Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 129: Anh mới vừa biết chuyện, thì đứa bé đã mất rồi (1)



Những lời này, giống như một con dao nhọn đột nhiên đâm thẳng vào trái tim Lục Kiến Thành.

Nếu có thể, anh ước mình đã không nói điều đó, và ước gì cô không nghe thấy nó.

Nhưng mà, trên đời này làm gì có thuốc hối hận.

Lục Kiến Thành đi về phía Nam Khuê, vươn tay ôm cô vào lòng, đầu tựa vào cổ cô, anh đau đớn lẩm bẩm: “Khuê Khuê, anh xin lỗi, em nói đúng, anh hối hận rồi, anh không muốn li hôn chút nào, chúng ta không li hôn nữa, có được không? ”

Anh ôm Nam Khuê rất chặt, như thể muốn cô hòa vào xương tủy mình, như muốn chung một sinh mệnh với cô.

Nếu là trước đây, Nam Khuê nhất định sẽ mềm lòng.

Nhưng lần này thì khác, chỉ cần nghĩ đến sự ra đi của đứa bé là cô lại đau lòng.

Cô đã rất đau, rất đau.

Cô còn không thể tha thứ cho chính mình, vậy làm sao cô có thể tha thứ cho anh?

“Thật xin lỗi!”

Khi nói những lời này, Nam Khuê vẫn không nhịn được mà chảy nước mắt.

Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, cô tưởng trái tim mình đã bất khả xâm phạm, cứng rắn như sắt đá, nhưng bây giờ cô vẫn cảm thấy đau.

Cô thừa nhận rằng cô vẫn yêu anh.

Nhưng mà trên đời này có nhiều chuyện trớ trêu như vậy.

Cô không thể vượt qua rào cản của đứa bé, chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ nghĩ ngay đến vụ tai nạn giao thông, nghĩ đến cảnh dưới thân đầy máu.

Nếu… nếu anh có thể đến sớm hơn…

Những chuyện sau đó, Nam Khuê không dám nghĩ tiếp.

Bởi vì mỗi khi nghĩ lại, cô lại càng trách anh nhiều hơn.

“Anh xin lỗi, vợ ơi, anh sai rồi.”

“Em có thể cho anh thêm một cơ hội được không? Lần này anh sẽ không làm em thất vọng, anh nhất định sẽ trân trọng em.” Lục Kiến Thành ôm cô, đau lòng nói.

Mãi đến giờ phút này anh mới biết mình sợ mất cô như thế nào.

Nếu ba chữ “Anh xin lỗi” có thể vãn hồi được tất cả, anh tình nguyện nói ngàn lần, vạn lần.

Nam Khuê lau nước mắt, cô quay người lại, bình tĩnh nhìn Lục Kiến Thành: “Tôi đã cho anh cơ hội rồi, hết lần này đến lần khác, nhưng khi tôi nhìn anh hết lần này đến lần khác buông bỏ tôi vì Phương Thanh Liên, anh có biết tôi khó chịu thế nào không?”

“Tôi là một con người bình thường, tôi cũng có máu thịt, anh hết lần này đến lần khác bỏ rơi tôi, anh có từng nghĩ tới tôi cũng biết đau không?”

“Anh biết em muốn li hôn với anh là vì Phương Thanh Liên, anh đã đưa cô ấy sang nước ngoài rồi, anh đảm bảo sẽ không bao giờ liên lạc với cô ấy nữa, chúng ta đừng li hôn nữa, có được không?”

Nghe câu nói này, Nam Khuê bỗng nhiên bật cười.

Cô lắc đầu nhìn Lục Kiến Thành, khóe miệng nở ra nụ cười châm chọc: “Anh cho rằng chỉ vì Phương Thanh Liên sao? Không phải…”

“Không phải vì cô ta, làm sao có thể chỉ vì một mình cô ta chứ?”

Lục Kiến Thành sốt ruột hỏi: “Vậy thì vì sao?”

Nam Khuê vươn tay, đặt tay mình lên nơi bụng nhỏ, ánh mắt ôn nhu nói.

“Anh biết không? Ở đây từng có một sinh linh nhỏ đáng yêu, đứa bé nhỏ bé mỏng manh như vậy, nhưng tôi đã nghe được nhịp tim của nó, thậm chí lúc siêu âm tôi còn thấy đứa bé cử động trong bụng tôi, rất đáng yêu.”

“Anh có biết tôi yêu đứa bé thế nào không? Tôi nguyện ý hy sinh tất cả để bảo vệ nó, nhưng bây giờ nó không còn nữa rồi…”

“Đứa bé đi rồi, đi rồi, đứa bé không cần tôi nữa.”

Nói xong những lời này, Nam Khuê cũng không nhịn được mà khóc nức nở, cả người đều run rẩy hết.

Cô cúi xuống, ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt lấy mình, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, như thể đây là cách duy nhất để xoa dịu cơn đau.

