Cô Gái Địa Ngục

Chương 182: Cô gái thiên tài Diệp Gia



Edit: Frenalis

Dương Thanh Huyên sững sờ, cúi đầu nói: "Ông nội, con... con chưa nghĩ đến chuyện kết hôn sớm vậy."

Ông Dương nhíu mày: "Con đã hai mươi lăm tuổi rồi. Ba con ở tuổi này, anh trai con cũng đã có gia đình. Ông không bắt con kết hôn ngay, nhưng trước tiên hãy đính hôn. Hai năm sau, ông sẽ chọn ngày đẹp để tổ chức hôn lễ cho con."

Dương Thanh Huyên cúi đầu không nói gì, không dám liếc nhìn Chu Nguyên Hạo nữa. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, cảm thấy bữa ăn này thật vui vẻ.

Ăn uống xong xuôi, chúng tôi đứng dậy cáo từ. Ông Dương đích thân trao cho chúng tôi hai tấm thiệp mời. Ông tổ chức sinh nhật lần thứ tám mươi bảy tại khách sạn Tây An nổi tiếng, và mời chúng tôi nhất định phải tham dự.

Ngày hôm sau, chúng tôi đi tham quan một số lăng mộ vua chúa. Trước đây, khi còn là người bình thường, tôi không cảm nhận được gì, nhưng sau khi trở thành người tu đạo, khi đi vào những lăng mộ như thế này, tôi có thể cảm nhận được nguồn linh khí dồi dào. Không hổ là lăng mộ đế vương ngàn năm, nơi đây là bảo địa phong thủy, được long khí che chở. Nếu con cháu hoàng tộc cùng huyết thống có thể ẩn cư tu hành tại đây, họ chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh.

Đáng tiếc, lịch sử không có triều đại nhà Khương nào.

Chu Nguyên Hạo không muốn tham dự sinh nhật ông Dương. Anh nói ông Dương là trụ cột của Dương gia, một trong những người có công lớn trong việc bảo vệ Hoa Hạ. Sẽ có rất nhiều quan chức quý tộc đến dự sinh nhật ông, và trong số đó chắc chắn sẽ có người nhận ra anh. Nếu bị phát hiện, mọi chuyện sẽ không hay.

Tôi cũng đồng ý. Một người đã chết hơn một năm đột nhiên xuất hiện sẽ khiến mọi người hoảng sợ.

Tuy nhiên, Chu Nguyên Hạo không muốn tôi đi một mình nên đã nhập vào ngọc bội, lấy cớ là bảo vệ tôi. Tôi liếc nhìn anh, thầm nghĩ, "Đúng là cái bình dấm chua."

Tôi thay một bộ váy dài màu trắng thanh lịch. Kiểu dáng đơn giản nhưng tôn lên vòng eo thon gọn và vẻ đẹp tự nhiên, phóng khoáng của tôi. Tóc đen dài thẳng mượt được búi cao trên đỉnh đầu, điểm xuyết bằng một chiếc kẹp tóc ngọc trai. Trang điểm nhẹ nhàng.

Tôi hài lòng nhìn mình trong gương. Không tệ. Tôi đã học được cách chăm sóc bản thân.Nghĩ lại mấy tháng trước, tôi vẫn là cô gái bán vòng hoa trong tiệm, cả ngày bẩn thỉu. Quả thực như chuyện kiếp trước.

Chu Nguyên Hạo đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tôi đón xe taxi đến khách sạn Tây An. Trước cửa khách sạn, một cặp vợ chồng trung niên đang tiếp khách. Người phụ nữ có vài nét giống Dương Thanh Huyên.

Chu Nguyên Hạo truyền âm cho tôi: "Hai người này là vợ chồng Dương Cảnh Lan, con trai thứ hai của ông Dương, cha mẹ của Dương Thanh Huyên. Họ là doanh nhân ở Hoa Hạ và là hai người con được ông Dương yêu quý nhất trong số ba con trai và hai con gái của ông."

Tôi bước vào, đưa thiệp mời cho người phục vụ. Dương Cảnh Lan và vợ vội vàng chào đón: "Cô chính là Khương tiểu thư đã chữa khỏi bệnh cho ba tôi ư? Mời vào, mời vào."

