Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia

Chương 15: Lố bịch, thật lố bịch




Có vẻ như Vi Yến Uyển cũng biết rằng người chồng của mình đã bắt đầu nói linh tinh rồi, cô ta cũng không thể im lặng mãi được, nên ngay lập tức cô ta liền nhìn Đàm Châu, nói:

- Châu, tớ biết cậu ganh tị với tớ, vì tớ có đủ cha và mẹ, còn có anh trai chiều chuộng, nhưng tớ xem cậu là bạn tốt... Tại sao cậu lại hãm hại tớ, đẩy tớ vào con đường bất nhân bất nghĩa như thế?

Đàm Châu cười khẩy một cái, ôi trời ơi nghe ai đang nói kìa?

Cô mà thèm ganh tị với cái nhà thối nát đó á? Trước kia là cô mù nên mới tin Vi gia tốt, ở Vi gia chắc chỉ ngoại trừ Vi Lục Nam - anh trai của Vi Yến Uyển là bình thường, còn lại một đám người nhà họ Vi đều vô cùng trịch thượng!

Đừng nói là ganh tị, cho dù nhìn thấy từ xa là cô đã muốn né đi rồi.

- Vi Yến Uyển, cô năm lần bảy lượt nói tôi hãm hại cô. Vậy cho tôi hỏi... Tôi hãm hại cô bằng cách nào? Trong khi lúc hai người tằng tịu thì tôi đang cùng anh trai công tác ở nước ngoài.

- Châu, không phải cậu nói với tớ rằng hôm đó là sinh nhật của Sơ Dụ, bảo tớ giúp cậu đưa bánh kem đến cho anh ấy.

- Phải, tôi đã nhờ cô đưa bánh kem đến cho hắn ta. Nhưng tôi chưa bao giờ bảo cậu lên giường với Cố Sơ Dụ!

Vi Yến Uyển đột nhiên lại giật mình, gương mặt của Đàm Châu bây giờ không phải là tức giận, mà là cực kỳ khinh bỉ, tựa như cô không muốn nói đến chuyện này nữa vậy. So với chuyện bản thân bị cắm sừng một cách bí mật thì Đàm Châu cực kỳ ghét những loại tiểu tam luôn nghĩ mình là người bị hại.

Đột nhiên Cố Quý Dực lại nghĩ ra gì đó, anh nhìn sang Hạ Thiên rồi gật đầu. Đương nhiên Hạ Thiên cũng hiểu ý của Cố tổng nhà mình mà làm việc.

Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển có vẻ như không biết, ở trong phòng này luôn có một số camera ẩn và máy ghi âm, vì những lần bàn công việc quan trọng với đối tác thì Cố Quý Dực đến phòng riêng, tránh để đối tác lật lọng thì anh phải phủ đầu trước.

Ở sảnh dưới của công ty đã hiện lên gương mặt của cả ba nhân vật chính ngày hôm nay.

Đàm Châu chỉ nhìn Vi Yến Uyển, nói:

- Vi Yến Uyển, cô nói tôi ganh tị với nhà cô á? Thật ngại quá, Đàm gia chúng tôi từ trước đến nay luôn an phận thủ thường, không bao giờ cho rằng gia đình chúng tôi giàu có, cũng chẳng hi vọng gia đình mình giàu có. Còn nhà cô thì sao? Trước kia Vi thị làm ăn sa sút là do cha tôi đã giúp đỡ các người, tới khi cha tôi qua đời các người liền phủi sạch quan hệ. Ha... Vi gia các người thật sự là quá tốt đẹp rồi.

Vi Yến Uyển run rẩy nhìn cô, nhưng đương nhiên cô ta không dám nói gì rồi, dù sao chuyện đó cũng là sự thật mà. Nhưng Cố Sơ Dụ ở một bên lại không nhịn được khi thấy vợ sắp cưới bị ức hiếp, hắn ta còn ra mặt bênh vực, nói:

- Chuyện của Vi gia thì liên quan gì chứ?

- Còn dám nói sao Cố Sơ Dụ? Anh nghĩ Đàm Châu này là con ngu mà không biết gì à? Hai người đã tằng tịu với nhau không ít lần nhà riêng của chúng ta, còn lấy cớ là đến thăm tôi nữa chứ. Ha, chẳng ai đến nhà bạn thân mà suốt ngày chỉ hỏi đến bạn trai của cô ấy đâu!

- Cô biết...

- IQ của tôi rất bình thường, chứ không có ngu. Những gì xảy ra ở nơi tôi chọn... Tôi đều biết. Dù hai người đã dọn sạch sẽ hiện trường rồi nhưng tôi vẫn nhận ra.

Dừng một chút, Đàm Châu lại còn cười nhạt, nói:

- Lố bịch hơn nữa chính là vào ngày kỉ niệm chín năm yêu nhau, tôi đã tìm thấy áo lót của nữ nhân khác ở trong tủ quần áo của anh. Sau đó anh đã nói gì? Là của tôi? Ha... Thật nực cười, chẳng lẽ size áo của tôi lại bé như vậy à? Dùng đầu gối nghĩ cũng biết anh đã ngoại tình rồi.

- Đàm Châu...

- Chưa hết, cuối năm Đại học, hai người đã chủ động tiến xa hơn trong mối quan hệ lố bịch này. Tôi biết, nhưng lúc đó tôi quá yêu anh nên đã bỏ qua... Không ngờ sự vị tha của tôi lại được đền đáp bằng một chiếc sừng còn dài hơn cả hươu nữa.

Không cần Cố Quý Dực lên tiếng bảo vệ, nhưng Đàm Châu vẫn có thể khiến cho Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ phải im miệng, đây chính là tính cách của cô, và cô sẽ chẳng bao giờ để mình chịu thiệt thòi.

Nhưng mọi chuyện đâu dừng lại ở đó, nếu dừng lại tại đây thì quá dễ dàng rồi. Cô lấy từ trong túi xách của mình ra một chiếc điện thoại, lục tìm một đoạn tin nhắn giữa cô và Cao Thiên Trang, rồi còn mở luôn ghi âm của họ lên cho mọi người cùng nghe.

Ở trong đoạn ghi âm, Cao Thiên Trang đã nói:

- [Châu à, thật sự bác rất cảm ơn con, nếu không phải con lương thiện thì bác không biết nên làm sao nữa]

- Bác đừng nói vậy, con cái là lộc trời cho, với lại cháu và Sơ Dụ cũng chưa kết hôn, cũng không vội.

- [Đúng đúng đúng, tuy Sơ Dụ khó có thể sinh con, nhưng Tiểu Châu nhà chúng ta khỏe mạnh như vậy. Chỉ cần hai đứa cố gắng là sẽ có em bé thôi]

Đến đây, Đàm Châu liền tắt đi đoạn ghi âm, còn nhìn Cố Sơ Dụ, nói:

- Chắc mẹ anh chưa nói đâu nhỉ? Cách đây khoảng chừng nửa năm, anh và cả nhà Cố gia đều đi khám tổng quát, mẹ anh đã phát hiện số lượng t*ng trùng của anh rất thấp, khả năng khiến người khác mang thai chỉ tầm 2% mà thôi. Bà ấy sợ tôi buồn nên đã nói với tôi trước, chờ khi nào chúng ta kết hôn thì sẽ nói với anh... Nhưng có vẻ như... Không cần rồi... Nhỉ?

#Yu~