Chuyện Tình Của Sơ Tâm

Chương 5



Tâmtình Tiêu Hằng Uẩn hôm nay coi như không tệ lắm.

Vừa mớitừ viện kiểm sát trở về, hôm nay tòa mở lại phiên xét xử vụ án mà bị cáo cũnglà khách hàng của công ty anh đã bị tạm giam cách ly hơn một tháng nay, cuốicùng cũng có thể xin bảo lãnh cho tại ngoại. Chỉ cần vụ án tiến hành thuận lợi,không có một luật sư nào tâm tình lại không tốt cả.

Nhưngmà tình huống có thể khiến tâm trạng tốt vù một cái biến mất giống anh lúc này,chỉ sợ không nhiều lắm……

KhiTiêu Hằng Uẩn bước vào công ty cũng đã là giờ nghỉ trưa, văn phòng trống khôngim phắt, trợ lý cũng đều đi ra ngoài ăn cơm hết, anh đặt cặp tài liệu xuống,tính đi tới phòng nước tự pha một tách cà phê, chân còn chưa đạp vào ngưỡngcửa, một giọng nói quen thuộc cất lên đã làm anh phải khựng lại.

“…… Dạ,cho nên mùa hè em cũng không thích mặc áo ngắn tay.”

Cáigiọng nói ngọt ngào chết người không đền mạng này khiến trong đầu anh rất nhanhhiện lên một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

Khôngphải là cô ấy đấy chứ? Mày kiếm thoáng nhếch lên rồi nhíu lại.

“Ai!Thật đáng thương mà.” Tiếp theo đó là giọng của Tiểu Hải – trợ lý pháp luậtvang lên, trong giọng điệu phát huy sự đồng tình, cảm thông vô hạn.

“Sơ Tâm ngoan, Thiệu đại ca thương.”

Hửm.Đây không phải là giọng nói của Thiệu dâm tặc sao …… Đợi chút, Sơ Tâm?!

“Dừngtay!” Âm lượng không khống chế từ trong miệng của quý công tử bình tĩnh nhất,tao nhã nhất, nhẹ nhàng nhất công ty này tuôn ra, còn sắc mặt Tiêu Hằng Uẩn thìu ám, sát khí rất nặng xuất hiện ở cửa.

Dâm tặcđại nhân sửng sốt, bàn tay ma quỷ cứng ngắc dừng lại cách 0,001 cm phía trênđầu mỹ nữ, hơn nữa còn cùng Tiểu Hải trợn mắt há hốc mồm đờ ra như tượng ThànhHóa. (Thành Hóa là niên hiệu của vua Hiến Tông nhà Minh, Trung Quốc 1465 –1487)

Đâykhông phải Tiêu luật sư thường ngày……

“Tiêuluật sư.” Sơ Tâm là người duy nhất tránh được vận mệnh hóa đá, quay đầu nở nụcười tươi tắn ngọt ngào như mật, nghênh đón đại thắng lợi ngày hôm nay. “Anh đãvề rồi.”

“Em đếnđây làm cái gì?” Tiêu Hằng Uẩn một tay đẩy bàn tay ma quỷ đang định hạ xuốngđỉnh đầu cô ra, dáng người cao ngất từ trên cao chằm chằm nhìn xuống khuôn mặtđang trưng ra vẻ vô cùng thỏa mãn kia.

“Đilàm.” Cô nói rất tự nhiên.

“TiểuHải?” Cho dù hỏi cô một trăm năm, chắc chắn cũng không có được đáp án, TiêuHằng Uẩn đơn giản đem tầm mắt lạnh lùng quét về phía quả hồng mềm nhất ở đây.

“Cáinày, chuyện đó…… Sơ Tâm là trợ lý mới tới.” Tiểu Hải tự xưng “Quả hồng mềmkhông sợ chết” thật cẩn thận trả lời.

“Ainhận vào?” Tiêu Hằng Uẩn tiếng nói trầm ổn mang mười phần quyết đoán, con ngươiđen lại đánh giá quần áo của ai đó mặc trên người.

