Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 145



Chương 146

“Em hay đấy. Say nắng đến bất tỉnh nhân sự.” Nhìn cô nhóc vừa mở mắt đã mỉa mai một câu.

Hàm Hi Họa hơi đau đầu, cô ngồi dậy tựa vào đầu giường. “Chị bớt nói kháy em đi.” Chẳng nhớ mình vào đây bằng cách nào mà cô cũng không quan tâm. Chỉ là có hơi mất mặt một chút.

“Anh Thần đưa em vào đấy.” Lý Kỳ nhắc nhở, chị vẫn còn tình người đi gọt táo cho cô.

Hàm Hi Họa nhàn nhạt liếc chị rồi à một tiếng. Cô không ngạc nhiên, lúc ấy vừa diễn xong cảnh của cả hai, anh ở ngay bên cạnh cô mà.

Lý Kỳ đỡ trán lườm liếc cô nhóc vô tâm: “Mai em sẽ lên hot search với anh ấy thôi.” Khóe miệng chị nhếch lên xấu xa: “Như vậy cũng không tệ. Đánh bóng tên tuổi em lên một tầm cao mới.” Chỉ là chuyện cô và Hàm Mộc Tâm mới mấy ngày trước làm ồn ào cả weibo một phen, chưa kịp nguôi lại lên hot search ít nhiều cũng để lại ấn tượng xấu trong mắt nhiều người.

Mày Hàm Hi Họa giật giật, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Lý Kỳ: “Em không muốn lợi dụng người ta.”

“Cái gì mà lợi dụng. Muốn cản cũng không cản được. Lúc anh ấy bế em đi rất nhiều người chụp ảnh. Chị nghĩ độ nét của ảnh không thể nào thua mấy tấm ảnh chụp chính diện đâu.” Ngang nhiên như vậy mà.

Hàm Hi Họa thở dài một hơi nhận lấy miếng táo Lý Kỳ đưa bỏ vào miệng: “Em đói quá, mua em tô cháo thịt đi.” Cô chẳng muốn nghĩ tới hot search gì đó nữa, mặc kệ đi. Giờ ăn mới là chuyện chính.

“Tiếu Mạt đi mua rồi.” Lý Kỳ đáp. Chị cũng buồn miệng nên ăn một miếng táo, ngay sau đó mặt mày cau có. “Sao chua vậy?” Nhìn Hàm Hi Họa hỏi: “Em không thấy chua hả?”

“Ăn được.” Cô đáp cho có, lại mệt mỏi nằm xuống. “Khi nào Tiếu Mạt về chị gọi em.”

“Ừ.”

Hàm Hi Họa chỉ bị say nắng nên truyền xong bình nước là ra về được rồi.

Không biết Hạ Tiếu Mạt chạy đi đâu, Lý Kỳ thì có việc nên đã sớm rời đi, chị cũng không rảnh rỗi mà ngồi đây trò chuyện đợi cô truyền nước xong.

Ngồi trong phòng hơi chán Hàm Hi Họa định đi kiếm Hạ Tiếu Mạt, đi loanh quanh cũng không thấy người đâu, gọi điện thoại thì máy bận.

Lúc chuẩn bị quay trở về phòng bất giác cô thấy bóng hình Hạ Tiếu Mạt đang nói chuyện với ai đó trong điện thoại.

Lại gần tới mà cô ấy cũng không phát hiện ra.

“Vâng… cô ấy chỉ bị say nắng… không vấn đề gì ạ… tôi đã biết… xin chào.” Hạ Tiếu Mạt ngắt điện thoại xong, mới thở phào một hơi khi xoay người tính đi về phòng bệnh thì cô nàng bị dọa sợ hét lên: “Á…”

Hàm Hi Họa nhíu mày nhìn Hạ Tiếu Mạt như một cô ngốc: “Chị giật mình cái gì? Lý Kỳ gọi chị hả?” Dù có hơi sai sai nhưng ngoài Lý Kỳ thì còn ai hỏi thăm cô thông qua trợ lý nữa. Có điều hai người này khi nói chuyện điện thoại đều nghiêm túc và xa cách vậy sao? Bình thường cô không quá chú ý vì Lý Kỳ cũng thỉnh thoảng mới ở cạnh bọn cô.

Hạ Tiếu Mạt hơi chột dạ, rồi thuận theo lời của Hàm Hi Họa gật gật đầu cười: “Đúng vậy, chị ấy vẫn không yên tâm nên dặn dò chị.”

Hàm Hi Họa không nghi ngờ, cô đáp một tiếng rồi bảp: “Vậy đi thôi, em không sao rồi.” Rồi chợt nhớ nhà của Hạ Tiếu Mạt ngược hướng với biệt thự Nam gia mà một mặt cô cũng không muốn trợ lý biết nơi ở của mình. Sợ bọn họ nghi ngờ về thân thế của cô. Nghĩ xem một người với xuất thân bình thường làm sao có thể sống trong khu biệt thự sa hoa nổi, chắc chắn nếu bọn họ biết cô ở đó sẽ suy nghĩ và ngờ vực về độ chân thực trong lời khai báo ban đầu trước khi ký hợp đồng. Càng nghĩ càng nhức đầu.

“Em tự đi taxi về được rồi, nhà chị ngược hướng nhà em, không tiện đâu.”

Vốn Hạ Tiếu Mạt còn muốn phản kháng nhưng Hàm Hi Họa đã bày rõ rằng cô đã quyết định, không thể đổi ý nên Hạ Tiếu Mạt đành gật đầu làm theo.