Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 642: Câu này là thật



Có câu trước đó của anh ta, câu này trong lòng Hứa Tịnh Nhi đã không có gợn sóng nào nữa, thậm chí còn cười khan nói: “Tôi biết, câu này của anh cũng là đang đùa”.

Tả An lại lắc đầu, giọng nói trầm thấp, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc: “Câu này là thật”.

“…”.

Ting một tiếng, thang máy đến.

Chủ đề trò chuyện bị cắt ngang, Tả An bước vào thang máy trước, quay người đối diện với cô, nói: “Vào đây đi, còn không đi thì chúng ta sẽ muộn đấy”.

“Được”.

Hứa Tịnh Nhi nhấc chân, cũng bước vào theo.

Xem như cô đã biết được, cấp trên đại nhân không muốn nói với cô mối quan hệ giữa anh ta và Tả Tư. Nếu đã như vậy, cô cũng không cần thiết phải tự chuốc xấu hổ mà hỏi tiếp nữa.

Nhưng có thể nhìn ra được, mối quan hệ giữa bọn họ quả thật rất tệ, dù là người thân.

Thật ra cô cũng có thể hiểu được, quan hệ giữa cô và bố cô cũng không tốt đẹp. Tuy không đến mức nhìn nhau như kẻ thù, nhưng cũng không phải người nhà yêu thương lẫn nhau.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Chỉ là… chiến tranh giữa Tả Tư và Tả An liên quan gì đến Cố Khiết Thần và Tập đoàn Cố Thị? Cô nghĩ có lẽ điều này cũng là một trong những nguyên nhân làm Cố Khiết Thần thay đổi.

Mặc dù bí ẩn càng lúc càng lớn, nhưng đối với Hứa Tịnh Nhi mà nói, cô không sợ những điều bí ẩn. Cô là nhà báo, bí ẩn có lớn hơn nữa, cô cũng có thể truy tìm chân tướng, chỉ là không biết cô diễn vai nào trong vở kịch này.

Bây giờ, ngay cả cấp trên đại nhân cô cũng không thể tin tưởng được nữa, đồng nghĩa cô phải một mình lần mò tiến về phía trước.





Năng lực học hỏi của Hứa Tịnh Nhi luôn rất mạnh mẽ, cho nên sau một tuần làm thư ký cho cấp trên đại nhân, cơ bản đã lên tay, xử lý công việc khá nhanh nhẹn dứt khoát. Cấp trên đại nhân rất hài lòng, cũng không tiếc lời khen ngợi cô.

Tuy nhiên, rõ ràng là ở cùng một công ty, làm ở cùng một tầng lầu, thế mà trừ ngày đầu tiên gặp Cố Khiết Thần ra, một tuần nay cô không thấy bóng dáng của Cố Khiết Thần đâu.

Trái lại, cô tình cờ gặp trợ lý Lâm hai lần. Trợ lý Lâm nhìn thấy cô từ xa, thậm chí mới nghe thấy tên cô thôi đã chạy thật nhanh như chuột thấy mèo, Hứa Tịnh Nhi muốn tóm anh ta cũng không tóm được.

Hôm nay thứ sáu, các đồng nghiệp khác đều tranh thủ làm xong công việc, vừa đến giờ là thu dọn đồ đạc ra về, hưởng thụ ngày nghỉ tốt đẹp của họ.

Hôm nay Hứa Tịnh Nhi xử lý một bảng báo cáo, không phải thứ thuộc chuyên môn của cô nên làm rất chậm. Vì tối nay cấp trên đại nhân có tiệc xã giao cá nhân, nên sáu giờ hơn đã rời đi, trước khi đi còn ân cần nói: “Nếu khó quá thì cô đừng làm nữa, giao cho Kiều Sở xử lý, về sớm nghỉ ngơi đi”.

“Được, cấp trên đại nhân, anh cứ đi đi”.

Mặc dù ngoài miệng Hứa Tịnh Nhi nói vậy, nhưng cô vẫn kiên trì tiếp tục làm. Dù sao cũng là công việc của cô, cô có thể tự mình hoàn thành thì sẽ không đẩy cho người khác.

Kết quả của việc vùi đầu làm việc là… đợi đến khi cô hoàn thành, trời đã tối, hơn nữa… nhìn đồng hồ thì đã mười giờ rưỡi.

Hứa Tịnh Nhi xoa hai vai cứng nhắc của mình, đứng dậy thu thập đồ đạc, tắt đèn, xách túi đi về phía thang máy.

Lúc đi qua đại sảnh ở giữa, cô vô thức liếc sang văn phòng Tổng giám đốc, cô chợt dừng bước.

Hình như cả tầng lầu đã không còn ai, trong văn phòng Cố Khiết Thần tối đen, có lẽ anh cũng không còn ở đây

Đêm tối gió lộng thế này chính là lúc để làm việc xấu!

Trong đôi mắt đen láy của Hứa Tịnh Nhi lóe lên tia sáng, cô xoay bàn chân, bước từng bước về phía đó.