Bộ đồcộc tay, cổ áo màu tím nhạt phẳng phiu. Người nào đó không phải vừa mới nói“Mùa hè không thích mặc ngắn tay” sao?

Tiểulừa đảo! Ánh mắt không hờn giận càng lạnh đến đáng sợ.

“Làmình nhận vào.” Hiếm khi được thấy cái người chỉ chăm chăm với công việc bênngoài kia lại cảm thấy hứng thú với mấy việc như thế này, Thiệu luật sư rấtthích thú cười trên nỗi đau của người khác. “Yên tâm, em ấy vào bằng thực lực,chứ tuyệt đối không phải vì em ấy ở chung với cậu đâu.”

“Ởchung?” Tiêu Hằng Uẩn nhất thời không thể tiêu hóa khái niệm này.

“Khôngở chung thì là gì nữa. Địa chỉ liên lạc em ấy điền trên đơn xin việc cũng vừavặn là cùng một chỗ với cậu.” Thiệu luật sư hàm ý sâu xa tiếp tục nói: “Nhưngmà Tiêu luật sư, cậu cứ yên tâm, mọi người đều hiểu tình huống đặc biệt của haingười rồi, dù sao em ấy cũng là muội muội cùng trường nhiều năm với cậu, lạicòn có『quan hệngày xưa』vớicậu, gặp đại nạn đến tìm cậu nương tựa, chúng tôi cũng có thể thông cảm được.”

TiêuHằng Uẩn lúc này mới nghĩ đến, mọi người đã sớm biết được “Quan hệ” giữa bọnhọ, nhưng đối với loại kinh hỉ ngoài ý muốn này lại cảm thấy không vui vẻ chútnào. “Vì sao lại nộp đơn xin việc ở đây?” Tiêu Hằng Uẩn mặt không chút thayđổi, lãnh đạm hỏi.

Chỉ làmỗi ngày về nhà đối mặt với cô mà anh đã phải đem tội phương hại tính tự chủtụng đến nỗi thuộc làu làu rồi. Giờ còn để cho cô xâm nhập vào địa bàn công tythần thánh của anh, thì tin chắc sẽ không bao lâu nữa Chương 21 Luật Hình sự:“Tội giết người” với Chương 23 Luật Hình sự: “Tội hành hung” cũng sẽ rất nhanhtrở thành đề tài bắt buộc của anh mỗi ngày.

“Thậtra em cũng có nộp đơn xin việc ở chỗ khác mà.” Sơ Tâm vô cùng đứng đắn trả lời.“Em còn nộp đơn xin việc công ty『An toàn tuyệt đối』ở lầu27 tòa nhà này, em cũng có nhận được thông báo phỏng vấn, nhưng bởi vì ở đâynhận trước, cho nên định từ chối bọn họ. Nhưng mà nếu anh thấy em làm việc ởtrong này sẽ gây trở ngại cho anh, thì em sẽ tới『An toàn tuyệt đối』thử xemthế nào.”

An toàntuyệt đối? Cái công ty đó âm suy dương thịnh, có tiếng là “hang quái vật”?

TiêuHằng Uẩn nghĩ đến mình trước đó cứ để mặc cho Uông trợ lý làm việc vô cùng tậntụy, vì đi nhầm cầu thang mà bị đàn ông ở “hang quái vật” bắt đi, trong lòngrất nhanh đã có quyết định.

“Nếu đãđến đây, trước hết cứ làm thử xem thế nào đi đã.”

TiêuHằng Uẩn tâm tình rất phức tạp.

Từ lúcnhận được “quà tặng từ trên trời rơi xuống” đến nay cũng đã được hai tuần haingày, tiểu thư quà tặng chẳng những xâm nhập nhà của anh, mà bắt đầu từ tuầntrước còn không chút ngại ngùng chiếm cứ thánh địa làm việc của anh.

Trong“công ty luật Hằng Uẩn”, bình thường âm dương mất cân đối nghiêm trọng, cũngbởi vì sự xuất hiện của tiểu thư quà tặng, lại tràn ngập sức sống của mùa xuân,vạn vật đổi mới, tinh thần cũng thêm phần phấn chấn. Chỉ thiếu mỗi nước ở trướccửa công ty dán một chữ “Xuân”, thông báo với thiên hạ “Mùa xuân” đã đến rồi.

