Chứng Cứ Không Tiếng Động

Chương 19: Mưu sát



Nguyễn Vi đứng trong phòng làm việc của Tô Tú Anh chậm rãi nhìn quanh, cô quan sát căn phòng này chăm chú tới nỗi không buồn chớp mắt.

Hiện nay đang thịnh hành phong cách trang trí giản dị, không giống văn phòng của Tô Tú Anh, như một ngọn lửa rực cháy với tông đỏ tràn đầy tao nhã và nhu tình

“Phòng làm việc này cũng thật là đặc biệt.” Đường Nguyên Triết cũng nhìn quanh căn phòng làm việc này thở dài nói.

Nguyễn Vi hướng tới bàn làm việc cầm lấy bức ảnh, trong ảnh Tô Tú Anh xinh đẹp hệt như một viên hồng ngọc đẫm máu

“Cô ấy nhất định là một người lãng mạn.” Nguyễn Vi đặt bức ảnh xuống và nói. Trong hơi thở của cô vẫn quanh quẩn hương hoa nhàn nhạt, đó là vì bên trong góc văn phòng đặt một bó hoa tươi. Cẩn thận quan sát liền có thể nhìn thấy ở trên cánh hoa vẫn còn đọng những giọt nước óng ánh.

Một người đàn ông trẻ tuổi lúc này vội vàng đi vào văn phòng: “Hai vị cảnh sát, xin hỏi các vị tìm tôi có chuyện gì không?”

Nguyễn Vi liếc mắt một cái nhìn người đàn ông này. Nhìn qua thì thấy người đàn ông này thậm chí còn trẻ hơn cả Đường Nguyên Triết nữa, quả thực rất giống một cậu bé ngây ngô vừa tốt nghiệp trung học.

“Cậu chính là trợ lý Phó Tiêu của Tô Tú Anh sao?” Nguyễn Vi nhìn cậu ta và hỏi.

Phó Tiêu chăm chú lại nghiêm túc gật đầu: “Hai vị là tới điều tra sao, nếu có cái gì cần trợ giúp, xin cứ việc nói cho tôi biết.”

Nguyễn Vi hỏi xong vốn là chuẩn bị quay đi, nhưng câu trả lời của Phó Tiêu làm cô thay đổi chủ ý.

Ngày thường cô hay gặp phải những tên côn đồ tàn nhẫn, như Phó Tiêu thái độ tốt lại rất phối hợp như vậy quả thực có thể đếm trên đầu ngón tay. Do đó Nguyễn Vi không nhịn được nhìn cậu ta thêm vài lần.

“Tôi tới là muốn hỏi cậu một chút, cậu còn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Tô Tú Anh là trong tình huống nào không? Tôi cần biết tất cả ngay cả những chi tiết nhỏ nhất.”

“Lần cuối cùng? Đó là nửa tháng trước, tôi còn nhớ ngày đó Tô tổng ăn mặc rất đẹp, hơn nữa chị ấy còn về rất sớm.”

“Về rất sớm? Cậu có biết cô ấy rời công ty vào thời gian cụ thể nào không?” Nguyễn Vi vừa nói vừa mở ra trên tay một bản ghi chép.

“Đại khái là sáu giờ đi, bình thường Tô tổng đều là bảy giờ rưỡi mới rời khỏi công ty.”

Nguyễn Vi nhanh chóng ghi một con số sau đó hỏi dò: “Vậy cậu có biết cô ấy rời đi trước giờ tan làm là do nguyên nhân nào không?”

Phó Tiêu ảo não lắc đầu.  Khoảng thời gian này cậu vẫn luôn hối hận, bởi vì trước khi Tô Tú Anh có chuyện, cậu kỳ thực đã nhận ra tâm tình của cô ấy không tốt, chẳng qua là khi ấy cậu cũng không có dũng khí đi quan tâm Tô Tú Anh.

“Được rồi, đã làm phiền cậu rồi.” Nguyễn Vi có hơi thất vọng nói. Cô đã điều tra hai ngày, cho tới bây giờ tiến triển thực sự không tính là thuận lợi.

“Cô cảnh sát này, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”

Bỗng nhiên, khi Nguyễn Vi kết thúc cuộc trò chuyện để quan sát bàn làm việc một lần nữa, Phó Tiêu nhỏ giọng do dự nói.

Nguyễn Vi lúc này vừa vặn cầm lấy quyển lịch trên bàn: “Cậu muốn hỏi cái gì?”

