Cô Độc Chiến Thần

Quyển 26 - Chương 1: Lãnh địa thanh hương



Vào cái ngày mà từng đoàn ánh sáng mặt trời tỏa khắp các nước phía bắc,cũng là ngày mà toàn bộ sinh vật bất luận sang hèn bất luận cao thấp, kể cả thực vật cũng đều mừng rỡ hân hoan.

Nguyên nhân không gìkhác, trời phạt duy trì liên tục mấy tháng cuối cùng cũng chấm dứt, màkhí trời âm u bao phủ toàn thế giới cũng chầm chậm tan biến. Ánh mặttrời ấm áp cuối cùng lại một lần nữa chiếu rọi khắp nhân gian.

So sánh với các nơi khác trên thế giới rơi vào các loại thiên tai lương thực, ôn dịch, hồng thủy, bạo loạn, đối với dải đất Tuyết quốc phươngbắc mà nói, chỉ là vượt qua một giai đoạn tuyết rơi tương đối dài, cùnglắm là hơi trễ nãi thời gian vụ cày xuân mà thôi.

Trừ chuyệnđó ra đối với sinh vật Tuyết quốc phương bắc mà nói, ngày này cũng không khác với trước đây, không có biến hóa gì đáng ngạc nhiên cả, Công quốcBăng Diệu - Bá tước lĩnh Bỉ Khắc, chuyện thủ hạ Nam tước Cáp Nhĩ thăngchức thành Tử tước, trên toàn Công quốc Băng Diệu mà nói căn bản khôngtính là gì.

Thời đại này dù đột nhiên thay đổi một Công tước,cũng chỉ là một chuyện mà thôi. Nhưng Tử tước Cáp Nhĩ vừa lên cấp lạisắc phong một đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê làm Huân tước, đồng thờichỉ định là Huân tước Thanh Hương lĩnh lại gây ra oanh động.

Vốn nếu chỉ là sắc phong trấn Thanh Hương, còn không gây cho người tangạc nhiên. Tuy rằng trấn Thanh Hương này cũng coi như là một cảng cậpbến trọng yếu trên Tuyết Long Giang, nhưng bởi Bắc quốc quanh năm đóngbăng, động tuyết hang băng khắp nơi đều có, hầu như không có người nàođi làm hàng hải, khá lắm là vận chuyển hàng giữa hai đầu một con sông mà thôi, bởi vậy một bến cảng đối với người khác là rất quan trọng, đốivới người Tuyết quốc mà nói lại là có cũng như không.

Tuy rằng hải thương thường lui tới quanh năm, nhưng bọn hắn đều có khách hàng cố định, hơn nữa thu thuế cũng giao cho bọn địa đầu xà tại chỗ. Chính vìthế, bọn địa đầu xà đã nổi tiếng trong ngoài Bá tước lĩnh, dưới tìnhhuống như vậy, đem cái loại danh hào lãnh địa treo lên cho có này sắcphong cho ai, những người khác sẽ không lưu ý, lại càng sẽ không đố kỵ.

Thế nhưng khi Tử tước Cáp Nhĩ công khai rộng rãi công văn, dán lêntoàn Công tước lĩnh cho người ta xem, người sáng mắt lập tức choángváng. Không ngờ là Thanh Hương lĩnh, mà lại không phải trấn Thanh Hươnglĩnh, đây là hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhau mà! Trấn Thanh Hương là chỉ một cái thôn trấn, diện tích tính ra chỉ có mấy cây số vuông,căn bản không lớn tới mức nào cả; mà Thanh Hương lĩnh lại dùng mấy trăm, mấy ngàn cây số vuông để tính toán! Hai cái này so sánh với nhau hoàntoàn là chuyện cách biệt một trời một vực!

Các quý tộc ngoạitrừ tính toán lãnh địa giàu có ra, càng tính toán kích cỡ lãnh địa! Mộtlãnh địa cùng cấp với Tử tước lĩnh lại mang đi sắc phong cho một Huântước! Tử tước Cáp Nhĩ hỏng đầu óc hay là sao đây chứ?

Đến khicáo thư này đưa ra ngoài, bên Tử tước Cáp Nhĩ tiếp đãi không ít các quýtộc tới khuyến cáo chất vấn. Nhưng mà đối mặt với các quý tộc này, Tửtước Cáp Nhĩ ngậm chặt miệng không trả lời, còn các bộ hạ hắn, đặc biệtlà phong thần thân cận lại vẻ mặt khổ sở biểu thị tuyệt đối tán thànhđại nhân sắc phong.

Ngay từ đầu mọi người còn không biết cóchuyện gì, đến khi thật vất vả từ một phong thần Tử tước Cáp Nhĩ, lúcuống say tức giận tuôn ra nguyên nhân. Đây là Tử tước đại nhân sai lầmnhất thời. Tử tước đại nhân khi viết cáo thư đã quên gắn thêm phía trước Thanh Hương một chữ trấn, lý do đơn giản như vậy, liền khi không đẩy ra một khối lãnh địa còn lớn hơn cả mặt mũi Tử tước, phong quân cùng phong thần chỉ còn nước duy trì quyết định ban đầu.

