Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 133: Đã bỏ lỡ rồi thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa



Nam Khuê muốn nói là, và hôn nhân.

Nhưng mà, cuộc hôn nhân của cô đã tan vỡ rồi, chẳng còn nữa.

Kìm nén nỗi đau nhói trong lòng, Nam Khuê nở một nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”

Đời này, cuộc hôn nhân mà cô muốn có, cuối cùng cũng không bao giờ có được, tình yêu mà cô mong muốn cũng đã sớm cách xa cô ngàn dặm.

Vì vậy, khi nghe câu chuyện tình yêu của ông và bà, cô mới thích thú đến thế, ngưỡng mộ đến thế.

Thứ bản thân không có được, thì có lẽ sẽ luôn ngưỡng mộ trong lòng, cô cũng không tránh khỏi lẽ đó.

“Rồi em cũng sẽ gặp được.” Đột nhiên, Lục Kiến Thành nói.

“Gặp được gì?”

“Không phải em muốn gặp được một tình yêu độc nhất vô nhị, một người mà cả đời này chỉ yêu mình em sao? Khuê Khuê, em cũng sẽ gặp được người như vậy giống bà nội, gặp được người mà thương yêu em, luôn che chở bảo vệ em như của mình.”

“Vậy ư?” Nam Khuê cười mà không nói lời nào.

“Hoặc có lẽ, em đã gặp được rồi.” Lục Kiến Thành nói.

Vừa dứt lời, anh đã không thể đứng yên, bàn tay đã đưa ra, muốn nắm lấy tay của Nam Khuê, trịnh trọng nói với cô: “Khuê Khuê, anh biết sai rồi, là do anh ngu ngốc, anh đã không hiểu được lòng mình.”

“Nhưng bây giờ, anh đã hiểu rồi, anh sẽ yêu thương em như cách ông nội đối xử với bà nội, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?”

Thế nhưng, khi anh nghe những lời của Nam Khuê bàn tay của anh đột ngột dừng lại, anh như chết lặng.

“Đúng vậy, tôi đã gặp được rồi, gặp được từ rất lâu rồi, nhưng tôi không giữ lấy được.”

“Có lẽ, đây là ý trời!” Nam Khuê lắc đầu bất lực.

Trái tim Lục Kiến Thành như rơi vào một hầm băng, trong phút chốc hoàn toàn lạnh lẽo.

Bàn tay anh đưa ra đã run rẩy uốn cong, sau đó nắm lại thành nắm đấm rồi từ từ thu lại một cách bình tĩnh, đưa ra phía sau.

Như thể động tác đưa tay vừa rồi chưa từng tồn tại vậy.

Chỉ trong một cái nhắm mắt, trái tim anh đã tràn đầy đau đớn, khi mở mắt ra lần nữa, cơn đau càng sâu và âm ỉ hơn.

Khoảnh khắc cô nói “đã gặp được rồi”, có trời mới biết anh hạnh phúc biết nhường nào, thậm chí anh còn nhen nhóm lên tia hy vọng và hạ quyết tâm, cho dù thế nào đi nữa, dù cô có hận anh, hận anh đến chết đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không buông tay, cũng sẽ không chia lìa.

Nhưng mà, mấy chữ “đã gặp từ rất lâu rồi” này đã trực tiếp đẩy anh xuống vực sâu, vào địa ngục trần gian.

Rất lâu rất lâu?

Cô đã từng nói, cô đã từng yêu một người mười năm.

Vậy nên, người mà cô đang nói tới chắc chắn không phải là mình, mà là người con trai cô đã thương nhớ mười năm, đã yêu suốt mười năm, cũng giấu kín trong lòng suốt mười năm.

Không phải anh.

Thực sự không phải là anh.

Khi điều này được xác nhận trong tâm trí anh, anh gần như phát điên, phát khùng lên vì ghen tị.

Anh hận, rất hận, hận bản thân không biết nắm lấy, không biết trân trọng; càng hận bản thân hơn khi mà người con trai ấy là ai anh cũng không biết.

“Em đói chưa, trưa nay muốn ăn gì?” Lục Kiến Thành chuyển chủ đề.

“Gì cũng được, dù gì cũng là quê của ông nội nên chắc chắn anh sẽ quen thuộc hơn tôi, anh cho tôi ăn gì thì tôi ăn cái đó.”

“Được, vậy em chờ một lát.”

Sau khi đặt hành lý xuống, Lục Kiến Thành và Nam Khuê cùng nhau đi ra ngoài.

Phía trước là một con đường nhỏ dài quanh co, được bao phủ bởi những phiến đá xanh, có thể là do mưa, nên mặt đất rất sạch sẽ, thậm chí màu sắc của phiến đá xanh cũng sáng hơn rất nhiều.

Hai bên là những ngôi nhà còn giữ được nét đặc trưng của trấn cổ, trên tường một số ngôi nhà có dây leo màu xanh bò lên, điểm xuyết cho những bông hoa nhỏ đủ màu sắc, nhìn từ xa thấy rất đẹp.

Bước tới gần, hương hoa như ngập tràn.

Ở cuối con đường, rẽ trái chính là khu chợ của thị trấn, có lẽ đây cũng chính là nơi náo nhiệt nhất trong thị trấn.

