Chu Gia Hệ Liệt

Chương 63



Chu Niệm dời mắt lên tài liệu, ngẩn người một hồi, mới chợt giác ngộ ra ý tứ của Sở Mộ, đặt tài liệu lên cái bàn nhỏ phía trước sô pha, rồi bỗng choàng tay qua eo của Sở Mộ, bất ngờ bồng anh lên, Sở Mộ kinh hô một tiếng, “Làm gì vậy?”

“Không xem tài liệu nữa.” Chu Niệm cười đáp.

Tuy mấy ngày nay hai người luôn ngủ bên nhau, nhưng vì Sở Mộ phải tham gia hội nghị, không thể phóng túng thân thể, hắn vẫn luôn chịu đựng, bây giờ hội nghị Sở Mộ tham dự đã kết thúc, ngày mai là ngày nghỉ, câu hỏi vừa nãy của Sở Mộ là ám chỉ hắn có thể làm vài chuyện.

“Thả tôi xuống.” Trên mặt Sở Mộ ửng đỏ, bị Chu Niệm bồng lên, sợ ngã xuống dưới nên chỉ có thể vòng hai tay ôm cổ hắn, hình dáng này làm anh cảm thấy không được tự nhiên.

Chu Niệm không đáp ứng anh, trực tiếp ôm anh đi vào phòng ngủ, đặt anh lên giường.

Bỗng chốc rơi vào chiếc nệm mềm mại, Sở Mộ chống người trên giường, lại thấy Chu Niệm đang nhanh nhẹn cởi bỏ áo ngủ trên người, chỉ còn lại một cái quần trong, thân thể cao lớn rắn rỏi, vai rộng eo nhỏ mông nhỏ, làn da màu mật ong, thân thể dẻo dai, các cơ bắp cẩn thận giấu mình dưới lớp da, thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm, Sở Mộ ngây ngốc ở trên giường ngẩng đầu nhìn thân thể của hắn, sắc mặt càng thêm đỏ hồng, cả người phát nhiệt, thân thể của Chu Niệm bao giờ cũng phi thường xinh đẹp, Sở Mộ cảm thấy những tượng mỹ nam Hy Lạp cũng không đẹp bằng hắn.

Anh không dám nhìn cảnh tượng Chu Niệm cố ý cởi quần trong một cách khiêu khích, nhanh chóng vùi đầu vào trong chăn nệm, tim đập dị thường kịch liệt, toàn bộ khí nóng trong cơ thể đều bốc lên đầu của anh, làm cho gương mặt anh càng tỏa ra hơi nóng, vẻ mặt đỏ bừng, đầu óc choang choáng, cả người đều bừng bừng nhiệt khí, trong lòng nảy lên khát vọng sâu sắc, dù sao, hai người đã thật nhiều ngày không có làm.

Anh còn đang xúc động ở trên giường, thì Chu Niệm đã bất chợt áp lên người anh, vừa hôn môi anh gương mặt anh, vừa đưa tay cởi nơ áo ngủ…

Xương quai xanh được hôn lên, sau đó trước ngực lại không ngừng bị liếm hôn, áo ngủ cùng quần trong đều bị cởi xuống, sau đó bộ phận đã bán ngẩng đầu của anh ngay lập tức rơi vào tay của người kia, túi cầu cũng bị người kia nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, da thịt non mềm nơi đùi trong cũng không ngừng bị vuốt ve….

Sở Mộ bị thủ đoạn của Chu Niệm làm cho eo mềm nhũn thân thể run rẩy, trong miệng tràn ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ, anh cũng vươn tay vuốt ve eo lưng của Chu Niệm, sau đó mò mẫm xuống mông của hắn, còn bóp nhẹ vài cái, Chu Niệm bị động tác của anh làm cho buồn bực mà hừ một tiếng, hô hấp ồ ồ rõ rệt….

Sau đó là một trận phóng túng thật thật thiết thiết làm người ta đỏ mặt, tiếng rên rỉ tiếng thở dốc không ngừng vang ra, không ít thời gian trôi qua, lúc này mới dừng lại.

Sở Mộ được Chu Niệm ôm vào bồn tắm lớn, vừa nhìn đã biết Chu Niệm sẽ không bỏ qua đại cơ hội tốt thế này, anh lại bị hắn áp về phía sau làm một lần, Sở Mộ chỉ còn khí lực để thấp giọng lầm bầm vài câu, sau đó hết thảy đều dựa vào Chu Niệm để hắn tắm rửa cho mình, anh thực sự mệt đến không động nổi.