“Tôi nhớ chồng của Tô tổng đã nhận tội, các vị trước cũng tới đã điều tra, tại sao bây giờ còn điều tra nữa? Lẽ nào hung thủ không phải chồng của Tô tổng? Hung thủ thật sự còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”

Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Vi là ngẩn ra, sau đó cô nở nụ cười, giống như là cô đã hiểu rõ mọi việc, cảm động nhìn Phó Tiêu.

Đường Nguyên Triết kinh ngạc cười một tiếng: “Hình như cậu biết rất nhiều về nhỉ?”

Phó Tiêu cuống quít giải thích: “Mọi người đều ngầm bàn luận về chuyện này.”

“Xin lỗi chúng tôi không thể tiết lộ vụ án, có điều cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa chân tướng vụ án này ra ánh sáng.” Nguyễn Vi chỉ có thể nói một cách máy móc như vậy. Cô giơ quyển lịch trong tay lên: “Tôi có thể hỏi xem ngày hôm đó là ngày đặc biệt gì không?”

Phó Tiêu nghe vậy liền đến gần nhìn, trong đầu cậu suy nghĩ xem vòng tròn đỏ này liên quan đến cái gì: “Tô tổng có một khuyết điểm là không nhớ được con số, ngay thời điểm tôi nhận chức đã nói cho tôi biết, ngày này là sinh nhật chồng chị ấy, phòng khi chị ấy quên, muốn tôi nhắc nhở trước một ngày để mua quà sinh nhật.”

“Thì ra là như vậy.” Nguyễn Vi bỗng nhiên tỉnh ngộ. Cô có thể tưởng tượng đến hình ảnh Tô Tú Anh chăm chú dặn dò Phó Tiêu. Sinh nhật của Đổng Bình Văn đối với cô ấy mà nói nhất định vô cùng quan trọng. Cô ấy thật sự yêu tha thiết Đổng Bình Văn.

“Cám ơn cậu đã hợp tác. Vậy chúng tôi xin phép về trước.” Thả quyển lịch xuống, Nguyễn Vi cùng Phó Tiêu nói lời tạm biệt, “Mặt khác, hoa rất đẹp, tôi nghĩ Tô tiểu thư biết nhất định sẽ rất vui.”

Phó Tiêu ngẩn người. Cậu khó mà tin nổi nhìn Nguyễn Vi, hai mắt của hắn trong nháy mắt trở nên đỏ rực.

Phó Tiêu biết Tô Tú Anh thích nhất hoa tươi, khi trước mỗi ngày đều sẽ đi ngang qua cửa hàng bán hoa mua một bó.

Cậu vẫn biết.

…….

“Đội phó Nguyễn, cô có cảm thấy người trợ lý này có chút gì đó kỳ lạ không?” Sau khi rời khỏi công ty của Tô Tú Anh, Đường Nguyên Triết vừa hồi tưởng lại chuyện ban nãy vừa nghi ngờ hỏi lại.

“Lẽ nào cậu không chú ý tới bó hoa tươi trong phòng làm việc của Tô Tú Anh sao? Hơn nữa cậu không phát hiện ra là phòng làm việc của Tô Tú Anh sạch sẽ tới mức không có hạt bụi nào sao?”

“Hình như là như vậy, thế thì càng kỳ lạ hơn đấy. Tô Tú Anh mất tích nhiều ngày như vậy, phòng làm việc của cô ấy làm sao lại sạch sẽ như vậy, còn có cả hoa tươi?”

“Đây chính là đáp án câu hỏi của cậu.” Nguyễn Vi cười yếu ớt nói, nhưng sau khi nói xong trong mắt của cô thấp thoáng một nét bi thương.

Đường Nguyên Triết im lặng suy tư một lúc, cuối cùng khiếp sợ trừng lớn hai mắt: “Không thể nào, người trợ lý kia yêu Tô Tú Anh!”

“Đáng tiếc Tô Tú Anh cũng không biết, cô ấy chỉ yêu tha thiết Đổng Bình Văn.”

Nguyễn Vi tiếc nuối thở dài, tình yêu quá cố chấp sẽ khiến cho con người trở nên mê muội. Nếu như có thể, cô thật sự muốn trở lại lúc ban đầu nhắc nhở TôTú Anh, kỳ thực những điều tốt đẹp trong cuộc sống của cô ấy chính là những thứ bị che khuất mà cô ấy không hề để mắt đến.

“Chúng ta tiếp tục đi chỗ nào?” Đường Nguyên Triết cắm chìa khóa xe vào ổ khóa.

