Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 130: Anh mới vừa biết chuyện, thì đứa bé đã mất rồi (2)



Thế nhưng Lục Kiến Thành cứ như là không nghe thấy cô nói gì, vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy đứng im tại chỗ.

“Tránh ra!”

Nam Khuê lại đánh vào người anh, bức anh phải nhượng bộ, làm anh phải lùi lại.

Nhưng mặc kệ cô có đánh nhanh có nguy hiểm tới đâu đi nữa, Lục Kiến Thành vẫn đứng im tại chỗ chịu đựng, không than một tiếng nào, thậm chí đến lông mày cũng không mảy may động đậy.

Nhưng anh càng làm như vậy, Nam Khuê càng thêm tức giận.

“Tránh ra, Lục Kiến Thành, tôi bảo anh tránh ra cho tôi.”

“Tôi bảo anh tránh ra!”

Giọng nói của Nam Khuê như lạc cả đi vì gào khóc, thế nhưng Lục Kiến Thành vẫn như một pho tượng kiên cố ngàn năm không đổi đứng đực ra đấy.

“Tại sao không lại tránh? Lục Kiến Thành, anh đừng nghĩ mình làm ra cái bộ dạng này thì tôi sẽ thấy cảm động, sẽ không trách anh nữa, không có chuyện đó đâu, anh biết chưa? Tôi hận anh, rất hận anh.”

“Nếu như lúc đó anh tới, nếu như lúc đó tôi được đưa đến bệnh viện sớm một chút, kết quả có lẽ đã khác rồi, con tôi cũng sẽ không bỏ tôi mà đi.”

“Anh có biết lúc đó tôi tuyệt vọng cỡ nào không? Trời mưa to như thế, tôi một mình bò lê lết trên mặt đường bẩn thỉu, cố sống cố chết bò ra giữa mặt đường để cản xe lại, tôi suýt chút nữa thì bị xe tông chết rồi.”

“Lúc đó trên người tôi chảy rất nhiều máu, máu không ngừng chảy, không ngừng chảy đi, tôi bò trên mặt đất cứ như là con chó nhìn thấy chủ về vậy, khẩn cầu người ta giúp tôi báo cảnh sát, đưa tôi đến bệnh viện, thế nhưng không có ai để ý tới tôi cả.”

“Điện thoại thì cũng hỏng, tôi gọi cuộc điện thoại cuối cùng cho anh, bởi vì tôi tin rằng cho dù anh có yêu Phương Thanh Liên đến đâu đi nữa, thì cũng biết tôi là vợ của anh, cho dù anh không yêu tôi, thì ít nhất cũng có trách nhiệm với tôi, cũng sẽ tới cứu tôi. Thế nhưng, tôi đã sai, trong tâm trí anh đều là cô ta, trong lòng anh tôi thậm chí còn chẳng có chút vị trí người vợ nào.”

“Anh có biết lúc đó tôi tuyệt vọng đến thế nào không? Chính anh là người đã bóp chết hy vọng cuối cùng đó của tôi, lúc nằm trên mặt đường bị mưa gió táp vào người, tôi đã nghĩ tới vô số cách chết cùng với dáng vẻ bi thảm sau khi chết đi của mình trông sẽ ra sao, lúc đó một chút hy vọng sống tôi cũng không dám mơ tưởng nữa, tôi chỉ muốn chết một cách có thể diện một chút, đó cũng là chút tâm nguyện và tham vọng cuối cùng của tôi.”

Nói xong lời này Nam Khuê cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Cô lau nước mắt, quay người đi, ép mình không được phép khóc, không được rơi một giọt lệ nào trước mặt anh.

Mấy ngày nay cô đã khóc rất nhiều rồi, mắt cô đã rất đau, cô cũng không muốn khóc thêm nữa.

Nhưng mà nhiều lúc, nước mắt cũng không nghe theo lời cô.

“Sau đó Chu Tiễn Nam đã cứu tôi, nếu như không có anh ấy, chắc tôi cũng đã chết rồi.”

“Bây giờ nằm trước mặt anh đã là một cỗ thi thể rồi.”

Lời vừa nói xong, sức lực của Nam Khuê dường như bị rút hết, toàn bộ trống rỗng kiệt quệ.

Cô hiện tại cả người mềm rũ ra không còn chút sức nào.

Mệt, cô mệt mỏi quá.

Vốn dĩ cơ thể cô vẫn chưa hồi phục lại, tai nạn xe và sảy thai đã để lại cho cô tổn thương rất lớn, bây giờ lại xúc động mãnh liệt như thế, cơ thể cô không thể chịu được nữa rồi.

“Thế nên, coi như tôi cầu xin anh, nếu như anh có còn chút áy náy cùng với ý định đền bù tổn thất nào, thế thì thành toàn cho tôi đi.”

“Chúng ta li hôn, tốt cho anh, cũng tốt cho tôi.”

Nhìn theo bóng lưng của cô, lòng Lục Kiến Thành đau như dao cắt.

Anh chưa hề nghĩ tới sẽ có một ngày tự mua dây buộc mình như thế này, thế nhưng tất cả đều là do anh tự mình chuốc lấy.

Anh rất muốn nói, ‘vợ ơi, anh sai rồi, tại anh, đều là tại anh, là tự tay anh đã giết con của chúng ta;

Là anh không làm tốt trách nhiệm của một người chồng, một người cha, tất cả đều là tại anh, tội ác tày trời này đều là do anh tự tay tạo nên, em với con đều vô tội.’

