Có Lẽ Là Yêu

Chương 58: Kết hôn



“Bảo vật vô giá khó tìm,người tình xứng đôi khó kiếm.”


Hôm sau, cha mẹ VệKhanh biết tin bọn họ đã đăng ký kết hôn, cười toe toét, ầm ĩ đòibọn họ cho uống rượu mừng. Vệ An kinh ngạc nhìn Vệ Khanh: “Không ngờchú cũng nhanh như vậy, anh còn tưởng phải bôn ba ngàn dặm, vạn dặmtrường chinh cơ đấy. Thằng nhóc này, rất có tiền đồ, là một nhântài.” Đùa giỡn vui vẻ. Mẹ Vệ hỏi Chu Dạ thích áo cưới kiểu gì,muốn dẫn cô đi đặt làm.

Chu Dạ nhìn tình cảnhnày, chỉ sợ sẽ cử hành hôn lễ đình đám, vội nói: “Mẹ, con nghĩmời bạn bè thân thích ăn một bữa cơm là được rồi. Con còn đang đihọc, có lẽ không cần quá phô trương.” Mẹ Vệ nói: “Đương nhiên, chúng tacũng không phải là phô trương. Nhưng là chuyện cả đời, những nghi thứccơ bản phải đủ hết. Rượu đính hôn còn chưa mời qua, đương nhiên lúckết hôn không thể qua loa. Đã lâu nhà họ Vệ không có chuyện vui, cũngnên mời mọi người một lần.” Giọng điệu nghiêm túc.

Mọi người ngồi mộtchỗ bàn luận, quyết định cuối năm kết hôn mời khác. Thời gian gấprút, cái gì cũng vội vàng, chuẩn bị thiếp mời, đặt nhà hàng, trangtrí phòng cưới. Chu Dạ vẫn chưa được nghỉ, trở về trường học bài,không phải làm gì cả, chỉ suy nghĩ xem nên nhờ ai làm phù dâu. Nhưngđó lại là chuyện khiến cô đau đầu nhất.

Một hôm, trở về kítúc, làm bộ lơ đãng hỏi: “Lục Đan, tớ muốn kết hôn. Cậu có muốn làmphù dâu cho tớ không?” Mãi Lục Đan mới có phản ứng lại, sợ hãi kêulên: “Chu Dạ, cậu vừa nói gì? Cậu muốn kết hôn sao?” Chu Dạ bịt tailại: “Cậu đừng kêu lớn như vậy… tớ nghe được mà.” Chỉ biết nói nhưvậy! Chưa tới mười phút sau, toàn bộ kí túc đều biết. Mọi ngườikéo hết tới: “Chu Dạ, không ngờ cậu lại kết hôn sớm thế! Kẹo cướiđâu, kẹo cưới đâu?” Chu Dạ nói không có, bị một đám con gái túm lêngiường tấn công.

Cô vội vàng xin khoanhồng: “Ý tớ là quên không cầm theo, lần khác nhất định sẽ có, nhấtđịnh sẽ có! Các chị, xin hãy tha cho em! Em biết sao rồi.” Có ngườimuốn giảng cho cô nghe chuyện tình yêu đôi lứa, cô vội nói: “Trần Vân,nghe nói bức tranh của cậu đoạt giải thưởng phải không?” cố gắng kéosự chú ý về phía cô gái kia. Mọi người sao có thể buông tha cho cô:“Nếu không nói, côn bổng hầu hạ. Nào, quê nhà tớ có tục lệ đánh côdâu mới nha…” có người còn cầm cây chổi đứng một bên.

Chu Dạ muốn tránhcũng không được, muốn trốn cũng không xong, dưới sự nghiêm hình bứccung của mọi người, k toàn bộ câu chuyện, nói lần đầu tiên gặp mặtlà ở lễ trao học bổng của trường, sau đó xác định có quan hệ tìnhcảm, cha mẹ cũng đồng ý, vì thế kết hôn. Nói hai ba câu khái quát,toàn bộ tình tiết bạo lực ở giữa hoàn toàn không nhắc tới. Mọingười đều hâm mộ nói: “ Chu Dạ, chuyện của cậu chính là câu chuyện côbé lọ lem gặp hoàng tử trăm năm khó gặp nha! Sao chỉ có cậu được gặpnhỉ? Chị em chúng ta cùng xông lên, mọi người đều câu được rể rùavàng đi!” Ầm ầm đồng ý, Chu Dạ cười ngất.