Cái tin nàykhông biết từ chỗ nào truyền lưu ra ngoài, mọi người sau khi trầm mặcmột lúc liền cười phá lên. Nhưng sau khi cười xong, mọi người chỉ có thể cảm thán, cái Huân tước có được lãnh địa của Tử tước này thật là maymắn. Bởi vì liên quan đến vấn đề mặt mũi của quý tộc, cho nên có thể xác định, không có ai áp bức Huân tước kia trả lại lãnh địa dư thừa.

Đến lúc này, dù là Huân tước kia cam tâm tình nguyện trả lại lãnhđịa, Tử tước Cáp Nhĩ cũng sẽ không chấp nhận, bởi vì đây khác nào tátvào mặt hắn, kết quả tốt nhất, chính là coi như ngay từ đầu Tử tước đãchuẩn bị sắc phong như vậy.

Đương nhiên, cũng có đồn đãi nóiTử tước Cáp Nhĩ vốn có ý như thế, nhưng một cái đoàn trưởng đoàn línhđánh thuê nho nhỏ, dù có thành lập chút công lao như vậy cũng không phải là người nào của Tử tước Cáp Nhĩ, dựa vào cái gì đưa cho người ngoàimột khối lãnh địa lớn như vậy? Lưu cho con cháu mình không tốt hơn sao?

Bởi vì không có lý do hợp lý làm nền móng, cho nên truyền ngôn nàycăn bản không có người tin, bởi vậy truyền đi một vòng liền không có chỗ đặt chân, cũng nhanh chóng biến mất.

Kế tiếp mọi người đềutập trung ánh mắt ở khu trấn kia trong Thanh Hương lĩnh. Bọn họ đều rấtrõ ràng thế cục Thanh Hương lĩnh, người thay mặt các thế lực này cũng sẽ không cam chịu trên đầu mình xuất hiện một người lĩnh chủ. Đến lúc đómột khi sự tình nháo loạn lớn, thu hồi tước vị của đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê kia đã có thể danh chính ngôn thuận rồi.

Không thấy Tử tước Cáp Nhĩ lên tiếng, nhưng đám phong thần của hắn đều đứng mộtbên nhìn chằm chằm, xoa quyền sát chưởng chuẩn bị sẵn rồi chứ?

Nhưng mà sự tình lại nằm ngoài ý liệu của mọi người. Đám người chờ đợimột khoản thời gian, chẳng những không có chờ được tin tức Thanh Hươnglĩnh náo động, ngược lại truyền ra tin mười bốn nhà thế lực lớn ở trấnThanh Hương cùng với đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê kia dựng lên mộtcái Cục quân chính Thanh Hương lĩnh, hơn nữa nhân thủ bọn họ cũng đềunhập vào các cơ quan Cục quân chính Thanh Hương lĩnh. Nói cách khác,đông đảo thế lực trấn Thanh Hương lại thông đồng với đoàn trưởng línhđánh thuê kia làm bậy!

Tin tức này khiến mọi người đều sững sờ. Cái đoàn trưởng lính đánh thuê này cũng quá lợi hại đi chứ?

Bằng vào binh lực trăm người bọn họ, không có khả năng buộc các thếlực đông đảo trong trấn Thanh Hương đồng ý đứng về phía hắn, như vậy hắn đưa ra cái thủ đoạn gì đây chứ?

Đông đảo quyền quý quan tâmtới trấn Thanh Hương đều nhanh chóng phái lượng lớn người đi trước tìmhiểu, đồng thời cũng thuận tiện phái ra sứ giả đi chúc mừng quý tộc mộtđời mới xuất hiện.

Cái quý tộc một đời này là biểu thị, địa vị của đoàn trưởng lính đánh thuê này không thể kế thừa.

Vốn là tiểu quý tộc như Khang Tư sẽ không có ai để ý tới, tùy tiệnmấy quý tộc bên cạnh có chút binh lính liền có thể mượn cớ xuất binhdiệt hắn, nhưng hiện giờ bất đồng. Bởi vì các quyền quý tiểu quý tộctrong lãnh địa đều tới thừa nhận quyền lĩnh chủ của hắn, khiến các quýtộc xung quanh mất đi cơ hội mượn cớ hãm hại con dân lãnh địa để xuấtbinh, nếu như không có gì bất ngờ hoặc là quý tộc siêu lớn muốn tiêudiệt phong quân hắn, vậy địa vị lĩnh chủ có thể hưởng thụ cả đời.

Nếu như vậy đương nhiên phải kéo quan hệ tốt mới được, lãnh địa trêndưới một lòng là khó đối phó nhất cũng là dễ dàng phát triển mạnh mẽ,muốn kết giao đương nhiên phải thừa dịp mới cất bước như hiện tại.

Có lẽ sẽ kỳ quái nếu Khang Tư có được phong quân, vì sao quý tộc xung quanh còn dám đánh chủ ý lên Khang Tư? Đây là bởi bên phía Tuyết quốc,tuy rằng giữa cấp trên và cấp dưới cần mượn tội danh "phản loạn" mớichinh chiến lẫn nhau, nhưng đồng cấp chỉ cần tìm được cớ là có thể xuấtbinh kiếm lời, hơn nữa chỉ cần đưa ra một lý do và hiếu kính đủ, cấptrên cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.

