Chuyện Tình Của Sơ Tâm

Chương 6



“SơTâm, vừa rồi chuyện gì xảy ra vậy?” Bước ra khỏi quán trà Hòa Phong, cô lạiphụng phịu như cũ, một câu cũng không nói, Tiêu Hằng Uẩn rốt cục lên tiếng phávỡ trầm mặc.

Mắtphượng nghiêng nghiêng nhìn anh liếc một cái, lại cúi đầu, cự tuyệt sự quan tâmcủa anh, chỉ chăm chăm cúi người bước đi, tay lại bị kéo lại.

“Anhlàm gì vậy?” Cô tức giận muốn gạt tay anh ra, nhưng thế nào cũng không thoát rađược, nhướn mày trừng mắt với anh, trong đôi mắt sáng nhuốm một tầng lửa giậnhừng hực.

“Em bịmù màu sao! Không thấy đèn đỏ à?” Nhìn thấy cô không sợ chết bước phăm phăm vềphía trước, Tiêu Hằng Uẩn lửa giận cũng bốc ngùn ngụt. Anh căn bản không phảingười thích to tiếng với người khác, tức giận đến tóc tai dựng đứng. Nhưng màgặp phải một người như cô những thứ như: bình tĩnh, lý trí, lịch lãm, tự chủcủa anh tất cả đều trở thành tứ đại giai không, hóa thành tro bụi.

Đángghét! Cơ thể cô khó chịu, anh còn quát to với cô! Sơ Tâm trừng mắt với anh,miệng mếu máo, khóe mắt bỗng nhiên đỏ lên.

“Em, emlàm sao vậy?” Vừa rồi còn hung hãn như vậy, sao chỉ chớp mắt một cái, vẻ mặt đãlập tức như sắp khóc đến nơi rồi hả.

“Anhlàm gì mà hung dữ như vậy chứ!” Vẻ quyến rũ động lòng người hay giảo hoạt tinhquái tất cả đều biến mất, tuổi tác bỗng nhiên quay ngược mất hai mươi năm, nhưmột cô nhóc đứng dụi mắt, trong lòng còn đang kể tội anh, uổng công cô lúc nảycòn giúp anh giải quyết ba tên côn đồ kia.

Nếu vừarồi chỗ hẹn không phải vừa vặn là “Quán trà Hòa Phong” mà cô cùng chị Vị Noãnđầu tư, với lại đối phương vừa vặn nhận ra được “Vết thương” của cô, đoán ra côlà em gái của bà chủ khách sạn “Dương Châu Mộng” Phong Vị Noãn, sự việc chỉ sợ là sẽ rất khó giảiquyết.

“Anh……”

Anh saolại hung dữ như vậy ư? Đương nhiên là bị cô chọc tức rồi! Tiêu Hằng Uẩn muốnphản bác lại cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng cô thực đáng thương, cũng không đànhlòng lên tiếng.

“Anh đãkhông hỏi em bị làm sao còn hung dữ như vậy nữa.”

“Saoanh lại không hỏi chứ?” Anh ở viện kiểm sát đã từng hỏi qua rồi mà.

“Anhkhông thích em!” Cô tiếp tục lên án.

“Anh,anh nào có không thích em?” Được rồi! Cô là cô nhóc đại phiền toái không hơnkhông kém. Nhưng mà anh từ đầu tới cuối đều không có một chút nghĩ “Khôngthích” trong đầu, hơn nữa nếu không thích cô, sao có thể không khống chế đượcmà hôn cô?

“Gạtngười ta……” Hu hu! Cô rất khổ sở! Cô rất nhớ anh trai.

Trướckia những lúc khó chịu, anh trai đều mang cô tới chỗ bác sĩ, tuy rằng cô rấtghét việc đi khám bệnh, nhưng mà có anh trai đi cùng cô cũng an tâm hơn rấtnhiều.

Hu…… Côrất nhớ anh trai, trên thế giới này sẽ không bao giờ có người thương yêu côgiống như anh trai nữa.

