Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 102: Diệt trừ hậu hoạ



Huyền Tụng dựa bên trong một không gian chật hẹp, che vết thương trên người, thở một hơi thật dài.

Lúc hắn đến đã tưởng tượng rất nhiều viễn cảnh, mặc cho hắn thông minh một đời cũng không nghĩ tới lại biến thành tình huống như vậy.

Tình huống hiện tại, quả thực có chút khó giải quyết.

Không phải hắn sợ người khác không biết được thân phận của hắn mà đến đây đuổi giết hắn, cái hắn sợ là Cố Kinh Mặc nhìn thấy thi thể của hắn sẽ đau khổ.

Giờ phút này, hồn phách của hắn đang ở trong thân thể người khác, thân thể này do Tập Hoán Đình trước khi chết "đoạt xá".

Mà hồn phách trong thân thể hắn thì lại là Tập Hoán Đình.

Cũng không thể nói là Tập Hoán Đình, lần này hắn dám xác định, hồn phách của Tập Hoán Đình đã hoàn toàn vỡ nát.

Khi thành thú bị nhốt Tập Hoán Đình dùng chú với hắn, đây là loại hắn chưa từng thấy trong những quyển trục kia, cũng chưa từng thấy bí pháp này, hắn thậm chí không biết thế gian này còn có công pháp này, cho nên nằm ngoài dự kiến của hắn.

Bây giờ hắn phải cố gắng tỉnh táo lại, suy nghĩ xem hắn nên làm như thế nào mới có thể để hồn phách trở lại trong thân thể của mình.

Phải nhanh, bằng không thì hắn không dám tưởng tượng dáng vẻ của Cố Kinh Mặc.

*

Hai ngày trước.

Huyền Tụng cảm thấy suy nghĩ ban đầu của hắn sai rồi.

Hắn không nên chuyên chú vào việc bảo việc Cố Kinh Mặc, mà nên tới hủy thi thể của Lục Đạo Đế Giang khiến Lục Đạo Đế Giang không còn khả năng sống lại nữa.

Như vậy mới xem như giải quyết hết hậu hoạn.

Hắn xem rất nhiều điển tịch, phân tích các địa điểm ở Tu Chân giới, còn xem xét những tư liệu về phương hướng, cuối cùng xác định Yến Túy có thể cất giữ thi thể ở nơi nào.

Hắn không do dự, trực tiếp tới phá trận.



Dù sao, thời gian hắn có thể ở nhân gian không còn nhiều lắm.

Không thể không nói, thuật phong ấn của Bí Pháp tông quả thực cao minh, hắn đọc đủ tài liệu nhưng khi đến đây vẫn gặp chút trắc trở.

Nơi này có một địa cung giống như lăng mộ, trong đó có đầy cơ quan trận pháp, còn có trang bị phòng vệ.

Tại thời điểm phá trận, nếu hắn bước nhầm nửa bước, đều sẽ kích hoạt cơ quan trong lăng mộ, lăng mộ sẽ khởi động hình thức tự hủy.

Nghĩ đến nếu quả như thật kích hoạt, quan tài của Lục Đạo Đế Giang chắc chắn sẽ được bảo vệ vô cùng tốt, chỉ có hắn không ra được mà thôi, lăng mộ này chính là thể loại "ngươi chết ta không vong".

Hắn phá quan trảm tướng đến được quan tài ngọc, khi hắn sắp tới gần quan tài lại gặp phải công kích.

Hắn nghiêng người né tránh, quay người lại thì thấy được thân ảnh quen thuộc.

Một vị thiên tôn Hóa Thần kỳ của Duyên Yên các, nhưng ánh mắt kia không thuộc về hắn, có lẽ thời điểm này phải gọi hắn là Tập Hoán Đình.

Huyền Tụng nhìn người nọ đến cũng không kinh ngạc, hơi lùi lại hai bước, nới rộng khoảng cách với Tập Hoán Đình, thở dài: "Quả nhiên ngươi không chết."

