Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 687: Tự lấy đá đập chân mình



Cô nói mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, giữ tâm thái không nhớ gì cả.

Tả An nghe vậy, buông tách xuống, dựa người ra sau, bắt chéo hai tay trước người. Anh ta nâng mắt lên, thích thú nhìn Hứa Tịnh Nhi, cười nói: “Chuyện tối qua cô không nhớ nữa sao?”.

“Phải, tôi uống nhiều quá không nhớ được gì cả, chắc là không gây rắc rối gì cho anh chứ? Nếu có, tôi xin lỗi anh tại đây, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý, sẽ không uống nhiều nữa!”, Hứa Tịnh Nhi còn giơ tay thề thốt.

“Rắc rối?”, Tả An nhắc lại hai chữ đó, khẽ nhướng mày: “Cô nhắc tới chuyện nào?”.

“…”.

Vì sao lại còn hỏi tới cùng, chuyện này không dừng được có phải không?

Hứa Tịnh Nhi lại không thể tránh né quá lộ liễu, chỉ đành nhắm mắt ứng phó: “Ví dụ như mấy lời tôi đã nói trong lúc say, hoặc là làm chuyện gì đó bất kính, tất cả đều không phải là chủ ý của tôi, anh đừng tưởng thật”.

“Cho nên, những lời cô nói tối hôm qua đều là nói linh tinh?”.

Tả An dừng một lúc, nói đầy ẩn ý: “Kể cả cô nói tôi đẹp trai, cũng là nói linh tinh?”.

“!!!”.

Từ trước đến nay, cấp trên đại nhân luôn là người không khoe khoang công và danh, không huênh hoang, không hiển lộ tài năng, đối với chuyện gì cũng thờ ơ. Nhưng trên thực tế cũng là một chàng trai tự luyến, quan tâm người khác đánh giá vẻ bề ngoài của mình sao?

Dù sao cũng là ông chủ, nên nịnh thì vẫn phải nịnh, Hứa Tịnh Nhi lập tức sửa lời: “Nếu tôi đã nói câu này thì nhất định là thật! Cấp trên đại nhân, anh thật sự rất đẹp trai!”.

Tả An nhếch khóe môi, nói tiếp: “Cô còn nói cô thích loại hình như tôi, cũng là nói linh tinh sao?”.



Cho nên, hôm qua cô uống nhiều rồi sao không về nhà ngủ? Vì sao lại buông thả bản thân như vậy, vì sao lại nói những lời như thế với cấp trên đại nhân?

Giờ phút này, cô thật sự muốn chui vào đầu cấp trên đại nhân, bấm phím delete mọi ký ức tối hôm qua trong đầu anh ta.

Hứa Tịnh Nhi lộ ra nụ cười lúng túng mà lại không mất lịch sự: “Nếu tôi đã nói câu này thì cũng nhất định là thật! Dù sao, cấp trên đại nhân là người tốt như vậy, ai mà không thích chứ, đúng không?”.

Tả An gật đầu tán thành, ý cười trên môi càng đậm. Im lặng vài giây, anh ta lại lên tiếng: “Vậy xem ra, hôm qua cô nói cô muốn theo đuổi tôi cũng không phải nói linh tinh”.

“…”.

Đồng tử đen láy trong mắt co lại, Hứa Tịnh Nhi không nghĩ ngợi gì mà phủ nhận luôn: “Tôi không nói câu đó, cấp trên đại nhân, anh đừng đổ oan cho tôi!”.

Nhưng giây sau, Tả An lại nói: “Ồ? Không phải cô quên hết rồi sao? Sao cô nhớ được cô có nói câu này hay không?”.

Hứa Tịnh Nhi sửng sốt.

Chiêu trò của cô đã tính là nhiều rồi, không ngờ lần này lại thất bại, không cẩn thận bị cấp trên đại nhân phản công rồi.

Lấy đá đập chân mình, lần này đập hơi đau!

“A a a, ha ha ha”, Hứa Tịnh Nhi cười khan mấy tiếng, cố gắng cứu vãn thể diện: “Cũng không phải hoàn toàn… không nhớ, vẫn còn vài ký ức vụn vặt”.

“Nhưng tôi bảo đảm, hôm qua những gì tôi nói đều là không có kế hoạch, không có âm mưu, chỉ là uống say nói bậy bạ. Cấp trên đại nhân, anh đừng tưởng thật, tôi trịnh trọng xin lỗi anh lần nữa”.

Nói xong, cô khom lưng, chuẩn bị chính thức cúi người xin lỗi, nhưng lưng còn chưa cúi xuống, lại nghe giọng nói có vẻ âm trầm của Tả An vang lên.