Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 164: Tôi đã yêu chồng tôi 10 năm



“Lục Kiến Thành, anh biết không? Tôi ghét anh.”

“Cực kỳ ghét, anh như thể khúc gỗ vậy, ngốc chết đi được.”

Nam Khuê vừa nói vừa lấy tay chỉ vào ngực Lục Kiến Thành, nhẹ nhàng ấn từng cái.

Mặc dù cô đang say rượu, nhưng mà điều này hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến nhan sắc của cô, ngược lại còn đáng yêu hơn ngày thường khiến người ta rung động.

Đặc biệt là khi bị hơi nóng trong phòng tắm làm gương mặt ửng hồng, đôi môi đỏ mọng như quả cherry non, càng để lộ ra nét dễ thương.

Lục Kiến Thành đứng đó, bất động, cũng chẳng lùi lại, để mặc cho Nam Khuê dùng tay ấn vào ngực mình một cách tùy tiện.

Nam Khuê ấn một lúc, chợt dừng lại.

Nghĩ đến điều gì đó, cô lại đưa tay ấn hai cái.

Cuối cùng, cô vừa cười một cách mơ hồ vừa hỏi: “Lục Kiến Thành, anh như biến thành một người khác vậy, sao anh lại không tránh đi?”

“Tại sao phải tránh?” Anh nói.

Nam Khuê chớp chớp mắt.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt của cô lộ ra ý cười đầy tinh ranh.

Bất thình lình, cô đưa tay hất nước trong bồn tắm, toàn bộ đều bắn lên người Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành không lường trước, đến lúc phản ứng lại, thì đã bị Nam Khuê hất nước lên người mấy lần rồi.

Thấy cả người anh bị ướt, ngay cả đầu tóc cũng ướt, nước trên tóc nhỏ xuống từng giọt, Nam Khuê cười một cách sảng khoái: “Vì không tránh sẽ bị ướt!”

Đã rất lâu rồi, anh không nhìn thấy cô cười vui vẻ đến vậy.

Khoảnh khắc đó, trái tim Lục Kiến Thành như mềm nhũn.

Anh không những không lùi lại, mà còn tiến thêm một bước.

Anh vươn tay ra, đôi tay dài và trắng nhẹ nhàng xoa tóc Nam Khuê, cưng chiều nói: “Hất nước lên người anh vui lắm sao?”

Nam Khuê gật đầu, cười ngây ngốc: “Vui lắm.”

Nói rồi, cô đột nhiên đứng dậy khỏi bồn tắm, tay lại chọc chọc vào ngực anh, phàn nàn đầy bất mãn.

“Anh biết không? Khi tôi quen anh, anh lúc nào cũng nho nhã ấm áp, mang dáng vẻ của một người con trai đầy dịu dàng, giống như bông hoa trên cao kia, khiến người khác không dám trèo cao để hái.”

“Nhưng mà bây giờ…” Nam Khuê lại ấn mạnh vào người anh, tiếp tục nói: “Anh xem, anh cũng rất chán nản, cũng chỉ là một người bình thường như tôi mà thôi.”

“Lục Kiến Thành, anh biết không? Thực ra tôi không hề thích anh như thế này, chúng ta như người của hai thế giới, lúc tôi gả cho anh, ngoài ông nội ra, gần như chẳng còn ai chúc phúc cho tôi, đặc biệt là những người bên cạnh anh, bọn họ đều cảm thấy tôi là người trèo cao, đều cho rằng tôi ham vinh hoa phú quý.”

“Vậy còn em cảm thấy như thế nào?” Lục Kiến Thành nhướn mày hỏi.

Nam Khuê nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó nói: “Tôi cảm thấy bọn họ nói rất đúng!”

“Đúng là tôi đã tự mơ mộng hão huyền rồi, luôn ảo tưởng mình là công chúa, sẽ có hoàng tử đến cứu, nhưng thật ra đến cả một kỵ sĩ cũng chẳng có, bọn họ nói rất đúng, chúng ta đúng là người của hai thế giới.”

“Cho nên là, thế giới của hai chúng ta không dễ dàng gì chia tách, tại sao anh không tránh xa tôi ra, lại cứ khăng khăng đến đây làm phiền tôi, làm trái tim tôi rung động.”

Nam Khuê vừa nói vừa cảm thấy chua xót trong lòng.

Giọt nước mắt rơi xuống lách tách, cô muốn đưa tay lên lau đi, lại phát hiện ra mình đang mặc áo tay ngắn, không có ống tay để lau.

Trong phút chốc, ánh mắt liếc tới chiếc áo trên người Lục Kiến Thành.

“Anh lại đây một lát!” Đột nhiên, cô nhìn Lục Kiến Thành rồi nói.

“Để làm gì?” Lục Kiến Thành không mấy vui vẻ đáp: “Vừa rồi không phải em còn bảo anh tránh xa em một chút sao?”

Mặc dù miệng nói vậy nhưng mà cơ thể vẫn rất thành thật, đã bước về phía trước, cách Nam Khuê rất gần.

Nam Khuê lại đưa tay ra chỉ: “Xa quá, anh lại gần hơn nữa đi.”

Lục Kiến Thành lại bước đến gần hơn, lần này, anh đã trực tiếp đứng bên cạnh bồn tắm.



