Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 132: Sự dịu dàng cuối cùng trước khi chia tay (2)



Vì đường xa nên khi tới nơi đã giữa trưa rồi.

Nhà cũ nằm ở một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, người người tấp nập, vô cùng náo nhiệt.

Phóng tầm mắt ra xa, khắp nơi đều là khói pháo mịt mù, Nam Khuê bỗng nhiên cảm nhận được sự thân thuộc.

Trước tiên bọn họ đi đến nhà cũ của ông bà, đứng trước cửa, Nam Khuê khá bất ngờ.

Ngôi nhà cũ này được làm từ gạch màu xanh, đặc trưng của thị trấn nhỏ đông đúc này, trông có vẻ rất giản đơn, cũng rất mộc mạc, vẫn giữ phong cách của mấy chục năm trước, nhìn có vẻ khá cũ kỹ.

Lục Kiến Thành liền giải thích: “Trước đây ông bà sống ở đây, hai người kết hôn ở đây, cha của anh cũng được sinh ra tại nơi này.”

“Sau đó dù đã khấm khá hơn rồi, nhưng mà bà nội lại hoài niệm, luôn cảm thấy căn nhà cũ này toàn là kỷ niệm trước đây của ông bà, vô cùng quý giá, cho nên vẫn luôn giữ hình dáng ban đầu của ngôi nhà, không xây lại.”

“Lúc bà còn sống, vào ngày lễ Tết, bọn anh luôn sắp xếp thời gian đến chơi mấy ngày, sau khi bà nội mất, bởi vì lo rằng ông nội sẽ nhìn vật nhớ người mà quá đau lòng, nên bọn anh ít đến hơn, nhưng mà vẫn sẽ đến.”

Nam Khuê rảo bước, từng bước đi sâu vào bên trong.

Cô bước đi chậm rãi, mặc dù căn nhà đã cũ kỹ, nhiều khung cửa bằng gỗ đã sờn màu, để lộ ra màu sắc nguyên bản của gỗ.

Nhưng mà, cô lại đặc biệt thích căn nhà này.

Nghe Lục Kiến Thành kể những chuyện trước đây của ông bà ở trong căn nhà cũ này, Nam Khuê cảm thấy như mình đang bước vào khoảng thời gian đó vậy.

Lúc cô mới vào nhà họ Lục, bà nội đã mất rồi.

Nên là, cô chưa bao giờ được gặp bà.

Cũng chưa từng nhìn thấy ảnh.

Bước vào cổng, mặt sân lát gạch đá xanh, tuy là cảnh vật như vậy có thể nhìn thấy khắp nơi trong thị trấn, nhưng Nam Khuê vẫn cảm thấy nó có một sức hấp dẫn riêng.

Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là cả một hàng cây được trồng hết cả bên phải sân, vô cùng tươi tốt, mơn mởn, bên trái sân là một khu vườn nhỏ với rất nhiều loại hoa, đỏ, vàng, trắng, vô cùng tươi sáng, rực rỡ hết mức.

Nam Khuê vừa ngạc nhiên vừa thích thú chạy đến: “Woaaa, đẹp thật, sao ở đây mà còn cả hoa vậy? Lại còn đang nở rộ đẹp đến thế này.”

Lục Kiến Thành đáp: “Tuy ở đây không có ai ở nữa, nhưng bọn anh vẫn thuê người đến chăm sóc, phụ trách việc quét dọn nhà cửa, còn làm một việc quan trọng nữa chính là chăm lo cho những bông hoa mềm mại mà em đang nhìn thấy này.”

Nam Khuê có chút nghi hoặc, không hiểu nhìn Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành lại nói: “Sau khi ông bà kết hôn, biết được bà rất thích hoa, nhưng lúc đó điều kiện còn hạn chế, ông liền biến khu vườn thành một vườn hoa nhỏ, tự tay trồng những loại hoa mà bà thích nhất, xuân hạ thu đông, mùa nào cũng có, muốn để bà quanh năm đều có thể nhìn thấy những bông hoa sặc sỡ, tâm trạng cũng tốt hơn.”

Nam Khuê nghe xong, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, cảm thấy vô cùng dịu dàng.

Trước đây, cô chỉ nghe anh nói, ông bà vô cùng mặn nồng, ông rất thương yêu bà, luôn chở che cho bà.

Có khi cũng nghe được những câu chuyện của ông bà từ mẹ chồng, mẹ chồng vẫn luôn cảm thán bà gặp được ông chính là điều may mắn nhất trong đời.

Lúc đó, cô vẫn chưa hiểu lắm.

Nhưng mà chuyến đi lần này thực sự đã giúp cô được mở mang tầm mắt, cũng giúp cô cảm nhận được tường tận.

Khẽ thở dài một hơi, cô nhìn căn nhà cũ, bỗng nhiên thích vô cùng, thấy ngưỡng mộ vô cùng.

Ngưỡng mộ những người sống ở ngôi nhà này, càng ngưỡng mộ hơn là câu chuyện tình yêu kinh điển một đời đầy nhẹ nhàng tinh tế như lan tỏa khắp căn nhà này.

Những điều này đều là những điều cô mong ước từ tận đáy lòng, chỉ tiếc là, cô sẽ chẳng bao giờ có được may mắn như bà nội, đã định sẵn là chẳng có cách nào gặp được một người giống như ông nội nữa.

