Cô Đã Trở Lại

Chương 44



Trong căn phòng rộng xa hoa, dưới ánh đèn pha lê, bàn thức ăn mỹ vị phong phú.

Từ Thọ Tình phát sầu, nếu mở miệng gọi thông gia, lại có vẻ như nhà họ nịnh bợ, không đợi nổi muốn nhanh chóng đưa con gái qua, dù sao đi nữa cũng chưa nói là bàn chuyện hôn sự, chỉ mời ăn bữa cơm thôi. Còn không nói năng gì, có lẽ sẽ khiến đối phương nghĩ nhà họ sĩ diện.

Bà dùng khóe mắt nhìn Chu Kiến Huy, xem ý ông thế nào.

Chu Kiến Huy ngồi ngay ngắn trên ghế, lưng hùm vai gấu như ông bình thường chỉ tiếp xúc với các thiết bị máy móc hỗ trợ vận động, càng không biết cách xử lý tình huống này.

Một phương khác, Khâu Dung cũng bất động thanh sắc cân nhắc, mặc dù bà có đến ba đứa con, nhưng hai đứa con gái lớn còn chưa lấy chồng, con trai cũng là lần đầu tiên, nói nhiều nói dai lại thành nói dở.

Úc Thành Đức đột nhiên đặt đũa xuống, cầm ly rượu hướng Chu Kiến Huy,"Anh Chu, chúng ta cạn một ly."

Chu Kiến Huy thấy thế, lập tức cười chạm ly với ông.

Khâu Dung vẻ mặt kỳ lạ, có thấy lão Úc khách khí với người khác như vậy bao giờ đâu.

Có ly rượu đi trước mở đầu, Úc Thành Đức đưa mắt qua Khâu Dung ý bảo con gái người ta nuôi dưỡng mấy chục năm sau này phải gả đến nhà mình không biết sẽ thế nào, nên điều quan trọng nhất bây giờ là để cho họ yên tâm.

Ông suy nghĩ nói,"Anh Chu, nghe Tử Tri nói anh tuổi rồng, nhỏ hơn tôi 6 tuổi, năm nay 52 tuổi phải không?"

Chu Kiến Huy thở dài đáp,"Thời gian qua thật mau, chớp mắt đã mấy mươi năm rồi."

Hai người đàn ông trên năm mươi tuổi lúc này rốt cuộc có chung cảm khái, nói nói cười cười cứ thế mà lên. Không khí trong phòng trở nên hòa hợp.

Khâu Dung cũng không ung dung giống vừa rồi, bà mỉm cười, nhiệt tình chiêu đãi Từ Thọ Tình.

"Ăn tự nhiên nha chị."

Từ Thọ Tình vội gật đầu,"Chị cũng ăn đi."

Cả nhà Úc Trạch đều rất lịch sự, trước khi đến hai ông bà còn nói với nhau nhà họ Úc gia tài đồ sộ, quen biết toàn là danh môn vọng tộc, có khi nào xem thường gia đình họ không, hiện tại xem ra bà lo lắng thừa rồi.

Chu Tử Tri chuyển đĩa quay một chút, đem canh cá trích đậu hủ vừa bưng lên chuyển tới bên Úc Thiến.

Úc Thiến không nói gì, cũng không động đũa, phản ứng thai nghén của cô rất dữ dội, rất nhiều lần ăn cái gì cũng nôn ra hết, chỉ ngửi mùi cũng thấy khó chịu.

Khâu Dung nhẹ nhàng hỏi,"Thiến Thiến, mẹ múc cho con chén canh cá nhé, uống nóng sẽ thấy thoải mái hơn."

Bà cầm môi múc non nửa chén cho Úc Thiến.

Úc Thiến nhíu mày, miễn cưỡng nuốt xuống một muỗng, ăn không thấy ngon, sắc mặt cũng không tốt.

Cùng là phụ nữ, Từ Thọ Tình rất dễ dàng nhìn ra vấn đề, bà không nghe nói chị cả Úc Trạch đã kết hôn, nhưng rõ rệt là đang có thai. Thấy thì thấy, Từ Thọ Tình một chữ cũng không đề cập tới.