“Ngoan,được rồi, đừng khóc.” Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Tiêu Hằng Uẩn mở to mắt nhìncô một lúc lâu, thở dài, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc cũng dịu đi vài phần,đôi tay anh không nhịn được xoa đầu cô như âu yếm cún con.

Cơ thểkhông khoẻ dẫn đến tâm tình không vui, có anh dịu dàng an ủi, rốt cuộc nỗi khổtâm cô kiềm nén bấy lâu vỡ òa.

“Hu……”Nghe thấy giọng anh an ủi cực kỳ giống anh trai luôn cưng chiều của cô, cô chỉbiết chạy ù đến ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào vòm ngực ấm áp vững chắc của anh,khóc nức nở.

Từ saukhi anh trai ra đi, buổi tối cô đều ngủ không ngon, thường mơ thấy anh trai xảyra những chuyện không may, nửa đêm giật mình tỉnh dậy, lại phát hiện chỉ cònmột mình cô ở nơi xa lạ này.

Có lẽbởi vì Tiêu học trưởng là kẻ thù không đội trời chung từ nhỏ đến lớn của anhtrai, cho nên ở trong thế giới xa lạ này, anh ngược lại trở thành người duynhất làm cho cô có cảm giác an tâm và quen thuộc.

Sau khicùng anh ở chung một chỗ, cô luôn thích trêu đùa anh, chọc tức anh, đó là bởivì cô rất nhớ anh trai, nhìn anh bị cô trêu đến tức không chịu nổi hoặc là mặtđỏ mà không biết, cô sẽ cảm thấy rất an tâm, thậm chí nghĩ đến bộ dáng của anhvà anh trai tranh hơn thua trong bệnh viện năm ấy.

TiêuHằng Uẩn nhìn cô khóc bối rối đến mức luống cuống chân tay, cuối cùng cánh tayvẫn cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy cô gái nhỏ bé và yếu ớt kia, mặc cho thân hìnhyêu kiều mềm mại hương vị ngọt ngào kia tựa vào trong lòng anh.

Khócmột hồi lâu, khổ sở tủi thân trong lòng Sơ Tâm cũng dần dần tiêu tan, cô cố ýđem nước mắt quyệt hết lên áo sơ mi của anh, rồi sau đó mới đẩy ra anh.

“Emkhóc xong rồi?” Giọng nói ôn trầm thản nhiên hỏi, nhưng vẫn chưa mất hết vẻquan tâm.

Cô gậtgật đầu, rất trẻ con định lấy quệt cánh tay lau sạch nước mắt.

TiêuHằng Uẩn kéo tay cô xuống, cầm chiếc khăn tay nhét vào tay cô, không để cô cẩuthả làm đau da thịt trắng nõn, rất dịu dàng hỏi:

“Em cóthể nói cho anh biết vì sao em lại khóc không?”

Chỉthấy cô ngẩng đầu, trong đôi mắt phượng vẫn còn vương lại chút nước, mở miệngtuyên bố giõng dạc khiến cho Hằng Uẩn suy nghĩ đến nổ đầu cũng không đoán rađược đáp án:

“Em bịđau răng.”

TiêuHằng Uẩn nhìn cô, khuôn mặt tuấn lãng lạnh nhạt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Congái, thật đúng là người ngoài hành tinh.

Nếu lấylệ phí theo giờ từ tám ngàn đến một vạn hai của Tiêu đại luật sư mà tính thìnội trong một buổi chiều này một tháng tiền lương của Hoa Sơ Tâm đã bị trừ đếnkhông còn đồng nào.

Tiêuđại luật sư từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đục nước béo cò như vậy, lại còn lầnđầu tiên xin nghỉ cả buổi chiều, đưa một người “Phiền toái” đến đau đầu nào đóđi khám nha sĩ.

Khámnha sĩ xong, còn bị kéo đi ăn một ly kem chuối siêu lớn.