Lục Kiến Thành đưa Nam Khuê đi ăn món đặc sản trong thị trấn, cũng là món anh nhất định phải ăn mỗi khi đến đây.

Vốn dĩ anh cũng lo lắng Nam Khuê có quen thói quen ăn uống hay không.

Nhưng khi thấy cô đã ăn xong một bát lớn, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Lục Kiến Thành đưa Nam Khuê đi dạo quanh thị trấn cổ.

Thị trấn không quá lớn, nhưng phong cảnh rất đẹp, hàng quán lớn nhỏ đa dạng được bày ra cũng rực rỡ muôn sắc màu, khiến người ta choáng ngợp.

Nam Khuê thích ghé thăm một số cửa hàng trang sức nhỏ tinh xảo, khi nhìn thấy thứ mình thích, cô ấy sẽ mua nó.

Sau khi ghé thăm một vài cửa hàng, trên cổ tay cô cũng đã đeo mấy chiếc vòng rồi, kiểu dáng gì cũng có.

“Thích mấy cái này sao?” Lục Kiến Thành hỏi.

Nam Khuê đưa tay lên lắc lắc chiếc vòng trên tay, khi chiếc vòng phát ra âm thanh trong trẻo, cô cười nói: “Thích chứ, anh không thấy mấy cái này rất xinh sao? Hơn nữa cũng chẳng cần quá nhiều tiền đã mua được nhiều như vậy, anh không thấy đáng sao?”

“Đúng thật.”

Khi gật đầu, Lục Kiến Thành cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

Kết hôn hai năm, tuy tình cảm giữa hai người không gắn bó như keo sơn nhưng giữa hai người nên có nghi thức nào anh đều không bở lỡ.

Kỷ niệm ngày cưới, sinh nhật, mọi dịp lễ lớn nhỏ, gần như chỉ cần là ngày quan trọng, anh sẽ bảo Lâm Tiêu chọn một món trang sức tinh xảo tặng cho cô.

Mấy món trang sức đó, một cái đã có thể mua được rất nhiều chiếc vòng như vậy, nhưng mà, khi cô nhận được chưa từng thấy cô vui vẻ như thế này, lúc nào bên ngoài cũng bình thản.

“Anh cũng đã từng mua cho em.” Lục Kiến Thành đột nhiên nói có chút ghen tuông.

“Đúng vậy!” Nam Khuê gật đầu, tông giọng cũng hạ xuống: “Anh đúng là đã mua cho tôi rất nhiều bộ trang sức.”

Chỉ tiếc là, tất cả những cái đó đều do Lâm Tiêu chọn và cũng do Lâm Tiêu tặng, toàn bộ quá trình đều không có sự tham gia của anh.

Thậm chí anh còn chưa từng hỏi cô thích mẫu nào, loại nào.

Bởi vậy những thứ anh mua, đương nhiên sẽ có rất ít kiểu dáng mà cô thực sự thích.

“Hình như anh chưa từng thấy em đeo bao giờ?”

Nam Khuê ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn anh, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Lục Kiến Thành, nể tình vợ chồng đã lâu của chúng ta, tôi cho anh một lời khuyên nhỏ.”

“Lời khuyên gì?”

“Sau này, nếu như anh có một cô gái mà mình yêu, muốn gửi cho người ta trang sức vàng bạc gì đó, thì ít nhất phải biết được người ta thích cái gì, đừng có tặng bừa, nếu không thì có tặng cả một ngàn cái cũng không có cái nào được tính là quà cả.”

“Còn nữa, tôi nghĩ có lẽ không có bất cứ người con gái nào hy vọng món quà mình nhận được lại do trợ lý của chồng mình mua rồi tặng đâu.”

“Tôi cũng không ngoại lệ.”

Nói xong, Nam Khuê nhanh chóng bước đi về phía trước.

Lục Kiến Thành lại đứng chôn chân tại chỗ, cả cơ thể như bị phế không nhúc nhích được.

Những điều cô nói chẳng phải là nói anh sao?

Đúng vậy, ngày lễ nhiều như vậy, đúng là anh chưa bao giờ quên tặng quà, nhưng mà toàn bộ đều là giao cho Lâm Tiêu chuẩn bị.

Anh cũng chưa từng hỏi, cô thích món quà như thế nào?

Hóa ra người ngu dốt lại là chính mình.

Kết hôn hai năm rồi, vậy mà ngay cả cô thích gì anh còn không biết, nghĩ lại, anh thật sự vô cùng thất bại.

Nhìn thấy Nam Khuê đã đi xa, Lục Kiến Thành không dám để chậm trễ, anh nhanh chóng chạy đuổi theo cô.

Đồng thời hỏi: “Vậy em có thể nói cho anh biết, em thích gì không?”

“Sở thích của tôi, đối với anh mà nói, có lẽ chẳng còn có ý nghĩa gì nữa rồi.”

“Nếu anh thấy có thì sao?” Lục Kiến Thành nhìn Nam Khuê, đôi mắt đen sâu thẳm, sáng như những vì sao, nếu cô không bình tĩnh, thì có lẽ cô lại bị đôi mắt này mê hoặc một lần nữa rồi.

Nhanh chóng tránh ánh mắt đi chỗ khác, Nam Khuê nói: “Nếu thật sự có lòng, sẽ tự mình phát hiện ra thôi, hỏi được thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”