Có Lẽ Là Yêu

Chương 57: Đăng ký



Chu Dạ ngây ngốc nhìnquyển sổ nhỏ màu đỏ trong tay, ở giữa là quốc huy trang nghiêm bắtmắt, ngẩng đầu hỏi: “Vệ Khanh, chúng ta đã kết hôn rồi sao?” Vệ Khanhnhíu mày; “Còn nghi ngờ gì nữa? Không phải em đã ký tên rồi sao?” Côvéo má mình, nói: “Đau quá, em cứ tưởng còn đang ngủ mơ.”

Vệ Khanh lắc đầucười: “Nằm mơ cũng mơ thấy chúng ta kết hôn sao?” Chu Dạ tức giận nói:“Mơ lấy người khác!” Hiện giờ hắn hoàn toàn không thèm để ý, đắc ýcười nhỏ: “Đáng tiếc là đã muộn mất rồi, từ giờ em đã vợ củaanh.” Cô ảo não nói: “Không phải đã nói sau khi tốt nghiệp rồi mớikết hôn sao? Sao giờ đã kết hôn thế này?”

Ngạc nhiên, ngơ ngẩn,vẫn không đuổi kịp hiện thực, chẳng qua cô chỉ đi tới văn phòng hắn,thế mà lúc về đã kết hôn, đúng là không tài nào hiểu nổi. Nhưng sựthật vẫn chình ình trước mắt, ván đã đóng thuyền, gạo đã nấuthành cơm. Đến bây giờ cô vẫn nửa mơ nửa tỉnh, chẳng qua chỉ ký quavài phần văn kiện, đã được coi là kết hôn sao? Mơ hồ nghĩ, cô bị VệKhanh lừa kết hôn khi nào?

Vệ Khanh nói: “Em đivề thu dọn đồ đạc đi, chuyển về sống với anh. Phòng anh đang ở mộtngười thì không sao, nhưng hai người thì có thể quá nhỏ, không giốngmột cái nhà, nhưng cứ tạm chấp nhận đã. Chờ qua năm mới, chúng ta chuyểnsang nhà mới luôn. Anh đã mua một căn nhà ở gần trường em, trang trícũng sắp xong rồi, em đi học cũng tiện.”

Cô thử thương lượng:“Hay là, em vẫn cứ ở trường, chuyển tới chuyển lui làm gì cho phứctạp ta, cũng không cần mỗi ngày lại chuyển đồ, dùng ít sức là tốtnhất.” Cô phải nói chuyện chuyển nhà với bạn học thế nào đây? Khôngthể nói là đã kết hôn được… nghĩ tới lại xấu hổ, trong lớp, cô làngười ít tuổi nhất, thế mà lại kết hôn sớm nhất… thiên lý ở đâu?Vệ Khanh xoa đàu cô: “Đã kết hôn rồi còn muốn ở riêng sao? Có vàitúi đồ, có gì phiền toái đâu.”

Chu Dạ đáng thương yếuớt hỏi: “Em đã kết hôn thật rồi sao? Về sau sẽ là thiếu phụ luốngtuổi có chồng! Không thể còn tự xưng mình là cô gái xinh đẹp như hoanữa!” Cứ nghĩ lại đau lòng… Vệ Khanh tức giận nói: “Đúng đúngđúng, cô gái xinh đẹp như hoa đã bị tàn phá rồi, mau khóc thương xótđi.” Cô kéo hắn không thuận theo không buông tha. “Vệ Khanh, anh đền choem, anh đề cho em đi, em không muốn kết hôn, em không muốn kết hôn…” Hắncũng ngang ngược: “Nhưng đã kết hôn rồi, làm thế nào bây giờ?”

Cô ngây thơ hỏi: “Cóthể đem giấy chứng nhận kết hôn trả lại cho người ta, nói chúng tatạm thời chưa muốn kết hôn, nhờ người ta giữ hộ, một năm nữa tớilấy về, anh nói xem có được không?” Vệ Khanh nhịn cười, nghiêm trangnói: “Em coi pháp luật là gì, em muốn lùi thì lùi sao? Cẩn thậnngười ta buộc tội em coi thường pháp luật, nhốt em vào nhà giam, tiếnhành dạy dỗ đấy!” Cô lý luận: “Em không coi thường pháp luật, chẳngqua kết hôn muộn một năm mà thôi, ngoài pháp luật cũng có tình nhânđấy thôi, chúng ta nhờ quốc gia giữ hộ, một năm nữa lấy về…” càngnói cô càng cảm thấy chủ ý này không tồi.

