Chuyện Tình Của Sơ Tâm

Chương 4



Đợi đếnkhi bóng dáng cao ngất của Tiêu Hằng Uẩn khuất khỏi tầm mắt, Sơ Tâm mới thởphào nhẹ nhõm, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Quảthực là cô không có bị mất trí nhớ. Trong lúc anh đang tắm rửa, cô bị tiếngchuông điện thoại đánh thức, là điện thoại của chị Vi Noãn.

Biếtanh trai đã xuất cảnh an toàn, cô cũng đã đồng ý với chị Vị Noãn là không để lộra tin tức, nên cô mới nghĩ biện pháp ở lại nhà Tiêu Hằng Uẩn.

Aizz!Nhưng mà Tiêu học trưởng thoạt nhìn vẫn giống như mười năm trước, lạnh lùng nhưkhông quen biết, nếu không giả ngu, chỉ sợ rất khó tìm được lí do hợp lý đểthuyết phục anh cho cô ở lại. Giả ngu thì giả ngu, cũng không phải chuyện gìkhó đối với cô.

Sơ Tâmnghĩ, trong đầu thoáng qua vẻ đỏ mặt mới vừa rồi của anh. Nhìn phản ứng củaanh, chắc không biết là mình đỏ mặt rồi.

Mặc dùanh ở trên báo và tạp chí cũng rất có “Tiếng tăm”, không ngờ chỉ tùy tiện trêumột hai câu mà anh đã đỏ mặt.

Sơ Tâmbỗng nhiên cảm thấy rất thú vị. So với dáng dấp thiếu niên của nhiều năm vềtrước, Tiêu học trưởng ngoại trừ đường nét khuôn mặt không thay đổi ra còn lạiđều thay đổi rất nhiều.

Anh trởnên gợi cảm quyến rũ hơn, cả người tỏa ra khí phách của người đàn ông, khuônmặt tuấn lãng đập vào mắt khi mới vừa rồi tới gần anh, lúc này lại hiện lên rõràng trong đầu cô.

Mái tócđen dày ẩm ướt rối loạn nhưng vẫn gợi cảm, để lộ cái trán rộng và vuông, khuônmặt góc cạnh mà lại không có vẻ bá đạo, mày kiếm xếch lên anh lãng, con ngươiđen kiên nghị sáng ngời, toát lên vẻ thông minh sắc sảo, sống mũi thẳng, bờ môicong thoáng nghiêm túc.

Hơn nữavừa rồi ở trước cửa phòng tắm, không cẩn thận nhìn thấy đôi chân thon thẳngtắp, dáng người rắn chắc, quả thực thừa khả năng trở thành một thiên chi kiêutử. (con cưng của trời – ý là được hâm mộ ấy)

Ngườiđàn ông này, theo như lời anh trai miêu tả, là người rất có trách nhiệm, ngoàilạnh trong nóng,

Nhớ lạinăm đó anh vô tình làm cô bị thương, sau đó mỗi ngày đều mang canh cá tới bệnhviện thăm cô, thế nhưng cô vẫn còn nhớ rõ, anh là người có cá tính vô cùng kiêungạo.

Cũngchỉ vì anh và anh trai cô tranh hơn thua, nên mãi cho đến khi tốt nghiệp cũngchưa từng tới thăm lại cô. Dùng ba chữ đơn giản mà nói, chính là “Vô, lương,tâm”! Đáng tiếc lúc ấy cô lại còn có một chút, một chút thích anh nữa cơ chứ.

Hoa SơTâm nhớ lại chuyện xưa, nghĩ đến anh trai, tâm tình lại bắt đầu chùng xuống.

Hy vọnganh trai ra đi lần này, sẽ bình an vô sự…… Có điều, cô đã hứa với anh trai là sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, nên khôngthể tiếp tục bi quan được nữa.

Cuộcsống mới của cô, trong nhà Tiêu học trưởng bắt đầu từ đây.

TiêuHằng Uẩn sáng sớm thức dậy, liền mơ hồ ngửi thấy mùi đồ ăn, chải đầu rửa mặtxong, vừa mới bước ra cửa, liền trông thấy một bóng dáng màu hồng nhạt đangkhông ngừng bận rộn ở gian bếp kiêm phòng ăn.

“Côđang làm gì vậy?” Con ngươi đen mở to, buổi sáng mới thức dậy nên giọng nói củaanh mang theo từ tính đặc biệt.

“Giúpanh làm bữa sáng.” Sơ Tâm lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, nói rất tự nhiên.

