Chủ Mẫu Hầu Phủ (Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận)

Chương 87



Hoàng hôn buông xuống, Ông Cảnh Vũ theo Tạ Quyết ra khỏi tòa nhà, lên xe ngựa về phủ.

Lan ca nhi mặc môtk bộ áo mũ đầu hổ ngồi trên đùi phụ thân, tò mò nhìn ra bên ngoài khung cửa xe, đối với cảnh bên ngoài đều cảm thấy hiếm lạ, hình như hắn cảm thấy có hứng thú, liền vươn tay ra bên ngoài chộp lấy, phát ra tiếng cười y a y a vui vẻ.

Ông Cảnh Vũ nhìn nhi tử, khóe miệng cong lên, ánh mắt lơ đãng cùng Tạ Quyết giao nhau.

Bắt gặp ánh mắt đối phương, nàng liền dời đi ánh mắt, quay người đem tay để lên ngưỡng cửa rồi nằm xuống, cũng nhìn ra ngoài cửa.

Hiện tại đã là hoàng hôn, ánh nắng dưới chân trời ẩn dưới tầng mây đỏ đẹp đến kinh diễm, Ông Cảnh Vũ lại không có tâm tình thưởng thức.

Nàng suy nghĩ rằng hắn trở về, hoàn toàn không hề suy nghĩ qua hắn trở về ngay từ đầu.

Không nghĩ tới, cũng không có cách ứng phó hắn.

Chớ nói chi là nàng thủ tiết năm năm, hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng.

Nàng ở những năm đầu thủ tiết ấy vì để bảo vệ cơ nghiệp Vĩnh Ninh hầu phủ, cũng bắt đầu đeo lên một lớp mặt nạ giả dối kết giao cùng đám danh môn vọng tộc.

Bởi vì có hoàng hậu cùng thái hậu nâng đỡ, những người ngày trước cười cợt nàng cũng phải cúi đầu xuống qua lại với nàng.

Trong quá trình kết giao giả dối ấy cũng kiếm được một hai người bạn.

Có người giống nàng đều là phụ nhân danh môn vọng tộc đang thủ tiết, âm thầm khuyên nhủ nàng, nói nàng còn trẻ như vậy thủ cả đời quả thực không đáng, còn không bằng lén ở bên ngoài nuôi một tên nam sủng lời lẽ ngon ngọt.

Nàng khi đó nếu không đủ kiên định mà đi nuôi nam sủng, Tạ Quyết lúc trở về chuyện đầu tiên có phải là trực tiếp muốn treo cổ nàng hay không?

Nghĩ như vậy, Ông Cảnh Vũ đều cảm thấy cổ ớn lạnh.

Chưa kể đến, nàng thường xuyê ở trước bài vị của hắn mắng hắn, cũng không biết hắn có nghe thấy hay không.

Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, Ông Cảnh Vũ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cảm thấy không đúng.

Rõ ràng nàng mới là người chịu khổ, làm sao bây giờ lại nghĩ Tạ Quyết có nhìn được nghe được thứ gì không tốt?

Phiền muộn cực kỳ.

Trong mắt Tạ Quyết phản chiếu bóng lưng thê tử, mắt sắc yếu ớt.

Hắn làm bạn bên cạnh nàng năm năm, cho nên biết nàng gian khổ, biết nàng không dễ dàng gì.

Rất nhiều đêm tĩnh mịch, nàng ở trên giường gỡ xuống lớp ngụy trang, ôm đầu gối rúc vào trong góc, không phát ra tiếng động mà rơi nước mắt.

Hắn muốn đem nàng ôm vào trong ngực, hắn muốn an ủi nàng, nhưng hắn không làm được.

Khi đó, hơn một nghìn bảy trăm ngày đêm, Tạ Quyết cảm thấy thời gian như ngừng trôi, không biết bao nhiêu lần chán ghét cuộc sống khi hắn còn chưa chết.

Lúc có thể ôm nàng, an ủi nàng, hắn lại bỏ qua, cũng càng không học cách đi an ủi người khác.

Nàng chưa hề rời khỏi Man Châu, chưa hề rời khỏi phụ mẫu, mà lúc từ Vân huyện đến Kim Đô, hắn không nghĩ qua việc giúp nàng thích ứng với nơi xa lạ.