Điềunày làm cho Tiêu Hằng Uẩn vô cùng hối hận vừa rồi lãng phí bao nhiêu là tâmtình thương cảm ở trên người cô, cô gái này đau răng cũng phải kêu oai oái, cănbản là thiên lý rõ ràng, báo ứng không hề sai.

“Anhăn nhanh lên không là kem sẽ tan hết đấy.” Lúc này không bệnh không đau, tâmtrạng thật tươi tỉnh sáng lạn lại quay trở về, Hoa Sơ Tâm một tay lôi văn kiệntrên tay Tiêu đại luật sư đi, một tay nhét thìa bạc vào trong tay anh. “Ănthôi! Ăn thôi! Rất ngon đó.”

“Lầnsau có đau răng cũng không được ôm anh khóc nữa.” Anh cũng không phải là cô,lớn như vậy rồi còn thích ăn đồ ngọt, Tiêu Hằng Uẩn nghiêng qua liếc cô mộtcái, lấy lại tập văn kiện, thản nhiên trêu chọc.

Nhìnthấy cô vừa nãy tính tình còn giống một đứa con nít thích đùa giỡn, có đau cũngkhông chịu đi khám nha sĩ, lúc này lại giống một cô bé mới lớn, hí ha hí hửngăn kem.

Anhchưa từng gặp qua một cô gái nào hay thay đổi, thần bí giống như cô.

Khi thìgiống một cô gái trưởng thành quyến rũ lẳng lơ, có khi lại phảng phất bản chấthồn nhiên ngây thơ, giơ tay nhấc chân cũng luôn khiến người khác hoa mắt mêmẩn.

Từ biểuhiện của cô ở công ty, cùng với khả năng ứng đáp tiến lùi khéo léo cũng có thểthấy cô tuyệt đối không phải người non nớt vừa mới bước chân ra ngoài xã hội,hơn nữa sự can đảm mà lúc nảy cô thể hiện ở quán trà càng cho thấy cô khôngphải là một cô gái bình thường.

Suyđoán tới đó, lai lịch của cô e là còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của anhnhiều. . . . . . Quên đi quên đi, anh không muốn biết.

Chờ anhtrai cô trở về, là anh có thể đẩy cái cục nợ này đi rồi, cần gì phải tự chuốclấy phiền não, cứ tiếp tục nghiên cứu vụ án là được rồi.

“Anhkhông ăn à?” Nhìn dáng vẻ anh ngồi nghiêm chỉnh, Hoa Sơ Tâm cảm thấy rất thúvị.

“Khôngăn.” Quay về với văn kiện quen thuộc, anh rất nhanh đi vào trạng thái chuyêntâm.

“Ách.. . . . .” Cô thông minh như vậy, tại sao có thể không phát hiện anh vừa mớinhìn cô nhỉ?

Mấyngày nay, ngoại trừ nụ hôn bất ngờ kia, cô đã sớm phát hiện ánh mắt đàn anhcàng lúc càng hay ngừng lại trên người cô, tần suất ngày càng lớn, mà tất cảđồng sự ở trong công ty đều có cảm giác đó.

Như hômnay Thiệu luật sư đẩy cô đi ra ngoài cùng đàn anh, có lẽ cũng là muốn tạo cơhội cho bọn họ mà thôi?

Ví dụnhư, tình huống vừa mới nếu nóng nảy một chút, đàn anh còn có thể có cơ hộidiễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, dù sao thì đàn anh từ lúc còn học trung họcđã là đội trưởng đội kiếm đạo kiêm đại diện tiêu biểu của đội nhu đạo.

Nhưngmà, nghĩ kỹ lại thì anh thật sự rất đáng yêu!

Đượcrồi! Dùng từ đáng yêu để hình dung một người đàn ông thì thật là có chút kỳquái, hơn nữa lại là hình dung một người mà trong mắt người ngoài là một quýcông tử nhẹ nhàng, lãnh đạm tao nhã, thông minh, hơn nữa vị quý công tử nàythân cao có khi ít nhất 1m8.