Mặc áo ngủ vào, lại được bọc trong chăn ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, Sở Mộ tinh thần không tốt mà nhìn Chu Niệm đổi giường, trên chiếc giường màu đỏ thẫm có nhiễm một ít dịch trắng, dù sao da mặt của Sở Mộ rất mỏng, vừa nhìn gương mặt liền đỏ, dời ánh mắt sang nơi khác.

Chu Niệm đổi giường xong, liền đi đến ôm lấy Sở Mộ.

Eo xương sống của Sở Mộ đau đớn, sau khi được đặt lên giường, Chu Niệm lại quỳ xuống xoa bóp cho anh, Sở Mộ bị hắn làm nhột, thanh âm đong đầy sự biếng nhác cùng dịu dàng sau ***, “Cậu cũng mệt rồi, không cần xoa nữa, tôi muốn ngủ.”

Chu Niệm nằm bên cạnh anh, bàn tay vẫn vuốt ve trên lưng anh, nhìn vào đôi mắt anh, trịnh trọng nói, “Mộ Mộ, anh đến thành phố S đi!”

Sở Mộ sửng sốt một hồi, cả buổi sau mới lắp bắp nói, “Vậy… Như vậy sao được, tôi…. Công việc của tôi….. Lại không có ở đây.”

“Nhưng anh không cảm thấy ở riêng hai nơi rất thống khổ sao? Mỗi ngày gặp anh cũng chỉ có thể gặp qua điện thoại, muốn hảo hảo chạm vào anh ôm anh một cái cũng không được.” Chu Niệm nói, lại duỗi tay vuốt ve gương mặt Sở Mộ, trong mắt là nồng đậm tình yêu chân thành

“Nhưng cậu cũng không thể vì chuyện này mà tách công việc của tôi ra….” Thanh âm của Sở Mộ trầm thấp, dĩ nhiên anh cũng hiểu được nỗi thống khổ của điều ấy, được thưởng thức món đồ tốt một lần rồi thì sẽ không bao giờ muốn buông tay nữa, mấy ngày nay ngày đêm làm bạn, anh đã vô pháp buông bỏ những cái ôm ấm áp thế này, quay trở lại ngủ một mình.

“Đừng lo, công việc ở bên đây cũng giống như thế.” Chu Niệm vuốt nhẹ hàng mày đang chau lại, dịu dàng nói.

“Nhưng tôi có hợp đồng với nhà trường, chỉ có thể bị họ đuổi việc, tôi không thể tự ý rời đi a.” Sở Mộ có chút ủ rũ, đáp.

“Việc này cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng, đều giao cho em đi! Em sẽ lo liệu! Chọn một trường anh thích ở bên đây, sau đó sẽ chuyển anh đến.” Chu Niệm dịu dàng nói, rồi nắm lấy tay Sở Mộ, cho anh một lời hứa.

Sở Mộ biết gia đình Chu Niệm có tiền có thế, giải quyết loại vấn đề này cũng có thể không tốn sức, chỉ là, anh đã ở trong ngôi trường đó lâu lắm rồi, từ lúc học đại học đến lúc nhận bằng thạc sĩ, sau đó còn ở lại nơi đó dạy học, thời gian ở nơi đó gần như đã chiếm đi phân nửa con đường cuộc đời anh đi qua, tình cảm đối với cảnh vật và con người ở nơi đó cũng rất sâu sắc, hơn nữa, ở đó anh có quan hệ tốt, có bạn bè giúp đỡ, có đạo sư của anh che chở, mà bây giờ đổi trường, vậy tất cả cũng sẽ đổi mới, không nói đến việc thích ứng cần phải mất bao nhiêu thời gian, còn phải thích ứng với các mối quan hệ giữa những con người mới, một lần nữa thành lập phạm vi giao thiệp của mình, anh cảm thấy có chút mệt mỏi…. Vả lại, anh cũng không phải là kiểu người giỏi giao tiếp….

Nghĩ đến những điều này, Sở Mộ có chút do dự, thế nhưng, nhìn ánh mắt mang theo chờ mong của Chu Niệm, cảm nhận sự ấm áp cùng sức mạnh truyền đến từ cánh tay của hắn, anh cảm thấy vì tình yêu và gia đình, những điều này là đáng giá.

Sở Mộ vùi mặt vào hõm vai của Chu Niệm, đáp, “Được! Tôi chuyển đến đây làm việc! Nhưng tôi còn phải hảo hảo suy nghĩ chuyển đến trường trường nào!”