Trênngười cô vẫn còn mặc bộ đồ tối hôm qua, áo sơmi trong suốt kiểu dáng đơn giản,kết hợp hoàn hảo với một cái váy ngắn may bằng vải bố, cặp đùi thon dài xinhđẹp như khiêu khích giác quan của đàn ông.

Yêu nữnày! Người đàn ông duy nhất bị khiêu khích ở đây, vẻ mặt thực khó coi, nghĩ tớitối hôm qua hơn phân nửa đàn ông ở công ty đều được xem qua cảnh sắc xinh đẹpnày, sắc mặt lại càng khó coi, lập tức lấy ra mấy tờ 1000 tệ.

“Cầmlấy mà mua quần áo.” Tiêu Hằng Uẩn đặt ở trên bàn, lạnh lùng nói.

Thái độgì vậy! Sao lại giống như giám đốc Vương ở khách sạn “Dương Châu mộng” như vậy.

Hoa SơTâm trong lòng thì thầm chửi rủa, nhưng trên mặt lại vẫn mang nét cười nhưtrước. “Em thấy mặc như vậy rất thoải mái.”

“Khôngthích hợp với cô đâu.” Cô mặc rất thoải mái, nhưng người xem lại rất vất vả!Tiêu Hằng Uẩn vẻ mặt nghiêm nghị không cho phép cô cự tuyệt lạnh nhạt nói: “Haylà muốn tôi dẫn cô đi mua?”

“Thậtvậy sao? Anh muốn dẫn em đi mua?” Sơ Tâm vẻ mặt vui mừng.

“Hay làcứ để tôi giúp cô thay?” Tiêu Hằng Uẩn nghiêng đầu liếc cô một cái, tự thề làmình không thấy trong đôi mắt phượng sáng rực của cô có thoảng qua một chút vẻđùa dai.

“Ănsáng thôi.” Sơ Tâm phát huy việc giả ngu đến cảnh giới cao nhất, vỗ vỗ tay,giúp anh múc một bát cháo. “Còn không nhanh đến ăn đi, để nguội sẽ mất ngon.”

“Đợichút.” Hiện tại không phải thảo luận chuyện quần áo, cũng không phải lúc ăn bữasáng. Thiếu chút nữa bị cô đánh lạc hướng, Tiêu Hằng Uẩn đã ngồi xuống bên cạnhbàn ăn, sau đó lại bị cô nhiệt tình nhét thìa vào trong tay, bỗng nhiên nghĩđến hết thảy mọi chuyện tối hôm qua. “Rốt cục là cô có bị mất trí nhớ haykhông?”

“Về vấnđề này thì……” Sơ Tâm không biết làm như thế nào biến ra quyển “Lục pháp toànthư” trong thư phòng anh, cúi đầu lật nửa ngày, roạt, roạt, roạt, rất cố gắng.

“Cô tìmcái gì?” Xem cô giày vò quyển sách luật mà anh yêu thích như vậy, Tiêu Hằng Uẩnnhịn không được lên tiếng.

“TộiVứt bỏ.”

“Đó làở Chương 25 Luật Hình sự:” Tiêu Hằng Uẩn nhíu mày, gợi ý.

“Này!Sao anh lại nhớ rõ vậy?” Quyển sách to dày như vậy, ngày thường đặt ở trong nhàcó thể rèn luyện thân thể, mang theo bên người còn có tác dụng phòng thân, anhlại có thể nhớ rõ nội dung cô thuận miệng nhắc tới.

“Tôi làluật sư.” Anh trừng mắt với cô, vì ngữ điệu vừa kinh ngạc lại vừa bội phục củacô nên khó có thể tức giận, nghiêm túc mà nói, còn có chút mừng thầm.

“Vậyanh có nhớ điều thứ nhất trong tội vứt bỏ không? Tối hôm qua em rõ ràng có nhìnthấy, còn đánh dấu lại, muốn đưa cho anh xem, rốt cuộc lại quên mất.” Cô ảo nãonói, vì hâm mộ mà đôi mắt phượng sáng lấp lánh tràn ngập chờ mong nhìn về phíaanh.

“Đókhông phải điều thứ nhất, đó là điều hai trăm chín mươi ba Luật Hình sự.” Đốimặt với vẻ mặt tràn đầy chờ mong của cô, Tiêu Hằng Uẩn lạnh nhạt mở miệng:“Người nào bỏ rơi người không có khả năng tự cứu, bị tạm giam, phạt tù có thờihạn từ sáu tháng trở xuống hoặc phạt tiền từ một trăm tệ trở xuống. Trongtrường hợp người bị bỏ rơi tử vong, thì phạt tù có thời hạn đến 5 năm, bị thươngnặng, phạt tù có thời hạn đến 3 năm.”