“Tiểu khu Cẩm Hoa Thế Kỷ.” Nguyễn Vi lật xem hồ sơ trong tay không chút nghĩ ngợi nói.

Ô tô khởi động, cảnh vật bên đường nhanh chóng lướt qua ngoài cửa xe, nhưng ánh mắt Nguyễn Vi vẫn vô cùng kiên định………

***

Bảy giờ tối, Nguyễn Vi nhập mật khẩu mở cửa nhà Đổng Bình Văn. Có điều cô cùng Đường Nguyên Triết vẫn chưa đi vào trong nhà ngay, hai người cẩn thận mang túi bảo hộ bọc giày lại để tránh lưu lại dấu chân, sau đó mới xách thùng dụng cụ tiến vào bên trong.

“Đây là một căn hộ hai tầng?” Vừa mở đèn, Đường Nguyên Triết đã nhìn căn nhà trước mắt thốt lên thán phục.

Nguyễn Vi cũng lấy làm kinh hãi, căn hộ hai tầng trên cung đường thứ hai của Bạch thành, quả nhiên là người có tiền: “Xem ra chúng ta nhiều lắm chỉ mua được vài mét vuông mà thôi.”

Đường Nguyên Triết tán thành gật đầu. Hai người lập tức gấp gáp mở thùng dụng cụ. Sau năm phút, Đường Nguyên Triết cùng Nguyễn Vi mỗi người tay cầm một bình xịt luminol, người ở lại tầng một, người đi lên tầng hai.

Nguyễn Vi từ trong hồ sơ biết rằng mặc dù nhân viên điều tra đã kiểm tra căn nhà này, nhưng bởi vì không có phát hiện gì đặc biệt nên không kiểm tra kĩ. Nhưng qua hai ngày điều tra, Nguyễn Vi chắc chắn rằng căn hộ này chính là hiện trường đầu tiên của vụ án, cho nên, cô muốn cùng Đường Nguyên Triết điều tra sâu hơn về vấn đề này.

Căn cứ vào thời điểm cuối cùng Tô Tú Anh mua thức ăn, cùng với lời khai của người giao hàng, Nguyễn Vi xác định, Tô Tú Anh ngày đó rời khỏi công ty đã về nhà an toàn. Sau đó, mười giờ sáng ngày hôm sau, “Tô Tú Anh” dự định buổi tối hôm đó sẽ bay đi Thái Lan. Bởi vậy Nguyễn Vi suy đoán thời gian Tô Tú Anh bị giết hại là sáng sớm ngày hôm sau, địa điểm là tại nhà.

Nếu như Tô Tú Anh bị giết vào buổi tối, Đổng Bình Văn nhất định sẽ nhân đêm tối ra khỏi thành tiến hành phi tang xác chết, mà nhà Đổng Bình Văn nằm trên cung đường thứ hai ở Bạch thành, riêng việc ra khỏi thành đã mất vài giờ, càng không cần nói đến việc phải tìm nơi ném xác, cộng thêm đường về, Đổng Bình Văn nhất định không cách nào đi công tác ngày hôm sau. Căn cứ vào lời khai của nhân viên Đổng Bình Văn, Đổng Bình Văn xác thực chín giờ sáng ngày hôm sau đã ngồi trên tàu cao tốc đi công tác, mãi đến tận sau ba ngày sau mới về.

Vì lẽ đó mà Đổng Bình Văn làm thế nào sáng sớm sát hại Tô Tú Anh cũng như giải quyết xong xác của cô ấy, cuối cùng chín giờ đi công tác?

Nguyễn Vi tự mình nghĩ cũng cảm thấy không thể. Lẽ nào Đổng Bình Văn thật sự như hắn đã nói, hắn không hề giết người?

Có thể tấm vé máy bay đi Thái Lan kia thực sự là dự định của Tô Tú Anh, vậy tại sao Tô Tú Anh chưa từng xuất hiện ở sân bay theo camera? Biết mật mã thẻ ngân hàng của Tô Tú Anh chỉ có cô ấy cùng Đổng Bình Văn, do đó Đổng Bình Văn vẫn như cũ không thoát khỏi bị hiềm nghi.

Ngay thời điểm Nguyễn Vi do dự, cô còn nhận ra một tin tức khiến mình hoảng hốt.

Trong khoảng thời gian cô phân tích cho rằng đó là thời điểm Tô Tú Anh bị giết hại, mẹ cô ấy đã từng tới nhà cô ấy một lần.