Thếnhưng cũng phải nói đến biểu hiện công tác của Sơ Tâm, ngược lại khả vòng khảđiểm.

Tuyrằng năm lần bảy lượt cùng nhóm đồng sự nam liếc mắt đưa tình, nhưng công việcgiao cho cô luôn được giải quyết nhanh chóng, kĩ năng giao tiếp cũng tương đốinhạy bén, vài vị khách rất khó tiếp đãi, đều là do cô trấn an thu phục, nhàn hạhơn rất nhiều, còn có thể giúp trợ lý pháp luật Tiểu Hải sửa chữa mẫu đơn kiệnvô cùng thê thảm luôn dùng loạn thành ngữ.

Một khiđã như vậy, tâm tình anh rốt cụộc là phức tạp vì cái gì cơ chứ?

“……Thật vậy sao? Buồn cười quá.”

Mớibước vào nhà, tiếng cười như chuông bạc ở trong phòng khách nhẹ nhàng vẳng ra,đập vào mắt là Hoa Sơ Tâm một thân mặc áo hai dây và quần sooc vừa đáng yêu lạivừa nóng bỏng, nằm ở trên sofa nói chuyện điện thoại, trên mặt nụ cười rạng rỡđộng lòng người, không mảy may phát hiện anh đã về.

Cho dùhai người cùng đi làm một chỗ, nhưng rất ít khi cùng nhau về nhà, anh có thóiquen xử lý xong phần lớn văn kiện ở công ty rồi mới về nhà, bởi vậy về đến củanhà đã là tám chín giờ tối. Còn cô chẳng qua chỉ là một trợ lý, trừ phi tăngca, nếu không phần lớn thời gian, 5 giờ là có thể chạy lấy người.

Bìnhthường khi về nhà, cô luôn nằm ở trên sô pha xem tivi hoặc đọc sách, vừa nghethấy tiếng anh bước vào cửa, sẽ từ trên sô pha nhoài ra, ném cho anh một nụcười ngọt ngào, quyến rũ mà lười biếng, thuận miệng ân cần thăm hỏi vài câu.

Nhưnghôm nay……

“…… Cóa. Con trai của bác Sài còn gửi e-mail cho em.” tiếng cười nói trong veo rấtthoải mái thu hút được sự chú ý của anh, căn bản Tiêu Hằng Uẩn muốn vòng qua sôpha trở về gian phòng của mình, không hiểu vì sao anh lại chậm rãi quay lạiphòng khách, dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha đơn.

“Hở.”Sơ Tâm phát hiện ra anh, nở nụ cười ngọt ngào, một mặt dùng khẩu hình không mộttiếng động cùng anh chào hỏi, một mặt vẫn còn tiếp tục chăm chú lắng nghe.“Ah…… Anh ta nói tháng sau sẽ trở về à…… Tuổi ư? bề ngoài so với em lớn hơn batuổi.”

BácSài? Chắc không phải là lão tổng tài tập đoàn Sài thị buổi chiều đến ký hợpđồng chứ, Tiêu Hằng Uẩn nhíu mày.

“Dạ.Được rồi! Thiệu đại ca, Tiêu luật sư về rồi, em không với nói chuyện với anhnữa …… Dạ, được….. Bye bye, ngày mai gặp lại.”

Thiệu“Đại ca”? Tiêu “Luật sư”? xưng hô cũng rất chi là phân biệt thân sơ, khiến choTiêu Hằng Uẩn trong lòng không biết là tư vị gì.

“Em gọiđiện cho Thiệu luật sư làm gì?” Tiêu Hằng Uẩn đợi cô cúp điện thoại, làm ra vẻlơ đãng nói.

“LàThiệu đại ca gọi cho em!” tâm tình cô thoạt nhìn rất tốt.