Cũng bởi vìthế, cho nên có lời nói của Áo Đặc Hàn châm ngòi, để cho Phổ Đặc kỵ sĩđại nhân cùng là phong thần Tử Tước Cáp Nhĩ rất động tâm. Nhưng hắn vẫnkhông nhịn được hỏi lại:

- Áo Đặc Hàn, ngài nói ta xuất binhđánh cái Khang Tư kia, đại nhân Cáp Nhĩ sẽ thật là không tức giận chứ?Dù sao đây là Huân tước ngài ấy vừa mới sắc phong mà.

Áo Đặc Hàn cười nói:

- Nếu như là phong thần bình thường, lúc này ngài xuất binh đánh,tuyệt đối đại nhân sẽ giận tím mặt, bởi vì đây là đánh vào mặt mũi đạinhân, mấy phong thần chúng ta cũng sẽ địch với ngài trước nhất. Thếnhưng, tin rằng ngài cũng biết đây là đại nhân nhất thời sơ ý, mới đểcho một cái Huân tước có được lãnh địa Tử tước, cái Khang Tư này quảthật là sỉ nhục của đại nhân, cho nên nếu như ngài tiêu diệt hắn, đạinhân còn có thể biểu hiện ra ngoài là giận dữ thậm chí xử phạt ngài,nhưng trong lòng khẳng định sẽ cảm kích ngài.

- Chúng ta bởivậy cũng sẽ có hảo cảm với ngài, bởi vì ngài đã thay đại nhân trừ bỏ đicái Huân tước khiến đại nhân mất mặt này.

- Như thế, tin rằng đại nhân đối với cái Huân tước nhặt được của không này khẳng định rất tức giận, nhưng mà...

Nói đến đây, thần sắc Phổ Đặc có chút chần chờ liếc nhìn Áo Đặc Hàn.

Áo Đặc Hàn là người cơ trí đương nhiên biết rõ ý ánh mắt này, vì vậy hắn lập tức cười nói:

- Có phải là ngài muốn hỏi, vì sao các phong thần trực thuộc chúng ta lại không ra tay, ngược lại phải tìm một phong thần ngoại hệ xuất thủphải không?

Phổ Đặc có chút ngại ngùng nói:

- Ha ha, đúng là có nghi vấn như thế, dù sao ta là kỵ sĩ chỉ có một thôn trấn,không cần so sánh với các phong thần trực hệ như đại nhân, dù là so vớicác phong thần ngoại hệ khác cũng là lực lượng yếu nhất.

Áo Đặc Hàn xua tay cười nói:

- Hắc, khó trách ngài có cách nghĩ này, nhưng mà chỉ cần ngài ngẫmlại, chỉ có lãnh địa của đại nhân ngài trong các phong thần là gần vớitrấn Thanh Hương nhất sẽ hiểu được. Mấy người chúng ta dù muốn tự mìnhra tay, vừa mới điều động binh mã, người trên toàn Cáp Nhĩ lĩnh sẽ biết, căn bản không thể làm ra đánh lén bất ngờ được.

Phổ Đặc gật đầu nói:

- Điểm ấy ta có thể hiểu được, chỉ là ta là kỵ sĩ chỉ có một thôntrấn, thu hết tráng đinh thôn trấn biên chế bộ đội, cũng chỉ mới ba trăm người, tuy rằng gấp ba lần đoàn lính đánh thuê của Khang Tư mới trămngười kia, nhưng Khang Tư hắn còn có tráng đinh toàn trấn Thanh Hương hỗ trợ mà.

- Chút người như thế khẳng định không thể hình thànhthế thắng tuyệt đối, chiếu theo ta thấy, ít nhất phải tạo đủ đội quântiêu chuẩn một ngàn người, mới có thể thắng lợi trong thời gian ngắnnhất.

Áo Đặc Hàn biết rõ cái gì là đội tiêu chuẩn một ngànngười, chính là võ trang chính quy, mà không phải do tráng đinh cấuthành. Trong tay tên kia giỏi lắm là nắm được một đội hai trăm người,vậy ý chính là muốn mấy người bên mình phải đưa ra một đội hơn tám trămngười!

Mẹ nó, đây chẳng phải nói để mấy người mình đổ vốn lớn, trong đó chỗ tốt nhiều nhất lại bị ngươi thu nhiều hơn!

Cái này cũng quá càn rỡ đi chứ? Không sợ ngược lại mấy người mình bắt diệt hắn sao.

Chỉ là ngẫm lại chính mấy người mình còn phải đeo dựa danh phong quân đi đối phó Khang Tư, Áo Đặc Hàn không khỏi cau mày nói:

- Không phải chúng ta không muốn giúp ngài, ngài cũng biết lần đạichiến trước mấy trực hệ chúng ta tổn thất thảm trọng cỡ nào. Như thếnày, chúng ta tối đa chỉ có thể đưa một đội năm trăm người, còn lại thìngài phải khổ cực một chút.