Lục Đan cuộn sáchthành micro, nói: “Bạn Chu Dạ, xin hỏi cậu có suy nghĩ gì về chuyệnkết hôn?” Mọi người ồn ào: “Có thấy đầu nóng lên, tim đập nhanh, chântay mềm yếu chờ khám bệnh?” Cô cười: “Tớ không bị cảm đâu nha.” Mọingười không đồng ý: ‘Mau nói đi, mau nói đi, nếu không chịu thànhthật, sẽ phải dùng hình(ý là tra tấn)!”

Chu Dạ giơ tay đầuhàng, vuốt hết tóc ra phía sau, nghĩ nghĩ nói: “Có chút lo lắng,căng thẳng còn có bất an.” Có người nói: “Chu Dạ, cậu đừng có ởtrong phúc mà không biết phúc, đều hạnh phúc như thế, còn không biếthưởng thụ! Cậu nói xem tụi tớ tìm đâu ra một anh chàng vừa đẹp traivừa nhiều tiền, lại giống như một hoàng tử chăm sóc dịu dàng nhưvậy?” Chu Dạ cười không nói, trong lòng cảm khái không ngớt!

Tin Chu Dạ sắp kết hôntruyền ra ngoài, mọi người chúc mừng không ngớt. Đầu tiên là cácgiáo sư trong trường, bạn học, cứ gặp mặt lại đòi kẹo cưới, làmhại cô mỗi ngày đều phải đeo một túi kẹo cưới tới lớp. Sau đó còncó các bạn bè khác ở Bắc Kinh, như Tất Thu Tĩnh cố ý chạy từ ThanhHoa sang gặp cô, trêu chọc: “Cảm giác sắp thành cô dâu thế nào? Ngaycả Chu Dạ cũng gả đi rồi, sau này tớ biết tìm ai làm phù dâu đây?”

Lâm Phỉ trên đường đingang qua Bắc Kinh tham dự một hội thảo về trang phục, nghe được tinnày, cầm một hồng bao lớn tới, cười nói: “Rượu mừng ngày mai khôngkịp uống rồi, tạm thời bận việc, tối nay lại phải đi châu Âu mộtchuyến. Hồng bao cứ nhận trước, tương lai chờ tớ kết hôn, sẽ lại tớiđòi cậu.” Hiện giờ cô đã là một người mẫu có chút danh tiếng, giátrị con người tăng cao.

Chu Dạ cười hì hìnói: “Không ngờ Lâm đại mỹ nhân còn nhớ rõ tiểu dân hèn mọn như tớ,hóa ra cũng có lương tâm.”

Lâm Phỉ cười mắng:“Cậu mà là tiểu dân hèn mọn hả? Đã sắp làm phu nhân tổng tài rồicòn gì. Về sau phải nịnh b nhiều hơn mới đúng.” Chu Dạ nói: “Nịnhbợ tớ cũng phải là sinh viên khoa mỹ thuật tạo hình. Tớ đang mơ tươnglai, chờ cậu nổi tiếng ở nước ngoài, tớ gặp ai cũng sẽ khoe là quencậu đó.” Lâm Phỉ lắc đầu thở dài, cảm khái nói: “Chu Dạ, không ngờcậu và Vệ Khanh có thể tu thành chính quả. Chuyện duyên phận, đúnglà không thể cưỡng cầu.”

Chu Dạ thấy cô nhưvậy, không nhịn được hỏi: “Cao Dương đâu, cậu và hắn còn ở cùng mộtchỗ không?” Lâm Phỉ cười khổ: “Chia tay rồi. Lần này là thật, hắn đãđính hôn với người khác rồi.” Trải qua hai lần tái hợp, những ngườibên cạnh đã không còn như xưa. Chu Dạ im lặng, cô ấy thật lòng với CaoDương, nếu không sẽ không nặng tình như vậy, chia tay rồi quay lại, quaylại rồi lại chia tay.