Vệ Khanh không nhịnđược nữa, cười tới cơ mặt méo mó, gục đầu vào tay lái, cười tớimức không ngồi thẳng được người dậy: “Ha ha… Chu Dạ, em cho rằng khôngnhìn thấy giấy đăng ký kết hôn, chúng ta cũng không kết hôn sao?” xoamặt cô, nói: “Tỉnh lại đi, tự lừa dối mình chứ không thể lừa dốiđược người khác! Em đã là vợ anh, đừng có ngốc thế nữa. Sao anh lạicưới một cô ngốc làm vợ nhỉ…” than thở. Cô căm giận nhìn hắn, mộtlúc lâu sau mới nói: “Cưới một đứa ngốc làm vợ, không phải càngngốc à!” Khiến Vệ Khanh không nói nên lời. Cô năn nỉ: “Vệ Khanh, tốinay kí túc có tổ chức hoạt động, một năm một lần, rất vui, chơi tớinửa đêm. Cho em ngủ lại một đêm cuối cùng ở kí túc có được không?”mắt to chớp chớp nhìn hắn.

Vệ Khanh từ chốithẳng thừng: “Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta.” Sợ cô không vui, cònnói: “Nhưng nếu sau này em muốn về kí túc xá, vẫn có thể quay về.”Hôn môi cô, “Ngoan, lấy vài bộ đồ thay đổi, anh ở trong xe chờ em, đinhanh về nhanh.”

Chu Dạ không cam lòngđi lên, lục tung quần áo lên chọn lựa. Lục Đan thấy cô lôi vali ra,hỏi: “Định đi đâu chơi à?” Cô lắc đầu: “À… không phải, đi ra ngoài ởvài ngày..” tươi cười có chút xấu hổ, mọi người đều là những côgái bình thường, thế mà cô đã kết hôn, làm sao chịu nổi chứ?

Lục Đan ném một tệpgiấy cho cô: “Trường học phát phiếu điều tra, điền xong có thể tớichỗ quản lý kí túc nhận một gói bột giặt.” Chu Dạ cầm lên nhìn,tận tám trang, có phát phần thưởng, thảo nào mọi người lại chịuđiền. Mở đầu chính là tên, tuổi, dân tộc, quê quán và tình trạng hônnhân. Cô vừa nhìn thấy mục tình trạng hôn nhân, tay run rẩy, không camlòng tích vào ngày hôm qua thì chưa, hôm nay thì rồi! Hu hu… vất bútsang một bên: “Không điền, không điền.”

Lục Đan nhìn cô: “Nhàtrường bắt nộp.” Cô quát to một tiếng, ủ rũ nói: “Tối tớ điềntiếp.” Vội vàng nhét vào trong vali. Dọn một số đồ vật thường dùngcho vào, bọc giá sách lại. Lục Đan kỳ lạ hỏi: “Cũng không phải làđi không quay về, chuẩn bị hành lý rắc rối vậy, có phải bỏ củachạy lấy người đâu!” Chu Dạ cười gượng: “Hì hì, mùa đông giớ lớn,nơi nơi toàn bụi, không phải sợ bẩn sao, lúc về lại bỏ ra ấy mà.”

Lục Đan nói cô tự muaviệc vào người. Cô dặn bạn: “Tớ không có ở đây, có chuyện gì thìứng phó giúp tớ nhé. Quần áo phơi ngoài hành lang, cậu thu vào hộ tớnhé, để vào ngăn tủ ấy. Còn có bồn hoa bên ngoài cửa sổ, rảnh thìtưới nước giúp tớ, nhưng đừng tưới quá nhiều dễ chết.” Lục Đan liêntục nói ‘nhớ rồi’.

Lúc Chu Dạ ôm theo valivà một cái lồng gỗ xuất hiện, Vệ Khanh nhíu mày; “Em định nuôi thỏtrong nhà mình à?” Cô ôm lồng trước mặt: “Tiểu Bạch rất đángyêu, sẽ không chạy loạn, lại rất sạch sẽ, chỉ ăn rau cải trắng, cóthể sờ thoải mái lại không cắn người…” Vệ Khanh liếc mắt mộtcái, nói thừa, con thỏ biết cắn người sao?