Chỉ làanh quá nghiêm túc, quá tận tụy, cứ nhất định phải làm việc cho đến tận cuốingày lúc đó mới mong làm giảm đi cái vẻ chuyên chú. Còn có khuôn mặt tuấn túluôn lộ vẻ lạnh lùng, nhanh trí, dáng vẻ vững vàng gió thổi không lay, nhưngvừa nghe đến chữ mờ ám vẻ mặt sẽ không tự giác mà đỏ ửng, thật sự, thật sự rấtđáng yêu.

Hoa SơTâm nghĩ thầm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, bắt đầu xúc một thìakem lớn, thân thân mật mật dịch đến bên ai đó, cười đến cực kỳ ngọt ngào, cònđem kem để sát vào khóe miệng anh.

“Nào,anh ăn thử một miếng đi nào, rất ngon đó.”

Khuônmặt tuấn tú nhíu mày, hé miệng né tránh, ánh mắt nhìn chằm chằm tài liệu trongtay, hàng lông mi dài khép xuống lại để lộ một chút ý cười.

“Ngoannào, trẻ em không cần phải ăn kiêng, nào, há miệng ra, a ──” bàn tay nhỏ bé củacô chộp tới, tính kéo mặt anh xuống.

“Emtự ăn đi, anh không ăn đồ ngọt.” Tiêu Hằng Uẩn hai ba đẩy tay cô ra, may là gầnđây thịnh hành loại ghế lô nhỏ, nên không ai thấy được cảnh anh đường đường làmột đại luật sư lại cùng cô gái nhỏ này dây dưa không rõ.

“Anhlúc nào cũng nói anh chưa từng ăn kem hương chuối, bây giờ là cơ hội hiếm có,lại có mỹ nữ đút cho anh ăn, nhất định phải ăn một miếng chứ, đây là mỹ vị nhângian, thật sự rất ngon đấy.” Hoa Sơ Tâm nhìn ly kem đang tan nhanh, dứt khoáttự mình ăn luôn một miếng.

“Nhưngmà cũng chỉ là kem.” Tiêu Hằng Uẩn thản nhiên bác bỏ một câu.

“Hắchắc.” Trong đầu thoảng qua một ý nghĩ thập phần gian ác, Hoa Sơ Tâm quyết địnhlàm một chuyện kinh thiên động địa. “Anh đã từng xem qua mấy bộ phim cổ trangchưa? Anh có biết tại sao những người không chịu uống thuốc ở trong phim, cuốicùng cũng đều phải uống không?”

“Khôngbiết.” Vu án tại sao kéo dài tới lúc này mà vẫn không có chút trọng điểm rõràng nào nhỉ? Tiêu Hằng Uẩn thuận miệng trả lời, ánh mắt lúc này sớm nghiêm túcchăm chú nhìn vào tài liệu.

Tronglúc anh đang chìm đắm trong tình tiết vụ án rối rắm, một đôi tay nhỏ bé mangtrang sức quay mặt anh lại, anh vừa mới nghĩ đến việc mở miệng mắng cô, thì mộtcái gì đó ngọt ngào mềm mại, lành lạnh, rốt cuộc đột nhiên ngậm vào lấp kínmiệng của anh!

Là…..cô?

Đầulưỡi lành lạnh mềm mại len vào khoang miệng anh, rồi rất nhanh lại rụt trở về,tiếp theo, cảm xúc rất tuyệt kia, trong vài giây ngắn ngủn mà dần tan biến.

TiêuHằng Uẩn dần lấy lại bình tĩnh sau hồi kinh ngạc, chạm vào miệng, cái lành lạnhcô lưu lại ở trong miệng anh chạm đến gai vị giác, ngọt ngào bao lấy tế bào vịgiác của anh, con người đen tinh nhuệ của anh xuất hiện vẻ trống rỗng hiếmthấy, sau một lúc lâu, không thể tin được nhìn cô gái nhỏ kia tiếp tục vùi đầuăn kèm.