Lâm Phỉ vỗ vai cô,phóng khoáng nói: “Chuyện đã qua rồi, không cần ủ rũ nữa. Ngày vuicủa cậu, chúng ta vất vả lắm mới có dịp gặp mặt, tâm trạng nên vuivẻ mới đúng.” Lại nhướng mày hỏi: “Vệ thiếu đã làm chuyện ngườilớn với cậu chưa thế?” Chu Dạ đỏ mặt, giả vờ hồ đồ: “Chuyện ngườilớn gì chứ? Uống rượu hay hút thuốc?” Cố ý nhìn xung quanh.

Lâm Phỉ thấy cô nhưvậy, vỗ tay cười: “Ui chao, Chu Dạ, tớ biết cậu không thoát được mà,cậu không phải là đối thủ của một lão hồ ly như Vệ Khanh. Nhớ ngàytrước cậu còn ra sức phủ định, liên tục nhấn mạnh trước khi kết hôn khôngthể phát sinh chuyện kia, đụng phải oan gia là biết tay nhau ngay! Đếnđây, tớ dạy cho cậu mười tám chiêu phòng sói…”

Cô nói mấy phương pháprất cổ quái. Chu Dạ chưa bao giờ nghe thấy, cười đến tiền phủ hậungưỡng[67], cònhỏi cô đã sửa lưng người khác hay chưa. Hai người nói mấy chuyệntrước kia, càng hoài niệm năm tháng sinh viên. Đã lâu hai người khônggặp mặt, cũng không thấy xa lạ, ngược lại còn tâm đầu ý hợp hơntrước kia.

Trước khi đi, Lâm Phỉlưu luyến nắm tay cô không rời. “Ra ngoài xã hội mới biết, có đượcmột tình bạn thân thiết đáng quý thế nào. Chu Dạ, tớ hi vọng cậu luônvui vẻ hạnh phúc. Trên đời khó nhất chuyện bạch đầu giai lão, hivọng hai người có thể đạt được. Tớ vẫn không thích Vệ Khanh, cảmgiác một thiếu gia ăn chơi không phải người tốt, nhưng thấy cậu ở bêncạnh anh ta, mới phát hiện rằng, đó là bởi vì duyên phận của tớ chưatới, cho nên không thể cưỡng cầu. Hiện giờ đã thay đổi cách nhìn vềanh ta. động nói cảm ơn.

Lâm Phỉ cảm thán:“Trước kia tớ trẻ tuổi không hiểu chuyện, chỉ vì lợi ích trước mắt,mà ở chung với mấy kẻ có tiền, trả giá rất lớn, hiện giờ đã nhìnrõ, coi như cũng không quá muộn. Nhưng có nhiều chuyện cũng không thểquên, cứ nhớ tới lại phiền muộn. Haizz… Dịch cầu vô giá bảo,nan đắc hữu tình lang[68]!”Tiêu sái vẫy tay rời đi.

Chu Dạ cứ nhìn theobóng dáng bạn, trong lòng buồn bã. Có phải chuyện của Cao Dương đãkhiến cô ấy chịu đả kích rất lớn, mới khiến cô ấy xúc động nhưvậy. Lâm Phỉ đã thay đổi rất nhiều, cũng theo chiều hướng tốt, dướisự tôi luyện của trường đời, toàn thân tản mát phong thái tự tin tãonhã. Cô rất vui khi bạn thay đổi như vậy.

Trên đường nhớ tớicâu nói của Lâm Phỉ: “Dịch cầu vôgiá bảo,nan đắc hữu tình lang”, tự nhiên lại nhớ tới Vệ Khanh, trong lòng bỗngdưng nổi sóng. Gặp gỡ trăm người mới có thể gặp được người mìnhmuốn gặp, không sớm một bước, không muộn một bước, vừa vặn gặp nhau.Lúc này nghĩ tới, là khó khăn cỡ nào. Cô và Vệ Khanh, có chút bấtngườ, chỉ lướt thoáng qua, may mắn mà gặp được!

Ngồi xuống ghế đá venđường, nhìn ánh mặt trời xuyên qua khe lá tản mát xuống bậc thang,để lại những vạch sáng lốm đốm trên nền đất. Phía bên tay phải cómột gốc hoa mãi, đón gió lạnh sinh trưởng, trên đóa hoa còn vương lạivết đọng của tuyết, theo gió đung đưa từng đợt hương thơm. Gió thángmười hai lướt qua má, nhưng cô cũng không cảm thấy lạnh. Có lẽ vìmùa xuân sắp tới chăng?