Khi mất đi hài tử, hắn ở trong quân không biết gì, bỏ lỡ cơ hội ở bên cạnh nàng, để nàng một mình chịu đựng nỗi thống khổ mất con.

Chuyện của Anh Nương, hắn giải thích không đủ, luôn nghĩ vẫn còn thời gian, chờ hắn trở về giải thích cụ thể cũng không muộn.

Nhưng rồi lại vĩnh viễn không có cơ hội giải thích, nhìn nàng bởi vì chuyện của Anh Nương mà khổ sở, hắn mới biết được mình sai quá nhiều rồi.

Đến Ung Châu, đến nơi hắn bỏ mạng, ký ức lần đầu tiên gặp nàng cũng khôi phục, không có gì khác ngoài việc bảo vệ nàng thật tốt, hắn cũng sợ nàng nhìn ra manh mối.

Hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp bù đắp cho nàng, giúp nhạc phụ thăng quan tiến chức, cho nàng một người bầu bạn tốt nhất, quan tâm nàng, thuận theo ý nàng.

Nhưng cho dù như thế nào, hắn đều biết nàng sớm đã tổn thương, cho nên không dám tùy tiện bại lộ.

Từ khi tiếp quản hầu phủ, tính tình của hắn càng ngày càng lãnh đạm, đối với tất cả mọi chuyện đều không để tâm, nhưng hắn lại sợ nàng biết hắn giống nàng, sợ nàng sẽ bỏ rơi hắn.

Hắn cố ý ngụy trang, chỉ sợ hơi không cẩn thận liền phá hủy sự cân bằng hoàn mỹ của ba người.

Nhưng đối với chuyện cánh tay của Mục vương, hắn cuối cùng vẫn là không thể hạ quyết tâm được.

Bây giờ thẳng thắn, nàng cũng không kháng cự hắn như vậy, trên mặt hắn tuy bình tĩnh, nhưng đáy lòng vẫn thấp thỏm.

Có lẽ tại lúc ở Vân huyện, hắn cũng thích thê tử, chỉ là thích cũng không được bao nhiêu.

Nhưng năm năm, ngày qua ngày đêm qua đêm ở cạnh nàng, tình cảm đối với nàng càng thêm nồng đậm.

Hơn một nghìn bảy trăm ngày đêm, thế giới hư vô mờ mịt, cũng chỉ có nàng mà thôi.

Hiện tại bởi vì để ý, càng sợ sẽ mất đi, cho nên mới lo lắng.

Xe ngựa thong thả đi, một đường không ai nói chuyện, khoảng nửa canh giờ, sắc trời đều đã tối, mới trở lại hầu phủ.

Trên dưới hầu phủ đều khó hiểu đến cùng xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến hầu gia vội vã trở về hầu phủ lại vội vã rời phủ?

Lão thái thái sau khi nghe được chuyện này, liền sai người đi đến Trử Ngọc Uyển hỏi rõ tình hình.

Ông Cảnh Vũ sớm làm chuẩn bị tốt người đi ứng phó lão thái thái.

Lão thái thái sai người tới hỏi, liền nói nàng chuẩn bị một tòa viện cho huynh trưởng ở, để cho hắn làm mai, hiện tại nàng đem một ít đồ mang sang bên kia trước.

Trở lại trong viện, hạ nhân tiến tới nói hôm nay hầu gia bỗng nhiên vội vã rời phủ, mới kinh động đến lão thái thái.

Ông Cảnh Vũ cùng Tạ Quyết ôm Lan ca nhi đi dến sân lão thái thái giải thích.

“ Là con không nói rõ, người trong phủ cũng không nói rõ, khiến phu quân nghĩ lầm con thu dọn hành lý về Vân huyện ”

Nàng nói đến rất là tự nhiên, hoàn toàn không có nhìn ra là đang nói dối.

Nguyên nhân nàng rời đi chỉ có nàng cùng Tạ Quyết biết, chỉ cần Tạ Quyết không vạch trần, sẽ không có người biết.

Lão thái thái nghi ngờ nhìn về phía tôn tử, hỏi: “ Ngươi sao lại cho rằng tôn tức thu dọn đồ đạc là về Vân huyện? “

Sắc mặt Tạ Quyết không có gì thay đổi, hoàn toàn bình thản như trước đây.