“Bốpbốp bốp bốp.” Một tràng vỗ tay vang lên. “Thật là lợi hại nha!”

Anhkhông trả lời, thản nhiên lướt qua cô liếc mắt một cái, dĩ nhiên biết cô muốngiở thủ đoạn gì rồi.

Thếnhưng theo Sơ Tâm phiên dịch, cái liếc mắt kia có ý là “Chuyện này cần gì phảinói, trời sinh như thế, không có cách nào khác”.

Uhm……Khoảng cách đi đến tâm linh tương thông giữa hai người hiển nhiên còn rất xa.

“Vì saocô lại hỏi cái này?” Phát hiện ra cháo này thật ra cũng không đến nỗi khó nuốt,Tiêu Hằng Uẩn đã biết cô nghĩ gì trong đầu, tùy cơ ứng biến, vừa thản nhiênhỏi, vừa bắt đầu thưởng thức bữa sáng cô chuẩn bị.

“Emkhông có tiền, cũng không có nơi nào để đi.” Nhìn anh ăn cháo do mình nấu, rốtcục rất có cảm giác thành tựu. “Em chỉ biết em là Hoa Sơ Tâm, anh tên là TiêuHằng Uẩn.”

“Chonên?” Cô ấy rốt cuộc định khi nào thì mới chịu nhớ lại?

“Chonên em là 『ngườikhông có khả năng tự cứu』.” Sơ Tâm vẻ mặt vô tội nhìn lại anh. “Nếu…… nếu anhvứt bỏ em, sẽ bị phạt…… uhm…. một thời gian.”

“Phạttù có thời hạn đến sáu tháng.”

“Đúngđúng! Còn bị phạt…… Ách…… một ít tiền.” Vị Tiêu học trưởng này rất ngoan ngoãnphối hợp nha.

“Mộttrăm tệ trở xuống.”

“Đúng.”Cô gật gật đầu. “Hơn nữa nếu anh vứt bỏem, khả năng em sẽ bị ngườixấu bắt, cũng khả năng sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ, nói không chừng còn cóthể bị giết chết, nếu như vậy, anh sẽ ở tù càng lâu.”

“Luậnđiểm quả không sai.” Nghe cô nói mò xong, Tiêu Hằng Uẩn cũng vừa vặn ăn xongthìa cháo cuối cùng, chậm rãi cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng, lạnh nhạt lêntiếng: “Thế nhưng, đề nghị cô tốt nhất đi bẻ gãy tay chân, chọc mù đôi mắt,quan toà mới có khả năng dễ dàng tin cái mà cô gọi là『ngườikhông có khả năng tự cứu』 này.”

Hả? SơTâm không thể tin, trợn to ánh mắt nhìn anh một lúc lâu sau mới uể oải thừanhận quỷ kế của mình bị anh nhìn thấu.

Nhưngmà…… Cô còn có chiêu này. “Anh còn muốn ăn nữa ko? Em múc cho anh.” Sơ Tâm bưngbát của anh, làm bộ muốn giúp anh múc cháo, tiện tay vén tay áo lên, để lộ mộtvết sẹo dài màu phấn hồng trên cổ tay.

Như vậyđủ kích thích rồi chứ! Hẳn là có thể gợi cho anh một chút cảm giác tội lỗi.

Đángchết! Tiêu Hằng Uẩn sao lại không biết dụng ý của cô? Nhưng vừa thấy vết sẹoxấu xí kia, vẫn không tránh được bị tác động.

“Em……”Sơ Tâm căn bản còn muốn nói thêm mấy câu tăng mạnh tình thế, cổ tay đã bị một bàn tay to với ngón thon dài đốt nào ra đốtnấy, nắm chặt đến cứng ngắc.

“Đừngnhúc nhích.” Trong giọng nói ẩn chứa sự buồn bực, hàng lông mi dài khép lại,ánh mắt sâu thẳm phức tạp rủ xuống, Tiêu Hằng Uẩn nhìn chăm chú vào cổ tay kiatrắng muốt không tỳ vết lại hằn lên vết sẹo đỏ tựa như một con rắn nhỏ vặn vẹodữ tợn, cảm giác buồn bã và tội lỗi cuồn cuộn trào dâng khiến anh muốn nghẹtthở.