Phổ Đặc có vẻ cắn răng nói:

- Cũng được, ta võ trang tráng đinh trong lãnh địa mình tốt một chút.

Kỳ thật đáy lòng hắn đang mừng rỡ, hắn lại không tin thật sự phải đưa ra một đội chính quy ngàn người mới có thể thắng lợi, há mồm sư tửngoạm chỉ là để giảm thiểu tổn thất của mình mà thôi.

Bởi vìmình chỉ cần đánh một người Khang Tư mà thôi, cũng không phải muốn đốinghịch với các thế lực trấn Thanh Hương, trước khi khai chiến liền chothấy ý đồ của mình, tin rằng các thế lực này sẽ không chen chân vào.

Dù sao quan hệ bọn họ có tốt hơn, trước mắt một bên chỉ là lĩnh chủmới tới, còn bên kia lại là các thế lực lâu đời thâm căn cố đế, tuyệtđối không có khả năng buộc chung một chỗ.

Về phần lý do đánh Khang Tư? Nói hắn nhục mạ mình không được sao? Đó là một chuyện căn bản không cần tốn công suy nghĩ.

Phổ Đặc mặt đầy tươi cười nói:

- Đúng rồi, sau khi tiêu diệt Khang Tư, ta chỉ muốn tài sản của Khang Tư là được, lãnh địa cùng tước vị sẽ phiền các ngài đi xử lý.

Hắn cũng không phải người quá tham, biết rõ trấn Thanh Hương sẽ khôngcó khả năng rơi vào tay mình, cho nên dứt khoát hào phóng một chút.

Áo Đặc Hàn lắc đầu cười:

- Không cần, chúng ta chỉ cần thay đại nhân thu hồi lãnh địa sai sótdư thừa là được, cho nên trấn Thanh Hương có thể dựa theo lệ cũ trởthành lãnh địa của ngài, nhưng có thể ký được hợp đồng với mọi người hay không, thì là chuyện của chính ngài rồi.

Tuy rằng Phổ Đặc rất hoài nghi đám phong thần trực hệ này thật sự có hảo tâm như thế hay không, nhưng vội vàng cười đáp ứng:

- Nha, vậy tiểu đệ xin đa tạ trước.

Dù sao hắn đã sớm hạ quyết tâm, cướp sạch tài phú Khang Tư chạy về là được, ai còn quản trấn Thanh Hương về tay người nào chứ.

Áo Đặc Hàn xua tay nói:

- Không cần khách khí, dù sao cũng là do ngài xuất đầu chịu phiêu lưu, như vậy thu được chỗ tốt như thế cũng là phải.

- Như vậy chúng ta cứ định như thế. Chờ khi trở về, chúng ta sẽ dẫnthủ hạ phân tán phái tới nhà ngài, hy vọng ngài có thể an bài sử dụngbọn hắn dưới danh nghĩa lính đánh thuê.

Phổ Đặc mỉm cười nói:

- Đó là tất nhiên, không thì ta giải thích làm thế nào đột nhiên cónhiều lực lượng võ trang như thế, như vậy ta chờ tin tốt lành của các vị đại nhân.

Ngay lúc đám phong thần Cáp Nhĩ lĩnh bắt đầu trợnmắt hổ với Khang Tư, trấn Thanh Hương đang tiến vào thời kỳ hợp nhất,nhân thủ các thế lực đều dựa theo sở trường bản thân tiến vào phục vụcho bộ môn phù hợp.

Về phần các thế lực này có phải giống nhưKhang Tư lưu lại nhân thủ xây dựng thế lực riêng của mình hay không, vậy cũng chỉ có bọn họ mới biết được.

Nhưng mà biểu hiện ra ngoài, mọi người vẫn còn chí công vô tư.

Tuy rằng trong mười lăm thành viên Cục quân chính ngoại trừ Khang Tưtính toán toàn cục ra, các thành viên khác đều phân biệt phụ trách riêng một hoặc hai bộ môn. Nhưng ngày hôm nay toàn bộ thành viên Cục quânchính đều tụ tập ở một bộ môn, đó là bộ môn quản lý quân vụ.

Nguyên nhân không gì khác, bởi vì ngày hôm nay là ngày bắt đầu lựa chọn sĩ quan sau khi trấn Thanh Hương hợp nhất võ lực.

Trên đài chủ tịch, bất đồng với thần tình hoặc vui hoặc bực bội củacác thành viên Cục quân chính khác, Khang Tư chỉ là mỉm cười xem chuyện, cũng không phải bởi bên bản thân mình trúng cử bao nhiêu người mà xuấthiện biến hóa.

Lần này trấn Thanh Hương tổng cộng thu nạp võtrang hơn hai ngàn năm trăm người, bình quân tính ra mỗi thế lực cũngkhoảng hai trăm người, con số này ai cũng biết đều là người các thế lựcnày che giấu.

Tới thời khắc này, ai cũng sẽ không đi tin tưởng con số tình báo trấn Thanh Hương do Tử Tước Cáp Nhĩ cung cấp trước kianữa, nói nhân khẩu trấn Thanh Hương cũng chỉ khoảng hai ba ngàn người,hiện giờ chỉ riêng binh lính thủ hạ các thế lực cũng đã không kém con số này rồi.