Hắn đã nghĩ Tập Hoán Đình có thể không thực sự chết, chỉ là hắn đã dùng hết phương pháp cũng không thể tra ra Tập Hoán Đình ký sinh trong thân thể ai.

Tập Hoán Đình có chút ngạc nhiên: "Ngươi biết sao? Thân thể trước của ta chết rất thật."

"Xem như thế đi." Huyền Tụng đánh giá hắn: "Cái ngươi dùng chắc không phải là phương thức đoạt xá, sau khi biết công pháp đoạt xá của ngươi các đệ tử đều đã đề phòng, vì sao ngươi còn có thể vào trong thân thể của hắn?"

"Lần này đúng là không phải đoạt xá, ta cũng không hẳn là còn sống." Tập Hoán Đình cầm song đao, tiếp tục đi về phía hắn.

"Để cho ta đoán một chút, là cổ?" Huyền Tụng hỏi.

"Ngươi cũng không đần ——" Tập Hoán Đình có một tia kinh hỉ.

Huyền Tụng cũng không thèm để ý câu tán thưởng âm dương quái khí này, tiếp tục tránh né hắn: "Trước khi ngươi chết tự biến bản thân thành cổ, chui vào trong cơ thể hắn. Cho nên trước khi chúng ta trở lại môn tra xét việc đoạt xá lại không phát hiện ra. Sau đó ngươi âm thầm lặng lẽ chiếm đoạt thân thể của hắn, hồn phách của hắn, dần dần biến thành hắn?"

"Ừm, ngươi phân tích không sai."

Huyền Tụng tiếp tục lui lại: "Ngươi biết ta đã lấy yêu đan ra, bây giờ đấu pháp không mạnh bằng trước đó, còn đoán được ta sẽ tới hủy thi thể của Lục Đạo cho nên ngươi theo tới."

Tập Hoán Đình nhìn hắn cười lạnh: "Kéo dài thời gian? Ngươi muốn quan sát cấm chế trong phòng này? Ngươi thật chẳng khác gì đạo lữ của ngươi, lúc kéo dài thời gian đều thích nói chuyện phiếm với ta. Nhưng ngươi không phải nàng, ta không muốn trò chuyện nhiều với ngươi."

"Nàng là thê tử của ta." Huyền Tụng cường điệu: "Cưới hỏi đàng hoàng."

"..."

Tập Hoán Đình không tiếp tục do dự, công kích về phía Huyền Tụng.

Không biết hắn đã kích hoạt cơ quan nào khiến quan tài ngọc chìm xuống mặt đất, đá trên sàn nhà trong nháy mắt khép kín.

Lăng mộ biến thành một căn phòng đơn, chỉ có trụ đèn ở bốn phía tỏa ra ánh sáng mờ mịt, điêu khắc trên vách đá trong mờ tối mang cảm giác đẹp đẽ quỷ quyệt.

Không gian này rất nhỏ, đối với người thích tác chiến từ xa như Huyền Tụng cực kì bất lợi.

Lại thêm trong phòng này đầy cơ quan trận pháp, ở thời điểm Huyền Tụng không chú ý đến đột nhiên đánh lén, hoặc đột nhiên bao vây hắn, cực kì khó giải quyết.

Thời khắc này Huyền Tụng không có yêu đan, thân thể chưa khôi phục trạng thái tốt nhất, lại cùng Tập Hoán Đình đánh ngang tay.

Lúc Huyền Tụng tránh song đao công kích, mũi chân quẹt qua mặt đất đã kích hoạt một cơ quan.

Hắn nhah chóng tránh né lại nhìn thấy Tập Hoán Đình đột nhiên tới gần, chạm vào tay hắn.

Trong nháy mắt thiên địa đều xoay chuyển, thân thể thay đổi.

Lại mở mắt, hắn đã vào một thân thể khác.

