Cô Đã Trở Lại

Chương 42



Ảnh hậu Chu Tử Tri và Tổng giám đốc Liên Thân - Úc Trạch tay trong tay tình tứ dạo phố London, đăng ảnh công khai trên weibo, tương tác ngầm bấy lâu, chứng tỏ yêu đương từ lâu.

Tin tức vừa xuất hiện lập tức được đông đảo dân mạng phản ứng nhiệt tình, bằng tốc độ khủng khiếp đẩy lên bảng tin hot và đứng đầu từ khóa tìm kiếm.

Mọi người đều sốc nặng.

Chu Tử Tri nhận điện thoại của Kiều Tứ, bên kia ông không nói nhiều về tin tức, chỉ bảo là,"Tử Tri, cô nhanh chóng thu hết các bài hát, tận dụng cơ hội phát hành."

Đây chính là cách tuyên truyền tốt nhất.

"Được, tôi biết rồi." Chu Tử Tri vừa cúp điện thoại, Thiệu Nghiệp gọi đến.

"Cái gì đây? Hai người điên rồi hả?" Thiệu Nghiệp khẩu khí mạnh mẽ,"Muốn làm gì cũng phải báo tôi biết một tiếng chứ?"

Chu Tử Tri nói,"Xin lỗi nha, hơi gấp."

Nghe giọng cô băn khoăn, Thiệu Nghiệp hít sâu, áp chế lửa giận, đảo mắt hỏi,"Hai người đi đâu rồi?"

Chu Tử Tri nhìn hàng cây lần lượt thối lui về sau,"Đang trên đường đến nhà Úc Trạch."

"Tối nay họp." Thiệu Nghiệp trầm giọng nói,"Chúng ta thương lượng một chút thống nhất lời đáp trả truyền thông."

Hắn còn nói,"Nếu đã công khai, chị với Úc Trạch nên chuẩn bị sẵn sàng, không phải chỉ có lời chúc phúc thôi đâu."

Chu Tử Tri nhét điện thoại vào túi, tay còn chưa rút ra, điện thoại lại rung chuông, lần này là điện thoại từ nhà, cô liếc sang nhìn Úc Trạch ung dung bên cạnh.

So với cô, người này thoải mái ghê, chỉ cần đối mặt với gia đình và vài người bạn à.

Úc Trạch nắm tay cô, đoán ra suy nghĩ của cô, ngoại giới đối với nhất cử nhất động của anh cũng rất hứng thú, nhưng mấy người kia cũng biết cố kỵ, chỉ dám ở sau lưng vụng trộm nghị luận bóng gió, không dám đề cập rõ tên, những kẻ không kiêng nể anh, mở cờ đùa giỡn đếm không tới một bàn tay.

"Nghe đi em."

Chu Tử Tri đang suy nghĩ bị Úc Trạch nhắc nhở kéo về, cô ấn nút nghe, bên kia Từ Thọ Tình nôn nóng hỏi,"Tử Tri hả, mẹ với ba mới biết tin, con bây giờ thế nào? Có sao không con?"

"Con vẫn bình thường mẹ à." Chu Tử Tri đè lại cái tay không an phận,"Dạ, Úc Trạch đang ở kế bên con, tụi con sắp về tới nhà."

Úc Trạch đặt cằm trên vai cô, ôm trọn cả người cô, nghiêm túc và thành kính.

Tài xế ngồi trước nhìn kính chiếu hậu một cái, sắp mù rồi, thiếu gia mỗi lần ở bên Chu tiểu thư, liền thay đổi dáng vẻ, khác hẳn như lúc bình thường a.

Chu Tử Tri nhìn ngoài cửa sổ,"Con biết, mẹ, con hiểu mà."



"Mẹ nghĩ vầy." Từ Thọ Tình nói,"Con cũng lớn rồi, tình yêu ấy mà, cầm lên được buông xuống được, đừng nghĩ về quá khứ nữa, nên trân trọng hạnh phúc trước mắt."