“BácSài là Sài tiên sinh buổi chiều đến ký hợp đồng sao?” Chắc lại cố ý muốn làmthân chứ gì, Tiêu Hằng Uẩn xoa mi tâm, nhắm mắt dưỡng thần, không muốn biểuhiện ra vẻ để ý.

“À,đúng vậy! Bác Sài nói muốn giới thiệu con của ông cho em làm quen.” Nhìn anh cóvẻ mệt mỏi, Sơ Tâm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười cười quỷ dị, nhảy xuốngkhỏi sô pha, vòng đến phía sau anh. “Nào, anh cởi áo khoác ra đi.”

“Làmgì?” Cô kề sát đằng sau lưng anh, mùi sữa tắm nhàn nhạt bay vào xoang mũi,khiến anh hoảng hốt vài giây.

“Cởira! Cởi ra!” Không phát hiện ra giọng của mình rất ái muội, Sơ Tâm vừa sốt ruộtcởi áo vest của anh, đợi đến khi anh ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, bàn tay mềmmại nhỏ bé trượt đến trước ngực anh, bắt đầu tháo caravat, cởi nút thắt.

Đây làđang làm gì vậy?

TiêuHằng Uẩn ấn đường nhíu lại, nhưng cũng không ngăn cản, mặc cho cô cởi caravat,cởi nút áo sơmi phía trên, sau đó cảm thấy nữ trang trơn bóng của cô dịch vểsau gáy anh, đang tính ngăn hành động suồng sã ấy, lực đạo vừa mới như vuốt veấy truyền đến cơ bắp cứng ngắc sau một ngày siết chặt ở cổ.

Cô chỉlà muốn giúp anh mát xa?

“Thoảimái chứ.” Giọng nói của cô có vài phần đắc ý, trong lòng lại đang cười trộm.

NhìnTiêu đại luật sư nhã nhặn trắng trẻo, nghĩ tới là lại thấy giống một con gàluộc, nhưng không ngờ da của anh lại mịn màng khỏe khoắn, hoàn toàn không hề cóchút tì vết. Không biết có phải là do anh lén chăm sóc da không nữa.

“Ừm.”lời khen ngợi không quá tự nguyện từ cổ họng phát ra, anh nhắm hai mắt lại thảlỏng thân mình, bất ngờ được cô săn sóc, trong lòng nổi lên một chút cảm giáckì lạ.

Cô lúcnào cũng bắt đầu từ những hành động kỳ lạ, rồi sau đó lại có thể dễ dàng nhiễuloạn tâm trạng của anh.

“Đã lâukhông có giúp ai đó mát xa.” Cô bỗng nhiên xúc động mà thốt ra. “Anh là ngườiđàn ông thứ hai nhận được sự phục vụ của bản tiểu thư đấy nha.”

“Ngườithứ nhất là ai?” Cô cũng từng làm như vậy với người đàn ông khác sao? Đôi mắtđang khép hờ phút chốc mở to, lộ ra vẻ nghi vấn và phiền muộn.

“Là anhtrai em.” Cô nhẹ nhàng trả lời, giọng nói ngọt ngào ẩn chứa chút cô đơn hiếmthấy. “Anh trai em thích nhất là em mátxa cho anh ấy.”

“Haingười tình cảm rất tốt?” Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng có chút khó chịu.

“Vâng,tốt lắm…… Vô cùng vô cùng tốt.”

Ngheđược trong giọng nói của cô có vẻ ưu sầu, Tiêu Hằng Uẩn bỗng nhiên phát giácmình không quen, cũng không thích cô như vậy, trầm mặc một lúc lâu, chỉ đơngiản nói sang chuyện khác. “Em đã đồng ý với bác Sài?”

“Dạ?”

“Contrai của ông ta?”

“Cũngchỉ nói nói thế thôi. Bác Sài bảo em trước tiên cùng anh ta thư từ qua lại, chờtháng sau anh ta lấy được học vị trở về, sẽ cùng gặp mặt.” Nhận thấy ý anh quantâm, cũng không thừa cơ ép hỏi về vấn đề thân thế, trong lòng cô có chút cảmđộng.

“Ừ.”Anh buồn bực lên tiếng. “Em và Thiệu luật sư là như thế nào?”