Tập Hoán Đình tiến vào thân thể của Huyền Tụng, lúc này dùng thân thể của hắn cười khoa trương, giễu cợt nói: "Cho dù ngươi đề phòng thì sao? Ta chỉ cần cố gắng nghiên cứu, không lâu sau đó đã có thể nghiên cứu ra thuật phá giải. Ngươi xem, thân thể của ngươi cũng bị ta đoạt xá."

Sau khi Huyền Tụng bị đoạt xá thì dừng lại một lát, đưa tay nhìn thân thể của mình, dương như đang dò xét.

Tập Hoán Đình nhìn dáng vẻ của hắn cười càng đắc ý hơn: "Già Cảnh thiên tôn, ngươi huy hoàng gần hai ngàn năm, không nghĩ tới một ngày sẽ rơi vào kết cục này chứ gì? Bây giờ ta là ngươi, đợi ta dùng thân thể của ngươi ra ngoài, một khi ta giả chết, Cố Kinh Mặc ngu xuẩn kia tất nhiên sẽ dùng máu tim của mình cứu ta.

"Đợi ta lấy máu của nàng, khi đó thân thể này của ngươi sẽ trở thành thuốc dẫn mới của ta, ta có thể dùng thân thể của ngươi cứu nghĩa phụ."

Huyền Tụng tựa hồ không chút kinh hoảng, hỏi: "Sao ban đầu ngươi không đoạt xá Cố Kinh Mặc, dùng thân thể của nàng đi hiến tế không phải tốt hơn sao? Sao vậy, trên người nàng có cấm chế gì ngươi không phá giải được sao?"

Nhắc đến cái này vẻ mặt của Tập Hoán Đình trở nên khó coi: "Trên người nàng có kết giới bảo vệ tiền nhiệm Ma Tôn để lại, không thể nào đoạt xá."

"À, vậy ta an tâm rồi."

Tập Hoán Đình nhìn dáng vẻ của Huyền Tụng có chút không hiểu, hỏi: "Thế nào?"

"Ngươi dùng cỗ thân thể này tu luyện môn công pháp kia sao?"

Tập Hoán Đình im lặng cả buổi, cuối cùng trầm giọng xuống: "Ngươi đoán ra ta không chết, cũng dự liệu ta sẽ theo tới, còn đoán được ta sẽ đoạt xá ngươi?"

"Ừm, không sai, đứng ở góc độ của ngươi suy nghĩ thì phương pháp này là thuận tiện nhất."

Trong nháy mắt vẻ mặt của Tập Hoán Đình trở nên dữ tợn.

Huyền Tụng nhìn thân thể của mình đứng trước mặt, thấy biểu cảm dữ tợn kia còn chưa thích ứng kịp, lần đầu tiên hắn thấy vẻ mặt của mình tức giận thì trông thế nào.

Giờ phút này, hắn thấy vô cùng rõ ràng.

Tập Hoán Đình tiếp tục hỏi: "Ngươi muốn dùng thân thể của ta đi hút tu vi của Cố Kinh Mặc?!"

"Ừm, ta không định tự mình luyện môn công pháp heo chó này, làm như vậy sẽ đơn giản hơn nhiều, dù sao ta cũng không có bí tịch công pháp. Tới đây còn có thể hủy thi thể của Lục Đạo, vẹn cả đôi đường."

"A ——" Tập Hoán Đình âm lãnh cười: "Ngươi nghĩ hay lắm, ngươi không ra được lăng mộ này, ngươi chỉ có đi mà không có về!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách
2. Minh Nguyệt Dĩ Nan Viên
3. Nhứ Quả Lan Nhân
4. Hồng Lệ Bất Tương Tư
=====================================

Huyền Tụng cũng không vội, đưa tay ra hiệu: "Ngươi nhìn thử một chút."

"Có ý gì?"

"Ngươi thử xem thân thể đó dùng ổn không?"

Tập Hoán Đình cuối cùng nhận ra không ổn, muốn dùng linh lực lại phát hiện hắn căn bản không thể nào điều khiển.

Hắn chấn kinh: "Ngươi thế mà thiết lập cấm chế trên cơ thể của mình?"