Ngày mai cô và hắn sẽkết hôn, phần đông bạn bè quen thuộc sẽ tới chứng kiến, trong tiếngchúc phúc của mọi người, có thể ở bên nhau cả đời, có thật sựhạnh phúc không? Cảm giác chờ mong không tránh khỏi lo lắng căngthẳng. Tuy rằng về mặt luật pháp, bọn họ đã là vợ chồng, nhưng lễkết hôn chính là khẳng định ý nghĩa của hôn nhân, càng khiến ngườita dễ dàng miên man suy nghĩ.

Có lẽ mười tám nămsau sẽ thành một người khác, nhưng mỗi người đều nên tóm lấy hạnhphúc trước mắt, không phải sao? Cô ngồi ven đường, nhìn cảnh người qualại vội vã, suy nghĩ liên miên, bùi ngùi vô cùng. Có phải mỗi một côdâu mới trước khi kết hôn đều có nhiều băn khoăn như thế này không?Xúc động rất nhiều, gửi cho Vệ Khanh một tin nhắn: “Chỉ nguyện quântâm tự ngã tâm[69]”. Côđã đem cả thể xác và tinh thần giao cho hắn, cả đời này chỉ thuộcvề một mình hắn.

Bởi vì kiêng kỵ trướckhi kết hôn, đã mấy ngày liền Vệ Khanh không gặp cô, đột nhiên nhậnđược một tin nhắn như vậy, tim hắn đập mạnh, loạn nhịp. Cô ấy lolắng bất an ư? Là vì lễ kết hôn sắp đến hay là vì hắn? Hắn chưa baogiờ cảm nhận được trách nhiệm của hôn nhân rõ nét như lúc này, chỉmuốn cùng cô vui vẻ, hạnh phúc. Hắn hi vọng chính mình có thể làmđược. Hắn muốn đi tìm cô, an ủi, cổ vũ cô, khiến cô yên tâm. Nhưng,cuối cùng chỉ nhắn lại một tin nhắn: “Định bất phụ, tương tư ý[70].”

Lúc Chu Dạ nhận đượctin nhắn, là lúc cô sắp ngủ. Bởi vì sáng mai sẽ phải dậy sớm đểtrang điểm, nên hôm nay phải đi ngủ sớm. Thấy tin nhắn sáu chữ ngắnngủi, thế nhưng nước mắt lại tuôn rơi. Hắn hiểu cô, thật may mắn biếtbao. Từ lúc chuẩn bị, mỗi ngày một gần, càng ngày càng căng thẳng,liên tục mấy ngày liền, cô không có một giấc ngủ ngon. Nhưng tối hômnay, cô cầm điện thoại trong tay, khóe môi mỉm cười mãn nguyện, bìnhyên đi vào giấc ngủ.

Tâm lý cô gái sắp gảvề nhà chồng, chỉ có bản thân mới hiểu rõ.

Ngày hôm sau, trời cònchưa sáng, đã bị người ta kéo dậy đi làm tóc, trang điểm, hết lầnnày tới lần khác, không cảm thấy phiền chán. Dường như mọi ngườicòn vội vã hơn cả cô, cần phải trang điểm cho cô dâu hoàn mỹ nhất.Mới sáng sớm, cô muốn ăn gì đó, nhân viên trang điểm nói: “Nhịn mộtchút đi, ăn này nọ mặc áo cưới không đẹp đâu.” Áo cưới được đặt làmriêng cho cô, không quá cầu kỳ, cắt may tinh tế khéo léo, đơn giản màlộng lẫy, lộ ra bờ vai gợi cảm, thanh lệ thoát tục, đeo găng tay dàitới tận khuỷu tay, vẻ cao quý tao nhã, cả người như sáng bừng lên,không thể nhìn gần. Vòng eo thon gọn, mảnh khảnh mềm mại, có thể sosánh với Hách Tư Giai.

Đâoảnh khắc đẹp nhấttrong cuộc đời cô.