Úc Trạch đứng dậy rót rượu, rót vào ly mình, rồi kính Chu Kiến Huy.

Chu Kiến Huy hơi men chạy thẳng lên mặt, đỏ rực, hôm nay ông đặc biệt vui mừng, có chút xúc động,"Úc Trạch, cháu cứ ngồi đi!"

Úc Trạch nghe vậy, mày nâng nâng, nghe lời ngồi xuống.

"Anh Úc, nói ra cũng không sợ anh chê cười." Chu Kiến Huy ngửa đầu cạn một ly, quay đầu nhìn Úc Thành Đức nói,"Tôi với mẹ Tử Tri đều xuất thân là vận động viên, về hưu sớm,chúng tôi trừ rèn luyện cũng đâu biết làm gì, ở năm tám mươi mấy thì có Tử Tri, con bé ra đời ngay giai đoạn kinh tế khó khăn, nhà nhà đói khổ, ngần ngừ tiết kiệm cũng chịu đựng được."

"Tử Tri đứa nhỏ này cũng không biết giống ai, từ nhỏ đã có chủ ý của riêng mình, tự biết mình muốn gì rồi nói với chúng tôi một tiếng, nhớ lại cũng chỉ mới đây thôi nó nói muốn học múa, được, vậy thì cho nó học!"

Chu Kiến Huy đầu lưỡi đánh quyển, có chút nói năng lộn xộn,"Sau này con bé muốn ghi danh vào trường nghệ thuật cơ sở, phải rời xa nhà, chúng tôi làm cha mẹ có thể nói gì đây, chỉ có thể cổ vũ cho con."

Dưới gầm bàn Từ Thọ Tình vỗ đùi ông, lắc cánh tay ông, đều vô ích.

Đôi khi đàn ông còn cảm tính hơn cả phụ nữ, nhất là nhắc đến con gái rượu của họ.

"Rồi đến sau này, Tử Tri muốn tham gia quân ngũ, cũng được, tôi với mẹ nó không nói hai lời đi khắp nơi nhờ người quen biết để ý dùm, có thể làm gì đều làm, hi vọng nó vô quân đội sẽ không bị người ta ức hiếp."

Chu Tử Tri hơi mím môi, khóe mắt hơi cay.

Tay cô đặt trên đầu gối, bị một cái tay lớn khác phủ lên, truyền hơi ấm.

"Tử Tri của chúng tôi rất không chịu thua kém người khác, vừa xuất ngũ thi một lần liền đậu đại học, học năm thứ nhất đã bắt đầu được mời đóng phim, va chạm mấy năm, đến nay ba mươi tuổi rồi." Chu Kiến Huy nhanh chóng lau mắt, ông thở dài,"Chúng tôi làm cha mẹ không có mong ước gì quá lớn, chỉ trông mong con cái có thể sống vui vẻ suôn sẻ là đã mãn nguyện lắm rồi."

"Phải phải." Đều làm cha mẹ, Úc Thành Đức cũng xúc động mạnh,"Anh Chu, tôi cũng nói thật với anh, nhà chúng tôi tình huống hơi khác biệt, hai đứa con gái của tôi đến bây giờ còn chưa thấy tin gì kia kìa, con gái lớn anh nhìn đây, sắp bốn mươi rồi, chúng ta vội vàng cũng vô dụng, tương lai thế nào cứ để cho bọn nhỏ tự quyết định."

Úc Thiến rũ mí mắt, thấy không rõ cảm xúc dao động bên trong. Thật ra có rất nhiều lúc cô cũng muốn tùy tiện tìm một người nào đó, hoặc là một đời trôi qua bình yên, cô có sự nghiệp của riêng mình, cũng rất thành công, không cần dựa vào ai. Nhưng cô không gỡ được khúc mắc trong lòng, dù chết cũng muốn cởi bỏ.

Cho nên vẫn kéo dài, một năm lại một năm nữa.

Đến nay tuổi không còn nhỏ nữa rồi, trong đám bạn, người bằng tuổi cô đều đã làm mẹ, trước đây cô thấy không sao, hiện tại mới thấy mình rất cô đơn.