Tối hômqua ở trước mặt mọi người, anh không chú ý lắm đã đem cánh tay của cô che lại,lúc này thật sự nhìn thấy, thì không khỏi giật mình phát hiện vết sẹo đó lại cóthể khiến người ta kinh hãi như thế nào. Không ngờ miệng vết thương sau khikhép lại vẫn còn có thể nhìn thấy rõ như vậy?

Vìchứng thực thân phận của cô và trí nhớ quá kém của mình, tối hôm qua trước khiđi ngủ, anh đã lên mạng kiểm tra lại danh sách bạn học cùng tốt nghiệp từ trunghọc Thánh Kiều Nặc một chút, tuy rằng không tìm được người tự xưng là anh traicô cũng là đồng môn của anh, “Hoa Khi Quỳ”, nhưng anh lại tìm được tên của cô,từ đó tra ra, cô bằng tuổi “Cái cô kia”, hơn nữa với vết sẹo này gần như có thểtrăm phần trăm khẳng định thân phận của cô. Mà vết thương này, hiển nhiên là donăm ấy anh không cẩn thận……

“Xấulắm! Anh đừng nhìn.” Bị anh nhìn đến cả người khó chịu, Sơ Tâm cực lực muốn rúttay về, nhưng lại không thể nào cựa quậy.

Conngươi đen tối tăm từ cổ tay chuyển đến trên mặt của cô, chăm chú nhìn một lúclâu, mới mở miệng:

“Đượcrồi, em thắng.” Giọng nói rất không tình nguyện. “Muốn ở lại thì ở lại, khôngcần phải ở trước mặt tôi giả vờ ngu ngốc, có mất trí nhớ hay không, trong lòngem và tôi đều biết rõ. Tôi tạm thời sẽ không đuổi em đi, về phần em không muốnnói sự thật thì tôi cũng không ép, nhưng mà trước sau gì cũng phải cho tôi mộtlời giải thích.”

Anhđồng ý rồi! Nghe anh tuyên bố một hơi thật dài xong, Sơ Tâm kinh ngạc nhìn anh,khó có thể tin được.

Anhkhông có làm khó dễ cô, cũng không tìm cớ thoái thác, lại còn dễ dàng cho cô ởlại như vậy.

“Cámơn.” Bên trong đôi mắt phượng lần đầu tiên nghiêm túc nhìn xuống, tràn ngập cảmđộng.

“Khôngcần cảm ơn quá sớm.” Tiêu Hằng Uẩn liếc nhìn cô một cái, ánh mắt thoảng qua mộtchút tính toán, còn chậm rãi thêm vào. “Tôi có hai điều kiện. Thứ nhất, phiềncô lấy tiền này đi mua quần áo, không cần tiếp tục đầu độc con mắt của tôinữa.”

“Em đâucó đầu độc mắt anh?” Sĩ khả sát bất khả nhục ( Kẻ sĩ có thể chết chứ không thểchịu nhục). Sơ Tâm bất mãn kháng nghị.

TiêuHằng Uẩn cầm lấy áo khoác cùng tập tài liệu, hàng mi dài rủ xuống nhàn nhạt ýcười, không giải thích nhiều, vừa ra đến trước cửa, ném xuống một câu khiếnngười nào đó rất tò mò.

“Chuyệnthứ hai, đến lúc đó em sẽ biết”

Thànhthật mà nói, Tiêu Hằng Uẩn có chút hối hận khi bảo Sơ Tâm không cần phải giảngu, khôi phục lại bản tính vốn có. Đến khi cô trở về với con người thật củamình, anh lại vô cùng, vô cùng, vô cùng hối hận ── đây là cảm tưởng duy nhấtcủa anh sau một tuần giữ cô lại tới nay.

Bởi vìanh chưa bao giờ biết một cô gái đáng yêu, biết làm nũng, cười rộ lên ngọt ngàokhông khác gì thiên sứ một khi khôi phục bản tính lại ── ầm ỹ như vậy!

Anhthừa nhận, cô rất là thông minh, thi thoảng còn rất đáng yêu, sau khi ở lại nhàanh, bắt đầu giúp anh giải quyết vấn đề bữa sáng, bữa tối cộng thêm bữa đêm,còn giúp anh quét dọn, giặt quần áo, ở phương diện nào đó mà nói, rất xứng vớidanh hiệu công dân tốt biết an phận thủ thường. Nhưng mà, cũng bởi vì cô rấtthông minh, nên cô cũng rất biết chọn đúng thời cơ quấy nhiễu sự yên tĩnh củaanh.