Chu Tử Tri đổi tư thế thoải mái,"Dạ, tụi con rất tốt."

Từ Thọ Tình kiên định, con gái là nghệ sĩ, làm gì, ở đâu, đều có phóng viên rình trộm, khiến hai ông bà già họ bình thường phải cẩn thận từng hành động, sợ người ta cố ý soi mói, liên lụy con gái.

Vừa rồi bà con hàng xóm đều gọi sang nói lớn chuyện rồi, bọn họ mới biết.

Sau đó Từ Thọ Tình và Chu Kiến Huy cũng lên weibo coi, hai bức ảnh kèm lời nhắn có thể thấy được hai đứa đang rất hạnh phúc, không phải xúc động nhất thời, thở phào nhẹ nhõm và vui mừng vì có vẻ chuyện tốt sắp đến rồi.

Từ Thọ Tình nói xong đưa qua Chu Kiến Huy, ông bình tĩnh hơn nhiều, lời nói có trật tự rõ ràng,"Nếu các con đã quyết định, thì phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, tương lai nếu có vấn đề đừng đổ lỗi cho nhau, ở đây ba sẽ lo liệu, nói rõ với bạn bè người thân họ hàng, không có gì đâu, con đừng bận tâm."

Hình như ông đang ở trong phòng, có tiếng ồn ồn, chắc là đang xem TV.

Chu Tử Tri dạ một tiếng, cô hiểu rõ một khi cô thông báo với mọi người nghĩa là gì.

"Đưa điện thoại cho Úc Trạch." Chu Kiến Huy nói,"Ba có chuyện muốn nói."

Úc Trạch cầm điện thoại, vẻ mặt thu liễm,"Bác trai."

"Úc tiên sinh, con gái bác mấy năm qua không dễ dàng gì, nó có thể gắng gượng trở lại, sống lại lần nữa, đã là kỳ tích." Chu Kiến Huy nghiêm túc nói,"Năm đó con ra tay giúp đỡ gia đình bác......"

Úc Trạch trầm mặc nghe, hơi thở quanh thân biến nhu hòa, đáy mắt cảm xúc thấy không rõ, thỉnh thoảng nhìn cô gái ngồi bên cạnh, đụng đến ngón áp út của cô, chậm rãi sờ nhẹ, mang theo mấy phần thờ ơ, mấy phần chuyên chú.

Một lát sau, Úc Trạch lại đưa điện thoại di động trả lại Chu Tử Tri.

"Ba, cuối tuần này ba với mẹ đừng lên mạng." Chu Tử Tri nhíu mi,"Hàng xóm có nói gì thì kệ họ, ba mẹ đừng để trong lòng."

Dặn dò một lượt, Chu Tử Tri gọi Kiều Nam, đơn giản nói vài câu, coi như thẳng thắn khai báo.

Một bên khác, Úc Trạch bình tĩnh hạ mệnh lệnh,"Triệu Như, chuẩn bị tám giờ sáng mai mở hội chiêu đãi ký giả."

Trong công ty, Triệu Như đang ngồi trước màn hình máy tính lướt websites cuồn cuộn, cô đẩy đẩy kính mắt, "Dạ."

Đặt điện thoại lên bàn, Triệu Như tạm dừng video đang hát, nhìn cô gái dựa vào tảng đá khóc tê tâm liệt phế, thì ra bà chủ là Chu Tử Tri.

Tiếng gõ cửa vang vài cái, nữ đồng nghiệp bên tài vụ chạy qua hưng phấn hỏi,"Triệu Như, chị xem chưa?"

Triệu Như không dấu vết tắt toàn bộ website đang mở,"Xem cái gì?"

"Chị còn chưa xem nữa hả? Xem đi xem đi, tìm tên Chu Tử Tri với ông chủ là ra ngay." Cô kia cười hớn hở một mặt nhiều chuyện,"Hai người họ tình thương mến thương trên weibo, nghe nói đã xác nhận rồi."