Hơn trăm người của Khang Tư cũng bị hợp nhất vào,vốn đang muốn dùng những lính đánh thuê này xây dựng vệ đội lĩnh chủ,nhưng lo nghĩ tới sau khi hợp nhất quân đội bên trong không có người một nhà chống đỡ, vậy đúng là may áo cho người ta, cũng phải bỏ qua.

Đương nhiên, Khang Tư đảm bảo các lính đánh thuê này tiếp tục có được đãi ngộ đã hứa trước đây, không thì các lính đánh thuê này sẽ khôngmuốn thay đổi thân phận đi làm một quân binh Thanh Hương lĩnh.

Bởi vì trước đây thế lực đều mơ hồ có chút đề phòng, cho nên mọi ngườicũng không bán mặt mũi lẫn nhau, hai ngàn năm trăm võ trang nhất loạtthu về, mặc dù có mệnh lệnh đánh tan tổ hợp lại, nhưng mọi người vẫn tụhợp theo thế lực cũ đồng thời trừng mắt kẻ thù xưa.

Ngược lạihơn trăm người bên Khang Tư lại nhiệt tình lôi kéo làm quen với nhữngngười khác, bởi vì không có xung đột với mọi người, cho nên bọn họ đitới chỗ nào cũng được hoan nghênh.

Các thành viên Cục quânchính vừa nhìn thấy vậy, sắc mặt đều không dễ coi, lập tức mang các sĩquan, có lẽ phải nói là đám tiểu đầu mục, rút đi hết, đám tán binh cònlại mới bị ép tiếp thu trọng tổ.

Sau khi trọng tổ ra hai mươilăm đội trăm người, sẽ là chọn sĩ quan cơ sở cao nhất... Chức quan độitrưởng trăm người này, là được các thành viên Cục quân chính nóng mắtnhất, đều phái ra tinh nhuệ tiến hành tranh đoạt.

Phương pháptranh đoạt rất đơn giản, dựa theo như lời Khang Tư, Bách phu trưởng làsĩ quan cơ sở, cũng không cần năng lực mưu kế sách lược chiến đấu gì,chỉ cần đánh được giết được là tốt.

Các thành viên Cục quânchính khác đối với điều này đồng ý sâu sắc, bởi vì thân phận bọn họ lànhà quê, nào có được thủ hạ có kế có mưu biết chiến trận.

Vìvậy cuộc chiến tranh đoạt sĩ quan rõ ràng cứ như là đấu vật giống thăngcấp lính đánh thuê, như vậy đối với thủ hạ xuất thân lính đánh thuê bênKhang Tư lại là một cơ hội tốt.

Cho nên sau một phen đấu tranh kịch liệt, nhân thủ bên Khang Tư phái ra tuy rằng là ít nhất trong sốcác thế lực, nhưng toàn bộ trúng cử, chẳng những Hạ Lợi các lính đánhthuê lão thành đương nhiên trở thành Bách phu trưởng, Bỉ Lâm Đặc Tư cùng hai người hầu kỵ sĩ cũng đồng dạng trở thành Bách phu trưởng.

Có thể nói danh ngạch hai mươi lăm Bách phu trưởng, một người Khang Tư đã chiếm tám.

Về phần Giáp Nhất, bởi vì hắn phụ trách vệ đội lĩnh chủ, cho nên sẽkhông tham dự, về phần Giáp Nhị Giáp Linh đều là nhân vật lưu lại cho hệ thống mật vệ, nào có thể tham gia.

Tiếp đó là cạnh tranh Ngũ thập phu trưởng, Thập trưởng cùng Ngũ trưởng.

Trăm người lính đánh thuê Khang Tư, bằng năng lực bản thân, bằng vàokinh nghiệm đánh trận, càng thêm nguyên nhân không có cừu hận cùng vớilúc đầu nhiệt tình kết giao với các thế lực khác, mọi người thành côngtrúng cử, thấp nhất cũng là một Ngũ trưởng, đây là chuyện rất bìnhthường.

Do vì đánh tan biên tập lại, cho nên trong một ThậpNgũ tuyệt đối không có hai người cùng thế lực tồn tại, dưới tình huốngvõ lực mọi người tương đồng, đề cử thành viên đoàn lính đánh thuê KhangTư không có xích mích đi làm đầu mục, vì vậy thuận theo lẽ thường, hơnnữa chuyện này mọi người đều có thể tiếp thu.

Sau khi kết quả đi ra, các thành viên Cục quân chính đều lắc đầu có chút bất đắc dĩ.

Trong lúc thành viên Cục quân chính có chút khó chịu, Khang Tư thấycòn có ba đội trăm người bởi vì nhân thủ không đủ mà không thuộc về mộtthế thực nào khống chế, không khách khí điều hai phần ba sĩ quan ba độiđó nhập vào tám đội trăm người của mình, sau đó lại điều ra sĩ quan bùlại nhân số sĩ quan ba đội kia còn thiếu.

Liền chỉ chớp mắt, Khang Tư liền khống chế được mười một đội trăm người!