Ví dụnhư, bây giờ……

“Chuyệnthứ hai rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Cà phê nóng hổi được đưa vào, giọng nói êmái ngọt ngào cùng với hương thơm thoang thoảng của cà phê bay tới, tràn ngập vịdò xét nịnh nọt lần thứ ba trăm linh tám hỏi về vấn đề này.

Từ lúcTiêu Hằng Uẩn đưa ra hai yêu cầu, còn đem một trong hai điều tạm thời để lạisau, khiến cho Sơ Tâm Tâm mỗi ngày đều theo lệ cứ chọn thời điểm anh bận rộnnhất, trưng ra vẻ mặt tươi cười ngọt ngào đến chết người, quẩn quanh anh tìmhiểu tin tức.

Chămchỉ đến mức khiến cho Tiêu Hằng Uẩn còn tưởng mục đích của cô không phải tìmhiểu nội tình mà là bức cung, làm cho anh phải thuận miệng nói ra điều kiện, đểcho cô nhanh chóng trả nợ cho xong việc.

Bị quấyrầy đã sớm thành thói quen, Tiêu Hằng Uẩn tay nhận lấy tách cà phê, cũng khôngbuồn ngẩng đầu lên, nhìn hồ sơ, nhíu mày suy nghĩ về vụ án, cự tuyệt phân tántư tưởng. “Tôi đang làm việc.”

“Embiết ạ! Là em cố ý.” Sơ Tâm tự nhiên nói thật, bàn tay cố ý ở trước mắt anh quơqua quơ lại, ý đồ nhiễu loạn tầm mắt của anh.

“Sángmai tôi phải tới tòa án.” Không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái, Tiêu HằngUẩn đẩy bàn tay cô ra, tầm mắt bị ngắt quãng tiếp tục nhìn xuống.

“Chuyệnthứ hai kia rốt cục là chuyện gì?” Sơ Tâm chưa từ bỏ ý định liền lặp lại, thấyanh không trả lời, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đôi mắt phượng tinh ranh lóe lên mộttia nghịch ngợm . “Thần bí như vậy để làm gì hề hề? Anh sẽ không có…… ý tưởngđặc biệt gì với em đó chứ?” Cô thay đổi chiến lược, quả nhiên khiến cho vị tiênsinh cuồng công việc phải chú ý.

Chỉthấy Tiêu Hằng Uẩn đôi mắt sắc bén ngước lên, con ngươi màu đồng nhìn phíakhuỷu tay Sơ Tâm đang chống trên bàn, hai bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt phấnngọt, ý cười lấp lánh chờ đợi đáp án.

“Nếutôi muốn lấy băng dính dán chặt miệng cô lại thì thế nào” Ngắm đôi môi đỏ mọngmềm mại đang mấp máy kia, anh chẳng còn hứng thú nào mà xem hồ sơ.

Chẳngqua là miệng thì nói như vậy nhưng trong đầu Tiêu Hằng Uẩn lại thoảng qua hìnhảnh khác, chính xác là muốn dùng cái khác của anh để chặn miệng cô lại…..

Hìnhảnh ái muội vừa mới thổi qua trong đầu, tiếp theo đó là một câu nói khiến chohuyết khí đàn ông phải sôi sục dâng lên.

“Đángghét! Người ta không thích sm mà!”( Sm: người bạo đâm & người thống dâm,khụ khụ)

“Hoa SơTâm!” Tiêu Hằng Uẩn trải qua hai mươi tám năm cũng chưa bao giờ bị chọc cho máutrào hết lên não như giờ khắc này.

“Em nóiđùa thôi mà.” Hỏi không ra được đáp án, dù sao cũng phải hòa nhau một trận, màntập kích của Sơ Tâm đã thực hiện được, quả nhiên lại thấy khuôn mặt tuấn tú củaanh ửng hồng.

Ha ha!Thật sự là chơi rất vui, Tiêu đại luật sư rõ ràng cũng có cái phản ứng sinh lýnhỏ mà ngay cả chính anh cũng không biết, chỉ cần vừa thảo luận đến đề tài áimuội, ban đầu anh sẽ lại tỏ ra vẻ nghiêm túc, nói năng thận trọng nhưng màkhuôn mặt tuấn tú sẽ nghe lời mà ửng hồng cả lên.

Sơ Tâmtrên mặt rêu rao ý cười rất rõ ràng, đứng lên, chuẩn bị dừng ở đây, giọng nóiâm hàn bối rối bỗng thản nhiên vang lên.