“HoaSơ Tâm!”

Đôi mắtphượng của Hoa Sơ Tâm từ trong ly kem chuối ngẩng lên lấp lánh, vẻ mặt vô tội.

“Em,rất ngon đúng không?”

. . . .. . Ba, hai, một.

Yeah!

Anh,lại, đỏ, mặt!

Trênthế giới đúng là còn có người như thế, có thể làm hỏng hết mọi chuyện lãng mạn.Nếu có số đen “Sát thủ lãng mạn” thì Tiêu Hằng Uẩn chắc chắn sẽ được liệt vàotop dẫn đầu.

Rõràng, cô bạo dạn đi hôn anh, phá vỡ ranh giới không rõ ràng giữa hai người lúcđó. Mà xét đến cùng thì lấy lương tâm nghiêm khắc mà tha thứ thì bản thân anhcũng khá thích nụ hôn ngắn ngủi hai giây kia. Thậm chí, nếu không phải anh tựchủ tốt, chỉ sợ đã sớm đem cô ôm vào trong lòng mà ngấu nghiến hôn một trận.

Nhưngmà! Sai là sai ở chỗ anh không nghe theo khát khao của bản thân. Không chỉ nhưthế, anh lại còn hét lên với cô.

Đúng!Không sai. Anh “hét” cô.

“Anhnói rồi anh không ăn !” Chỉ một câu nói ngu xuẩn như vậy đã triệt để phá hủyhoàn toàn sự hòa thuận thân mật hiếm có giữa hai người.

Anh hầunhư còn nhớ rõ, đôi mắt phương xinh đẹp kia kinh ngạc nhìn anh mãi, trên mặthiện lên vẻ tổn thương, sau đó là cất giọng nói rất hối hận, rất yếu ớt: “Ờ,thực xin lỗi, em biết rồi.”

Tiếptheo, hai người không nói gì đi một mạch về công ty, ngày kế tiếp, cô bề ngoàivẫn giống như trước, rất phong độ giúp anh làm việc, chuẩn bị bữa sáng và bữakhuya, khi nói chuyện với anh vẫn mang theo nụ cười ấm áp rạng rỡ.

Nhưngmà trừ những thứ đó ra, tất cả đều đã thay đổi.

Cô sẽkhông nhân lúc anh bận đến sứt đầu mẻ trán, chạy tới tìm anh tán gẫu, cũng sẽkhông dùng mấy câu mờ ám chẳng ra làm sao để chọc giận anh, ở nhà, lại càngkhông mặc mấy thứ quần áo khiến ai đó sôi máu, dồn sức niệm chương điều củaluật pháp hình sự.

Cô trởnên rất xa lạ, rất nhu thuận, làm cho anh…… thấy quá bất an.

“Tiêuluật sư……”

Giọngnói trong veo vẫn thường quấy nhiễu anh, lúc này vừa lễ phép lại cẩn thận vanglên bên tai.

“Hả?”Tiêu Hằng Uẩn ngoài miệng thì hờ hững, nhưng trong lòng anh lại hoàn toàn khôngsao bình tĩnh được.

Có trờimới biết anh đang nghĩ đến mấy cảnh vạn phần xúc động trong nhiều bộ phimtruyền hình, giống như nhập thân vào vai nam nhân vật chính, dùng sức nắm lấybả vai của cô la to: “Cô gái đáng ghét này! Không được…… Không được đối với tôinhư vậy! Em mắng tôi cũng được, đánh tôi cũng được, hận tôi cũng không sao!Nhưng mà không được không thèm để ý gì tới tôi……”

E hèm……Suy nghĩ nhiều quá rồi, anh lúc này vẫn tiếp tục là một Tiêu Hằng Uẩn lạnh lùngtao nhã.

“Choem xuống chỗ rẽ phía trước, cám ơn.” Một câu nói khéo léo hoàn toàn đáp ứng đủ5 tiêu chuẩn “ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm và khiêm nhường”, lạihoàn toàn không phù hợp với hình tượng của Hoa Sơ Tâm.