Lão đầu Thị Tòng Trường xuất thân từ hội Liên Nghị, không cần nhìncũng biết sắc mặt mọi người không đẹp, bởi vì hiện tại không khác gìmang binh lực mọi người bổ sung lực lượng cho Khang Tư mà thôi, có thểvui được mới là lạ.

Thị Tòng Trường người thì đã già, không có nhiều dã tâm, đồng thời cũng không hy vọng Cục quân chính vừa mới thành lập không bao lâu chỉ vì sự kiện này liền giải tán, bởi vậy không cố kỵ nói ra:

- Ta thấy binh thành viên Cục quân chính chúng ta còn chưa thành lập, dứt khoát đưa những người này thành tư binh thế nào? Về sau lại chiêu mộ bộ đội Thanh Hương lĩnh chọn sĩ quan một lần nữa cóđược không?

Các thành viên khác trong Cục quân chính, tuy rằng rất không hài lòng thủ hạ của mình cứ thế không công thành thủ hạ củaKhang Tư, nhưng mà bọn hắn cũng không muốn vì chuyện này lật mặt vớiKhang Tư, bọn họ lại rất luyến tiếc đánh mất danh hiệu Cục quân chínhnày.

Chính những người này nếu muốn quang minh chính đại khống chế một khối lãnh địa, là một chuyện rất không dễ dàng.

Trước tiên cần phải nịnh bợ một quý tộc có địa bàn rất lớn, nhưng còn phải bán mạng lập ra công lao hết sức lớn. Cuối cùng chính quý tộc nàycùng với các phong thần của hăn đối với mình rất hòa hảo, những điềukiện kia đều phù hợp, vậy mình cũng có khả năng thu được cơ hội như vậy.

Đừng nhìn mình ở trấn Thanh Hương hô mưa gọi gió, nhưng ở chỗ dựa thì mình chỉ là một con chó săn mà thôi, trừ phi cướp lấy trấn Thanh Hươngtừ tay chỗ dựa, cái này căn bản đừng nghĩ tới chuyện thu được quyền quýtộc, mà nhiệm vụ này căn bản không có khả năng hoàn thành.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa nghe có bộ môn Cục quân chính xuất hiện, chính mình không suy nghĩ liền gia nhập vào.

Hiện giờ nghe được Thị Tòng Trường có đề nghị này, trong lòng mọingười khẽ động, như vậy có thể tránh cho Khang Tư khống chế quân độiThanh Hương lĩnh mười một đội trăm người, lại có thể bán một cái nhântình, còn có thể nhanh chóng thành lập tư binh của riêng mình, đúng làmột công nhiều lợi, nghĩ đến đó mọi người đều gật đầu tán thành.

Khang Tư cười cười cũng gật đầu tán thành, hắn không lưu ý thủ hạmình uy mãnh toàn bộ đều thành sĩ quan như thế, quả thật tạo thành nhưbây giờ, gần như là hành vi tự lấy đá đập chân mình.

Vì sao nói như vậy chứ?

Đầu tiên là vấn đề kinh tế, vốn Khang Tư chỉ cần nuôi sống một độitrăm người là được, hiện giờ thoáng cái thành đội ngàn người, mà tài sản của mình lại không kịp mở rộng gấp mười, thoáng cái liền xuất hiệnkhủng hoảng kinh tế.

Tiếp đó quân đội Thanh Hương lĩnh vừathành lập liền tan rã, hơn nữa chẳng những không thành lập quân độiThanh Hương lĩnh thống nhất, ngược lại đắc tội mấy thủ lĩnh thế lực này.

Bời vì binh lính vệ đội Khang Tư tìm về, đều là thủ hạ mấy thế lựcnày, coi như là bọn họ cung cấp nhân lực trợ giúp Khang Tư mở rộng vệđội, mấy ai lại sẽ cam tâm tình nguyện chứ.

Còn Khang Tư nàysở dĩ không thèm để ý tới, đương nhiên là có lý do hắn không thèm để ý,thấy mọi người vẻ mặt căm giận không cam lòng, Khang Tư cười nói:

- Các vị, ta ở đây cảm tạ các vị ra sức ủng hộ vệ đội lĩnh chủ trước.

Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều không dễ nhìn.

Tên Khang Tư này được lời còn muốn bày đặt? Chính mấy người mình nếukhông nhìn trên quyền lợi Cục quân chính, hơn nữa ngươi quang minh chính đại chiếm mười một đội trăm người, mấy người này đã sớm phản rồi.

Khang Tư không lưu ý sắc mặt những người này, tiếp tục nói:

- Huynh đệ nghe nói mức treo giải bang Tuyết Lang vẫn như cũ khônghủy bỏ, cho nên muốn phái vệ đội lĩnh chủ huấn luyện một phen xong liềntiếp nhận nhiệm vụ này, không biết các vị ai muốn tham gia một phần đây?

Nghe nói như thế, mười bốn thành viên Cục quân chính đều sửng sốt một chút.

Giải thưởng bang Tuyết Lang lớn tới mức nào bọn họ đương nhiên quá rõ ràng, không nói Bá tước Bỉ Khắc đưa ra mức thưởng kinh người, là tướcvị Nam tước Lâm Tuyết cùng Tử tước Quỳ Lạp, chỉ cần giải thưởng tám mươi vạn kim tệ do đám thương đoàn chi trả, thì mạng già này cũng có thể bỏđi.