“Dạ?Thiệu đại ca là người rất tốt.” Anh chàng đẹp trai trong mắt chỉ có công việcnày, hôm nay hỏi rất nhiều vấn đề nha.

“Đi ngủsớm một chút, đi làm muộn sẽ bị trừ tiền lương.” Anh bỗng nhiên buông ra mộtcâu phát biểu phá hỏng cả không khí.

Hừ hừ! Khôngđề tài gì thì cũng không nên tìm đến cái loại quy định này mà nói chứ, Sơ Tâmhung hăng dùng sức ở tay, nhéo một cái.

“Tay emmỏi rồi.” Cô mang theo giận dỗi tuyên bố.

“Thậtvô dụng.” Cảm giác bàn tay mềm mại của cô rời khỏi đầu vai, lại có chút mấtmát, nhưng bầu không khí ấm áp hai người khó khăn lắm mới có được như thế nàylại làm anh cảm thấy rất vui vẻ dễ chịu.

Chậcchậc! Vị đại luật sư này hoàn toàn không biết hai chữ “Cảm ơn” viết như thế nàosao!

“Tiêuđại luật sư.” Sơ Tâm bỗng nhiên kề sát mặt mình đến bên tai anh, nhẹ nhàng thởmột hơi, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch vui đùa, cố tình nói thật uyển chuyểndịu dàng.

“Thunhận một đại mỹ nữ, chẳng những thay anh nấu cơm dọn dẹp, còn có thể hưởng thụsự chăm sóc tốt như vậy, có cảm thấy bản thân mình siêu, siêu, siêu may mắn haykhông?”

“Rấtxin lỗi là không có.” Anh nói rất thản nhiên điềm đạm, giọng nói ôn trầm xenlẫn ý cười .

“Phải….không vậy?” Cô làm bộ muốn bóp cổ anh. “Thật sự không có sao?”

“Thựcsự tôi cảm thấy mình đã thu nhận một người rất phiền toái.”

Hừ!Ngoan cố cãi lại! Sơ Tâm cố tình trưng ra vẻ mặt ngọt ngào mê hoặc lòng ngườinhất, đem khuôn mặt kề sát với anh.

“Tiêuđại luật sư, bằng chính lương tâm của anh mà nói, anh đã từng thấy một cô gáixinh đẹp nào mà phiền toái như vậy chưa?”

Bỗngnhiên bị lúm đồng tiền ở cự ly gần như vậy làm cho kinh sợ, trái tim mạnh mẽ vàsắt đá hung hăng đập trong lồng ngực, Tiêu Hằng Uẩn hơi sửng sốt một giây,không cần nghĩ ngợi gì…… Vươn tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp.

Lấy miệng,ngậm vào cánh môi mềm mại đang hé nụ cười kia.

Việnkiểm sát

Nghĩđến nụ hôn không khống chế được ba ngày trước, bước ra từ phòng điều tra số támvẻ mặt lạnh lùng tao nhã của Tiêu Hằng Uẩn thoáng dao động.

Môi củacô thực mềm mại, hơi thở thực ngọt ngào, hôn vào rất có cảm giác.

Nhưngmà, sau khi hôn xong rồi lại…… Chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cô chỉchăm chú nhìn anh vài giây, sau đó nở nụ cười tươi tắn, nhẹ nhàng mà nói racâu: “Em muốn đi tắm rồi đi ngủ, anh cũng đừng thức khuya quá nha.”

Đây làphản ứng bình thường của con gái sau khi bị hôn hay sao?

Cô tốtxấu gì cũng phải cho anh một cái tát, hoặc là phải nói câu “Đáng ghét, sao anhlại hôn trộm người ta”, biểu lộ một chút lập trường rõ ràng, như vậy, sự việcmới có thể có cách giải quyết chứ.

Thật sựlà yêu nữ khiến người ta đoán không ra.

“Tiêuluật sư!” Giong nói ngọt ngào êm ái cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, quỷ mị nhưchính chủ nhân nó từ phía sau truyền đến.

