Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 183: Vô cùng hạnh phúc, vô cùng ngọt ngào (1)



Khuôn mặt nhỏ của Nam Khuê lập tức đỏ bừng.

Hơi nóng trong phòng tắm vẫn không ngừng tăng cao, nhiệt độ vốn đã cao, cộng với việc trong người cô có cồn, bây giờ lại bị Lục Kiến Thành trêu chọc, khuôn mặt nhỏ của Nam Khuê đỏ như máu.

Cô thừa nhận, cô thích anh.

Cô cũng muốn làm những chuyện hạnh phúc, ngọt ngào mà sung sướng kia với anh.

Nhưng cô không muốn nhanh như vậy.

Họ chỉ vừa mới nói rõ tấm lòng của nhau, cũng chỉ mới vừa thổ lộ với nhau, mặc dù hai người đã kết hôn, đã làm những chuyện thân mật kia.

Nhưng lúc kết hôn không giống bây giờ.

Khi đó ít nhiều gì cũng có chút cảm giác như đang thực hiện nhiệm vụ, cho nên không dám mong chờ gì.

Nhưng hiện tại, cô vừa hi vọng vừa mong chờ vào tình cảm này.

Cô hi vọng tất cả đều đẹp đẽ, là nước chảy thành sông chứ không phải sự vội vàng.

Thấy Nam Khuê không trả lời mà chỉ cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại còn đỏ bừng, Lục Kiến Thành lập tức hiểu rõ: “Đồ ngốc, không muốn thì không muốn, không cần ngại, em có thể nói cho anh.”

“Vậy… anh sẽ không tức giận sao?” Nam Khuê cẩn thận hỏi.

Lục Kiến Thành cười một tiếng vô cùng gợi cảm, nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc, tại sao anh lại tức giận chứ?”

“Vì…” Nam Khuê cắn môi, khuôn mặt mềm mại giống như một đóa hoa hồng nở rộ

Câu kế tiếp khiến cô cảm thấy rất thẹn thùng, cho nên có chút khó khăn nói: “Vì bọn họ nói, nếu như lúc đàn ông muốn thì rất khó để chịu đựng.”

“Đúng là rất khó chịu đựng.” Lục Kiến Thành nói.

“Hả?” Nam Khuê ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ đều là sự lo lắng.

“Nhưng anh càng không muốn ép buộc em hơn, đồ ngốc, anh thừa nhận anh muốn, nhưng anh muốn không phải vì do xúc động mà vì ôm em thế này khiến anh không kiềm chế được.”

“Anh muốn không phải lần này hoặc lần sau, anh muốn ở bên cạnh em, càng muốn quý trọng em, chờ đến ngày em cam tâm tình nguyện hơn.”

Lục Kiến Thành nói xong, hôn lên trán Nam Khuê một cái.

Sau đó lập tức quay người chuẩn bị rời đi.

Thấy anh xoay người, không biết vì sao lúc này Nam Khuê đột nhiên cảm thấy rất hoảng loạn.

Cô gần như không suy nghĩ mà lập tức ôm chặt lấy eo Lục Kiến Thành, có chút vội vàng nói: “Anh muốn đi đâu?”

Lục Kiến Thành cưng chiều vuốt tóc cô: “Thật ngang ngược, không cho anh ăn no cũng không cho anh rời đi, Khuê Khuê, em biết bây giờ em quyến rũ đến mức nào không? Anh chỉ sợ nếu mình tiếp tục ở lại thì sẽ không chịu được mất.”

“Em tắm trước đi, anh muốn ra ngoài hóng gió để bình tĩnh lại, nếu không anh sợ anh sẽ không kiềm chế được bản thân.”

Nghe anh nói xong, Nam Khuê cúi đầu, lúc này mới phát hiện quần áo mình đã ướt đẫm.

Quần áo cô mặc là sa mỏng, gặp nước nóng nên đã trở nên trong suốt.

Dưới ánh đèn càng thêm mờ ảo, quyến rũ hơn.

Ý thức được chuyện này, cô vội vàng ôm chặt lấy bản thân, sau đó nhanh chóng xoay người.

Lục Kiến Thành buồn cười nhìn cô thẹn thùng.

“Anh chờ em bên ngoài.”

Nói xong câu đó, anh đi ra khỏi phòng tắm.

Vừa ra khỏi phòng tắm, Lục Kiến Thành lập tức đến tủ lạnh tìm nước lạnh, sau đó cởi áo khoác trên người ra, hạ nhiệt độ trong phòng xuống.

Tiếp theo đó anh rút một điếu thuốc, cố gắng ép bản thân tỉnh táo lại.

Nhưng tất cả đều thất bại khi anh thấy Nam Khuê quấn khăn tắm đi từ phòng tắm ra.