Đáng tiếc nếu đối phương có thể đưa ra mức thưởng cao nhưvậy, thì khẳng định sẽ xứng với năng lực của mục tiêu, người lực lượnghơi yếu một chút cũng không dám ra đứng đầu, càng đừng nói tiêu diệt đối phương.

Thế nhưng hiện tại lĩnh chủ đại nhân vừa có một ngànmột trăm binh lính lại muốn đi tiếp nhiệm vụ này? Cái này cũng quá cuồng vọng đi chứ.

Hắn coi bang Tuyết Lang trở thành cái gì? Bọnchúng không phải đám đạo tặc lang thang phá nhà cướp của, mà là đoàn đạo tặc cường đại siêu cấp có thể công phá thành Bỉ Khắc, cướp sạch tất cảcác thương đoàn bên trong thành.

Lĩnh chủ đại nhân nói lời này là muốn mấy người mình lại cung cấp binh lực cho hắn? Không cần mơ, bên mình trước đó có hại đã không nói, hơn nữa thủ hạ của ngươi quá mạnh,tất cả đều trở thành sĩ quan, lại thêm luyến tiếc địa vị Cục quân chínhmới không trở mặt với ngươi, hiện giờ lại muốn kéo mình xuống nước trởthành sĩ quan hậu cần cho ngươi?

Không có chuyện tốt như vậy đâu!

Cho nên mười bốn thành viên Cục quân chính lập tức lắc đầu biểu thị không có cái hứng thú kia.

Thấy những người này lắc đầu, Khang Tư cũng không thất vọng nhiều lắm, chỉ là nhẹ nhàng thêm một câu nói:

- Ừm, nếu các vị không có ý muốn này, ta đây cũng không miễn cưỡng,nhưng mà, nếu như huynh đệ may mắn thành công, không biết phần thưởngnày là hoàn toàn thuộc về cá nhân huynh đệ, hay là thuộc về Cục quânchính đây?

Mọi người đối với lời này đều lơ đễnh, ngược lại âm thầm cười nhạo người si nói mộng, chưa gì đã mơ tới phần thưởng.

Vì vậy mười bốn thành viên Cục quân chính một lời đồng thanh nói:

- Đương nhiên là thuộc về lĩnh chủ đại nhân ngài, tất nhiên, sự tìnhcũng là tương đối, nếu như xảy ra vấn đề gì, vậy cũng là đại nhân ngàitự mình phụ trách.

Khang Tư cười cười, những người này thật là thẳng thắn, có lẽ còn chưa tới mức che ba giấu bốn bụng đầy dao găm,cho nên cũng không khách khí biểu lộ cách nghĩ:

- Đó là đươngnhiên, nếu như bang Tuyết Lang truy sát ngược lại, các vị có thể giao ta ra, đây là quy củ mới đi, có thể xuất động tư binh tấn công lãnh địathế lực đối địch, nhưng hậu quả thắng bại đều thuộc về tư nhân, khôngtính vào hệ thống quyền lợi lãnh địa. Nếu như trêu chọc địch nhân cườngđại, mà lại không có bản lãnh giải quyết, có thể xin giúp đỡ, cầu việnkhông được, như vậy lãnh địa tự nhiên sẽ bỏ qua hắn, quy củ này thế nào?

Thành viên Cục quân chính nảy ra ác độc, mẹ nó, ngươi bị bang TuyếtLang tiêu diệt rồi, lão tử tìm một thằng nhóc tỳ nói là con ngươi đi kếthừa tước vị này!

Cho nên bọn họ nháy mắt ra hiệu lẫn nhau,lập tức xác nhận đề án có thể xuất động binh đánh thế lực đối địch, chitiết đề án là tư binh đánh hạ lãnh địa cùng tài phú thu được thuộc về sở hữu của chủ nhân tư binh, coi như là lãnh địa tư nhân dưới lãnh địa.

Đương nhiên là có chỗ tốt lớn như vậy, chỗ hại cũng là tự mình chịu,ví như toàn quân bị diệt, quân địch phản công trở lại, một khi không cóai ủng hộ, vậy người xuất động tư binh kia sẽ bị đưa cho địch nhân hảgiận.

Tuy nhiên vào lúc ban đầu, ngoại trừ vệ đội lĩnh chủKhang Tư ra, các thành viên Cục quân chính đều không có khả năng xuấtđộng tư binh đánh thế lực đối địch, bởi vì bọn họ chỉ có một đội trămngười, đã là cực hạn.

Nhưng mà về sau, nếu như lãnh địa mởrộng, quân đội tăng lên, tư binh của bọn họ cũng sẽ gia tăng, đến lúcnày mới có thể tự mình xuất động tư binh tác chiến.

Đề ánthông qua, mọi người dẫn tư binh của mình tự về nhà. Khang Tư theo hạnchế Cục quân chính gạt bỏ một đội trăm người để vệ đội lĩnh chủ của mình bảo trì quy mô một ngàn người, còn đội một trăm người không ai muốnliền thành bộ đội canh gác trong trấn Thanh Hương.