Huyền Tụng xây một nhà tù trong thân thể của mình giam Tập Hoán Đình.

"Nếu không thì ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi lại có thể đấu ngang tay với ta sao? Kể cả ta không có yêu đan, cũng là Hóa Thần kỳ đỉnh phong." Huyền Tụng đi tới trước mặt Tập Hoán Đình, vỗ vai của hắn: "Chỉ có ý thức, không thể vận chuyển linh lực, thân thể cũng không linh hoạt, cảm giác rất tệ đúg không?"

Tập Hoán Đình không muốn trả lời, còn đang cố gắng thử.

Huyền Tụng trầm mặc nhìn hắn, lại nói: "Dạo này Kinh Mặc cũng ở trạng thái này, ngươi trải nghiệm rồi chứ?"

"Ngươi đang trả thù cho nàng ta?" Tập Hoán Đình cắn răng hỏi.

"Đúng vậy nhưng không chỉ có chừng này." Huyền Tụng đột nhiên nở nụ cười, còn cười vô cùng xán lạn đầy khoái ý, đây là cảm xúc cực kì hiếm thấy ở hắn: "Ta à, sau khi rời khỏi đây sẽ sắp xếp cho người đi khắp nơi lan truyền chuyện này."

"Lan truyền ta bị ngươi khống chế?" Tập Hoán Đình không hiểu.

Huyền Tụng lắc đầu: "Không, ta đã sắp xếp người đi lan truyền, ta muốn chiêu cáo thiên hạ, khuấy động Tu Chân giới long trời lở đất chính là dư nghiệt của Bí Pháp tông, ta sẽ đem toàn bộ tội danh của Bí Pháp tông truyền ra ngoài, để mọi người biết một lần nữa."

Tập Hoán Đình phẫn hận giải thích: "Những chuyện kia không phải chủ ý của chúng ta, chúng ta không nghiên cứu bí pháp hại người."

"Không, các ngươi nghiên cứu ra bí pháp tội ác ngập trời, những chuyện kia chính là chủ ý của các ngươi, oan khuất của các ngươi vĩnh viễn cũng không được thanh minh, thậm chí còn tệ hại hơn, để lại tiếng xấu muôn đời. Những đồng môn hàm oan của ngươi vĩnh viễn sẽ không có được trong sạch, tất cả đều phải quy công cho ngươi."

Tập Hoán Đình nghe thấy, tức giận đến phát run, hai mắt trợn trừng gào thét: "Vậy thì thế nào?! Bây giờ không phải cũng như thế sao, chỉ là lại bị chửi thêm một lần mà thôi."

"Ta còn muốn ca tụng Tu Trúc thiên tôn và Thiên Vực các, là bọn họ tiêu diệt tông môn hội tụ toàn súc sinh này, chuyện tốt họ làm cho Tu Chân giới lớn như trời. Tu Trúc thiên tôn cũng vì cứu Tu Chân giới mới bị dư nghiệt của Bí Pháp tông ghi hận, sắp xếp Thiên Phạt đại trận tới giết hắn. Tu Trúc thiên tôn biết rõ bị trả thù nhưng không đành lòng nhìn Thiên Phạt đại trận mở rộng, thế là xả thân cứu Tu Chân giới lần nữa, là một đại thiện nhân."

Tập Hoán Đình thông minh thế nào, hắn đã hiểu.

Huyền Tụng muốn tiếng xấu của Bí Pháp tông kéo dài, hơn nữa còn tanh tưởi hơn!

Mà kẻ thù của hắn sẽ được người đời ca tụng, được tán dương, lưu danh ngàn đời.

Đây là có thể là trừng phạt khiến hắn khổ sở nhất.

Huyền Tụng tiếp tục nói: "Còn Lục Đạo Đế Giang..."

Nói xong, chỉ xuống sàn nhà, nơi đó là vị trí của quan tài ngọc: "Ta sẽ bịa đặt như thế nào về hắn? Bây giờ ta mô tả, giảng giải cho ngươi nghe được không?"