“Emkhông về nhà hả?” Tiêu Hằng Uẩn rất kiềm chế thản nhiên hỏi. Hôm nay hiếm khilái xe đi làm, tính thừa dịp tan tầm thì tiện thể đón cô về nhà, sau đó từ từnói chuyện……

“Emcó hẹn gặp Thiệu đại ca ở Thành Phẩm, chờ lát nữa anh ấy sẽ từ cục cảnh sátvòng lại đây đón em.” Giọng cô máy móc, trả lời cũng máy móc ngay cả nụ cườicũng theo kiểu công nghiệp…… Giống như đang nói chuyện với khách hàng của côngty vậy.

“Haingười định đi đâu?” Anh gần như vô ý không cảm thấy miệng mình có bao nhiêuphần nghiến răng nghiến lợi.

“Ăncơm, xem phim.”

“Ừ.”Nghe thì cũng bình thường, chỉ là là ăn cơm, xem phim thôi, Tiêu Hằng Uẩn nhịnxuống cảm giác không vui đang vô cớ cuồn cuộn lên, tính tự trấn an mình.

Ăn cơmthì có thể làm gì chứ? Nhiều nhất cũng chỉ có thể tâm sự về chuyện trong ngàythôi! Còn xem phim, ở cái chỗ tối tối đó, đàn ông biến thái giống như Thiệu cầmthú bình thường chắc cũng không đi quá mức đâu, ở nơi công cộng, nhiều nhấtcũng chỉ có thể sờ sờ bàn tay nhỏ bé, ôm ôm cái eo thon nhỏ, cũng coi như khôngphải tội ác gì lớn.

Xemxong phim, thời gian còn sớm thì có thể đi shoping, ăn kem.

Nếu đidạo phố, sẽ khó tránh nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó, nếu đi vào chỗ đông người,nhiều nhất cũng có thể cho Thiệu cầm thú hắn đem cô ôm vào trong lòng, như vậycũng không phạm tội gì lớn, còn nếu đi ăn kem…… Nếu đi ăn kem……

TiêuHằng Uẩn. . . . . . Ngươi đang làm cái gì vậy? Buông vô lăng là không có gìgiúp được đâu.

“Tiêuluật sư, này, này, anh đi quá rồi….” Một tràng tiếng nói dịu dàng đáng yêu bỗngnhiên vội vàng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Không,nghe, thấy.

“Tiêuluật sư?” Giọng nói tiếp tục hoang mang lo lắng. “Chỗ này quá chỗ em hẹn vớiThiệu đại ca rồi… Nếu anh không tiện quay lại, em có thể xuống chỗ này rồi tựđi qua đó cũng được.”

Nhấtđịnh, không, nghe, thấy.

“Tiêuluật sư!” Ở bên này có người bắt đầu nổi cáu.

Conngươi đen sâu thẫm rét lạnh thản nhiên lườm cô một cái, lấy di động rất nhanhấn xuống một phím.

“Thiệucầm thú, Hoa Sơ Tâm hôm nay không rảnh.” Cái giọng trầm ấm của anh có mấy phầnlạnh lẽo.

“Phảikhông đó?” Đầu điện thoại bên kia truyền đến một tiếng cười sớm liệu được việcsẽ thành. “Cô ấy vì sao không rảnh?”

“Cóvụ án khẩn cấp phải xử lý.” Anh hờ hững mở miệng, không mảy may để ý đến đôimắt phượng đang trừng anh.

“Vụán khẩn cấp? Dân sự hay là hình sự?” Thiệu Vũ Cần trêu chọc hỏi.

“Trướcmắt là dân sự, có chỗ cần phải hòa giải, nhưng không loại trừ khả năng sẽchuyển thành vụ kiện hình sự.” Tiêu Hằng Uẩn dường như có chút thâm ý liếc côgái nhỏ đang trừng mắt bên cạnh.