Cô còn lải nhải: “Trướckia em từng nuôi một con rùa, nhưng sau lại không thấy nó đâu, tìm khắpnơi cũng không thấy, là một trong mười việc kỳ lạ nhất ở kí túcbọn em, cho nên đổi thành nuôi thỏ…” Vệ Khanh cắt ngang lời cô: “Anhkhông nói là không cho em nuôi, nhưng chỉ có thể để ngoài ban công.”Nếu để ở trong phòng ngủ, bò lên chân, gọi tới gọi lui, hắn khôngthể chịu nổi. Cầm lấy, đặt xuống ghế sau, Chu Dạ vội nói: “Em ôm.”Vệ Khanh trừng cô: “Không biết có vi khuẩn à?” Giật lấy, ném vàotrong xe.

Đang muốn lái xe, côlại kêu lên: “Á, suýt nữa quên không dắt em cún theo rồi.” Vệ Khanhquay sang nhìn cô: “Em nuôi cả chó nữa à?” Cũng không biết nên nói côthế nào nữa, nhà trường cũng không quản à? Cô xoa xoa gáy, thè lưỡinói: “Không phải… anh chờ em một chút, em sẽ quay lại ngay!” Cứ tưởngđã hiểu hết về cô, hiện giờ nhìn lại, hắn thấy giật mình.

Chu Dạ nửa ôm nửa bếcon chó bông to bằng nửa người chạy đến nói: “Em chơi trò chơi, trúngthưởng, mỗi ngày đều ôm nó ngủ…” cầm lấy hai tai con chó lắc qua lắclại, hỏi: “Đáng yêu không?” Buổi tối em muốn ôm nó ngủ, có nó bêncạnh rất thoải mái, vừa mượt vừa mềm.” Vẻ mặt Vệ Khanh bất đắcdĩ, hỏi lại: “Em ôm con chó này ngủ, thế chồng em làm sao đây?” Côcười hì hì: “Người anh cứng lắm, lại còn nặng nữa, mỗi lần ôm toànlàm em khó thở, khó chịu chết được.”

Vệ Khanh trừng cô:“Ngồi im, thắt dây an toàn vào, đừng nhìn đông nhìn tây, nhích tớinhích lui nữa.” Bắt đầu tỏ rõ uy nghiêm của ông chồng. Chu Dạ bĩumôi, trong lòng âm thầm nói, em sẽ không thèm ngủ cùng anh, em sẽ khôngthèm ngủ cùng anh! Suy nghĩ khiến đầu cô nóng lên, nhất thời bị hắnmê hoặc, ma xui quỷ khiến mới kí tên, cứ nhớ tới lại buồn bực.

Lúc ấy cô còn ngồi ởtrong nghe, còn ngây ngốc hỏi: “Tới cục dân chính làm gì?” Cô vẫnkhông biết cục dân chính là nơi như thế nào, cứ nghĩ giống với đồncảnh sát. Nghĩ hắn có việc tới đó, thoải mái đi cùng hắn vào bêntrong. Thấy mọi người xếp hàng, còn cười hì hì: “Em giúp anh xếphàng, anh ngồi bên kia đi.” Bị đội ngũ phía sau kích động nhìn chằmchằm.

Vệ Khanh thấy cô tíchcực như vậy, tâm tình vô cùng vui vẻ, hỏi: “Có mang theo chứng minh thưkhông?” Cô gật đầu: “Không biết, chắc là có, em đều để ở trong vítiền mà.” Lại hỏi: “Cần chứng minh thư của em làm gì, anh không mangsao?” Vệ Khanh nói: “Không cần căng thẳng, người ta hỏi cái gì thì emtrả lời cái ấy, ký xong giấy tờ thì chúng ta về.”

Chu Dạ còn hỏi: “Cònmuốn em ký cái gì? Làm gì thế?” Vệ Khanh tức suýt hộc máu, phía trướccó một cặp đôi nghe thấy, cười nói: “Cô gái nhỏ này thật thú vị,kết hôn đương nhiên phải ký tên rồi.” Cô chậm nửa giây mới hiểu được,nhảy dựng lên: “Vệ Khanh, anh dẫn em đi đăng ký kết hôn sao?” Hắn tứcgiận hỏi lại: “Thế em nghĩ anh đưa em tới cục dân chính làm gì?”