"Câm miệng! Ngươi câm miệng."

"Ta tìm được vài vụ án không tìm được hung thủ cho hắn, nói với bên ngoài, trước khi hắn tẩu hỏa nhập ma cũng đã tội ác tày trời, hắn trước giờ không phải người tốt lành gì, hắn bị giết là trừng phạt đúng tội. Hắn còn muốn minh oan cho tông môn dơ bẩn như Bí Pháp tông, thật sự khiến người ta buồn nôn."

Tập Hoán Đình nghe không nổi nữa, động tác chậm chạp muốn tới công kích Huyền Tụng, lại bị Huyền Tụng nhẹ nhàng né tránh.

"Liên quan gì tới ông ấy?! Ngươi không thể làm bẩn thanh danh của ông ấy!"

"Hận của ngươi thì liên quan gì tới Cố Kinh Mặc?!" Giọng Huyền Tụng đột nhiên đanh lại giống như chất vấn: "Bởi vì chuyện trả thù của ngươi làm nàng thống khổ như vậy. Nàng đã làm sai điều gì, ngươi lại khiến nàng trải qua những điều này?! Ta không phải người dễ dàng tha thứ, ngươi làm hại nàng, khẩu khí này ta nuốt không trôi."

"Danh môn chính phái như các ngươi, thật sự là ra vẻ đạo mạo..."

"Cái gì là danh môn chính phái?" Huyền Tụng hất cằm lên, dùng ánh mắt lạnh lùng không chút độ ấm nhìn hắn: "Trước đó ngươi không chọc đến ta, ta có thể cố gắng làm người tốt."

Huyền Tụng ở trước mặt Tập Hoán Đình đi tới góc phòng, nhìn vách tường bấm tay tính toán chốc lát, ngón tay đột nhiên cắm vào bức tường. Mất phần trang trí bên trên, quả nhiên tìm được cơ quan trong tường đá.

Hắn vặn một cái, quan tài ngọc lại xuất hiện lần nữa.

Hắn đi đến quan tài xem xét, ngọc này đúng là cực phẩm, có thể giữ gìn thi thể hơn trăm năm không thối rửa.

Hắn đưa tay phá trừ cấm chế.

Lật nắp quan tài lên, hắn thấy được thi thể của Lục Đạo Đế Giang vẫn được bảo toàn hoàn hảo.

Hắn đến nay vẫn nhớ rõ cục diện lúc dẫn chúng đệ tử vây giết Lục Đạo Đế Giang, thực lực rung chuyển trời đất kia khiến ký ức hắn vẫn còn mới mẻ.

Đã từng một đời kiêu hùng, thời khắc này lại nằm an tĩnh trong quan tài ngọc.

Huyền Tụng tay giơ lên, ở trước mặt Tập Hoán Đình hủy thi thể của Lục Đạo Đế Giang.

Hủy tưởng niệm cuối cùng của Tập Hoán Đình.

"Già Cảnh!" Tập Hoán Đình nhìn thi thể của nghĩa phụ bị hủy, phẫn nộ đến trán nổi gân xanh, gào tên của hắn.

Huyền Tụng nhìn thi thể bị hủy, vậy mà lại cảm thán: "Nếu mang Kinh Mặc đến nàng còn có thể giúp Lục Đạo hoả táng, về sau ta cũng có thể phát thiện tâm, đem Lục Đạo chôn."

"Già Cảnh! Ngươi không ra được!" Tập Hoán Đình cố gắng khống chế thân thể của mình, khởi động cơ quan trong lăng mộ.

"Chỉ là một cái mộ phần, còn có thể giam hãm ta sao?" Huyền Tụng trầm giọng hỏi.

"Ngươi quá tự mãn, ngươi ở Tu Chân giới hoành hành nhiều năm khiến ngươi tự tin đến mù quáng, cảm thấy ai cũng sẽ bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay sao?"