Vợ của Dương Cảnh Lan đưa tôi vào. Ông Dương đích thân dẫn tôi đi dạo trong khuôn viên, giới thiệu từng vị thành viên trong gia đình. Nụ cười rạng rỡ của ông nở trên môi khi ông từng bước dẫn tôi qua các con trai, con gái, cháu trai, cháu gái, chắt trai, chắt gái. "Đây chính là hoa thơm gấm đẹp, con cháu đầy đàn của Dương gia," ông nói. "Cả đời được chứng kiến cảnh tượng này, tôi sống cũng không uổng phí."

Mọi người trong Dương gia đều tỏ ra niềm nở chào đón tôi. Tuy nhiên, tôi tinh tế nhận ra sự nồng nhiệt và nụ cười của họ có phần gượng gạo, chưa thật tâm. Thậm chí, một vài thanh niên trẻ tuổi còn lộ rõ vẻ xem thường và khinh miệt trong ánh mắt. Hai thanh niên trẻ tuổi cùng lứa tuổi với tôi nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Dù sao, họ cũng thuộc dòng dõi gia tộc danh giá, dù có khinh thường người khác cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhất là khi có ông Dương ở đây, không ai dám làm càn.

Ông Dương hỏi tôi Chu Nguyên Hạo sao không đến. Tôi cười nói anh có việc gấp ở nhà cần giải quyết nên phải rời khỏi Tây An, và nhờ tôi gửi lời xin lỗi. Ông Dương khoát khoát tay: "Chuyện trong nhà là chuyện trọng đại, không cần phải bận tâm."

Dương Thanh Huyên dẫn tôi vào chỗ ngồi, đưa tôi đến một bàn gần sân khấu. Bàn đó đã được lấp đầy bởi những thanh niên tuổi trẻ ăn mặc lộng lẫy, có lẽ là con cháu đời thứ hai thứ ba của Dương gia. Tôi ngồi giữa họ, cảm thấy có chút lạc lõng.

Dương Thanh Huyên cố ý sắp xếp tôi ngồi ở đây, có lẽ là muốn khiến tôi cảm thấy khó chịu?

Tôi nhấp một ngụm trà do người phục vụ rót, cố gắng giữ bình tĩnh. Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh tôi lên tiếng: "Nghe nói cô đã chữa khỏi bệnh cho ông Dương?"

Tôi cười nhẹ, nhàn nhạt đáp: "Chỉ là may mắn thôi."

Ngồi cạnh người phụ nữ xinh đẹp là một người đàn ông trẻ trong bộ vest màu xám bạc, trông rất nữ tính, anh ta vòng tay ôm eo người phụ nữ, nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Sự việc thời còn trẻ của ông Dương, chúng tôi đều có nghe thấy, hơn bảy mươi năm không thể chữa khỏi bệnh, cô vậy mà có thể trị hết, xem ra rất không đơn giản."

Lúc này, một mỹ nữ khác xen vào: "Vu thiếu, ông Dương trước đó cũng đi tìm không ít đại sư, gặp qua không ít danh y, đều không thể chữa khỏi, nhưng cô gái trẻ tuổi này thực sự có thể chữa khỏi?"

Tất nhiên tôi hiểu ý cô ta. Tôi không phải kẻ ngốc, đây là nói tôi giả danh lừa bịp.

Tôi cho là cô ta đã đủ thô lỗ rồi, nhưng không ngờ cái tên ngồi đối diện tôi lại nói năng càng thêm hạ lưu: "Không biết là dùng biện pháp gì để trị? Còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, nghĩ đến phương pháp trị liệu chắc cũng có phong cách riêng."

Vừa nói hắn vừa đảo mắt qua lại giữa ngực và chân tôi, tôi giận tái mặt định phản kích, lại không ngờ tên đó bị ngã xuống đất, chổng vó lên trời.

"Lý thiếu." Mấy người xung quanh vội vàng đưa tay đỡ hắn. Tôi liếc nhìn Ngọc Bội trong ngực mình. Chẳng lẽ Chu Nguyên Hạo động tay?

