình ảnh kia, Nam Khuê đã cảm thấy cả đời này mình cũng không quên được.

Ánh mắt và ngữ khí của anh trong phòng bao vô cùng lạnh lùng, giống như một thanh kiếm đâu vào lòng cô vậy.

“Thật xin lỗi, Khuê Khuê, anh sai rồi, là anh sai rồi.” Lục Kiến Thành ôm lấy mặt cô, lúc này đây anh cảm thấy hối hận đến chết mất.

Phương Kiều nói rất đúng, anh thật ngu ngốc, rõ ràng có nhiều cách như vậy mà anh lại luôn lựa chọn cách ngốc nghếch nhất.

Không chỉ làm mình tổn thương mà còn làm cô tổn thương.

“Nếu như em khó chịu thì em đánh anh đi, em phạt anh đi có được không, cái gì cũng được, nhưng đừng mặc kệ anh.” Lục Kiến Thành nhẹ nhàng dịu dàng.

Nam Khuê nhìn anh, bỗng nhiên cô đưa tay ra, ngón tay thon dài mềm mại chạm vào mặt anh.

Lông mày, mũi, cuối cùng rơi xuống đôi môi mỏng.



“Nhưng sao em lại có thể không để ý đến anh được chứ?”

Cô yêu anh còn không hết, sao lại không để ý đến anh được?

Ngón tay của Nam Khuê nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Lục Kiến Thành.

Cảm giác nhẹ nhàng này, anh ở bên cạnh cô, chăm sóc cô, nhưng cho dù như vậy cô vẫn cảm thấy trống vắng trong lòng.

Giây phút này, khi nhìn thấy đôi môi của anh, đột nhiên Nam Khuê không muốn gì hết, đầu óc cô như trống rỗng, lại giống như cố ý muốn làm gì đó.

Cô chỉ làm theo cảm giác của bản thân, Nam Khuê nghiêng người, đôi môi mềm mại hôn lên môi Lục Kiến Thành.

Trong quá khứ, anh luôn là người chủ động.

Nhưng lúc này Nam Khuê như muốn chứng minh gì đó mà vô cùng vội vàng.

Nụ hôn của cô có chút gấp gáp, dường như đã hoàn toàn vứt bỏ sự xấu hổ và thẹn thùng thường ngày của mình, lấy hết dũng khí của mình ra, hoàn toàn đánh cược vào lần này.

Cô chỉ muốn làm theo trái tim mình, chỉ muốn để mình phóng túng một lần, cố gắng thể hiện tình cảm chân thực trong lòng mình.

Nhưng sau khi chủ động một lúc, cô nhận ra có gì đó khác lạ.

Cơ thể Lục Kiến Thành vẫn luôn cứng ngắc, cả người anh như pho tượng, ngoài hô hấp ra thì trên người không cử động chút nào.

Cơ thể Nam Khuê cũng lập tức cứng lại, trong lòng cũng dần lạnh đi.

Cảm giác này giống như có một chậu nước đá lạnh lẽo mạnh mẽ giội thẳng xuống đầu cô.

Cả người cô lập tức ướt đẫm.

Không chỉ người mà trái tim cũng lạnh buốt.

Quả nhiên anh không thích cô.

Cho nên ngay cả khi cô hạ thấp bản thân như vậy, cứ như vậy mà hôn anh, bỏ hết tất cả kiêu ngạo và bướng bỉnh của mình đi cũng không có tác dụng.

Quả nhiên không yêu chính là không yêu.

Không yêu thì có miễn cưỡng cũng không thể.

Cô nâng môi lên, cười khổ sở.

Giờ phút này chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu nỗi lòng đau đớn.

Cô muốn rời đi, trong phòng đều là hơi nóng, sương mù lượn lờ khiến cô cảm thấy vô cùng chật chội, ngột ngạt đến mức khó thở.

Nhưng cô còn chưa xoay người thì Lục Kiến Thành đã giữ tay cô lại.

Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Khuê Khuê, có thể nói lại cho anh nghe được không?”

“Nghe cái gì?”

“Vừa rồi em nói thích anh, rất thích anh, là thật sao?” Lục Kiến Thành cẩn thận hỏi, giống như sợ làm phiền cô.

“Xin lỗi.” Nam Khuê hạ mắt.

Cô không nên nói, cô đã giấu được lâu như vậy rồi mà.

Nếu như không phải ban nãy quá say, quá đau lòng thì cô cũng sẽ không nói ra.

Cô yêu anh, nhưng anh lại không thích cô chút nào, cô cũng không muốn tình yêu của mình trở nên rẻ mạt.

“Em không có, anh nghe nhầm rồi.” Nam Khuê lắc đầu.

Lục Kiến Thành dùng cả hai tay giữ cô lại: “Không, Khuê Khuê, anh nghe được, anh nghe thấy rất rõ, em nói thích anh.”

“Em không có!” Nam Khuê kiên trì.

Lục Kiến Thành lại không quan tâm, anh kiên nhẫn: “Không sao, cho dù nói sai thì cũng là thích!”

Lời này khiến Nam Khuê hoàn toàn sụp đổ, cô đã cố gắng cứu vãn, tại sao vẫn ép cô phải thừa nhận chứ?

Cô không muốn nói, cũng không muốn yêu!

Cô đau, vô cùng đau đớn.

Cô không yêu nổi nữa, cô từ bỏ rồi còn không được sao?

Trái tim cô đã chịu đủ sự đau đớn rồi, vì sao còn muốn khiến cô càng đau lòng hơn nữa vậy?

Cuối cùng Nam Khuê không kiềm chế được sự đau lòng nữa, nói to: “Được, em thừa nhận, em có nói, em thích anh, em thích anh đấy thì sao?”

“Nhưng mà Lục Kiến Thành…” Nam Khuê đột nhiên bình tĩnh trở lại, đôi mắt u buồn, giọng nói yếu ớt: “Yêu vốn là chuyện của một người, em thích anh, nhưng em không muốn quấy rầy anh, cũng không muốn dây dưa không ngừng với anh, đây là chuyện riêng của em, chỉ là chuyện của riêng em.”

Cô đã từng thử nói cho anh biết, nhưng sau mấy lần không có kết quả, cô đã hoàn toàn từ bỏ!

Thay vì bị từ chối, cô thà chôn chặt tình cảm này trong lòng còn hơn, ít nhất còn có thể giữ lại được chút kí ức đẹp đẽ cho mình, không đến mức quá thê thảm.

“Đồ ngốc, vậy em đã chuẩn bị xong chưa?” Đột nhiên Lục Kiến Thành nghiêng người về phía trước, giữ lấy mặt cô, nhẹ nhàng hỏi.

“Chuẩn bị cái gì?”

“Em nói cho anh biết suy nghĩ của mình rồi mà không muốn câu trả lời của anh sao?”

Nam Khuê lập tức lắc đầu.

Không muốn, một chút cô cũng không muốn.

Đã sớm đoán được câu trả lời, đã sớm đoán được sẽ bị từ chối, dù là ai đi chăng nữa cũng không muốn nghe.

Trái tim cô không mạnh mẽ như vậy, cô chỉ là một cô gái bình thường, cũng biết đau, cũng biết tổn thương mà thôi.

Nhất định phải tàn nhẫn với cô như thế sao?

Nam Khuê hạ mắt, lúc này cô nghe thấy giọng nói kiên định của Lục Kiến Thành: “Nhưng anh nhất định phải nói cho em biết đáp án của anh!”