Cô Đã Trở Lại

Chương 43



Khó có lời nào để diễn tả sự xấu hổ tràn lan trong phòng lúc này.

Úc Thiến đột nhiên đứng dậy chạy vào buồng vệ sinh, sau đó truyền ra tiếng nôn mửa dữ dội.

Chu Tử Tri nghe thôi cũng đủ biết là Úc Thiến đang rất khó chịu, cô âm thầm nhìn Tạ Sở tìm kiếm chút biến đổi tinh tế nhưng đối phương hạ mi mắt, khiến cô không tìm thấy bất cứ điều gì.

Tiếng súc miệng vang lên, Úc Thiến sắc mặt nhợt nhạt bước ra, khóe mắt ẩm ướt, trên người toát ra vẻ mềm yếu.

Cô ấy nhìn Chu Tử Tri,"Em lấy dùm chị ly nước trên bàn với."

Chu Tử Tri đến lấy nước, chạm ly nước thấy nhiệt độ bên ngoài đã nguội lạnh, cô châm thêm chút nước nóng vào.

Bốn người một phòng, phân thành hai đôi, một đôi ngọt ngào thắm thiết, một đôi tràn ngập hận mới nợ cũ.

Úc Trạch gõ mặt bàn,"Chị cả, chị gọi tụi em đến có gì không?"

Úc Thiến uống một ngụm nước, cô đưa tay chỉ chỉ đầu tủ,"Dương Phàm gửi thiệp mời đám cưới cho hai đứa."

Không khí chợt trầm xuống.

Úc Trạch lạnh giọng mở miệng,"Chị bảo tụi em đến chỉ vì cái này?"

"Dương Phàm đến tận công ty tìm chị." Úc Thiến nói,"Đi hay không tùy hai đứa chứ."

Chu Tử Tri không lên tiếng, nói gì bây giờ.

Tầm nhìn bị một chiếc bóng che khuất, theo sau là một bàn tay giơ đến, kéo cô rời khỏi chiếc ghế.

"Mang thiệp theo nè."

Úc Thiến cầm thiệp đưa qua, không phải đưa cho Úc Trạch, mà là cho Chu Tử Tri, cô nói,"Không chỉ có hai đứa, chị cũng được mời, ngay ngày mười sáu đãi tiệc tại khách sạn Uy Nhi Đặc."

Vừa rồi thủy chung bất động như chiếc móc treo áo, có rắm không thể thả Tạ Sở thở một hơi, nản lòng cào tóc.

Hôm nay hắn vốn phải tham gia một buổi tuyên truyền bộ phim mới, lúc nhận được điện thoại bệnh viện cả người mê mang, cũng không biết tại sao, đầu óc tự nhiên trống rỗng, mặc kệ báo chí chờ đợi, trong cảm xúc hỗn độn bước chân loạn xạ chạy đến bệnh viện, biết tin Úc Thiến bị tuột huyết áp, té xỉu bên cạnh xe, được người qua đường đưa đi cấp cứu.

Bệnh viện nói lại là do họ không xác định được danh tính của người bệnh nên không thể liên lạc với người nhà, chỉ có thể kiểm tra danh bạ điện thoại tìm người liên hệ, anh là cái tên xếp thứ nhất trong danh sách người thân.

Đi cũng không được, không đi cũng không xong, Tạ Sở ở bệnh viện đợi Úc Thiến làm kiểm tra, rồi đưa cô về nhà.

Việc phát triển sau đó y như phim truyền hình cẩu huyết, còn liên tục nữa chứ, hắn căn bản không nghĩ lúc còn sống sẽ bước chân vào Úc Gia, sẽ chẳng có tí ti quan hệ gì với người kia nữa, kết quả hắn chẳng những vào, mà còn bị Khâu Dung châm chọc, đối mặt với sự dò xét của Úc Thành Đức.

Hiện tại hắn vẫn ở đây, hơn nữa đã lâu lắm rồi.

Tạ Sở nhếch khóe miệng, lộ ra một độ cong như cười như không, người lớn đứa nhỏ đều không sao, chỉ có hắn là có sao, tâm trạng rất tệ.

"Sao anh còn chưa đi?"

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh nhạt, như một chậu nước lạnh tạt xuống đỉnh đầu Tạ Sở, hắn giật mình một cái, cái nên nghĩ không nên nghĩ đều bị gián đoạn.