Cô ngoan ngoãn gậtđầu, nói chuyện rất ít, hai tay nắm chặt, tiết lộ cảm xúc căngthẳng. Để mặc mọi người giúp cô đi giày cao gót, nhìn chính mình quagương, không khỏi bật cười, nghe người bên cạnh tán dương: “Chu Dạ, emlà cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy.” Nhưng Chu Dạ lại nói mộtcâu khiến mọi người được mở rộng tầm mắt, cô đỏ mặt yếu ớt nói:“Em…em muốn đi toilet..”

Xong xuôi cô nghiêmchỉnh ngồi xuống, tay đặt nghiêm chỉnh trên đùi, chờ đợi bạch mãhoàng tử trong lòng giá lâm. Nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, mọingười ồn ào đứng dậy: “Chú rể tới rồi, chú rể tới rồi.” Cửa bịđẩy ra, cô nhìn thấy Vệ Khanh đi đầu, mặc lễ phục trắng, có một sợitóc bị rơi loạn, trước ngực cài một bông hoa, đi về phía cô, vươn taynói: “Cô dâu của anh, anh đến đón em đây. Cúi xuống hôn nhẹ lên tay cô.

Cô cảm thấy hắn chínhlà người đàn ông đẹp trai nhất thế giới. Vệ Khanh nắm tay cô, quayđầu nhìn cô, trong mắt có nghi vấn. Cô cầm tay áo hắn, xấu hổ nói:“Chân em run quá, không đi nổi…” tim cô đập thình thịch, tai on gong, mọivật trước mắt dường như ở rất xa, chỉ còn lại hắn và cô, mãi chotới khi thiên trường địa cửu.

Vệ Khanh nhíu màycười, tiêu sái xoay người, cúi xuống bế cô lên. Xung quanh vang lên vôsố tiếng thét chói tai, vỗ tay như sấm. Trong mắt Chu Dạ chỉ còn cóngười đàn ông cô yêu, hiện giờ cô đang ở trong vòng tay hắn.

Vệ Khanh ôm cô lên xe,cười nói: “Cô dâu của anh, xin cho phép anh rời em một lát.” Chu Dạvội bỏ tay ra khỏi cổ hắn, đỏ mặt không nói lời nào. Vệ Khanh xoayngười đi sang phía bên kia lên xe, ngăn cách toàn bộ tiếng động náoloạn ngoài cửa, nhìn cô thở dài: “Cuối cùng cũng có thể bình yênnhìn em.” Kéo tay cô, ánh mắt tràn đầy ý cười, khen ngợi. “Tặng chocô dâu xinh đẹp nhất, xin hãy để tôi thần phục dưới chân nàng.” Hắnđưa cho cô một bó hoa tươi. Chu Dạ cười nhận lấy, nói: “Được.” Haingười xiết tay nhau, nắm chặt.

Xe đi qua cầu vượt,phía trước có một hàng xe thật dài, Vệ Khanh ra ngoài hỏi thăm:“Dường như bị tắc đường.” Chu Dạ sốt ruột: “Mọi người đều đang chờ,có lâu lắm không anh?” Vệ Khanh nở nụ cười, nhíu mày nói: “Vừa lúccó thời gian, anh vẫn còn chuyện muốn làm.” Tay hắn đặt sau gáy cô,hôn cô thật sau. Chu Dạ luống cuống chân tay: “Cẩn thận tóc.” Cô vì cốgiữ kiểu tóc, không dám lắc đầu. Vệ Khanh lại hôn cô. Cô kháng cựnói: “Anh đè vào tay em rồi…” Vệ Khanh vẫn tiếp tục hôn cô…

Bỗng nghe thấy bênngoài truyền tới tiếng cười lớn, chủ xe đối diện giơ ngón tay cái,ló ra nói: “Anh bạn, chúc mừng!” Chu Dạ xấu hổ không dám ngẩngđầu lên. Vệ Khanh giơ tay thi lễ: “Cảm ơn, cảm ơn!” Chu Dạ nhẹ nhànghuých hắn: “Còn không sợ người khác chê cười!” Vệ Khanh cười: “Cảđời chỉ có một lần kết hôn, hành vi thế nào cũng có thể tha thứ.”Chu Dạ soi gương thầm oán: “Đều tại anh, trang điểm tỉ mỉ thế mà bịanh làm hỏng son môi hết rồi.”