Cho dù đã cố gắng nhiều như vậy, nhưng khi nhìn thấy cô, ngọn lửa trong lòng anh lập tức bùng lên, cả người cũng nóng bừng.



“Kiến Thành, em tắm xong rồi, anh có muốn đi…” Tắm không?

Nam Khuê còn chưa nói xong, đôi môi mềm mại lại lần nữa bị chặn lại.

Nụ hôn này của anh còn mạnh mẽ hơn ban nãy, giống như một con sư tử hung dữ.

Nam Khuê không có chỗ trốn, toàn bộ đều bị anh làm chủ, chỉ có thể cố gắng nhón chân lên để phù hợp với chiều cao của anh.

Một lúc sau, chân Nam Khuê có chút đau nhức.

Lục Kiến Thành nhanh chóng phát hiện ra, anh không nói lời thừa thãi, động tác trên miệng cũng không dừng lại, trực tiếp ôm Nam Khuê đặt lên sopha.

Lần này độ cao của hai người lập tức thay đổi thành Nam Khuê cao hơn, Lục Kiến Thành thấp hơn.

Nhưng cho dù như vậy thì anh vẫn luôn giữ quyền chủ động.

Cuối cùng, không rõ bao lâu, Lục Kiến Thành mới lưu luyến không rời buông cô ra, nhẹ nhàng dùng chóp mũi đụng vào chóp mũi cô, hơi thở vẫn nóng rực như cũ: “Hôn cũng không đủ, làm sao bây giờ?”

Bị anh trêu chọc như vậy, khuôn mặt mới trở lại bình thường của Nam Khuê lại đỏ bừng lên.

“Sau này còn rất nhiều cơ hội.”

Nói xong câu đó, Nam Khuê thẹn thùng cúi đầu.

Đồng thời trong lòng cũng như được ăn mật vậy, ngọt lan khắp trái tim.

Hóa ra tình yêu lại ngọt ngào như vậy, cho dù chưa ăn gì cũng vô cùng dễ chịu, trái tim cũng cảm thấy hạnh phúc sung sướng.

Bây giờ cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Ngọt ngào đến mức cô còn nghi ngờ những chuyện trước mắt là giả.

“Ngoan ngoãn ở chỗ này đợi anh, anh tắm xong sẽ ra.” Lục Kiến Thành cưng chiều vuốt tóc cô, nhẹ nhàng dặn dò.

“Ừm!” Nam Khuê ngoan ngoãn gật đầu.

Trong phòng tắm, Lục Kiến Thành chỉnh nhiệt độ nước về mức lạnh nhất.

Trong người anh đều là lửa, chỉ có thể không ngừng tắm nước lạnh, một lần lại một lần.

Mãi đến khi hơi nóng trong người được xua đi hết, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn, anh mới bước ra khỏi phòng tắm.

Lúc ra ngoài, Lục Kiến Thành còn lo sợ rằng vừa nhìn thấy cô thì sẽ lại một lần nữa thất bại.

Nhưng lúc thấy trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh truyền ra từ tivi, Nam Khuê đã nghiêng đầu ngủ gật trên sopha, trái tim anh cảm thấy vô cùng ấm áp.

Lục Kiến Thành bước nhẹ qua đó.

Thấy khóe miệng mỉm cười khi say ngủ của Nam Khuê, anh cũng không kiềm chế được mà cười.

Anh cúi người bế Nam Khuê lên, sau đó đi vào phòng ngủ.

Nghĩ đến sự khẩn trương và do dự của cô trong lúc động tình ban nãy, Lục Kiến Thành đắp chăn cho Nam Khuê xong thì ra khỏi phòng ngủ.

Bỏ dép ra, một mình anh ngủ trên sopha.

Trước kia là anh bỏ lỡ quá nhiều.

Lần này anh muốn quý trọng cô thật tốt.

Cũng đồng ý đi chậm hơn cùng cô.

Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Nam Khuê cảm thấy đầu vô cùng đau.

Cô dùng sức đập đầu, đột nhiên những chuyện xảy ra tối qua trở nên rõ ràng.

Cô nhớ rằng, hình như cô đã tỏ tình.

Sau đó Lục Kiến Thành cũng tỏ tình.

Anh nói anh cũng thích cô, sau đó hai người thiếu chút nữa…

Tiếp đó là gì cô cũng không có ấn tượng.

Nhưng anh đâu rồi?

Chẳng lẽ tất cả đều là mơ, chỉ là một giấc mơ của cô thôi sao?

Nghĩ đến đây, Nam Khuê có chút vội vàng, cô vội vàng vén chăn lên chạy ra phòng khách muốn tìm bóng dáng Lục Kiến Thành, để chứng minh những gì xảy ra trước đó là sự thật.

Là thật, không phải là ảo tưởng của cô.

“Kiến Thành…”

Nhưng lúc Nam Khuê đi ra phòng khách lại không còn ai cả.