Tim Chu Dạ như bịngười nào đó đấm cho một phát thật mạnh: “Vệ Khanh, sao anh lại đưaem đi đăng ký kết hôn?” Vệ Khanh thấy mọi người chung quanh đều quay ranhìn bọn họ, nghĩ hắn lừa gạt con gái nhà lành, vội nói: “Mọingười đang nhìn kìa, đừng để người ta chê cười.” Kéo cô sang một bên,nhìn vào mắt cô hỏi: “Em có đồng ý kết hôn với anh không?”

Chưa bao giờ cô thấyhắn nghiêm túc như vậy, khí thế áp đảo, ấp úng nói: “Đương nhiênđồng ý, nhưng mà….” Không phải vẫn nói sẽ chờ tới khi cô tốt nghiệpsao? Vệ Khanh cắt ngang lời cô: “Đồng ý là được. Hừ… đừng nói nữa,cứ làm theo lời anh.” Thái độ kiên quyết, mặt kín như bưng, không biểuhiện gì. Chu Dạ yếu ớt nhìn hắn, mấy lần muốn mở miệng, rồi lạingậm lại. Vệ Khanh tà tà nhìn cô một cái: “Có chuyện gì thì lúcvề nói sau.”

Kéo cô đi lên: “Chàođồng chí, chúng tôi tới đăng ký.” Nhân viên hành chính đưa cho hắn mộttập văn bản, “Ký tên đi.” Chu Dạ như lọt vào sương mù, ngẩng đầu nhìnhắn. Vệ Khanh đưa cho cô một chiếc bút, “Ký ở đây này…” không liếcnhìn cô một cái, giống như là một chuyện thiên kinh địa nghĩa[65], là một chuyệnthường tình. Chu Dạ nghe mọi người hưng phấn bàn bạc chuyện mở tiệcđãi khách, nghe qua cũng rất thú vị, cô cũng mơ màng… đến khi nhânviên hành chính thúc giục: “Cô gái, đừng nhìn người khác nữa, mau kítên đi.” Cô hồi phục tinh thần, “a” một tiếng, giống như viết tên lênsách vở, ký lên.

Nhân viên hành chínhđưa cho bọn họ một quyển sổ nhỏ mới tinh, bên trên có bốn chữ to“Chứng nhận kết hôn” mạ vàng, đỏ chói lọi, nhưng rất đẹp mắt. Cô hồđồ cầm lấy, tới lúc đứng dưới ánh mặt trời, cảm giấy dường nhưlúc nãy vừa nằm mơ. Có một cặp vợ chồng vừa đăng ký đi ra, nhìnthấy cô cười hì hì gọi Vệ phu nhân, mới tỉnh táo nhận ra mình đãkết hôn. Trong nháy mắt, cô đã từ Chu tiểu thư biến thành Vệ phu nhân,trước sau chưa tới nửa tiếng, giống như từ dưới đất bay vọt lên trời,sự thay đổi này quá lớn đi…

Đương nhiên không phảilần đầu tiên Chu Dạ tới chỗ ở của Vệ Khanh, nhưng hôm nay lại cóchút bẽn lẽn, cầm vali đi theo hỏi: “Em để đồ ở đâu bây giờ?” VệKhanh vỗ nhẹ đầu cô: “Tùy em, giờ em đã là bà chủ của nơi này. Emthích sắp xếp thế nào cũng được, vất cái gì đi cũng thế không aiquản.” Vui vẻ ngồi xuống sofa, nói: “Vợ ơi, nước.” Toàn bộ tác phongđều giống đại lão gia chủ nhà.

Chu Dạ vốn định bậtlại, nhưng nhớ ra mình đã kết hôn, về sau phải sống chung cùng hắn…rầu rĩ rót một chén nước đặt một bên, thật sự không thể tưởngtượng mọi việc diễn ra nhanh như vậy! Vệ Khanh giữ cô, hôn lung tung,hỏi: “Sao lại không nói gì? Không vui sao?” Cô đẩy hắn ra: “Không có, emđi xếp đồ.”

Mở tủ quần áo, thấytrên giá treo toàn áo sơ mi âu phục của hắn, hầu như toàn gam màulạnh, phong cách thống nhất, lộ ra sự trầm ổn. Cầm quần áo bảnthân, đủ mọi màu sắc, hồng, trắng, đen, dài, ngắn… hình thành nên haisắc thái đối lập. Lui ra phía sau vài bước, nhìn người lẳng lặngxếp cùng một chỗ, vai chạm vai, tay chạm tay, thân mật khăng khít, nởnụ cười hài lòng. Xoay người quan sát phòng ngủ, lần đầu tiên cócảm giác hòa nhập hoàn toàn. Từ nay về sau, cô sẽ từ từ thích ứngsinh hoạt giữa hai người.