"Cô nghĩ tôi muốn đến đây lắm sao?" Tạ Sở hùng hùng hổ hổ, nhe răng trợn mắt trông như tinh tinh nổi đóa, "Nếu không phải bệnh viện gọi, tôi......"

Úc Thiến khép mắt, trực tiếp đánh gãy bực tức của hắn,"Đi thong thả không tiễn." . Truyện Ngược

Cảm xúc tăng vọt Tạ Sở,"......"

Hắn lê ghế dựa lại gần, lớn tiếng nói,"Úc Thiến, có thể đừng bám riết lấy tôi như âm hồn vất vưởng nữa hay không, người không ra người quỷ không ra quỷ?"

Úc Thiến không mở mắt,"Lần đầu tiên anh quen biết tôi sao?"

Tạ Sở khuôn mặt tối đen như mực,"Trước đây cô đâu có như vậy!"

Úc Thiến nghe vậy, mở mắt, ngoài cười nhưng trong không cười,"Tạ Sở, vậy còn anh?"

Một câu khiến Tạ Sở mắc nghẹn tại yết hầu, hắn hít sâu thở nhẹ, kiệt lực khắc chế cơn giận,"Đứa nhỏ có phải của tôi không?"

Úc Thiến thốt ra hai chữ,"Không phải."

"Ha ha." Tạ Sở cười lạnh,"Úc Thiến, tôi cũng không phải chưa từng gặp chuyện này."

Hắn bắt chéo chân,"Tốt nhất là không phải của tôi."

Úc Thiến mí mắt rung động, môi chạm răng nanh, sinh đau.

"Muốn sinh con cho tôi có nhiều lắm" Tạ Sở cười nhạo lên tiếng,"Nếu ai cũng nhận, con tôi sớm đầy một trường mầm non rồi."

Úc Thiến thanh âm hơi phát run,"Cút."

"Chúng ta kết thúc lâu rồi." Tạ Sở không nhúc nhích, hắn thật sâu nhìn cô gái trước mắt, nửa ngày mới mở miệng,"Úc Thiến, về sau tôi sẽ không lo chuyện của cô nữa."

Bảy năm trước Úc Thiến đã nghe qua những lời này, không thiếu một chữ, bảy năm sau cô lại nghe lần nữa, đều xuất ra từ miệng một người.

Cô nhắm mắt lại, ngực nhói đau từng cơn.

Tất cả mọi người năm xưa đều nói cô với Tạ Sở không hợp, ai cũng ngăn cản, khuyên bảo, riêng chúc phúc thì chẳng có một lời.

Lần đầu tiên cô liều lĩnh đối chọi với mọi người, nhận thất bại thảm hại, gia đình, bạn bè, người quen, người lạ đều bàng quan với chuyện cười của cô.

Qua bảy năm, chấp niệm với Tạ Sở vẫn không mài mòn, đã phân không rõ là còn yêu, hay là hận.

Úc Thiến cầm cốc thủy tinh năm ngón tay dần dần siết chặt, cô không tin số mệnh.

Tạ Sở đứng dậy hướng ra cửa, đi được hai bước, phía sau lưng đau nhức, cốc thủy tinh rớt xuống, nước và thủy tinh trải dài ra đất.

"Mẹ nó cô còn chưa xong hả?" Tạ Sở rống giận xoay qua, ngay sau đó phẫn nộ trên mặt chưa kịp bùng nổ, liền ngưng đọng.

Hắn cúi người, luống cuống tay chân,"Sao vậy? Đau bụng hay gì? Úc Thiến, nói đi."

Nắm chặt tay Tạ Sở, Úc Thiến thở dốc từng đợt,"Tạ Sở......"

Hơn nửa ngày, trán Tạ Sở túa ra mồ hôi, miệng anh mới phun ra thêm vài chữ,"Nói chuyện đi!"

Hắn cắn răng, khom lưng bế Úc Thiến, sức nặng trên tay nằm ngoài dự đoán, gần như run rẩy.

"Mẹ kiếp, cô không ý thức mình là sản phụ sao? Xảy ra chuyện là một xác hai mạng đó, đến lúc đó để xem cô còn có thể làm gì!" Tạ Sở ôm Úc Thiến từng bước hướng đến chiếc giường, nghĩ rằng nặng ghê, không phát giác bản thân thật cẩn thận.