Triệu Như bày ra vẻ mặt ở ngoài trạng thái,"Chu Tử Tri là ai?"

"Ngôi sao đó!" Cô kia kích động mở to hai mắt,"Phim [ tà dương ] gần đây đang hot mà, chị ấy đóng vai Lan Tử đó!"

Cô nói liên tục,"Không phải nhiều ngôi sao người mẫu đều muốn ngã lên người ông chủ sao, vậy mà một người cũng không thành công, nhưng Chu Tử Tri lợi hại thật, cư nhiên được ông chủ coi trọng, biết tin này không biết có bao nhiêu người ghen tị muốn chết."

Âm thanh nhốn nháo biến mất, Triệu Như lấy kính xuống tìm khăn lau, mới đọc tin, cô cũng rất kinh ngạc.

Cơ mà một khi tiếp nhận sự thật, giống như không thấy lạ nữa, thậm chí còn cảm thấy Chu Tử Tri với boss có tướng phu thê.

Trên dưới Liên Thân đều đang đàm luận khí thế ngất trời, trong bệnh viện cũng bởi vì bản tin kia mà rơi vào hoàn cảnh cứng ngắc.

Trong khoảng thời gian này, sức khỏe Hà Duyệt Minh khôi phục khá tốt, nhưng hiện tại khí sắc hắn rất tệ, xác thực mà nói là khó coi vô cùng.

Khó có hôm rãnh rỗi không vướng bận lịch trình Phùng Hạo đến bệnh viện thăm hắn, đã lâu hai người không trò chuyện vui vẻ. Lúc này cũng không vui nổi.

"Không ngờ Tử Tri ở bên Úc Trạch." Phùng Hạo muốn rút điếu thuốc, suy xét đang tại phòng bệnh, đối diện là bệnh nhân, hắn liền bỏ lại bật lửa trong túi, ngay sau đó lại dùng răng nanh cắn điếu thuốc.

Trên giường bệnh Hà Duyệt Minh rũ mi mắt, che khuất cảm xúc trong đáy mắt,"Ừ."

Hắn mở miệng, cổ họng khàn khàn,"Tôi cũng không ngờ."



"Bọn họ giấu kỹ thật." Phùng Hạo cắn đầu thuốc lá, giọng nói ồm ồm không rõ,"Tôi chưa từng nghi ngờ dù chỉ thoáng qua."

Hà Duyệt Minh không nói chuyện, hắn sớm biết, nhưng rồi sao?

Trong lòng Tử Tri không có hắn, làm nhiều chỉ càng sai nhiều.

"Xem ảnh chụp cũng thấy được Tử Tri rất vui vẻ." Phùng Hạo nói đùa,"Tôi thấy không phải giả bộ đâu."

Hà Duyệt Minh nắm chặt tay kề bên môi, nhẹ giọng ho khan, hắn khụ thanh liên tục không ngừng, càng ngày càng cố hết sức.

"Cậu không sao chứ?" Phùng Hạo đứng dậy, lập tức gọi bác sĩ đến.

Hà Duyệt Minh nuốt mùi máu tươi trong miệng, không biết nhìn thấy bộ dáng chật vật này của hắn, có thể nhận chút cảm thông hay không.

Người đến không chỉ có bác sĩ, còn có An Ý Như từ nơi công tác chạy đến thăm.

Cô đứng trong góc nhìn bác sĩ kiểm tra cho người đàn ông cô yêu, khi nhìn những dụng cụ lạnh lẽo gắn vào cơ thể đối phương, tim cô đập liên hoàn, móng tay cắm sâu trong lòng bàn tay, xem bao nhiêu lần đều kinh hoảng bấy nhiêu lần.

"Đừng bực tức, tâm trạng biến đổi mạnh không có lợi cho sức khỏe của anh."

Nghe bác sĩ nói thế, An Ý Như sắc mặt đổi đổi, nổi lên ý châm chọc, nháy mắt chiếm khảm cả khuôn mặt.