Nam Khuê không nghĩ nhiều, liền kéo áo anh rồi bắt đầu lau nước mắt.

Trong chốc lát, gương mặt Lục Kiến Thành trở nên lạnh băng.

Anh còn tưởng cô muốn anh lại gần để làm gì chứ?

Kết quả, lại chỉ là dùng áo anh để lau nước mũi?

“Nam Khuê…” Lục Kiến Thành hét lớn.

Nam Khuê lập tức ngẩng đầu, khốn khổ nhìn anh: “Ai bảo anh cứ đòi đưa tôi về, nếu đã đưa về thì phải có trách nhiệm với tôi chứ.”

“Vậy em muốn anh chịu trách nhiệm thế nào đây?” Lục Kiến Thành hỏi, đôi mắt đen láy từ từ tối lại.

Nam Khuê cầm lấy vòi nước, điên cuồng xịt vào Lục Kiến Thành.

Trong phút chốc, quần áo của Lục Kiến Thành đều ướt sũng, nước trên người như chảy thành sông.

Nam Khuê mãn nguyện nói: “Đương nhiên là chịu trách nhiệm khiến tôi vui vẻ rồi.”

“Càng ngày càng nghịch rồi.”

Anh quở trách rồi gõ vào đầu cô, nhưng mà trong lời nói tràn ngập sự nuông chiều.

“Đúng thế, tôi chính là một người nghịch ngợm, còn nữa, Lục Kiến Thành, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật.” Bỗng nhiên, Nam Khuê đặt tay lên môi, nói một cách thần bí.

“Bí mật gì?”

“Tôi ấy, trước đây đều là giả vờ.” Nam Khuê nói: “Thực ra, tôi không hề thông minh lanh lợi, cũng không nghe lời, tôi rất là hung dữ, anh bị tôi lừa rồi.”

Nói xong, Nam Khuê cố ý để hai tay lên miệng làm biểu cảm hung dữ, lại bất thình lình mở miệng, nhe răng ra, làm ra dáng vẻ tàn ác.

Nhưng mà ánh mắt của Lục Kiến Thành lại rất bình tĩnh, không hề bị cô dọa sợ, cô lại cảm thấy chẳng thú vị gì cả.

“Anh không bất ngờ về bí mật này sao?” Nam Khuê hỏi.

Lục Kiến Thành không hề để ý đến cô, nếu như lúc nãy, anh còn nghi ngờ Nam Khuê có say thật không, hay chỉ là giả vờ say?

Nhưng bây giờ, anh đã vô cùng chắc chắn là cô say thật.

Cho nên mới nói nhảm, cứ nói lảm nhảm không ngớt.

Không chỉ vậy, người cũng như đứa trẻ, ngây ngô đáng yêu.

“Aiyaaa, Lục Kiến Thành, anh đúng là không dễ thương gì cả, chẳng thú vị chút nào.” Nam Khuê bất mãn bĩu môi nhìn anh.

“Hay là, tôi kể chuyện cười cho anh nghe nhé, có một con hươu đực, đang đi trên đường, càng đi càng nhanh, cuối cùng nó biến thành đường cao tốc!!” (đồng âm /lù/ giữa hươu và đường)

Lục Kiến Thành đứng đó chẳng cười.

Nam Khuê không hài lòng, cô không tin là anh không cười.

“Chuyện này không buồn cười sao? Vậy để tôi nghĩ đã, tôi sẽ kể một câu chuyện khác, có hai quả cà chua đang đi qua đường, một chiếc ô tô đi ngang qua, một quả không né kịp bị đè bẹp dí, quả còn lại chỉ vào quả bị cán cười lớn: hahaha, sốt cà chua, sốt cà chua…”

Nam Khuê kể xong, liền cười haha.

Nhưng mà, vẻ mặt Lục Kiến Thành vẫn lãnh đạm y như cũ, không chút biểu cảm.

Gương mặt của anh, y hệt lúc nãy, như chết rồi vậy.

Đừng nói cười, thậm chí một chút biểu cảm cũng chẳng có.

Lần này, Nam Khuê cuối cùng đã tức giận rồi.

Cô đứng dậy, chẳng thèm suy nghĩ, trực tiếp đặt tay lên mặt Lục Kiến Thành, làm ra biểu cảm cười cho anh.

Lần này, Lục Kiến Thành cuối cùng cũng cười khổ một chút.

Nhưng mà nụ cười đó, còn khó coi hơn cả khóc.

Nam Khuê cũng cảm thấy khó coi.

Cô bỏ tay xuống, quay trở lại bồn tắm, đầu tựa vào bên thành bồn tắm.

Lần này, cô nhìn về phía Lục Kiến Thành, đôi mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc trở lại: “Hay là, tôi lại kể cho anh nghe một câu chuyện cười khác, chuyện này không phải tôi tìm được trên mạng, mà là tự tôi sáng tác, thực sự rất buồn cười, tôi đảm bảo anh sẽ cười cho xem.”

Đôi mi rung nhẹ, Nam Khuê nhắm mắt lại, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Tôi từng ngu ngốc yêu một người suốt mười năm, người đó chính là người chung chăn gối với tôi, là chồng của tôi, nhưng mà anh ta lại không hay biết, như người mất trí nhớ vậy.”

“Anh nói xem, đây có phải là chuyện rất buồn cười không.”