Vệ Khanh cười xấu xa:“Vậy làm cho nó bị hủy hoàn toàn đi.” Hắn hôn môi cô, giống như liếmsạch. Chu Dạ ở trong lòng hắn hoàn toàn xụi lơ, chỉ có thể thở hổnhển. Vệ Khanh nhìn đoàn xe chậm rãi chuyển động, tiếc nuối nói: “Vìsao không tắc lâu thêm chút nữa?” Chu Dạ ngã vào người hắn: “Vệ Khanh,em thấy không còn sức nữa, làm sao bây giờ?” Vệ Khanh vuốt má cô,phóng khoáng nói: “Yên tâm, mọi chuyện đã có anh.”

Lúc hai người đến nơi,hơi muộn một chút, đa phần khách khứa đều đã đến hết. Kính rượungười lớn hai nhà, họ hàng thân thích, bạn bè, bạn học xong, mắt ChuDạ đã đỏ hồng, sắp không chống đỡ nổi nữa, hơn nữa dưới chân còn đigiày cao gót ba phân, cô cảm giác cả người sắp ngã xuống.

Vệ Khanh đỡ cô, nhỏgiọng nói: “Em vào trong nghỉ trước đi, cố gắng chịu đựng một lát,mọi chuyện cũng sắp xong rồi.” Cô ngồi dựa vào tường liền ngủ gật,đây không phải là kết hôn, đây là hành hạ nhau! Tận tới khi có ngườiđánh thức cô dậy, thay quần áo, trang điểm, tiếp tục tiếp khách.

Cắn răng cố nhịn, vừamệt vừa đói. Vệ Khanh thấy cô lảo đảo, nhanh tay đỡ cô, khách sáo xinlỗi mọi người, sau đó đưa cô vào nghỉ ngơi. Ngồi xổm xuống xoa xoa ganbàn chân cô, hỏi: “Có đau không?” cô lắc đầu: “Không biết nữa, không cócảm giác.” Vệ Khanh đau lòng nói: “Hay em lên nghỉ ngơi trước đi?” Cômở mắt ra: “Như vậy không được đâu, mọi người vẫn còn đang ở đây mà.”

Còn chưa nói xong, mộtđám người hùng dũng đi vào, hầu hết đều là bạn của Vệ Khanh, nóitrước tiên muốn nháo động phòng. Mọi người cười ầm ĩ, nói: “Vệthiếu, cuối cùng cũng chờ được anh kết hôn!” Một đám xắn tay áo, xoatay, dáng vẻ nhe răng trợn mắt, giống như muốn làm chuyện gì đó kinhthiên động địa, quỷ thần khiếp sợ. Chu Dạ tái mặt nhìnuối cùng cũnghiểu được cảm giác của Lý Minh Thành ngày đó!

Cho nên mới nói, làmngười cần phải phúc hậu!

Lúc đầu chẳng qua chỉchơi mấy trò bình thường, lúc sau lại còn muốn cô và Vệ Khanh đứngtrên bàn dùng lưỡi cuốn từng hạt lạc được treo lên, còn quy định mỗingười một nửa, không làm thì không được tính. Cô đau khổ suy nghĩ, tôiđâu có đắc tội với mấy người, sao mấy người không đi tìm Vệ Khanhtính toán thù oán ấy. Cả ngày cô chưa ăn gì cả, lại đứng trêncao, đầu óc choáng váng, hai lần kiễng chân với không tới, đột ngộtngã vào trong lòng Vệ Khanh.

Vệ Khanh vội vàng ômcô, vung tay lên: “Được rồi, được rồi, mấy người chơi cũng đủ rồi,giải tán đi thôi.” Mọi người thấy sắc mặt cô dâu không được khỏe, cólẽ hôm nay đã rất mệt mỏi, vì thế nói: “Nể mặt chị dâu, hôm nay thảcho anh một con ngựa. Cứ ghi nợ đấy, sau này tính sổ tiếp.” Trướcmặt mọi người, Vệ Khanh không khách khí đóng sầm cửa lại.