Nghĩ đến đây, Úc Thiến vuốt ve bụng, còn mấy tháng nữa, đến mùa xuân sang năm, cô cũng là mẹ rồi.

Nghe mọi người nói chuyện vui vẻ thuần hòa bên tai, Úc Thiến uống một ngụm nước, cô hâm mộ Chu Tử Tri, không biết bản thân còn có cơ hội này hay không, cũng sẽ được trải qua trường hợp giống hôm nay, cô là vai chính.

Trút ra hết nổi lòng mấy chục năm, Úc Thành Đức trịnh trọng nói,"Anh Chu, cả nhà tôi đều thích Tử Tri cả, mọi người yên tâm, sau này......"

Khâu Dung đưa tay kéo ống tay áo Úc Thành Đức, muốn ông chú ý, cũng vô dụng.

Hai ông lão cứ cảm khái, thổ lộ với nhau rất nhiều, có loại cảm giác hận gặp nhau quá muộn.

Khâu Dung và Từ Thọ Tình đều hơi xấu hổ, nói không nên lời, lại tìm không ra đề tài có thể ngắt cuộc trò chuyện của hai ông, chỉ có thể từ tốn dùng bữa. Một lát sau, Úc Thiến mi tâm nhíu chặt đứng dậy đi ra ngoài, Chu Tử Tri nhìn thoáng qua, buông bát đũa đi theo cô.

Khâu Dung thấy vậy trong lòng thở dài, con trai biết chọn người thật, bà không nên nghĩ nhiều, hi vọng sau khi có thêm thành viên, gia đình có thể hòa thuận êm ấm, đừng khắc khẩu là quá tốt rồi.

Quả thật vì Khâu Dung nghe mấy bà bạn kể xấu, thầm oán con dâu quá nhiều, muôn hình đủ dạng lọt tai mãi riết thành bóng ma, tự động nghĩ ra các hình thức chiến đấu giữa mẹ chồng con dâu mà thôi.

Hành lang trải thảm đỏ dày, bước chân dẫm lên thảm có chút khảm sâu, Úc Thiến vốn khó chịu, đi tới đi lui, liền nôn ọe.

Chu Tử Tri bước nhanh đỡ cô đến buồng vệ sinh, nhướng mày hỏi,"Chị Thiến, chị thấy sao?"

"Còn chịu được." Úc Thiến mở vòi nước, thanh âm xen lẫn tiếng nước chảy, có thể nghe ra vài phần thân thiết,"Cám ơn em."

Chu Tử Tri rút khăn giấy đưa cô,"Chị Thiến, để em nói với Úc Trạch một tiếng, đưa chị về trước nhé."

"Không cần đâu." Úc Thiến hít sâu, không thoải mái hơn được bao nhiêu,"Chỉ là đến cơn buồn nôn, đợi lát sẽ hết, sau này hai đứa có con rồi biết."

Chu Tử Tri nhất thời không nói gì, cô còn chưa nghĩ trong bụng có thêm một sinh mệnh nhỏ là cảm giác gì, dường như việc đó còn cách cô rất xa xôi.

Khi hai cô đi dọc hành lang thì gặp các phục vụ viên ngồi xổm một góc đang làm nghiệp vụ, quản lý cũng có mặt, người phụ trách nhìn thấy Úc Thiến, đại khái nhận ra nên lập tức chào hỏi lễ phép.

Đây là người nhà của ông chủ khách sạn Úc Trạch.

Hai người quay lại, trong phòng tiếng nói liên tục không ngừng, trụ cột hai gia đình vẫn còn cụng ly không có xu thế ngừng.

Đồ ăn đã hơi nguội lạnh, Chu Kiến Huy say.

Ngoài ý muốn, người ngày thường không đụng đến rượu, không nghiện rượu Úc Thành Đức cũng say.

Hai nhà gặp mặt, không xung đột, trò chuyện rất vui vẻ.

Vì sự việc lần này, Chu Tử Tri gọi điện thoại riêng hỏi Kiều Nam, hỏi kinh nghiệm tiếp chiêu, Úc Trạch cũng tìm người từng trải Phong Bách Dục thỉnh giáo, cả hai chưa từng dự đoán việc này sẽ thuận lợi như vậy.