Chu Dạ cầm một hộpgiấy đi ra, Vệ Khảnh hỏi cô dùng để làm gì. Cô nói: “Em làm ổ choTiểu Bạch. Ban công lạnh lắm, thả nó ở bên trong được không?” Khẩncầu nhìn hắn. Vệ Khanh hỏi: “Em có chắc chắn là nó không chạy loạnkhông?” Cô liên tục gật đầu: “Nó rất ngoan, thùng cao như vậy, nó cómuốn đi cũng không được.” Xếp mấy tờ báo ở bên dưới làm ổ, lại xévài lá cải bắp đút cho nó.

Vệ Khanh ngồi xổm bêncạnh nhìn, bực dọc nói: “Nó ăn mấy miếng nhanh thế, cũng không sợ noquá à.” Cô vuốt ve con thỏ nói: “Nó có thể ăn, sẽ lớn rất nhanh.”

Bỗng nhiên Vệ Khanhbất mãn, ôm cô nói: “Vợ à, anh đói bụng.” Cô nói trong tủ lạnh khôngcó đồ ăn, gọi người ta mang đồ ăn tới đi. Hắn dám kéo cô đi ra: “Khôngcó thì đi mua, từ nay về sau, anh không bao giờ ăn ngoài nhà hàngnữa.” Cô căm giận nói: “Anh lấy em về làm người hầu sai vặt à?” VệKhanh cợt nhả: “Đương nhiên là bắt em về làm vợ! Cả ngày chồng emđều ăn bên ngoài, dinh dưỡng không đầy đủ, em còn không chịu làm vàimón ngon bồi dưỡng chồng em sao?”

Hai người đi mua mộttúi to rau củ quả, đúng vào giờ cao điểm, lúc xếp hàng thanh toán,một bác gái đứng phía trước cười nói: “Cậu thanh niên này không tệnha, còn biết tới siêu thị mua đồ ăn. Thằng con tôi, đừng nói là muađồ ăn, muốn nhìn thấy mặt nó cũng đã khó rồi, cả ngày không biếtlàm cái gì nữa?” Vệ Khanh cười khách sáo. Bác gái lại nói: “À… đâylà bạn gái cậu sao, cũng thật quan tâm nha. Trai tài gái sắc, thậtlà xứng đôi.” Khen ngợi.

Vệ Khanh cười cười:“Không phải bạn gái cháu đâu ạ, là vợ cháu đấy.” Khi nói chuyện, cốtình nhìn vào mắt Chu Dạ. Bác gái giật mình: “Không ngờ trẻ tuổinhư vậy đã kết hôn! Thật đáng mừng, ai nha, là cô dâu mới thật hạnhphúc.” Lại hỏi bọn họ có con chưa, Chu Dạ xấu hổ, đỏ mặt đứng mộtbên.

Vệ Khanh cười, nói sẽsớm có thôi. Các bà các cô xếp hàng chờ thanh toán liền thảo luậnvề vấn đề con cái, kéo Chu Dạ nói: “Ai nha, cháu gái, nên có con sớmmới tốt. Có con rồi, sẽ khác biệt ngay, trong nhà rất náo nhiệt…”Chu Dạ cúi đầu, không nói lời nào, đành phải lễ phép nói “Vâng,vâng, vâng”, không biết nên ứng phó nhiều người như vậy thế nào mớiphải.

Vất vả lắm mới thoátthân, Chu Dạ lau lau mồ hôi trên trán, thầm oán: “Anh không giúp thìthôi, còn đứng một bên xem trò vui gì chứ?” Vệ Khanh nhíu mày cười:“Chuyện của phụ nữ, anh xen vào thế nào được?” Ghé sát hỏi: “Em nóixem chúng ta nên sinh con trai hay con gái?” Cô đẩy hắn: “Đi đi đi, báttự còn chưa có xem đâu, anh mơ xa thế.”