“Cậutính đem cô đi làm gì?” Thiệu cầm thú tự động phát huy sức tưởng tượng vô cùngđặc biệt của mình, giọng nói pha chút hạ lưu hỏi.

“Cũngkhông có gì đặc biệt, tạm biệt.” Tiêu Hằng Uẩn nói ngắn gọn xong, cúp điệnthoại.

“TiêuHằng Uẩn, anh rốt cuộc muốn thế nào?” Hoa Sơ Tâm trừng mắt nhìn anh nửa ngày,thấy anh từ đầu đến cuối đều thờ ơ, cuối cùng thì nổi cáu.

Cho dùcô hôn trộm anh là sai lầm đáng bị thiên lôi đánh xuống, tội ác tày trời, thìcũng không cần phải phong tỏa cuộc sống an nhàn của cô để trừng phạt chứ!

Nếu anhthật sự để ý như vậy, tạo sao lúc ấy lại không dứt khoát cảnh cáo cô phải quênđi?

Vừa nhớđến tình cảnh ngày hôm đó, cô liền…… không biết nên nói sao cho phải.

Nêntrách anh không hiểu tình cảm, hay là tự trách bản thân đã tự mình đa tình? Nhưngmà nếu phải thực sự so đo với nhau thì anh không phải cũng hôn trộm cô rồi sao,lần đó coi như là huề nhau, tại sao lại so đo thành như vậy!

Hoa SơTâm càng nghĩ càng bực mình.

Hoàntoàn không phát giác ra chuyện này hoàn toàn là chuyện “Trong nhà chưa tỏ,ngoài ngõ đã tường”. Nếu không, dựa vào trí thông minh nhỏ bé của cô, nhất địnhliếc mắt một cái là có thể đoán ra là người nào đó đang ghen, nhưng hành độnglại tỏ vẻ ngốc nghếch.

Bấtquá, ai bảo cô tự tin hai mươi bốn năm qua, tất cả đều vào một ngày nào đó bịanh đập nát.

“Nếuthật sự ghét em như vậy, em sẽ mau chóng tìm chỗ dọn ra ngoài, sẽ không làmphiền anh nữa.” Giọng nói của cô đau đớn, khổ sở cất lên.

Lời vừamới thoát khỏi miệng, xe đột nhiên chồm lên rồi tấp vào một bên đường, TiêuHằng Uẩn quay đầu lạnh lẽo trừng cô, khuôn mặt tuấn lãng không chút biểu tìnhkhiến người ta kinh hãi.

“Chờanh.” Anh lạnh lùng ném xuống hai chữ, xuống xe đi vào cửa hàng tiện lợi ở gầnđó.

Nhìnanh đi vào trong cửa hàng, qua cửa kính thủy tinh trong suốt của cửa hàng, cóthể thấy bóng dáng cao gầy đi như bay vào trong đó.

Chẳnghiểu tại sao Hoa Sơ Tâm thấy mình bị vứt lại thì bỗng nhiên cảm thấy có chútchua xót, lần trước bị dút khoát cự tuyệt ngay lập tức, trong lòng chắc chắn làkhó chịu và kinh ngạc, nhưng mà nghĩ kỹ lại, kỳ thật…… còn có chút đau lòng.

Phảichăng cô đã thích anh, nếu không thì tại sao lại làm ra nhiều hành động yêuthương nhung nhớ như vậy?

Nhưngmà…… cho dù anh không thích cô, cũng không cần phải hung hăn hét lên với cô nhưvậy chứ. Hay là, anh căn bản là ghét cô? Nhưng ngại tổn hại đến tác phong lịchlãm nên mới không nói ra?

Thấyanh xách một túi đồ lỉnh kỉnh từ trong cửa hàng đi tới, cô vội vàng rút hai cáikhăn giấy ra, xóa sạch nước mắt nổi lên trong hốc mắt, quay đầu nhìn ra ngoàicửa, không cho anh phát hiện ra sự yếu đuối của cô.

