Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 149: Nếu tôi nói, người đó chính là anh thì sao?



Bóng dáng cao lớn của Lục Kiến Thành lập tức cứng đờ. Trong đêm tối, anh nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế sự sụp đổ và khó chịu trong lòng.

Nam Khuê đuổi theo anh, đang định mở miệng thì Lục Kiến Thành bỗng nhiên xoay người, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía cô, gằn từng chữ: “Tôi, không, muốn.” . Т𝘳𝗎yệ𝗇 cop 𝘁ừ 𝘁𝘳a𝗇g ﹍ ТR𝗎𝐌Т RUY𝖊N.VN ﹍

Không muốn chút nào.

Không muốn chút nào.

Anh thật sự là hèn hạ, ở lại chỗ này nghe cô kể lại chuyện tình sâu sắc với người đàn ông khác.

Nghe anh nói, sắc mặt Nam Khuê đột nhiên trở nên tái nhợt như mất hết máu.

Cô lấy hết can đảm muốn nói với anh: là anh, đồ ngốc, người đó là anh!

Thế nhưng, cô lại nghe thấy anh từ chối.

Cắn môi, Nam Khuê cố gắng mở miệng lần nữa: “Anh thật sự không muốn biết sao? ”

“Nếu tôi nói, người đó là…” anh.

Một chữ cuối cùng trong miệng cô còn chưa nói hết, Lục Kiến Thành đột nhiên đưa tay, che môi cô lại.

Giọng nói có phần lạnh lùng hơn, không có một chút cảm xúc: “Anh nói rồi, anh không muốn nghe.”

Anh gần như tức giận hét lên với cô: “Nam Khuê, anh không muốn biết, người em yêu là ai, anh không muốn biết chút nào, đừng nói cho anh biết.”

“À…” Trong bóng đêm, khóe miệng Nam Khuê nhếch lên một nụ cười cô đơn mà thê lương.

Đúng vậy, anh không muốn nghe, cũng không muốn biết, cô cần gì phải vội vàng nói cho anh biết chứ?

Nam Khuê ơi Nam Khuê, anh căn bản không quan tâm, cô cần gì phải hạ thấp mình chứ?

Lúc này đây, đã tích lũy tất cả sức lượng trong cơ thể cô, bỏ lỡ lần này, cô thật sự không còn dũng khí để nói nữa.

Bị nhục nhã một lần rồi.

Chẳng lẽ còn muốn liên tiếp bị nhục nhã sao?

“Được, tôi không nói nữa.” Nam Khuê nói.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Kiến Thành thâm thuý lại càng thêm thâm thuý, lúc này mới buông tay cô ra.

Một tia hào quang cuối cùng trong mắt nàng rơi xuống, ảm đạm không còn bất kỳ hào quang nào nữa.

“Đi thôi, anh đưa em về nhà!” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê cười khổ, nhà?

Cô vẫn còn nhà sao?

Từ giây phút ly hôn, cô đã hoàn toàn không có nhà.

Lúc lên xe, hai người đều đặc biệt yên tĩnh, chỉ có âm nhạc lẳng lặng vang lên trong xe.

Không ai nói chuyện với nhau.

Mãi đến khi xuống xe, Lục Kiến Thành mới mở miệng nói một câu: “Đến rồi.”

“Được.”

Nam Khuê xuống xe, Lục Kiến Thành đi đậu xe, Nam Khuê tự mình về nhà trước.

Cô không dừng lại, đi thẳng lên tầng hai.

Sau đó lấy vali ra, bắt đầu thu thập đồ đạc của mình, đồ vật chân chính thuộc về cô không nhiều lắm, cũng chỉ có một ít giấy tờ tùy thân, quần áo giày dép và mỹ phẩm, hơn nữa sắp xếp theo loại, cất vào cũng rất nhanh.

Khi Lục Kiến Thành bước vào, hành lý của cô đã sắp xếp được một nửa.

Giây phút đó, anh đứng sững sờ một lúc, trong lòng tràn đầy chua xót.

Cũng vào lúc này, anh mới chợt ý thức được một vấn đề quan trọng, bị anh xem nhẹ.

Đúng, bọn họ đã ly dị.

Làm sao có thể còn sống cùng nhà chứ?

Cô sẽ đi, cô sẽ hoàn toàn rời khỏi ngôi nhà này, từ đó trở đi sẽ không có bóng dáng của cô nữa.

Nghĩ tới đây, anh lập tức cảm thấy ngực hít thở không thông rất khó chịu, giống như có một sợi dây thừng siết chặt cổ anh, ngay cả thở cũng không thoải mái.

Rốt cuộc nhịn không được, anh bước lên, nắm lấy cánh tay Nam Khuê: “Đừng thu dọn nữa.”

Nam Khuê xoay người, khó hiểu nhìn về phía anh.

“Ngoại trừ Đỗ Quốc Khôn, em không có người thân nào ở đây, nhà cửa và công việc cũng chưa thu xếp ổn thỏa, ở chỗ này trước đi, chờ thu xếp xong xuôi mọi chuyện của em rồi chuyển đi cũng không muộn.”