Lục Kiến Thành vẫn sững sờ đứng ở đó, cả người như bị đông cứng, tròng mắt cũng không chuyển động.

Toàn thân anh cứng ngắc, cả người ngây ra, thậm chí còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Đứa bé?

Cô thật sự đã có một đứa bé.

Nhưng bây giờ, đứa bé không còn nữa, đứa bé đã bỏ bọn họ đi rồi.

Hóa ra cô không nói dối anh, cô thật sự đang mang thai, cô thật sự có em bé.

Mà anh?

Anh nghĩ rằng cô hao tổn hết tâm tư để lừa anh.

Thật buồn cười, Lục Kiến Thành, mày chỉ là trò hề, chỉ là trò hề.

Mày có biết mày đã từng gần hạnh phúc như thế nào không? Nhưng mà chính mày không biết quý trọng, chính mày đã chôn vùi hạnh phúc đó rồi.

Nam Khuê ngồi xổm trên mặt đất, không kìm được tiếng khóc, cơ thể cô cũng không ngừng run lên.

Lục Kiến Thành cũng không biết bằng cách nào mà đến gần Nam Khuê, anh ngồi xổm xuống, ôm Nam Khuê vào lòng: “Anh xin lỗi, anh biết bây giờ em không muốn nghe anh nói, nhưng anh…”

Nói đến đây, anh cũng vô cùng nghẹn ngào: “Anh không biết em đã mang thai, anh không biết chúng ta đã có em bé, Khuê Khuê, sao chuyện quan trọng như vậy mà em không nói cho anh?”

Nói cho anh ư?

Nam Khuê ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn anh: “Đương nhiên tôi muốn nói với anh, rằng anh là cha của đứa bé, tôi cũng muốn thấy anh vui vẻ hào hứng như tôi, cũng muốn cùng anh đón chờ đứa bé.”

“Nhưng mà……”

Nghĩ đến những lời tàn nhẫn mà anh từng nói, tim Nam Khuê lại đau nhói.

“Vừa mới sáng ra anh đã muốn li hôn, tôi đã hỏi anh, nếu chúng ta có con thì chuyện gì sẽ xảy ra? Anh nói sẽ không thay đổi, chúng ta vẫn sẽ li hôn và anh sẽ kết hôn với Phương Thanh Liên, tôi còn dám nói cho anh biết sao?”

“Thậm chí anh còn nói đứa bé là đồ phiền phức, là mối tai họa, bây giờ mọi sự đã như anh mong muốn rồi, mối tai họa anh nói cũng đã không còn nữa, có phải anh rất vui vẻ hay không?”

Nam Khuê vốn không muốn tức giận, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, cô lại nghĩ đến những lời anh từng nói, cô vô cùng đau khổ, không khống chế được chính mình.

Cô vươn tay đẩy Lục Kiến Thành ra, sau đó liên tục đánh vào người anh.

Cô cào mấy vết trên mặt anh, chẳng mấy chốc trên mặt đã có thêm vài vết máu đang nhè nhẹ chảy ra.

Nhưng dù vậy, cô cũng không thể nguôi ngoai nỗi hận, cũng không thể nguôi ngoai nỗi đau trong lòng.

Cô rất đau, rất đau.

Sau khi biết đứa bé đã ra đi, cô vẫn luôn kìm nén, tự nhủ lòng mình rằng đó không phải là sự thật.

Nhưng bây giờ, cô không thể chịu đựng thêm được nữa, tất cả tức giận của cô vào lúc này, như tìm được lối thoát để trút bỏ, cô điên cuồng đánh anh.

Cô có trách anh không?

Có.

Tất nhiên là có, sao cô có thể không trách anh.

Nếu hôm đó anh đến có lẽ kết quả đã không như vậy, cô sẽ không mất đi đứa bé, cô cũng sẽ không đau đớn, thống khổ như bây giờ.

Cuối cùng, khuôn mặt của Lục Kiến Thành cũng đầy vết máu do Nam Khuê cào, quần áo của anh cũng bị cô giật hết cúc, nhăn nhúm lại, cà vạt cũng bị vứt trên mặt đất.

Anh đứng trước mặt cô, vẻ mặt chật vật, đã sớm không còn bộ dạng anh tuấn như thường ngày nữa.

Anh cúi đầu, hai tay nắm chặt lại, vẫn không nhúc nhích, thậm chí không lùi bước, anh chỉ đứng đó mặc cho Nam Khuê đánh mình.

“Tại sao anh không tránh?”

Nam Khuê buông tay xuống, hai mắt đỏ ửng nhìn anh.

“…”

Lục Kiến Thành vẫn cứ đứng đó, lưng thẳng đứng, không hề cử động chút nào.

Nam Khuê hét lên với anh: “Tránh đi chứ? Tại sao lại không tránh, hả?”