Tài xế riêng đỡ Úc Thành Đức lên xe, Úc Thiến cũng ngồi vào trong, Khâu Dung đứng ở cửa xe nhìn Úc Trạch đỡ Chu Kiến Huy lên một chiếc xe khác.

"Bác ơi, trời mưa rồi, mọi người về đi ạ."

Chu Tử Tri đi đến gần, bị mưa phùn vướng mi khiến cái nhìn có điểm mông lung.

Khâu Dung phủi nước,"Vậy bác về trước nhé, gửi lời đến ba mẹ con một tiếng nhé."

Chu Tử Tri gật đầu,"Dạ."

Cô đứng tại chỗ nhìn xe rời đi, sau đó mới xoay người về.

Không biết nhận được tin từ đâu, paparazzi ngồi đóng đô một đêm vội vàng nhấn nút chụp, thấy Chu Tử Tri nhìn về phía mình, khẩn trương run lên, nhanh chóng trốn đi.

Chu Tử Tri đem tay bỏ vào túi áo, biết rõ ngày hôm sau khẳng định sẽ thấy tin tức về mình, hơn nữa còn mang theo đao kiếm, tâm tình của cô tựa hồ cũng không buồn bực gì cả.

Bên kia Úc Trạch dàn xếp xong cho Chu Kiến Huy, kêu,"Tử Tri."

Chu Tử Tri hồi thần, cô cất bước tiến lên.

Trong xe nồng đậm mùi rượu, ru người mơ màng đi vào giấc ngủ.

Ngồi ở ghế sau Từ Thọ Tình đỡ lấy Chu Kiến Huy đang ngã nghiêng,"Úc Trạch, bác Chu hôm nay uống nhiều, nói cũng nhiều, con đừng để trong lòng mấy lời rượu nói."

Ngồi ở ghế phó Úc Trạch giương mắt, nhìn qua kính chiếu hậu,"Không có gì đâu bác."

Những lời nói thốt ra trong vô thức ấy, anh đều ghi nhớ tất cả những nội dung liên quan đến Tử Tri.

Ngồi một bên khác ở hàng ghế sau, Chu Tử Tri dựa vào cửa xe nói,"Mẹ, mẹ với ba ở lại chơi thêm mấy ngày nữa nha."

Từ Thọ Tình vội vàng lắc đầu,"Thôi, trong nhà còn nhiều việc lắm."

Chu Tử Tri nói,"Con rãnh mà."

Úc Trạch hợp thời tỏ thái độ,"Bác gái, gần đây con có nhiều thời gian, nếu Tử Tri bận việc đột xuất, con có thể chở hai người đi dạo."

Anh lại tung ra một câu,"Ở đây Đại Phật tự với Đàn Sơn khá nổi tiếng."

Đều là nơi người trung niên muốn đi.

Nói một hồi, Từ Thọ Tình dao động,"Để hai bác thương lượng một chút rồi mới quyết định."

Chu Tử Tri dạ một tiếng, cô hiểu ba mẹ mình, sợ gây thêm phiền phức cho cô, nhiều năm qua vẫn luôn suy nghĩ cho cô, xem nhẹ bản thân.

Tài xế chuyên tâm lái xe, hết thảy mắt điếc tai ngơ, thay thiếu gia vui vẻ.

Về đến nhà, Úc Trạch vác Chu Kiến Huy đỡ xuống giường, anh xoay cổ tay, ước tính ba vợ ít gì cũng hơn một trăm ký.

Phía sau Chu Tử Tri bưng một chậu nước đặt trên tủ đầu giường, sắn tay áo nói,"Ba em về hưu mấy năm là cân nặng cứ tăng vùn vụt."

Cô cong khóe môi,"Chứ hồi trẻ ba em đẹp trai lắm."

Cao ráo cường tráng, anh tuấn, Chu Tử Tri bây giờ vẫn còn nhớ rõ, năm cô học sơ nhị, có một ngày ba cầm ô đưa cô đến trường, trên người mặc áo khoác da, quần bò, các bạn học đều nói ngầu quá, còn cô chủ nhiệm lớp thì cứ nhìn chằm chằm.