Chu Dạ ngã xuống sofa,vô lực nói: “A di đà phật, cuối cùng cũng đi cả rồi.” Bỗng nhiên VệKhanh nói một câu: “May là Lý Minh Thành không ở lại.” Hai người lắcđầu cười khổ. Là quả báo, quả báo a.

Đêm dài yên tĩnh, cuốicùng trở về phòng. Phòng cưới của bọn họ ở nhà họ Vệ, tuy rằng ởtạm, nhưng trang trí ấm áp thoải mái, lại có giường rất lớn. Chu Dạnằm gục xuống, rốt cuộc không dậy nổi. Vệ Khanh liên tục giục cô đitắm, cô lẩm bẩm: “Em ngủ một lát thôi, năm phút là được rồi…” khôngtài nào mở mắt ra nổi.

Vệ Khanh thở dài, cởiáo váy giúp cô, ôm cô đặt vào trong bồn tắm lớn. Cô thoải mái, thởdài một hơi, nhắm mắt tiếp tục ngủ. Mặc kệ Vệ Khanh trêu chọc thếnào, cô cũng không có phản ứng, xoay người tránh sang bên khác. Hắn vôcùng bất đắc dĩ, tắm uyên ương tốt như thế mà chỉ có thể trơ mắtnhìn. Rút khăn tắm bọc cô lại, đặt trên chăn màu đỏ, thân hình thondài, hòa lẫn, mỹ nhân như hoa, đáng tiếc người dưới thân hắn đã hôhấp đều đều, sớm đi vào giấc ngủ.

Vệ Khanh đi vào phòngtắm tắm nước lạnh một lần nữa, mệt mỏi qua đi, lại không thể ngủnổi, đứng bên cửa sổ ngắm cảnh đêm, nhưng vẫn bị người trên giườnghấp dẫn ánh mắt. Thấy cô ngủ còn mình thì thức, không cam lòng,dùng râu mới lún phún trên cằm cọ cọ lung tung vào người cô. hắnquấy nhiễu tỉnh lại, ngủ được một giấc, đỡ mệt hơn, tinh thần thoảimái hơn rất nhiều, dụi dụi mắt hỏi: “Có gì ăn không hả anh?” cô đóisắp chết rồi, bụng réo ầm ầm.

Vệ Khanh nhíu mày:“Có.” Xuống lầu bê ít điểm tâm lên. Chu Dạ vươn tay định lấy, hắnkhông cho, cười xấu xa nói: “Không phải ăn như vậy…” đặt trong miệngmình, đút cho cô. Chu Dạ cắn môi, rồi cũng dũng cảm ngẩng đầu, hônlên môi hắn, đầu lưỡi quyến luyến, nuốt đồ ăn vào bụng, ngoài đóira, không có cảm giác gì khác. Phụ giúp hắn: “Quá chậm, em đóibụng, tự ăn được!” nhân lúc hắn không chú ý, giật lấy cái đĩa, vùiđầu vào ăn.

Vệ Khanh mắng cô quacầu rút ván, thấy cô ăn cũng không ít, đẩy ngã cô xuống, liếm vụnthức ăn bên khóe miệng cô, rồi lại triền miên hôn cô, khiến đầu óc côchoáng váng, không biết đang ở nơi nào. Hắn xấu xa hỏi: “Có thíchkhông?” Chu Dạ không nói lời nào, hắn ép hỏi lặp đi lặp lại nhiềulần, bám riết không tha.

Cô bị hỏi nhiều, đànhphải đỏ mặt nhỏ giọng nói thích. Vệ Khanh càng đắc ý, ngón taytrườn vào trong miệng cô, khiêu khích nói: “Còn có thể thích hơn cơ.”Cả buổi tối, Vệ Khanh không buông tha cô, dùng hết khả năng khiêu khíchcực hạn của cô. Cuối cùng, cô khóc lóc cầu xin tha thứ, không biếtđã nói biết bao nhiêu lời mà ngày thường không chịu nói.

Càng đáng giận là,Vệ Khanh lấy điện thoại ghi âm, luôn dùng nó để uy hiếp cô, trở thànhchuyện hổ thẹn nhất của cô. Hôm sau, Chu Dạ ngủ thẳng tới giữa trưamới rời giường.