Lặng lẽnhìn chằm chằm đám xe cộ đang qua lại bên ngoài, nhưng tâm tư lại quẩn quanhngười đang mở cửa xe, kéo theo anh lên xe là hương vị khiến tim cô đập rộnràng, là vị trà cổ long nhàn nhạt và hơi thở nam tính quen thuộc.

“Choem.” Giọng nói hết sức mê mẩn, thản nhiên cất giơ lên, một túi gì đó lành lạnhbị nhét vào trong lòng cô.

Quayđầu lại, anh đã bắt đầu cho xe chuyển ra ngoài chỗ dừng, không nhìn cô mà chămchú nhìn thẳng mặt đường, đào sâu trên mặt có một vệt đỏ nhàn nhạt.

Hoa SơTâm hoang mang cúi đầu mở gói to ra, chỉ thấy đầy một túi kem, có vị chocolate,ô mai, hương thảo, bạc hà……

Này,đây là ý gì vậy? Tim một lần nữa đập sai nhịp, Hoa Sơ Tâm không thể xác địnhsuy đoán của mình.

Anhkhông nói lời nào, không giải thích, cô cũng không chịu mở miệng, chỉ sợ nói raý nghĩ dự đoán của mình. Đimột mạch về nhà trọ, không khí vẫn căng thẳng như trước, mãi đến khi cô đemtừng hộp kem bỏ vào trong tủ lạnh, chuẩn bị trở về phòng, anh mới đột nhiênxuất hiện bên cạnh tủ lạnh, chặn đường đi của cô.

Cô quayđi hướng khác, anh lại xoay người chắn, cứ như thế vài lần làm cô nổi nóng.

“Anhrốt cuộc muốn làm cái gì vậy hả!” Cô ngẩng cằm lên, do lửa giận mà đôi mắt phượnglấp lánh thẳng tắp trừng anh.

“Hồicòn bé anh bị bệnh suyễn, không có thể ăn kem được.” Tiêu Hằng Uẩn chăm chúnhìn cô một hồi lâu, rồi bỗng nhiên mở miệng, thanh âm có chút nén lại. “Chonên anh vẫn rất hâm mộ những người có thể ăn kem.”

“Hả?”Anh, anh vì sao lại nói chuyện này?

“Có mộtngày anh nhân lúc trong nhà không có ai, lén đi ăn vụng kem trong tủ lạnh, sauđó bệnh suyển tái phát.” Tiêu Hằng Uẩn nhìn thấy vẻ mặt cô kinh ngạc, tronglòng cũng không hiểu được tại sao mình lại muốn nói việc này với cô. “Nếu anhtrai không đúng lúc về nhà, thì có lẽ anh đã chết rồi.”

“Vậysao anh còn mua kem?” Nếu anh từng thiếu chút nữa vì kem mà chết, thì tại saolúc nảy còn muốn mua nhiều kem như vậy? Cô kinh ngạc hỏi, tất cả chỉ số thôngminh trong cơ thể ở trước mặt anh đều biến mất dạng.

TiêuHằng Uẩn tiến lên trước một bước, đem cô vây ở giữa tủ lạnh và ngực mình, ánhmắt ngược lại sâu thẳm nồng nàn, lẳng lặng ngắm cô, nghe thấy tim mình đập càngthêm kịch liệt.

Đã mấyngày thấp thỏm nhớ mong, cuối cùng cũng được ở trong khoảng cách gần sát cô,làm cho anh thấy rõ suy nghĩ của mình. Khuôn mặt tuấn tú dần dần nhẹ nhàng ửnghồng……

“Bởi vìanh muốn ăn một lần nữa.”

“Ăn cáigì?” Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ngày càng tiến đến gần, cô hình như cũnghiểu được một chút.

Nắm lấyhõm gáy của cô, đôi môi mỏng cúi xuống nuốt lấy câu hỏi của cô, lấy hành độngthay cho đáp án.

“Em.”