Tập Hoán Đình bởi vì không thể khống chế thân thể, ngã xuống mặt đất, lại cố gắng giương mắt lên nhìn Huyền Tụng đứng trước mặt hắn: "Ngươi sẽ nổi điên, ngươi sẽ tẩu hỏa nhập ma, sau khi ngươi rời khỏi đây hễ gặp ai liền sẽ hấp thụ tu vi của người đó, cuối cùng hành hạ đến chết. Ngươi không thể nói chuyện, ngươi không thể biểu đạt bình thường, thậm chí không thể thần thức truyền âm. Ngươi sẽ mất lý trí, ngươi sẽ bị đám người sợ hãi người truy sát, không có ai biết ngươi là Huyền Tụng, sẽ chỉ coi ngươi thành ta mà giết chết."

Tập Hoán Đình dùng hết lực khí toàn thân cắn nát ngón tay.

Huyền Tụng phát giác không đúng, lập tức khống chế hắn, nhưng lại nghe được Tập Hoán Đình cười: "Lúc ngươi phá giải quan tài ngọc, ta đã nguyền rủa... Ngươi đã trúng chú, ngươi trốn không thoát, dù sao ta chính là cổ, ta chính là oán, oán khí của ta sau khi dồn nép tới cực điểm thì không cách nào giải chú. Sau đó... Cố Kinh Mặc sẽ dùng máu trong tim của mình cứu ta, bởi vì ta ở trong thân thể của ngươi, cho nên người sống lại chính là ta, ngươi nói xem... Sau khi sống lại ta nên ngụy trang thành ngươi làm một ít chuyện, hay là..."

Sau đó bắt đầu cười thâm trầm.

Huyền Tụng nhanh chóng xem xét thân thể của mình, không khỏi ảo não.

Hắn chưa từng nghe nói qua cái "chú" này, đương nhiên không bố trí phòng vệ cái này.

Hắn cũng không nghĩ tới Tập Hoán Đình sẽ lợi dụng việc tận mắt nhìn thi thể nghĩa phụ bị hủy để gia tăng oán khí của mình, hóa thành chú.

Hắn quá tự phụ, hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng, lại chưa nghĩ tới Tập Hoán Đình không thể hành động, không thể vận chuyển linh lực còn có thể dùng được biện pháp gì.

Sau khi thử vẫn không thể xóa bỏ, hắn chỉ có thể đi tới trước mặt Tập Hoán Đình, đưa tay đè đầu của mình hút tu vi.

Tập Hoán Đình vô cùng kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Huyền Tụng đến cả tu vi của bản thân cũng hút.

Sau khi Huyền Tụng hấp thu một phần thì nói: "Thân thể của ta sắp phi thăng, hút đi một chút tu vi còn có thể ở bên Kinh Mặc thêm mấy năm."

"Đều là phí công, ngươi lập tức sẽ chết, hơn nữa ngươi không có yêu đan, thọ nguyên đã hết!"

"Đợi ta hút tu v của Kinh Mặc sẽ có thể trả tịnh vụ thạch lại, như thế ta tự nuốt yêu đan của mình còn có thể sống thêm ngàn năm." Huyền Tụng nói xong, ngón tay điểm nhẹ trên trán Tập Hoán Đình: "Ngươi có thể đi chết rồi."

Nói xong, Huyền Tụng bắt đầu thi pháp, qua giây lát hồn phách của Tập Hoán Đình biến mất.

Bất kể là đoạt xá hay là biến thành cổ, hắn cũng không thể vùng vẫy nữa.

Lần này hắn hoàn toàn biến mất giữa thiên địa.

Mang theo oán khí thấu xương và không cam lòng rời khỏi nhân gian làm hắn vạn phần thống khổ.

Hồn phách nát, đến cả máu tim của Cố Kinh Mặc cũng không cứu được hắn.

Huyền Tụng nhìn thân thể trên mặt đất, lui về sau một bước, dứt khoát khoanh chân ngồi trên mặt đất để giải chú.

Nhưng hắn làm không được.