Bởi KhangTư chỉ cần hai danh ngạch thập trưởng, các danh ngạch thập trưởng khácđều tặng cho các thành viên Cục quân chính chia cắt, khiến cho đội trămngười này mới chân chính là bộ đội thuộc về khống chế Cục quân chínhThanh Hương lĩnh. Cái danh hào này cũng có thể để cho đội trăm ngườikhông ai muốn này bớt đi tâm tình phiền muộn.

Bên Khang Tư,nơi trú của hội Đoàn Trợ trước kia đã thành Phủ lĩnh chủ Thanh Hươnglĩnh, nhân viên tạp vụ được an bài xung quanh, còn địa phương này cũngđược mười bốn thành viên Cục quân chính tài trợ một khoản tiền cùng tàiliệu tiến hành sửa chữa, tuy rằng mới khởi công được mấy ngày, nhưngcũng đã có quy mô đại khái.

Dàn xếp xong ngàn binh lính cũng là một chuyện rất nhẹ nhàng, quá lắm là mở rộng giáo trường ra hơn ngàn thước vuông mà thôi.

Khang Tư đi nghỉ ngơi, Bách phu trưởng Hạ Lợi cùng các sĩ quan tậpkết thủ hạ của mình trên giáo trường, bước đầu tiên là giải thích chobọn họ đãi ngộ của vệ đội lĩnh chủ.

Nghe được một phần côngtác làm cho người ta chảy nước miếng, đặc biệt người nhà của mình cũngcó thể thu được một phần công tác từ Phủ lĩnh chủ, cùng với đãi ngộkhông cần lo về sau, đám thủ hạ hơn chín trăm người từ mười bốn thế lựclập tức động tâm.

Chính mình là do chủ nhân quang minh chínhđại đưa tới, dạng như vậy vốn không thể nói là phản bội, trong lòngkhông có áp lực, bọn họ nhanh chóng chuẩn bị gia nhập vào vệ đội Phủlĩnh chủ có được đãi ngộ ưu ái, hơn nữa có danh nghĩa cao quý.

Tiếp sau Hạ Lợi, là đưa Giáp Nhất trưởng quan vệ đội giới thiệu cho mọi người biết, bởi vì chín phần sĩ quan đều rất cung kính với nam nhânthoạt nhìn yếu nhược này, cho nên các tiểu binh cùng một phần sĩ quancòn lại đều chịu theo biểu thị kính phục.

Giáp Nhất cũng đầykhẩu tài, một câu "Chúng ta đều là người Thanh Hương lĩnh, chỉ là đượcphân phối thành vệ đội lĩnh chủ mà thôi", lập tức lượt bỏ lòng áy náycảm giác như phản bội chủ cũ của chín trăm người kia.

Ngẫm lại cũng phải mà, hiện giờ toàn bộ các đầu mục thế lực lớn trấn Thanh Hương đều gia nhập Cục quân chính Thanh Hương lĩnh, nói lại những người nàyđều là người một nhà mà.

Hơn nữa nói tới thân phận, chính mình hiện giờ thuần phục lĩnh chủ Thanh Hương lĩnh được mọi người chấp nhận, nói ra trên mặt cũng vinh quang, bởi vì mình không phải là võ trang tưnhân, mà là vệ đội lĩnh chủ!

Sau một phen cho thấy chủ thượngnhà mình có thân phận quý tộc, cùng với mấy người mình là bộ đội quý tộc mà không phải là võ trang tư nhân tạp nham, kích khởi lòng vinh dự củamọi người, Giáp Nhất tiếp tục nói.

Hắn thẳng thắn biểu thị,chủ thượng nhà mình căn bản không thèm để ý các ngươi sẽ có bao nhiêungười là do chủ nhân các ngươi thu mua, bởi vì dưới danh nghĩa Cục quânchính, căn bản không xảy ra sự tình gì, cùng lắm là len lén truyền lạimột chút tình báo lĩnh chủ cho chủ nhân cũ của các ngươi mà thôi.

Bởi vậy dạng này lĩnh chủ đại nhân căn bản không can thiệp tới, thếnhưng nếu đưa tình báo bán ra cho người ngoài, như vậy chẳng những sẽkhông bỏ qua cho các ngươi, dù là chủ nhân cũ của các ngươi cũng sẽkhông bỏ qua! Bởi vậy hy vọng trước khi các ngươi làm gian tế phải suynghĩ cho kỹ.

Người ở đây đều cho rằng đội trưởng vệ đội đang nói lời thừa.

Dù có như thế nào, mình cũng không có khả năng không quan tâm tớiloại chuyện ăn cây táo, rào cây sung này, cho nên sắc mặt nghiêm túcđánh giá lại.

Cuối cùng Giáp Nhất tuyên bố nhiệm vụ huấn luyện.

Tuy rằng nghe xong cái nhiệm vụ huấn luyện này làm cho cả người runrẩy, nhưng so sánh với đãi ngộ mà nói, mọi người đều có thể tiếp thu,cho nên xếp hàng theo các Bách phu trưởng đi tới chỗ nghỉ ngơi của mình.