Một lát sau, bác sĩ và y tá rời đi, Phùng Hạo định tạm biệt Hà Duyệt Minh, khi nghe lời An Ý Như nói thì dừng lại.

"Thấy rõ chưa? Chu Tử Tri vội vàng muốn tiến vào Úc gia như thế, còn giả bộ thanh cao." An Ý Như nhìn Hà Duyệt Minh bị cô chọc tức, trong lòng dễ chịu, ha ha cười nói,"Đồ điếm, đạo đức giả."

Phùng Hạo cau mày, sắc mặt khó coi,"An Ý Như, cô nói chuyện đàng hoàng chút đi!"

"Sao hả?" An Ý Như không dám tin trừng mắt, thấy phẫn nộ trong mắt Phùng Hạo, nụ cười càng sâu,"Phùng Hạo, đừng nói anh cũng bị con điếm đó dụ dỗ nhé?"

Phùng Hạo thái dương nổi gân, siết tay thành nắm, nhẫn nhịn xúc động muốn động tay, cứng rắn nói,"Duyệt Minh, tôi đi trước."

Cánh cửa bị đóng mạnh, Phùng Hạo là người có văn hóa giáo dục, trước mặt bạn bè luôn duy trì ranh giới cơ bản và nguyên tắc rõ ràng, hôm nay hắn rất giận.

Hà Duyệt Minh nhắm mắt lại, không muốn nhìn An Ý Như thêm.

An Ý Như đi đến bên giường, đưa tay sờ mặt hắn,"Anh nói thử Chu Tử Tri dùng thủ đoạn gì? Khiến anh quyến luyến không quên, có năng lực để Úc Trạch xoay quanh nó, không để ý thanh danh Úc gia, tỏ rõ lập trường trước mặt mọi người."

Cô tự mình tiếp diễn,"Nói thật, tin tức vừa nảy ra, em vui lắm, Duyệt Minh à, chúng mình đều là bạn tốt của Chu Tử Tri mà, phải chúc phúc cho bạn mình chứ."

Hà Duyệt Minh đau tim, hắn run rẩy đẩy cô ra.

"E là Chu Tử Tri sẽ cử hành hôn lễ trước mình đó." An Ý Như cười thở dài,"Không cam lòng chút nào."

"Duyệt Minh, mình đi du lịch kết hôn nha, em muốn đến Châu Âu." từng lời Chu Tử Tri thủ thỉ bên tai ngày xưa, nay chuyện vui đã đến, nhưng người bên cô đã thay đổi, Hà Duyệt Minh khớp hàm cắn chặt, bật máu.

An Ý Như vẫn đơn độc diễn tấu, cô mặc sức nói mặc sức diễn, vẻ mặt biến hóa vặn vẹo.

Từ đầu đến cuối Hà Duyệt Minh không đáp một chữ.

Một bên khác của thành phố, đang trong tiệm thử áo cưới Dương Phàm nghe các nhân viên khe khẽ nói nhỏ, mơ hồ nghe ra một vài từ, lập tức mở điện thoại, tìm đến thứ muốn xem.

Hai tấm ảnh đặt cạnh nhau, đồng dạng một đôi nhân vật chính, hạnh phúc ngọt ngào, phảng phất toàn bộ những điều tốt đẹp trên thế gian đều kém tươi hơn nụ cười trên gương mặt họ.

Có giọt nước rơi xuống, màn hình di động nhòe đi, Dương Phàm khóc thành tiếng, rõ ràng cô đã hết hy vọng, vài ngày nữa sẽ trở thành vợ người ta, nhưng thấy Úc Trạch quan tâm che chở cho một người con gái khác không phải mình, cô vẫn đau lòng khó chịu.

Nhân viên phục vụ vội vàng chạy đến bên cạnh,"Dương tiểu thư, sao cô khóc vậy?"

Cô ấy càng an ủi, Dương Phàm càng khóc lớn, tiệm áo cưới nguyên bản luôn vui vẻ ấm áp bị nhiễm một tầng không khí chán nản.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lần đầu tiên thấy cô dâu sắp cưới mặc đồ đẹp mà khóc lóc thảm thương.