Úc Thiến cảm nhận được vòng tay ôm cô vẫn căng thẳng, ngay cả nhịp thở vẫn rất nhanh, cô cúi đầu nhìn bụng, nhắm chặt mắt.

Cách một cánh cửa, Úc Trạch cùng Chu Tử Tri nhìn nhau, hai người đều lắc đầu, cất bước lên lầu ba.

"Em ngủ trước đi." Úc Trạch kéo màn, nói với Chu Tử Tri.

Chu Tử Tri có hơi mệt thật, cô xoa xoa mắt,"Còn chưa xin phép ba mẹ anh đó."

"Để đó anh." Úc Trạch ôm eo cô, thuận thế đè cô ngã trên giường, giữ cái ót hôn môi cô, nguyên bản chỉ là một nụ hôn trấn an, hôn rồi hôn, dục vọng trong cơ thể cùng độ ấm quẩn quanh đầu lưỡi đan xen lủi đến toàn thân.

Úc Trạch níu đầu lưỡi Chu Tử Tri một chút nữa, rồi ôm cô ngủ.

Một giấc ngủ yên bình, tỉnh lại trời đã sập tối, người giúp việc trong nhà đang chuẩn bị bữa cơm, hương vị bay bay, trong đại sảnh Úc Thành Đức và Khâu Dung ngồi bản tin thời sự vừa mới bắt đầu, người dẫn chương trình phát âm tiếng phổ thông rõ ràng che lấp toàn bộ tạp âm ở hiện trường.

Úc Trạch thuận miệng hỏi,"Tạ Sở đi rồi hả mẹ?"

Khâu Dung đanh mặt, tức giận nói,"Chẳng lẽ còn giữ anh ta lại ăn cơm sao?"

Chuyện hôm nay đánh một kích vào phận cha mẹ của bọn họ, về sau phải cẩn thận hơn, sản phụ tuột huyết áp, chuyện có lớn có nhỏ.

Khâu Dung trong lòng khó chịu, mấy năm nay nếu bật TV mà gặp Tạ Sở, bà sẽ lập tức đổi đài, buổi chiều đột nhiên chạm mặt, thiếu chút nữa chửi đổng lên

Bà nhìn Chu Tử Tri,"Qua đây ngồi nè con."

Chu Tử Tri đến gần bà, kế bên bà có vị trí trống nên cô tùy ý tự nhiên ngồi xuống, đã không còn khẩn trương như lần đầu gặp mặt.

"Chắc hai đứa nhận được thiệp cưới của Dương Phàm rồi." Khâu Dung nói,"Con bé cũng mời hai bác."

Cô dâu tự mình đưa thiệp, còn là người quen cũ, thuận tình thuận lý nên đi một chuyến, chỉ hơi ngại là cô dâu thiếu chút nữa thành con dâu họ, trời đất xui khiến có loại quan hệ nhỏ này, nếu tham dự hôn lễ lại cảm thấy không được tự nhiên.

"Hai đứa đi chứ?"

Úc Trạch thình lình mở miệng,"Không đi."

Khâu Dung dễ dàng buông tha, không nhiều lời,"Ừ, vậy thôi."

Bà lại toát ra một câu,"Chồng Dương Phàm là chủ tịch chuỗi siêu thị gì đó, hình như còn là danh nhân nữa, ông già, ông biết cậu ta không?"

Úc Thành Đức cứng rắn nói,"Không biết."

Khâu Dung, "......"

Bà nhớ rõ có năm tham dự buổi tiệc rượu đã gặp qua người đàn ông đó rồi kia mà, chẳng lẽ bà nhớ lầm? (thiếu EQ nhỉ?)

Sau khi cơm nước xong, Úc Thành Đức bỗng nhiên nói một câu,"Tử Tri à, muộn quá rồi, hôm nay cháu ở lại đi."

Chu Tử Tri sửng sốt, nhìn về phía Úc Trạch, thấy khóe môi anh khẽ nhếch.

Trong mấy người, phản ứng của Khâu Dung cũng không nhẹ hơn so với Chu Tử Tri, đợi hai đứa nhỏ ra hoa viên dạo, bà liền lại gần hỏi Úc Thành Đức.

"Sao nay tốt tính bảo con bé ở lại vậy?"

Úc Thành Đức nhấp ngụm trà,"Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, báo đài sẽ không dễ dàng buông tha, bây giờ chắc chắn là họ đang chờ trực đóng cừ gần nơi ở của Tử Tri rồi, con bé vừa xuất hiện nhất định sẽ gặp phiền phức."