“ Những ngày gần đây trêu chọc A Vũ không vui, nghĩ lầm là nàng trong cơn tức giận muốn trở về Vân huyện ”. Nói xong liền quay đầu nhìn về phía thê tử.

Ông Cảnh Vũ cảm thấy lời này nghe có mấy phần kỳ quái, nhưng nhất thời cũng không phát hiện ra kỳ quái ở đâu.

Trong lúc suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía lão thái thái, chỉ bắt gặp sắc mặt lão thái thái sững sờ, ngẩn người giống như hiểu gì đó, ho nhẹ hai tiếng, nhìn về phía tôn tử, khuyên nhủ: “ Người trẻ tuổi sung sức, tổ mẫu cũng hiểu, nhưng phải tiết chế, quá mức sẽ khiến thân thể mệt mỏi ”

Đến cùng là người từng trải, lão thái thái còn có cái gì không hiểu?

Nam nhân Tạ gia đều tòng quân, nhu cầu về phương diện kia tất nhiên là so với nam tử bình thường còn ham muốn hơn.

Bà lúc còn trẻ cũng từng chịu không nổi, chớ nói chi tới thân thể gầy yếu của tôn tức.

Ông Cảnh Vũ khi hiểu được: …

Nàng xem như kịp thời phản ứng lời nói kia có mấy phần kỳ quái.

Người này đến cùng là làm thế nào có thể chững chạc đàng hoàng nói ra loại lời tuyệt không nghiêm chỉnh này?

Tóm lại nàng cũng không tính toán với hắn, chỉ cúi đầu giả bộ ngượng ngùng.

Chỗ lão thái thái đã giải quyết xong, cũng ở lại dùng bữa tối.

Bữa tối, Ông Cảnh Vũ tắm rửa cho Lan ca nhi, đợi Lan ca nhi ngủ mơ màng, nàng mới đi tắm rửa, toàn bộ quá trình đều không nói gì với Tạ Quyết.

Thẳng đến khi lên giường đi ngủ, bò qua người hắn rồi ngồi xuống, nàng mới nhìn ánh mắt Tạ Quyết cả đêm đều dính ở trên người nàng.

“ Tạ Quyết ”. Nàng gọi một tiếng.

Tạ Quyết “ừ” một tiếng, nhìn nàng, chờ nàng mở miệng.

Tỉnh táo nửa buổi tối, nàng cũng hoàn toàn chấp nhận.

Hòa ly cũng không được, về sau còn muốn sống với nhau, lần này đi qua, cũng không có cái gì để bực bội.

Nàng thở dài, nhẹ nhàng chậm chạp mà nói: “ Ta không so đo tính toán ”

Lời này giống như gió xuân tháng ba, nhẹ nhàng phất qua mặt hồ, rơi vào trong tai Tạ Quyết.

Tạ Quyết trố mắt một lát mới hoàn hồn.

Ông Cảnh Vũ thu hồi ánh mắt, kéo chăn che người, cũng đưa cho hắn một góc.

Ánh mắt Tạ Quyết dừng lại ở trên chăn, một lát sau mới đưa tay nhận lấy, kéo đến trên đùi.

Hiện tại mới khoảng tháng mười, mới bắt đầu vào đông, đối với Tạ Quyết mà nói cũng không thấy lạnh, nhưng chỗ chăn che đi, ấm không phải chỉ mỗi chân.

Ông Cảnh Vũ trùm chăn, nằm xuống nhìn qua đỉnh giường, nói: “ Kiếp trước chàng có lỗi, ta cũng không thể nói ta hoàn toàn không sai. Với lại đau khổ của chàng cũng chưa chắc ít hơn ta, mặc dù cũng không phải do ta tạo nên, nhưng tóm lại chàng so ta đáng thương hơn nhiều ”

Nói xong di chuyển con mắt, nhìn về phía Tạ Quyết.

Ánh nến ngoài phòng nhu hòa, hắn đưa lưng về phía ánh sáng, bóng dáng hắn lờ mờ nhu hòa, búi tóc nửa thả, cũng nhiều thêm mấy phần lười biếng, giờ này khắc này ngược lại không có một chút lạnh lẽo cứng rắn của quân nhân.