“Nhất định em đã quen ở phòng này, em ở đây đi, anh chuyển đến phòng bên kia ở, sẽ không quấy rầy em.”

Nam Khuê ngước mắt giải thích: “Cảm ơn anh, nhưng anh không cần lo lắng, chuyện công việc đã quyết định rồi, chờ sư mẫu về nước tôi có thể đi làm, Niệm Niệm có một căn nhà, cách bệnh viện cũng rất gần, tôi chuyển đến đó ở.”

Dường như không ngờ cô đã sắp xếp mọi thứ, Lục Kiến Thành có chút sững sờ, trả lời: “Ở lại chỗ Lâm Niệm Sơ? Có làm phiền cô ấy không?”

“Nếu như là người khác, quả thật tôi còn khá lo lắng, nhưng tình cảm của tôi và Niệm Niệm hơn hai mươi năm, có thể nói từ khi sinh ra đã ở cùng nhau, tôi và cậu ấy đều sẽ không để ý.”

Lục Kiến Thành hắng giọng nói: “Anh không có ý này, ý anh là, cô ấy và Hoắc Tư Yến đang yêu nhau, nếu hai người ở cùng nhau, bọn họ có thuận tiện không?”

Anh nói ý là hy vọng Nam Khuê có thể ở lại.

Không nghĩ tới Nam Khuê lại gật đầu: “Anh nói đúng, nhân lúc mấy ngày nay Niệm Niệm còn đang quay phim, tôi chuyển qua một thời gian, sau đó tìm một căn nhà mới dọn ra ngoài.”

Lần này, Lục Kiến Thành chỉ có thể thẳng thắn mở miệng: “Thật ra, em hoàn toàn có thể tiếp tục ở lại đây, anh không ngại.”

Nam Khuê lắc đầu: “Không được, nếu đã ly hôn rồi, còn ở cùng một chỗ thì ra thể thống gì chứ?”

“Hơn nữa, thân phận nhạy cảm của anh, tôi cũng không muốn đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió, hơn nữa…”

Ngây người một lúc, Nam Khuê mới chậm rãi nói: “Hiện tại chúng ta đều tự do, nếu có một ngày anh có bạn gái, hoặc là tôi có bạn trai, đối với nhau đều sẽ không mở lòng, nếu đã ly hôn rồi, thì nên hoàn toàn tách biệt đi!”

Chỉ cần như vậy, cô mới có thể không để lại chút nhớ thương nào.

Chỉ bằng cách này, cô mới có thể nói lời tạm biệt hoàn toàn với quá khứ.

“Bạn trai?”

Cô nói rằng cô đã được tự do;

Cô nói rằng một ngày nào đó cô sẽ có bạn trai.

Nghĩ tới đây, anh lập tức phiền não không chịu nổi, trong lòng càng thêm hoảng hốt.

Sao anh không nghĩ ra vậy? Sau khi độc thân, với điều kiện của cô, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn theo đuổi cô.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới cô sẽ có bạn trai, sẽ thuộc về người khác, anh ghen tị đến phát điên.

Nghẹn một lúc lâu, cuối cùng anh cũng không nhịn được, lại hỏi: “Anh không phải yêu người đàn ông kia mười năm à, còn muốn quen bạn trai khác sao? Hay là em muốn đi tìm người đàn ông đó?”

Nam Khuê lắc đầu.

Giọng nói thản nhiên: “Không tìm nữa.”

“Tại sao không tìm nữa? Không phải luôn nhớ đến sao? Đã nhớ nhung mười năm rồi, em chắc chắn có thể buông bỏ sao?”

“Người ta đã quên sạch tôi, đã sớm không nhớ tôi, tôi cần gì phải đi tìm. Nhớ mười năm thì như thế nào, không gì có thể so sánh được với việc người yêu của anh ấy trở về nước, quên đi, cứ như vậy đi!”

“Điều kỳ diệu nhất thế gian này chính là thời gian, thời gian sẽ phai nhạt hết tất cả, thời gian cũng sẽ mang đi hết tất cả, một ngày nào đó, tôi sẽ quên, quên sạch anh ấy.” Nam Khuê nói chắc chắn.

Nghe cô nói như vậy, Lục Kiến Thành ngay lập tức cảm thấy sảng khoái, ngay cả tim cũng đập nhanh hơn.

Cô nói sẽ buông bỏ, sẽ quên.

Điều đó có nghĩa là anh sẽ có cơ hội?

Đậy nắp vali, Nam Khuê nói: “Mọi thứ đã thu dọn rồi, tôi đi trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi!”

Nói xong, cô kéo vali đi ra ngoài.

Lục Kiến Thành vươn tay, nắm lấy tay cô: “Muộn như vậy rồi, một mình em sao đến đó?”

“Bắt taxi.”

“Muộn rồi, một mình em anh không yên tâm, ngủ ở đây một đêm đi, ngày mai anh sẽ đưa em qua đó.”