Khâu Dung bừng tỉnh,"Tôi chưa nghĩ đến cái này." Bà ai da một tiếng,"Lão Úc, xem ra ông rất vừa lòng đứa con dâu này nha."

Úc Thành Đức không thèm phản ứng, chắp tay ra sau lưng tìm Vương Tử.

Buổi tối Chu Tử Tri không về, ngủ phòng khách.

Ngày hôm sau đến công ty, mọi người đều dòm ngó cô, ánh mắt kiểu gì cũng có.

Thiệu Nghiệp vội như lửa cháy đến mông, hắn thấy Chu Tử Tri dáng vẻ bình tĩnh, giật giật thái dương, thật là Hoàng Thượng không vội thái giám đã vội.

Ngay sau đó hắn lại muốn đánh bản thân, gấp đến độ tự xem mình là thái giám.

"Fan hâm mộ chị coi như bình tĩnh, không trúng bẫy." Thiệu Nghiệp hít một hơi thuốc nói, internet là sự tồn tại rất đáng sợ, mặc kệ lúc nào, phát sinh chuyện gì, luôn có một nhóm người nhảy ra châm ngòi thổi gió, chia làm hai bên sắm vai nhân vật bất đồng, mục đích là khiến không ai không chế được hướng đi của dư luận.

Trong khi nhóm người Chu Tử Tri đang thảo luận, buổi chiêu đãi của Liên Thân đã bắt đầu.

Giản Dư mở di động, kêu Chu Tử Tri xem cùng, trước màn hình người ấy tây trang giày da, tuấn mỹ bất phàm, cặp mắt thâm thúy nhìn thẳng, ai nhìn trúng đều sẽ nhịn không được cho rằng bản thân lọt vào mắt anh.

"Úc tiên sinh, xin hỏi anh đối với sự việc ầm ĩ hôm qua có ý kiến gì không?"

Úc Trạch môi mỏng hé mở, hình dáng lạnh lùng,"Tôi hi vọng mọi người đừng can thiệp vào đời sống sinh hoạt của chúng tôi."

Dưới đài phóng viên cầm chặt lấy khó được cơ hội bào căn hỏi đáy,"Vậy anh thừa nhận anh đang yêu Chu Tử Tri sao?"

Úc Trạch ngẩng đầu,"Đương nhiên."

Vấn đề nóng sốt nhất hiện nay, các phóng viên đã sớm muốn phỏng vấn người trong cuộc, đau khổ không có cơ hội, lần này được thực hiện, tất cả mọi người hưng phấn đem lý trí vung sau đầu, bởi vậy liền có đầu não nóng lên.

"Rất nhiều người nói Chu Tử Tri coi trọng gia thế và quyền thế của anh, Úc tiên sinh, anh có muốn giải thích hay không?"

Úc Trạch mặt không chút thay đổi,"Anh đến từ tòa soạn nào?"

Cái kia phóng viên rụt cổ,"Tư Ngữ."

Úc Trạch nheo mắt,"Giỏi lắm."

Hiện trường tiếng nói khe khẽ chốc mất biệt, phóng viên kia lạnh sóng lưng.

"Chu Tử Tri là người tôi yêu, không lâu nữa sẽ trở thành vợ tôi." Úc Trạch ngôn ngữ chân thành mãnh liệt, thốt nên từng từ,"Cô ấy lựa chọn tôi, là may mắn của cả đời tôi."

Chu Tử Tri và Úc Trạch đều mở cuộc họp ký giả cùng một ngày, khiến các tòa soạn, tạp chí lớn nhỏ tất bật chạy ngược chạy xuôi.

Hôn sự lớn nhất của hào môn thế gia đã thành kết cục đã định, mặc kệ thái độ mọi người thế nào, hâm mộ, ghen tị, hay khinh thường, đều không có khả năng thay đổi.

Chu Tử Tri rất nhẹ nhõm, cô và Úc Trạch gặp mặt không phải lén lút như trước nữa.

Một buổi trưa nọ nhị vị họ Chu đến, Chu Tử Tri đến nhà ga đón ba mẹ, dẫn hai người đến thẳng nhà hàng, khi đến nơi cả nhà Úc Trạch đã chờ sẵn.

Chào hỏi bắt tay, người hai nhà ngồi đầy một bàn, không biết nên mở lời thế nào.