Quayđầu lại, liền thấy chủ nhân giọng nói đang đứng cạnh vị kiểm sát trưởng tuổitrẻ đầy hứa hẹn vừa nói vừa cười, thấy anh xuất hiện, vội vội vàng vàng cùngđối phương nói vài câu, tùy tiện ném một nụ cười ngọt ngào chết người, rồi đivề phía anh.

TiêuHằng Uẩn lễ độ gật đầu với viên kiểm sát trưởng vẻ mặt thoáng có chút tiunghỉu,yêu nữ kia đã đứng ở trước mắt.

“Rốtcuộc cũng đợi được anh.” Yêu nữ quả nhiên là yêu nữ, xoay người sắc mặt liềnthay đổi, vừa rồi còn cùng người ta hi hi ha ha, vừa thấy anh đến vẻ mặt đã ỉuxìu bí xị.

Tạisao? Nhìn thấy anh cô lại mất hứng đến như vậy sao?

“Cóviệc gì thế?” Tiêu Hằng Uẩn hơi hơi nhíu mày, lập tức khôi phục lại vẻ mặt kiênđịnh vững vàng gió cấp mấy cũng không thể lay chuyển nổi, nhưng kỳ thật tronglòng anh đang để ý chuyện này muốn chết.

“Em vừamới cùng Thiệu luật sư tham gia phiên toà ở phòng số 2 đối diện, buổi chiều anhấy còn có một vụ kiện dân sự phải tiến hành, nhưng bây giờ khách hàng lại gọitới nói có việc gấp, cho nên anh ấy bảo em chờ anh, mời anh qua xử lý.” Sơ Tâmđem tờ giấy Thiệu luật sư tốc kí đưa cho anh, giọng nói yếu ớt, mắt phượng ngàythường rất linh lợi cũng không có vẻ gì sáng rọi.

TiêuHằng Uẩn cúi đầu quét mắt qua tờ giấy, chỉ là việc nhỏ, một khách hàng yêu cầucùng đi ký hợp đồng, phát hiện cô có chút gì đó bất thường, anh thản nhiên nhìncô liếc mắt một cái. “Em làm sao vậy?”

“Khôngcó ạ.” Cô không muốn nói, vẫn chỉ phụng phịu. “Thiệu luật sư muốn em đi cùngvới anh.”

Vẻ mặtsao lại miễn cưỡng như vậy? Một loại cảm giác giống như bị đả kích lòng tựtrọng dâng lên.

“Khôngmuốn thì đừng đi.” Lạnh lùng ném ra câu tiếp theo, anh bước ra khỏi viện kiểmsát, bắt xe taxi.

Anh vừamở cửa xe, cô cũng rất tự nhiên ngồi vào trong.

“Em làmsao vậy?”

“Thiệuluật sư nói em nhất định phải đi.” Sơ Tâm sắc mặt càng lúc càng xấu, bộ dángnhư trẻ con cáu kỉnh nói.

“Xuốngxe, em không cần phải đi.” Tiêu Hằng Uẩn không phát hiện vẻ mặt của mình có baonhiêu giận dữ khiến cho người ta sợ hãi, lãnh khốc ra lệnh.

“Khôngđược.” Cô đơn giản lui vào chỗ ngồi bên trong, bướng bỉnh không thèm nhìn anh,như trẻ con đem mặt dán vào cửa sổ thủy tinh nhìn phong cảnh bên ngoài.

Cô ấybây giờ sao vậy? Rốt cuộc là cáu giận chuyện gì?

TiêuHằng Uẩn nhíu mày, không hiểu ra làm sao, lại cảm thấy vừa bực mình vừa buồncười, nhìn đồng hồ thấy đã gần đến thời gian hẹn gặp khách hàng, anh cũng lườitranh cãi với cô, ngồi vào xe taxi, dặn dò lái xe địa chỉ, hơi nhắm mắt lạinghỉ ngơi. [Sa: Anh đúng là đồ đầu heo , có ai hun con gái người ta xong rùi cứlặng thinh mắt điếc tai ngơ như vậy không hả, không giận mới là lạ]

Khôngbao lâu đã tới chỗ hẹn, khi xuống xe anh mới phát hiện, địa điểm lại là mộtquán trà đạo, có tên là “Phường trà Hòa Phong”, phong cách bên trong mang đậmhơi thở Nhật Bản, cô nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy hai người bọn họ tiến đếnliền ân cần tiếp đón, bộ dáng thân thiện trên cả mức bình thường, vội vàng dẫnbọn họ đến một gian phòng.