Buổi sáng hôm đó bà gọi điện thoại cho Tô Tú Anh, Tô Tú Anh không nhận. Bà gửi tin nhắn nhưng Tô Tú Anh vẫn không có trả lời nên bà tự mình tới đây một chuyến. Chẳng qua là khi đó trong nhà chỉ có Đổng Bình Văn, hơn nữa hắn đang bề bộn thu thập hành lý đi công tác, cho nên bà liền trở về.

Buổi tối mẹ Tô Tú Anh còn nhìn thấy cô ấy phát tin trên vòng bạn bè nên yên lòng hơn, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại là vĩnh biệt.

Vì lẽ đó, Đổng Bình Văn thật sự giết người sao?

Nếu quả thật là hắn sáng sớm giết Tô Tú Anh, vậy hắn làm sao có khả năng có thời gian xử lý xác chết? Càng không cần phải nói, trong thời gian này mẹ Tô Tú Anh còn ghé qua một lần.

Do đó Đổng Bình Văn không có sát hại tô Tú Anh sao? Vậy tại sao Tô Tú Anh mua vé máy bay nhưng không đi? Những người bạn kia là ai thông báo?

Mặc kệ là dòng suy luận nào Nguyễn Vi cũng cảm thấy tầng tầng mâu thuẫn, cuối cùng cô không thể không thử kiểm tra kĩ nhà Đổng Bình Văn. Nhìn không thôi thì chưa chắc đã tìm ra manh mối, nhưng nếu như sau lần kiểm tra sâu hơn này mà cô vẫn không tìm được chứng cứ thì cô chỉ có thể tin rằng Đổng Bình Văn vô tội, hướng điều tra của cô phải rẽ sang hướng khác.

Sau một tiếng, Nguyễn Vi cũng lục soát được một lượt cả tầng hai này, thứ duy nhất cô thấy kỳ quái ở đây chính là tủ để quần áo.

Toàn bộ phòng để quần áo bên trong tràn đầy móc treo đồ của Đổng Bình Văn và Tô Tú Anh, quần áo của hai người rực rỡ muôn màu, nhưng ngay khi này bước vào trong, Nguyễn Vi phát hiện một chỗ trống khoảng 50cm.

Vì sao lại có chỗ trống này? Nơi này ban đầu để cái gì? Nguyễn Vi vẫn còn đang suy nghĩ.

Tầng một, Đường Nguyên Triết cũng hoàn thành bước đầu kiểm tra, cậu mặt đầy thất vọng tìm Nguyễn Vi.

“Cậu cũng không có phát hiện sao?” Nguyễn Vi vừa nhìn thấy Đường Nguyên Triết cúi đầu dáng vẻ ủ rũ liền biết đáp án, “Vậy chúng ta trao đổi một chút đi, cậu tới kiểm tra lầu hai, tôi đi lầu một, nói không chừng có thể có phát hiện mới.”

Đường Nguyên Triết cảm thấy Nguyễn Vi nói rất có lý. Nguyễn Vi cầm lấy công cụ của mình đi xuống tầng một.

Trong phòng khách tầng một, Nguyễn Vi tỉ mỉ kiểm tra mỗi một góc, cô thậm chí sử dụng bình xịt luminol, nhưng kết quả vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

“Vì sao một chút manh mối cũng không có chứ? Lẽ nào Đổng Bình Văn thật không phải là hung thủ, Tô Tú Anh căn bản không bị giết ở đây?”

Chuyện đến nước này, Nguyễn Vi thật sự bắt đầu suy nghĩ đến khả năng khác. Liệu có khả năng như hắn đã nói không, hắn hận bố mẹ của Tô Tú Anh, nhưng hắn lại không hề giết hại Tô Tú Anh?

Ngay khi Nguyễn Vi đứng lặng tại chỗ trầm tư, cô chợt nghe một trận ồn ào mơ hồ.

Đi theo âm thanh, Nguyễn Vi mở cửa, lúc này mới nghe rõ hóa ra là hàng xóm cũng chính là gia đình trên tầng đêm khuya vì trang trí mà tranh chấp với nhau.

Hai người hai cái miệng nhưng tranh cãi vô cùng khí thế, âm thanh chửi bới xuyên qua cả tường dày.

Nhưng mà chính trong thời điểm nghe thấy âm thanh cãi vã của hai người này, Nguyễn Vi đột nhiên giống như bị điện giật run rẩy một hồi, cô khó có thể tin được, trợn to hai mắt.

Cô đã nghĩ ra chỗ trống trong phòng thay quần áo kia là để làm gì.

Cuối cùng cô cũng biết được hung thủ thật sự là ai rồi!