Thế nhưng anh còn tư cách gì để nói mấy lời này?

Anh bây giờ thực sự không xứng đáng nhận được sự tha thứ của cô, càng không xứng cầu xin cô ở lại.

Con?

Bây giờ từ con này hệt như vô vàn cây kim cắm sâu vào trong tim anh, như thể vạn tiễn xuyên tâm, đừng nói là Nam Khuê không tha thứ cho anh, chính anh cũng không tha thứ được cho mình.

“Xin lỗi em Khuê Khuê, anh biết anh bây giờ nói gì cũng không có tác dụng nữa, em không muốn nghe anh sám hối, cũng không muốn nghe anh lải nhải mấy lời áy náy.”

“Nhưng mà….” Giọng nói Lục Kiến Thành run run, đau khổ nói: “Nếu như anh biết tất cả là sự thật, anh nhất định sẽ không mặc kệ hai mẹ con, nếu như lúc trước anh làm tổn thương em, anh xin thu hồi tất cả những lời mà anh đã nói, anh rất mong chờ đứa bé này, anh cũng trông chờ con đến với chúng ta.”

“Trong lòng anh, con không phải là đồ phiền phức, là mối tai họa, mà là một sự sống mới, là vui sướng, là niềm hạnh phúc. Còn em, anh đối với em không chỉ có trách nhiệm, còn có…”

Yêu. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Gặp Em Đúng Lúc
2. Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng
3. Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================

Còn một từ cuối cùng, Lục Kiến Thành im lặng.

Anh bây giờ làm gì còn tư cách để nói với cô từ kia chứ.

Anh làm gì còn mặt mũi nào nói yêu cô.

Anh đã làm cô thương tổn đầy mình, làm cho cô tâm nguội như tro tàn, anh còn không biết xấu hổ mà mở miệng ư?

Lần này là anh không xứng.

Nam Khuê nghe xong mấy lời anh nói, lại càng khóc lớn hơn, nếu như anh sớm nói mấy lời này với cô thì tốt biết bao.

“Con ơi, con nghe thấy không, cha con nói là không ghét con, biết được sự tồn tại của con cũng rất vui vẻ, còn chờ mong con ra đời nữa kìa, nếu mà con nghe được thì nhất định sẽ rất vui đúng không.”

Thế nhưng mấy lời này đứa bé đã không thể nghe được nữa rồi.

Người ta đều nói “gương vỡ khó lành”, “nước đã đổ đi thì không trở về được”, nhưng mà, sinh mệnh đã mất đi còn có thể trở về được không?

Con của bọn họ, không về được nữa rồi.

Cảm xúc lại trào dâng lần nữa.

Đầu Nam Khuê choáng váng, người lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.

May mà Lục Kiến Thành nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô, ôm cô vào lòng.

“Để anh bế em đi lên nghỉ ngơi một chút.” Lục Kiến Thành nói.

Cả người thật sự đã mệt mỏi đến cực hạn, hơn nữa cô đúng là không chịu nổi được nữa, Nam Khuê cũng không từ chối.

Vào đến phòng ngủ, Lục Kiến Thành ôm cô đặt lên trên giường, lấy thêm hai cái gối cho cô tựa vào, lại đem một cốc nước ấm đến.

Uống xong cốc nước, Nam Khuê đã dễ chịu hơn một chút, không còn khó chịu như vừa rồi nữa.

Giữa hai người lại rơi vào im lặng.

Không gian yên tĩnh bao trùm lên cả hai.

“Nếu em mệt rồi thì ngủ một giấc đi.”

“Ừ”. Nam Khuê gật đầu.

Có lẽ là do cơ thể quá mệt mỏi, cô nhắm mắt lại, nhanh chóng thiếp đi.

Lục Kiến Thành vẫn không ra ngoài, anh đứng ở ngoài ban công đang có gió lạnh thổi, trong tay cầm lên điếu thuốc, có lúc bị gió thổi tắt đi, lúc lại hút mạnh một hơi rồi lại nhả khói ra.

Thế nhưng khói thuốc nhả ra, sao lại nhả luôn cả sự u sầu trong lòng anh.

Từ trước đến giờ anh chưa từng khó chịu như bây giờ, hận không thể đâm cho mình mấy nhát.

Vạn tiễn xuyên tâm chắc cũng chỉ như thế mà thôi.

Điếu thuốc trong tay đã cháy gần đến tay, tàn thuốc rơi xuống, cơn đau khi bị bỏng kéo anh trở lại.

Nam Khuê tỉnh dậy, anh đi tới, từng bước từng bước đi về phía cô, nếu như có thể, anh hy vọng con đường này dài thêm một chút, dài thêm nhiều chút cũng được, cho dù không thể đi được đến bên cạnh cô, chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm cô cũng tốt, anh cũng thỏa mãn rồi.

Thế nhưng đường có dài bao nhiêu thì cũng sẽ có điểm kết thúc.

Cho dù có không bằng lòng đi chăng nữa, cuối cùng anh vẫn đi tới và dừng lại bên cạnh giường.

“Khuê Khuê…” anh mở miệng, trong lòng tràn đầy chua chát.

“Anh nghĩ xong chưa?”

Nam Khuê nhìn anh, hỏi anh một cách đầy kiên quyết.