“ Cho nên, nàng thật sự thương hại ta? ”. Tạ Quyết cúi đầu hỏi nàng.

“ Chàng để ý? ”. Nàng hỏi lại.

Tạ Quyết gật đầu, nói: “ Ta thừa nhận, ta rất để ý, ta hi vọng không chỉ là thương hại ”

Ông Cảnh Vũ trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn cho hắn một đáp án như mong muốn: “ Quả thực không chỉ thương hại, ta cảm thấy chúng ta không nên trở mặt với nhau ”

Nàng ngừng một chút, cụp mắt xuống suy nghĩ, tiếp tục nói: “ Ta vốn từng cho rằng nếu chàng trở về, ta rất khó để chấp nhận, nhưng đến bây giờ, cũng chính là ngày hôm nay, ta phát hiện cũng không còn quan trọng nữa. Vẫn là câu nói kia, quá khứ đã đi qua, chỉ nghĩ đến tương lai, sống trong nỗi thống khổ của quá khứ, không được lợi ích gì ”

Dứt lời, ngước mắt nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói: “ Nhưng ta vừa mới biết chuyện này, hiển nhiên không có khả năng lập tức có thể chấp nhận, chàng cho ta một chút thời gian. Chàng cũng không cần lo, càng không cần phải phân tâm, huấn luyện tốt các tướng sĩ, chờ đi Ung Châu bình loạn, đánh thắng trận trở về ”

Nàng cũng hiểu, nếu chiến tranh lạnh với Tạ Quyết, chỉ sợ ngoại trừ khiến nàng không khó chịu, cũng sẽ khiến hắn không chuyên tâm vào quân vụ, từ đó sơ sót trong việc huấn luyện binh lính.

Như hôm nay mà nói, Mục vương tìm hắn nói chuyện, hắn liền vội vàng chạy về, lại vội vã chạy tới bến tàu.

Nghe Minh Nguyệt nói, trước khi nàng ấy gọi hầu gia, hầu gia giống như ngọn gió lao xuống thuyền.

Nghe được Minh Nguyệt nói lời này, nàng biết quân vụ trong lòng Tạ Quyết sớm đã không phải vị trí thứ nhất.

Mà hắn đã quyết định sang năm tiếp tục xuất binh đi Ung Châu, không chấp nhận được có một chút sai lầm, hiện tại không có cái gì quan trọng bằng chuyện đi bình loạn.

Con ngươi đen như mực của Tạ Quyết khóa chặt gương mặt nhu hòa của thê tử, nghe nàng nói những lời này, trong lòng hắn vui không chịu được.

Nàng cho tới bây giờ cũng không phải là người cố chấp, thời gian năm năm kia, hắn nhìn nàng từng bước một thành một người trầm ổn, cũng là bởi vì vậy, ánh mắt hắn không dời đi được.

Mặc kệ là đời trước hay vẫn là đời này, nàng đều không thay đổi.

Tạ Quyết không nói gì mà nằm xuống, bàn tay dưới chăn khẽ di chuyển, sau đó cầm lấy tay nàng.

Hắn thấp giọng nói: “ A Vũ, thật xin lỗi ”

Lời xin lỗi cả một đời, cuối cùng cũng xuất hiện.

Ông Cảnh Vũ không tránh khỏi tay hắn, nếu lúc này tránh, những lời nàng vừa nói sẽ không đáng tin.

Nàng nói cũng là lời thật lòng.

Nàng có thể cái gì cũng đều không so đo, nhưng tình cảm dành cho hắn, lại phức tạp cực kì.

Nói không yêu, nhưng đời này ở chung hơn một năm, nàng rất khó nói ra lời như vậy.

Nhưng nói yêu, lại hình như chưa tới.

Những tình cảm này, thật không phải là nhất thời có thể rõ ràng được.

Cho nên nàng hiện tại chỉ coi hắn là trượng phu, là phụ thân hài tử, không nói đến chuyện tình yêu, như vậy nàng cũng có thể càng nhanh chóng chấp nhận hắn sự thật đã trở về.

Nghĩ đến điều này, nàng cũng cầm ngược lại tay hắn.

Nàng nói: “ Ta chấp nhận lời xin lỗi của chàng ”

Nàng làm hòa với bản thân trong quá khứ, cũng làm hòa với hắn trong quá khứ.