Vệ Khanh sửa lại: “Đâylà chuyện lửa cháy lông mày[66]! Aikết hôn xong chẳng sinh con chứ? Cha mẹ đã muốn ôm cháu nội rất lâurồi, chúng ta không thể làm cho họ thất vọng phải không nào?” Cô hầmhừ: “Anh nghĩ em sẽ vừa mang thai vừa đi học chắc? Em còn chưa tốtnghiệp đâu, đã kết hôn rồi, anh còn muốn được voi đòi tiên!” Nghĩ tớilại không cam lòng, tức tối nhìn hắn, là đầu sỏ gây chuyện!

Vệ Khanh trơ mặt ranói: “Có thể giống Trương Nhiễm Du, tạm thời nghỉ học…” Chu Dạ giậndữ: “Đừng có mơ! Học tỷ đến giờ còn chưa tốt nghiệp đâu, là chuyệnăn năn suốt đời, em không cần.” Vệ Khanh nhíu mày, không tranh luận vớicô. Loại chuyện này không phải nói không cần là có thể không cần,không nghĩ qua là có thể….

Về tới nhà nấu bữatối, cơm nước xong, Vệ Khanh vất bát đũa đấy, vắt chéo chân ngồi xemti vi. Chu Dạ liên tục gọi hắn: “Này này… ăn cơm xong không rửa bátà?” Trên “Khế ước bán thân” đã viết rõ ràng… Vệ Khanh giả vờ câmđiếc, không để ý tới. Chu Dạ chắn trước người hắn, Vệ Khanh không xemđược, ngả người xuống sofa, dù thế nào cũng không chịu đứng dậy. ChuDạ tức giận mà không làm gì được, phải tự mình thu dọn, hừ nói:“Mới cưới vợ vào cửa, đã không coi ra gì phải không?”

Sau khi ăn xong, Chu Dạlên mạng xem phim, đang đoạn hay thì Vệ Khanh chạy vào, hết hôn lạicắn. Cô mắng: “Đừng đùa nữa, che…” liều mạng ngó ra. Cô đang xem tậpphim Vượt ngục mới nhất, ánh mắt u buồn của nam chính tràn đầy trítuệ, nhảy từ trên thang máy xuống, người thường không thể làm nổi,đối thủ cũng nghiêm túc, phản ứng nhanh chóng, sức lực ngang nhau,mạo hiểm kích thích vô cùng…

Vệ Khanh bất mãn: “Cógì hay mà xem?” Cô gật đầu: “Xem người ta vừa đẹp trai vừa thông minh.”Cũng không để tâm, nhìn chằm chằm vào màn hình, đáng tiếc lại thấtbại, một hơi. Vệ Khanh giận cô không chuyên tâm, trực tiếp cởi quần áocô xuống, đặt lên ghế. Chu Dạ mắng to hắn biến thái: “Lại nổi cơnđiên gì thế?” Vệ Khanh hừ nói: “Đẹp trai tài giỏi, cơ trí thông mìnhlà chồng em đây này!”

Cô lườm hắn, “phụt”một cái cười ra tiếng, đẩy hắn ra: “Được rồi, được rồi, mau đi tắmđi.” Vệ Khanh ôm c: “Vợ à, tắm một mình buồn lắm…” Cô véo hắn: “Da anhkhông đau phải không? Có đứng đắn không thì bảo?” Vệ Khanh sờ loạnkhắp nơi: “Vợ à, đêm xuân một khắc đáng ngàn vang, ngày tốt cảnhđẹp, sao có thể bỏ qua?” Chu Dạ vừa đẩy vừa chống cự: “Không được,anh không chịu sử dụng biện pháp an toàn…”

Hai người còn đangcười đùa, bên ngoài “rầm” một tiếng, giống như có cái gì rơi. Vộivàng chạy ra, thấy thùng giấy đổ xuống mặt đất, bên cạnh ẩm ướt,nước chảy lênh láng. Chu Dạ kinh ngạc hỏi: “Tiểu Bạch đâu? Nó ra kiểugì thế?” Vệ Khanh tức giận: “Đi ra chứ sao, nó không biết nhảy chắc?Em mau đi bắt về, đừng để nó làm bẩn phòng.” Loạn xạ như vậy, làmgì còn có dục vọng nào nữa.