“Tôicho em tiền chỉ đủ em mua kia mấy miếng vải này sao?” Tiêu Hằng Uẩn lúc này rốtcục nhìn đến “Toàn cảnh”.

Cô, ănmặc ── mười, phần, trong suốt, mát mẻ.

Hai sợidây treo một mảnh vải bé bé…… Trên cơ bản, người bình thường gọi là “áo hai dâynhỏ xinh xắn”, nhưng Tiêu Hằng Uẩn cho rằng, cái áo kia nhiều nhất chỉ có thểgọi là “một miếng vải với một sợi dây đeo”, nếu không nữa thì…… là “hình ảnhkích thích” (Vũ: cái này mà dịch theo nghĩa đen thì chết à)? Sợi dây đeo vừavặn ôm lấy cần cổ tròn trịa trắng như tuyết của cô, để lộ hoàn toàn bờ vai xinhxắn, còn tấm vải kia…… lại vừa đúng lúc ôm sát bờ ngực phập phồng xinh đẹp củacô.

Phíadưới là quần bò siêu ngắn, thoải mái lộ ra một cặp đùi xinh xắn thon dài thẳngtắp.

Vô cùngmát mẻ đẹp mắt, lại còn nóng bỏng đến mức có thể khiến người khác bị nội thương.

“Đẹpkhông?” Sơ Tâm trêu đùa nhìn anh lấy đôi mắt lạnh lùng lườm cô, lạnh giọng chấtvấn, khuôn mặt tuấn tú cũng không chịu hợp tác bất giác ửng hồng.

“Emđang quyến rũ tôi sao?” Tiêu Hằng Uẩn thật sự không biết mặt mình đang đỏ ửng,biểu tình vẫn lạnh lùng như trước, bộ dáng chẳng hợp tẹo nào.

“Anh làđàn ông sao?” Sơ Tâm mở to đôi mắt vô tội, đôi mắt phượng tinh nhanh mang theoý cười.

Sở dĩcô dám ở nhà anh ăn mặc thành như vậy, hơn phân nửa là do mấy ngày nay liên tụcquan sát, phát hiện ra rằng vị Tiêu tiên sinh này, là một vị thân sĩ ── còn làmột vị thân sĩ vô cùng bận rộn cuồng công việc.

Thânsĩ: người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ

Căn cứvào phỏng đoán của cô, nếu ở trước mắt Tiêu luật sư đồng thời mang lên mỹ nữ vàhồ sơ, Tiêu luật sư nhất định là lông mày cũng không thèm nhăn, một phát đá baymỹ nữ đến chân trời sau đó âu yếm ôm ấp hồ sơ nghiền ngẫm đến tận đêm khuya.(Vũ: Haha, chị này tưởng tượng hay ghê á)

Nếu anhđã làm cho người ta có “cảm giác an toàn” như vậy, cô là phần tử không sợ lửacòn khách khí cái gì nữa đây?

“Em sẽkhông nghĩ đến việc mặc ít vài mảnh quần áo đi là có thể quyến rũ tôi đấy chứ?”Tiêu đại luật sư nhìn cô, lạnh lùng châm biếm.

“Vậymuốn nhìn Tiêu đại luật sư chính xác là xem bao nhiêu khối thịt mới động dụcthì sao?” Sơ Tâm cười đến ngọt ngào, không chút sợ hãi.

“Dù saocũng là do chất lượng quyết định.” Ngụ ý là cô “chất lượng thịt” quá kém, khôngkhơi dậy nổi hứng thú của anh.

Thếnhưng anh biết bản thân mình chỉ là nói một đường nghĩ một nẻo, cho nên tronglòng kỳ thật đã bắt đầu yên lặng ngâm nga Chương 16 Luật Hình sự: đoạn đầu điềuthứ hai trăm hai mươi mốt tội phương hại tính tự chủ.

Chươngnày gần đây bị tụng đi tụng lại đến gần như thuộc làu, có khi qua đợt này anhcòn có thể cân nhắc chuyển sang làm mấy vụ này cũng nên.

“Quỷhẹp hòi.” Ngay cả một câu khen ngợi cũng không cho, Sơ Tâm không thèm sođo với anh, hướng về phía anh làm thành cái mặt quỷ, trong lòng rất vui vẻ vộivã đi ra ngoài.

Dù saomột chút thất bại ngày hôm nay cũng không tính là gì, cô có linh cảm, ngày maisẽ là ngày đại thắng.