Úc Trạch vuốt vuốt tóc, đại khái anh rất hài lòng với kết quả đêm nay, trêu chọc nói,"Đẹp hơn anh nữa hả?"

"Ừm, đẹp hơn anh luôn." Biết anh bày đặt ra vẻ ghen tị, Chu Tử Tri cười cong ánh mắt,"Cũng hấp dẫn hơn anh nữa."

Người ba đều là thần tượng trong lòng con gái, Chu Tử Tri cũng không ngoại lệ.

"Nói cái gì mà vui vậy?"

Từ Thọ Tình vào phòng, lấy khăn mặt nhúng ướt vắt bớt nước, thuận miệng nói một câu,"Trễ rồi, hai đứa nhanh tắm rửa rồi đi ngủ đi."

Bên cạnh Chu Tử Tri hai gò má hồng hây hây, cô nghiêng đầu nhìn sang anh

Úc Trạch cũng nhìn cô.

Có cái gì đó đang lưu động trong không khí, lặng yên không một tiếng động.

Kế tiếp Từ Thọ Tình nói thêm một câu,"Tử Tri à, trong nhà có ô nhớ đưa Úc Trạch nha con, bên ngoài mưa lớn lắm."

Úc Trạch,"......"

Thấy vẻ mặt anh kinh ngạc, Chu Tử Tri mím môi nhịn cười, xoay người ra ngoài.

"Thưa bác con về."

Úc Trạch nói xong đuổi kịp Chu Tử Tri, cùng cô tiến vào phòng ngủ.

Đóng cửa lại, Úc Trạch giựt giựt cà vạt trên cổ,"Ba em say tốt tính nhỉ." Uống say cũng không ầm ĩ, chỉ ngã đầu ngủ, không khác mấy so với cha của anh.

Chu Tử Tri mở máy tính, nghe vậy mới nói,"Trước giờ vẫn vậy, nhưng mà tính ra lâu lắm rồi ba em không uống nhiều thế."

Chắc ba cô rất vui mừng.

"Ngày mai mấy giờ anh sang được?" Úc Trạch từ phía sau ôm Chu Tử Tri, mặt chôn ở bên trong tóc cô, cọ cọ cổ cô.

"Anh đến thiệt hả?" Chu Tử Tri kinh ngạc, tưởng anh chỉ nói thế thôi.

"Ba mẹ vợ đến đây, anh không tiếp đón coi sao được." Úc Trạch nghiêm túc tự hỏi,"Anh sẽ sắp xếp công việc ổn thỏa, sẽ không bị chậm trễ."

Anh xoay bả vai cô, để cô đối mặt bản thân,"Tử Tri, nếu em chỉ có thể chọn một nơi để đi du lịch, em muốn đến đâu?"

Chu Tử Tri không rõ ý của anh, nhưng vẫn trả lời " Đảo Tề Châu." (jeju)

Úc Trạch đáy mắt xẹt qua một tia sáng, nghĩ gì đó, khóe môi chậm rãi phác thảo một mạt ý cười.

"Một nơi tuyệt vời."

"Ô để ở ngăn tủ thứ nhất trước cửa kìa." Chu Tử Tri hối thúc anh,"Anh về nhớ uống canh giải rượu đó."

"Đợi lát nữa đã." Úc Trạch bình tĩnh không biết xấu hổ,"Anh chưa muốn đi bây giờ."

Chu Tử Tri không có thời gian để suy nghĩ nhiều, tâm trí cô đã bị quấy nhiễu bởi cái tay chui dưới vạt áo, cô đè chặt lấy cái tay kia.

Úc Trạch cắn lỗ tai cô.

Chu Tử Tri phản xạ có điều kiện tê rần, thời điểm lơ đãng phất tay đụng phải một vật, lực đạo rất lớn, cô chỉ cảm thấy một khối cứng nóng bỏng như sắt nung trượt qua bàn tay.

Úc tiên sinh hít ngược một hơi, đau đấy.

Chu Tử Tri,"......"