Nào ngờ Chu Nguyên Hạo ngơ ngác nói: "Không phải anh."

Tại nơi náo nhiệt này, một thiếu nữ khoảng mười bảy tuổi, khí chất hào hùng, trong bộ trang phục bó sát tôn lên thân hình, nhanh nhẹn bước tới. Mái tóc dài buộc gọn sau gáy. Cô ta đi thẳng tới đây, trong ánh mắt mang theo vài phần mỉa mai cùng xem thường: "Nơi này thật náo nhiệt."

Lý thiếu gia cố gắng gượng dậy, gào lên: "Diệp Vũ Lăng! Có phải cô làm không?"

Diệp Vũ Lăng khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn: "Lý Thiên Lý, mới mấy tháng không gặp, anh thật có tiền đồ? Dám ở đây hô to gọi nhỏ? Xem ra bài học lần trước còn chưa đủ thấm nhỉ?"

Lý Thiên Lý tái mặt, lùi lại một bước, run rẩy nói: "Diệp Vũ Lăng, đừng có làm loạn! Tôi cảnh cáo cô, lần trước ông nội tôi đã rất tức giận, nếu cô còn dám càn rỡ, ông nội tôi sẽ không tha cho cô đâu."

Diệp Vũ Lăng khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn: "Tôi sợ quá, chỉ biết cáo mượn oai hùm để tăng thêm lòng dũng cảm. Ông Lý cả đời cương chính chính trực, có đứa cháu vô dụng như anh quả thực khiến ông ấy mất mặt."

Lý Thiên Lý đỏ bừng mặt, vừa đứng dậy vừa chỉ vào Diệp Vũ Lăng: "Được lắm, Diệp Vũ Lăng, tôi thề sẽ có một ngày buộc cô phải quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tha thứ."

Nói xong, hắn vội vã bỏ đi. Diệp Vũ Lăng bật cười, bước tới chỗ người phụ nữ đang ngồi bên cạnh tôi, vỗ vai cô ta: "Chỗ này của tôi, cô sang chỗ đối diện ngồi đi."

Cô ta câm nín, vội vàng di chuyển sang chỗ khác.

Diệp Vũ Lăng ngồi xuống bên cạnh tôi, lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa: "Cô Khương, cuối cùng cũng gặp được cô."

Khóe miệng tôi giật giật, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười đáp lại cô ta.

Cô ta tiếp tục hỏi: "Cô biết tôi là ai không?"

"Cô họ Diệp," tôi dừng lại một chút, "là người của Diệp gia."

Diệp Vũ Lăng vỗ tay, "Thông minh."

Tôi cẩn thận quan sát cô ta, "Cô chính là thiên tài Diệp Gia trong truyền thuyết?"

Cô ta không trả lời, khoé miệng nhẹ cười, hỏi: "Chu Nguyên Hạo ở đâu?"

Tôi im lặng không lên tiếng, Diệp Vũ Lăng cười nói: "Chu Nguyên Hạo ở trong hội chúng tôi, được mệnh danh là 'thiên tài ngàn năm khó gặp'. Tuổi còn trẻ mà đã đạt đến tu vi Tam phẩm, sắp sửa đột phá Tứ phẩm. Chỉ tiếc là anh ấy mệnh bạc, hơn một năm trước đã qua đời, khiến bao người tiếc nuối. Mỗi khi nhắc đến anh ấy, ai cũng cảm thán rằng trời cao đố kỵ anh tài. Gần đây có tin đồn anh ấy chưa chết, ban đầu tôi cũng không tin. Nhưng khi anh ấy xuất hiện và lấy đi đồ của tôi, tôi mới biết hoá ra anh ấy giả chết."

Tôi ngoài cười nhưng trong không cười cong khóe miệng: "Vậy hôm nay cô là tới cửa hỏi tội sao?"

Diệp Vũ Lăng liếc mắt nhìn tôi: "Nếu tôi đến đây để hỏi tội, cô còn có thể ung dung ngồi đây ư? Tôi đến đây là để chúc thọ ông Dương."

Tôi thầm nghĩ trong lòng: Tin cô mới lạ.