“Tiêuluật sư, xin chào ngài, xin chào ngài.” Một người đàn ông trung niên sắc mặt sợhãi, vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức đứng dậy tiếp đón, biểu hiện có vẻ quá mứcnhiệt tình.

“Vươngtiên sinh, xin chào.” Tiêu Hằng Uẩn không quá khách sáo.

Căn cứkinh nghiệm phán đoán nhiều năm trong nghề của anh, hẹn gặp tại nơi này, e rằngkhông chỉ đơn giản là “Kí hợp đồng”.

TênThiệu cầm thú kia trước nay đều thích nhận mấy vụ án cổ quái lập dị hiếm có,lần này không có hỏi rõ ràng, đã dẫn theo cái đuôi này đến, thật là có chút sailầm.

Conngươi đen thản nhiên quét về phía bóng dáng hồng nhạt bên cạnh đang trầm mặckhác thường, chỉ thấy biểu hiện của cô vẫn rất khó coi, ngay cả một chút hìnhtượng cuối cùng cũng đã biến mất, tự mình rót trà, coi trà như rượu hùng hụcuống.

Khôngbao lâu, ba người đàn ông vạm vỡ mặc tây trang màu đen đeo caravat đi đến.

“Thếnào? Hôm nay còn dẫn theo viện binh đến cơ à?” Người đàn ông đi đầu rất tựnhiên ngồi xuống, châm một điếu thuốc, vẻ mặt nham hiểm hung ác lạnh lùng trừngmắt với Tiêu Hằng Uẩn.

“Vị nàylà Tiêu luật sư.” Vương tiên sinh run run giới thiệu.

“Xinchào.” Tiêu Hằng Uẩn thản nhiên gật đầu với bọn họ, nhận thấy đây căn bản khôngphải chuyện cùng khách hàng kí hợp đồng, mà là công ty đòi nợ thuê đến siết nợ.

“Sao?Thiếu nợ không chịu trả! Còn muốn tìm luật sư đến hù tôi sao.” Người đàn ôngkia hung hãn rít lên, một bên quay đầu sang nói với Tiêu Hằng Uẩn: “Cậu tốtnhất bớt lo chuyện người khác đi, nếu không kết cục như thế nào, tôi cũng khôngdám đảm bảo.”

TiêuHằng Uẩn không đáp, tránh qua một bên, chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Cũngkhông phải là anh sợ hãi gì đối phương, dựa vào khả năng của anh muốn giảiquyết ba người này chẳng phải là vấn đề rất khó khăn gì. Chỉ là chuyện đòi nợcăn bản không nằm trong phạm vi chức trách của luật sư, anh nhiều nhất cũng chỉcó thể ở một bên giám sát, đảm bảo đối phương không có đòi nợ trái pháp luật màthôi.

Chỉlà…… Rõ ràng biết là tình huống sẽ như thế này, Thiệu cầm thú vẫn kiên quyếtmuốn Sơ Tâm cùng đi, khiến cho anh cảm thấy không vui.

Khôngkhí bên trong, bên đòi nợ cùng Vương tiên sinh lời qua tiếng lại, tình hìnhcàng ngày càng căng thẳng, Tiêu Hằng Uẩn vẫn trầm mặc như cũ không có ý địnhlên tiếng.

“Vươngtiên sinh! Khoản nợ này không phải là một hai trăm vạn nho nhỏ mà là hai ngànvạn đấy.”

Ngườiđàn ông cầm đầu như hung thần ác sát, tay nắm thành đấm đập xuống bàn, chiếcchén nhỏ trên bàn trà cũng theo đà nhảy lên.