Sự lựa chọn của Úc Trạch và Chu Tử Tri khiến nhiều người biến thiên cảm xúc.

Nhóm fan hâm mộ Chu Tử Tri đều chúc mừng cô, còn có kỹ thuật ghép ảnh Úc Trạch mặc lễ phục chú rể phát thiếp mời, mọi người tấp nập để lại lời nhắn "Chúc chị Tử Tri và anh Trạch trăm năm hạnh phúc!"

Một blogger không biết kiếm được hình chụp Chu Tử Tri chỗ nào, đăng lên mạng, trong ảnh một bàn tay cô đặt ở bụng, bên cạnh đề một hàng chữ: Chu Tử Tri đã có bé bi.

Trong giới bất cứ chuyện càng bôi nhọ người khác lại càng hấp dẫn người xem, netizen truyền tay nhau, nhóm hóng hớt showbiz cũng nhiệt tình suy nghĩ dùm cho việc đặt tên ở nhà, tên cúng cơm, tên khai sinh cho em bé.

Chu Tử Tri đã không còn lời nào để nói, cô cùng Úc Trạch vừa vào cửa lập tức bị Khâu Dung gọi đi, ánh mắt nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của cô.

"Bác à, con còn đang trong kỳ kinh nguyệt mà."

Chu Tử Tri một câu đánh tan kích động của Khâu Dung, bà gần như đáp lại ngay lập tức.

"Sao trên mạng nói nhiều lắm?" Khâu Dung vẫn nhìn bụng cô, hận không thể ngay sau đó liền chui ra một tiểu tử mập mạp, tiểu công chúa cũng được.

Điện thoại trong nhà kết nối liên tục, bà con bình thường không qua lại thường xuyên hoặc họ hàng ở xa đều gọi qua hỏi chuyện vui của Úc Trạch và Chu Tử Tri, còn thầm trách sao không báo họ biết.

Toàn bộ Úc gia đều kinh động, ai ai cũng lo hẹn lịch cùng về Lão Trạch một chuyến.

Khâu Dung vừa nghĩ đến tập tục lạc hậu kia, chẳng buồn ham đi, bà làm con dâu Úc gia mấy chục năm, vẫn thấy phản cảm, nhất là năm xưa bị người ta nghi ngờ đủ loại.

"Hiểu lầm thôi bác gái." Chu Tử Tri cười khẽ,"Bác gái, chừng nào tụi con có con, nhất định sẽ nói cho bác biết trước."

Cô có chút bất đắc dĩ, chỉ mới hôn thôi, sao có thể có con chứ.

Lúc này giải thích cũng không lấn át được đà phát triển của sự việc, chỉ khiến cục diện càng ngày càng loạn.

Lời này nghe thư thái, Khâu Dung thu vẻ thất vọng," Hai đứa tính khi nào để hai nhà gặp mặt để còn bàn bạc cụ thể vậy."

Chu Tử Tri nói,"Con đang định hỏi hai bác xem hôm nào rãnh đây ạ"

"Cái này hai đứa tự quyết định đi, xác định rồi thì nói với hai bác một tiếng là được."Khâu Dung không xảo quyệt như xưa nữa, bà bị chồng giáo huấn mấy lần, nghĩ thông suốt, muốn làm gì cứ làm, không phải chuyện sai trái là được

Chu Tử Tri gật đầu,"Dạ."

Cô lên lầu nghe thấy một giọng nói, ngây ngẩn cả người, sao Tạ Sở ở đây?

Úc Trạch đứng trước phòng Úc Thiến vẫy tay,"Qua đây."

Chu Tử Tri đi vào, thấy Úc Thiến đang nằm trên giường, tay phủ trên bụng, Tạ Sở ngồi bên cạnh, ánh mắt hung dữ khóa chặt Úc Thiến, người không biết còn tưởng rằng họ là kẻ thù truyền kiếp một mất một còn.