Chu Dạ vội vàng thudọn, quỳ rạp xuống đất nhìn quanh: “Chạy đi đâu nhỉ, cửa đã đóngrồi, chắc là không ra ngoài được. Vệ Khanh, anh đừng có đứng khôngthế, cùng nhau tìm xem.” Phòng bếp, phòng bếp, phòng ngủ, buồng vệ sinh,tìm hết đều không có. Vệ Khanh lắc đầu thở dài, “Em có thấy đêm tân hôncủa ai mà lục tung nhà tìm thỏ không?” Như thế nào cứ động tới cô,là bất kể chuyện kì lạ thế nào cũng có thể xảy ra. Hận không thểăn thịt con thỏ kia.

Chu Dạ thấy hắn ảonão ngồi đó, buồn cười: “Đàn ông con trai mà lại thù oán con thỏsao? Nó làm gì đắc tội với anh chứ?” thấy trong tủ giầy có mộtbóng trắng, kêu “đây rồi” một tiếng. “Sao mày lại trốn trong tủgiầy?” Ôm vào lòng, hỏi: “Không vui phải không? Nơi này không giống kítúc, không thể chạy loạn.” Sắc mặt Vệ Khanh tái mét, chỉ vào giầynói: “Em có ngửi thấy mùi gì không? Trong nhà không cho phép nuôithú.” Đó là đôi giầy mà hắn thích nhất, lại bị con thỏ kia tè vào.

Cô lắc đầu; “Khôngđược, anh muốn em tới ở, thì cũng phải để thỏ của em ở. Nếu không,bọn em sẽ về kí túc.” Cùng tiến cùng lùi, lý tưởng cùng sống cùngchết rất hào hùng. Vệ Khanh khó thở, hôm nay hắn thua một con thỏ,mặt mũi biết để đâu? Tóm lấy nhét vào lồng gỗ, ném ra ngoài.

Chu Dạ làm mặt quỷ,lại nhă ban công vào, chỉ trích: “Anh ngược đãi động vật, không phảingười tốt.” Sắp xếp xong, kéo thùng vào trong một góc phòng ngủ, nói:“Em sợ nó chạy loạn khắp nơi.” Vệ Khanh nhìn ánh mắt màu đỏ kia vẫncòn giận, nhưng sợ Chu Dạ dỗi, đành nói: “Thả nó vào trong thư phòngđi, trong đó ấm. Yên tâm, đóng cửa vào, không chạy đi đâu được.” Khôngnói hai lời, xách vào thư phòng.

Cuối cùng cũng đượcnằm xuống, Vệ Khanh cọ cọ vào cô, háo sắc nói: “Vợ ơi…” Cô đánhhắn, “Tay anh có thể an phận một chút được không? Đặt ở đâu thế hả?”Vệ Khanh hạ lưu nói: “Ngủ khỏa thân là tốt cho sức khỏe nhất.” Cànglàm càn. Chu Dạ vừa đấm lại đánh, đột nhiên nhớ ra một chuyện, xốcchăn đứng dậy: “Anh nhốt Tiểu Bạch lại, nó nhất định sẽ không thoảimái, em phải đi xem xem.” Toàn bộ hào hứng của Vệ Khanh bị con thỏcắt ngang, coi như kết thù oán với nó!

Chu Dạ trở về tráchmóc: “Anh làm kẹp đuôi Tiểu Bạch, nó đau đớn nhảy tới nhảy lui. Sau nàykhông được bắt nạt nó.” Nằm xuống xoay lưng về phía hắn, không chịuđể ý tới hắn. Vệ Khanh chọc cô: “Giận sao? Chỉ vì một con thỏ? Anhkhông cố ý mà.” Cô hừ một tiếng, đương nhiên không tin. “Anh đối xửvới động vật không tốt, thì cũng sẽ không đối xử tốt với em.”

Thế này thì liên quanquái gì tới nhau chứ? Oan uổng quá, khi nào thì lại đánh đồng côvới con thỏ kia chưa? Vệ Khanh đành dỗ dành: “Được, được, được, saunày anh sẽ đối xử tốt với nó, được chứ?” Tháy cô vẫn rầu rĩ khôngvui, nói lảng sang chuyện khác: “Chuyện em cần nghĩ bây giờ chính là,nên tìm ai làm phù dâu đi.” Chứ không phải lo cho con thỏ!

Ngày hôm sau, hắn lấy cớ,đuổi con thỏ về nhà họ Vệ, ném cho mẹ Vệ nuôi nấng, coi như đẩy được cáimùi hôi buổi tối hôm trước.

Mà chuyện tìm ai làmphù đâu, đúng là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.