“Lầntrước ông khóa thẻ tiền mặt, món nợ này tôi còn chưa tính sổ với ông. Hôm nayông còn muốn chối!” Nói chuyện cả buổi, uy hiếp không có kết quả, người đàn ôngkhuôn mặt dữ tợn kia rất nhanh xắn tay áo, trên cánh tay có một vết dao chemthật dài không chút nào che dấu lộ ra. “Tóm lại, hôm nay ông có cho tôi câu trảlời thỏa đáng hay không!”

“Tôi……Tôi……” Vừa thấy vết sẹo khiến cho người ta sợ hãi, Vương tiên sinh sợ tới mứcmặt cắt không còn giọt máu.

Khôngkhí nhất thời ngưng trệ.

“Cạch.”trong một khắc nguy cấp này, một cái chén trà nho nhỏ bị đập thật mạnh xuóngbàn, suýt nữa thì bị bể nát.

Nhìnlên, thì ra là Sơ Tâm từ nãy vẫn chăm chú uống trà. “Các anh ép buộc ông ấy nhưvậy thì có ích gì?”

“Vịtiểu thư này, cô không cần xen vào việc của người khác.”

Ngườiđàn ông đi đầu bắt đầu đi vào, tiện thể đảo qua gương mặt xinh đẹp của cô mấymươi lần, lại thấy cô muốn nhúng tay vào nên mới buông lời cảnh cáo.

Đôi mắtcô hơi hơi nhướn lên, nét mặt không chút thay đổi lạnh lùng trừng mắt nhìn hắnta lườm một cái, lật cổ tay lên, vết sẹo màu hồng nhạt đập vào mắt mọi ngườirất rõ ràng, tiếng nói nhẹ nhàng lạnh lùng vang lên.

“Đây làcái gì anh nên biết chứ!”, chủ nhân đôi mắt phượng ý chỉ tay vào chỗ đó, mangtheo vẻ âm lãnh hiếm thấy.

Cô đanglàm gì vậy? Hai hàng lông mày của Tiêu Hằng Uẩn càng nhíu chặt, thân hình thondài giống như báo đen chuẩn bị tập kích con mồi, chăm chú đề phòng cao độ,không ngờ tình thế lại xoay chuyển xấu đến như vậy.

“Cô……”Ba gã vạm vỡ kinh ngạc nhìn vết sẹo kia, sắc mặt biến đổi nhanh chóng.

“Muốnđòi nợ vậy thì cứ đòi đi.” Sơ Tâm kéo tay về, một tay chống cằm, nhẹ nhàng lêntiếng, ở trong mắt đàn ông xem ra có phần quyến rũ.

“Đúng,đúng.” Tên đàn ông cầm đầu thế nhưng rất ngoan ngoãn vuốt cằm, quay đầu, vẻ mặtnghiêm túc cũng không còn hung ác nói với Vương tiên sinh: “Khoản nợ của Quýcông ty, Vương tiên sinh chuẩn bị thế nào? Nếu chúng tôi cứ như vậy mà trở vềcũng sẽ rất khó ăn nói.”

“Tiêuluật sư…… Cậu nói đi….. Làm sao bây giờ?” Mới vừa rồi mối nguy hiểm tạm thờiqua đi, nhưng Vương tiên sinh vừa thấy chiến tranh lại sắp sửa nổ ra, vô lựcgiải quyết, vội vàng quay đầu cầu cứu viện binh.

“Thiếunợ thì phải trả đó là chuyện đương nhiên, Vương tiên sinh, ngài mới vừa rồi cónói quý công ty sắp đầu tư sản phẩm mới, chưa tung ra thị trường……” Tiêu HằngUẩn thản nhiên lên tiếng, thái độ chuyên nghiệp không chút run sợ chậm rãi phântích, trong lòng lại tràn ngập nghi vấn.

Anh đươngnhiên sẽ không ngu ngốc đến mức tin đối phương vì vết thương của Sơ Tâm dài hơnso với hắn ta mà ngoan ngoãn hòa hoãn.

Vậynguyên nhân sâu xa rốt cuộc là gì? Anh phải nhanh chóng tìm hiểu chuyện này mớiđược!