Cho nên, mới càng thêm ngưỡng mộ muôn phần.

Nam Khuê bước đến, ngồi bên bồn hoa nhỏ, ghé gương mặt nhỏ nhắn đến mấy bông hoa rực rỡ, sau đó đưa mắt lên nhìn về phía Lục Kiến Thành nói: “Có thể chụp giúp tôi một tấm ảnh không?”

“Được.”

Lục Kiến Thành lấy điện thoại ra, khoảnh khắc chụp ảnh, khóe môi Nam Khuê cong lên, cười rạng rỡ.

Sau bao nhiêu ngày, đây là lần đầu tiên cô để lộ vẻ đẹp tươi sáng, động lòng người như vậy.

Lục Kiến Thành vô tri vô giác nhìn ngây dại, đồng thời càng chắc chắn chuyến đi này là đúng đắn, vô cùng đáng giá.

Anh không mong gì nhiều, thậm chí cả chuyến đi này chỉ là vì vẻ mặt tươi cười này của cô, anh cũng thấy đáng rồi.

Chụp ảnh xong, Nam Khuê bước vào sảnh, trên tủ trong sảnh có một khung ảnh lớn rất bắt mắt, Nam Khuê vừa bước vào đã nhìn thấy.

Nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần, rực rỡ như hoa trong khung ảnh, nhìn quần áo và mái tóc dài mềm mại, Nam Khuê do dự hỏi: “Đây là… bà ư?”

“Ừm.” Lục Kiến Thành gật đầu: “Đây là bà lúc còn trẻ.”

“Trẻ thật, đẹp quá.” Nam Khuê không kiềm được mà cảm thán.

Lục Kiến Thành cầm tấm ảnh lên, lau nhẹ nhàng, thật ra ngày nào cũng có người lau chùi, phía trên rất sạch sẽ, vốn không có một chút bụi nào, nhưng anh vẫn nâng niu mà lau lại một lần nữa.

Sau đó đặt trở lại vị trí ban đầu: “18 tuổi bà đã gả cho ông rồi, 20 tuổi sinh ra cha, tấm ảnh này được chụp sau khi hai người kết hôn không lâu.”

“Bà nói rằng, vốn dĩ hai người họ đã hẹn ước với nhau chụp mỗi người một tấm, chụp lại dáng vẻ lúc còn trẻ, nhưng vì kinh tế eo hẹp, ông nội bên ngoài thì đồng ý, nhưng thực ra chỉ trả tiền cho một người, vì vậy cuối cùng chỉ có một mình bà chụp ảnh, ông nội thì không chụp. ”

“Nói như vậy, đây chắc là bức ảnh duy nhất chụp lúc bà còn trẻ rồi?”

“Ừm.”

“Nếu như vậy, với tính cách của ông, sau khi bà mất, ông nhất định sẽ mang nó theo bên mình, tại sao tôi lại chưa từng nhìn thấy bức ảnh này ở nhà họ Lục?”

Lục Kiến Thành gật đầu: “Em nói đúng, bà nội biết ông nội nhất định sẽ mang nó theo bên mình, nên trước khi mất đã đặc biệt dặn đi dặn lại, hy vọng sẽ giữ bức ảnh này ở đây, tránh để ông nội mang nó theo bên người mà nhìn vật nhớ người, càng thêm đau lòng.”

“Bề ngoài ông nội đã đồng ý với bọn anh, nhưng thực ra…”

Nói đến đây, Lục Kiến Thành cười một cái, đầy cảm động nói: “Ông đã bày kế, thu nhỏ tấm ảnh của bà lại và làm thành một tấm ảnh rất nhỏ, lúc nào cũng cất trong túi.”

Nam Khuê cũng cảm động, rốt cuộc tình cảm phải sâu đậm đến mức nào mới có thể làm nhiều việc như vậy mà vẫn giữ được vẻ ngoài điềm tĩnh.

Bây giờ, ngoài ngưỡng mộ, cô còn cảm thấy ghen tị nữa.

Tình yêu lúc đó quả thực rất đẹp.

“Vậy sao mà bọn anh biết được?”

“Có một năm, vào ngày giỗ của bà nội, ông uống rất nhiều rượu, uống đến say khướt, chắc là quá nhớ nhung, ông đã tự lấy ảnh của bà ra, nói với bọn bọn anh.”

“Nhưng mà, bọn anh không ai nói với ông nội, ông cũng không biết rằng bọn anh đã biết.”

“Bà thật hạnh phúc.” Nam Khuê cảm thán.

Lục Kiến Thành nhìn cô: “Ngưỡng mộ bà à?”

Nam Khuê gật đầu: “Đương nhiên là ngưỡng mộ rồi, có người toàn tâm toàn ý dành cả cuộc đời cho mình, đây là tình yêu và hạnh phúc mà tất cả phụ nữ trên thế gian đều khao khát có được.”

“Vậy còn em thì sao?”

“Tôi sao?” Nam Khuê chỉ vào mình, cười nhạt: “Tôi cũng vậy, cũng giống như họ, cũng chỉ là một cô gái bình thường, đương nhiên cũng muốn có một tình yêu độc nhất vô nhị của riêng mình và …”

“Và cái gì? ” Lục Kiến Thành hỏi.