Ở nhà họ Vệ qua nămmới, đầu năm liền cùng Vệ Khanh về nhà chúc tết. Về nhà lại mặt,lại mời uống rượu mừng lần nữa. Thân thích, bạn bè đều cười hì hìchúc mừng bọn họ tân hôn vui vẻ, bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.Cha cô xúc động nói: “Còn nhớ con hồi bé, từ lúc biết bò, cứ leolên leo xuống, cái gì cũng bỏ vào miệng. Chớp mắt một cái, đã lậpgia đình, haiz… năm tháng không buông tha cho bất kỳ ai!”

Mọi người cười nói:“Thi Thi gả cho con rể tốt như vậy, là chuyện tốt nha! Bác có gìphải lo lắng chứ, ở nhà dưỡng lão đi thôi.” Cha cô gật đầu: “Đúngthế, thằng bé Vệ Khanh này, thật không tồi.” Mọi người quay ra khenngợi Vệ Khanh. Vệ Khanh lại rất khiêm tốn, liên tục nói không dám,không dám.

Lý Minh Thành vàTrương Nhiễm Du cũng bế con gái trong trẻo gọi cô, dượng. Thấy ngườilà cười toe toét, cũng không sợ hãi, vươn tay muốn ôm.

Chu Dạ vui sướng bếbé, chọc bé nói chuyện, chọc bé cười. Lại thả bé trên mặt đất,nhìn bé nghiêng ngả lảo đảo bước thẳng về phía trước, vẻ mặt đángyêu, cười hi hi ha ha, khen ngợi cô bé thông minh. Trương Nhiễm Du trêughẹo: “Chu Dạ, em thích trẻ con như vậy, tự mình cũng sinh một nhócđi, sẽ không cần chảy nước miếng nhìn bé con của người khác nữa!”

Mọi người ồn ào, đềucười nói bác Chu nên sớm ôm cháu ngoại. Nhất là cô Lý, vui vẻ nói:“Chu Dạ, cháu cần phải cố gắng nhiều hơn, cháu nhìn Lý Minh Thànhxem, con gái nó đã gọi cháu là cô rồi kìa!” Mọi người cười to, đềuhô hào cô sang năm ôm bé con trở về.

Làm cô xấu hổ, cúiđầu không nói. Vệ Khanh cười dài nhìn cô, quay qua nói: “Yên tâm, yêntâm ạ, chúng cháu sẽ không làm các cô chú, các bác thất vọng ạ!”hắn nói như vậy, không khí càng thêm náo nhiệt.

Chu Dạ lấy chồng, nởmày nở mặt, cực kỳ có thể diện.

Hai người ở lại vàingày rồi trở về Bắc Kinh. Khi Chu Dạ quay về trường, chợt nghe đượcmột tin tức khiến cô giật mình.

Chú thích:

· Ở trên cónhắc tới bài từ “Bốc toán tử”:

Bảngốc:

卜算子

我住长江头,

君住长江尾.

日日思君不见君,

共饮长江水.

此水几时休,

此恨何时已.

只愿君心似我心,

定不负相思意.

HánViệt:

Bốctoán tử>Ngã tú Trường Giang đầu,

Quântrú Trường Giang vĩ

Nhậtnhật tư quân bất kiên quân,

Cộngẩm Trường Giang thủy

Thửthủy kỷ thời hưu?

Thửhận hà thời dĩ?

Chỉnguyện quân tâm tự ngã tâm

Địnhphất phụ tương tư ý.

Dịchnghĩa:

Bàitừ theo điệu “Bốc toán tử”

Em ởđầu Trường Giang

Chàngở cuối Trường Giang.

Ngàyngày nhớ chàng thẳng thấy chàng

Cùnguống nước Trường Giang.

Dòn gsông này bao giờ ngừng trôi?

Nỗihận này bao giờ mới hết?

Chỉmong lòng chàng như lòng em

Nhấtđịnh không phụ, nỗi niềm nhớ nhau

Dịchthơ:

Em ởđầu Trường Giang[71]

Chàngở cuối Trường Giang

Ngàyngày nhớ chàng chẳng thấy chàng

Cùnguống nước Trường Giang.

Sôngbao giờ ngừng trôi?

Hậnbao giờ mới nguôi

Chỉmong lòng chàng như lòng thiếp,

Nhớnhau chung thủy trọn đời.