Vấn đề Sở Mộ lo lắng, Chu Niệm dĩ nhiên cũng biết rõ. Song, hai người muốn ở bên nhau, phải có một người rời đi nơi ở vốn có. Muốn hắn đi đến chỗ của Sở Mộ, hiển nhiên không thể, chỉ có thể là Sở Mộ theo hắn đến nơi này, hơn nữa, khi Sở Mộ đã không còn môi trường quen thuộc vốn có, đến một địa phương mới, nhất định sẽ càng thêm ỷ lại vào hắn, đồng thời còn nguyện ý ở nhà nhiều giờ hơn, những việc này, là chuyện hắn đã định liệu trước trong đầu, tuy rằng có chút có lỗi với Sở Mộ, nhưng là, hắn thật lòng mong rằng Sở Mộ có thể sống dựa vào hắn, mãi mãi không có cách rời khỏi hắn.

Sở Mộ ngủ say, Chu Niệm rời giường làm xong việc mới lên giường ngủ, khoảnh khắc hắn vừa lên giường, Sở Mộ đã tự động tựa vào bên cạnh hắn, điểm này là hắn cực kỳ hài lòng.

“Một ngày vi sư cả đời vi phụ”, tình cảm của Sở Mộ đối với đạo sư trong thời gian làm nghiên cứu sinh, đã đem ông trở thành cha mình để mà kính trọng, thường xuyên đến thăm hỏi, trong lòng có việc gì cũng nói cùng ông, đạo sư của anh đức cao vọng trọng, tư tưởng cũng rất cởi mở, năm đó khi biết tính hướng của Sở Mộ, ông cũng không nói anh chuyện gì, đạo sư thông hiểu đồng thời còn tin anh, dành cho anh sự tin tưởng, thậm chí còn yên lặng ủng hộ anh, những điều này đều khiến Sở Mộ cảm động, cho rằng đại ân này của thầy suốt đời anh cũng không thể báo đáp.

Đem chuyện hiện tại nói cho đạo sư, đương nhiên cũng thẳng thắn mà nói nguyên nhân, anh cùng bạn trai chuẩn bị kết hôn cả đời sống bên nhau, sau đó mong muốn có thể vào thành thị hắn đang ở làm việc.

Tuy rằng lão giáo thụ đã có một xấp dày niên kỷ, nhưng cũng là một người khôi hài, đôi khi còn rất thích xem quẻ, thậm chí còn thường hỏi tỉ mỉ vấn đề tình cảm của Sở Mộ, khi Sở Mộ nói người bạn trai hiện tại chính là người năm đó, đạo sư cũng không hỏi thêm nữa, kỳ thực ông cũng biết bối cảnh gia đình của người học sinh Sở Mộ gặp gỡ khi đó, dù sao, khi đó Chu Niệm dựa vào quan hệ mà làm việc, ông xem như cũng thuộc tầng lãnh đạo cao cấp nên cũng biết một ít việc.

Lão giáo thụ nói Sở Mộ phải hảo hảo giữ gìn cảm tình, công việc của hai người ở cùng một nơi thật sự rất cần thiết. Sau đó lại cho Sở Mộ một sự giúp đỡ rất lớn, đưa địa chỉ của những người bạn có quan hệ tốt với ông ở nơi đó cho Sở Mộ, để Sở Mộ đi đến hảo hảo thăm hỏi, như vậy, dù ở địa phương mới thì cũng có thể đi được những bước đầu tiên. Còn nói sẽ hảo hảo viết thư giới thiệu cho anh, đồng thời còn tường tận tỉ mỉ nói cho anh biết tình hình trường học ở bên đó, giúp anh đề xuất lựa chọn tốt nhất.

Sở Mộ vô cùng biết ơn thầy của anh, thái độ gần như cảm động đến nghẹn ngào.

Kỳ thực Chu Niệm vẫn có chút lo lắng Sở Mộ sẽ hối hận, bèn nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện, nhanh chóng để trường học của Sở Mộ thả người.

Sở Mộ nói rõ tình huống với tổ chức nhân sự của trường, nói bản thân còn phải ở lại làm một vài việc sau đó mới rời đi, xin được tiếp tục ở lại.

Chu Niệm đặc biệt rút thời gian cùng Sở Mộ hảo hảo đi vài ngôi trường, Sở Mộ rất coi trọng bầu không khí học thuật, căn cứ vào đề nghị của đạo sư, nhanh chóng hạ quyết định, chọn được một ngôi trường.

Sau đó cầm các loại giấy chứng nhận cùng những bài luận trước đây, thư giới thiệu của đạo sư, còn có lễ vật đi đến thăm hỏi lãnh đạo học viện…

Sự tình sau đó vô cùng rườm rà, muốn trường học cũ thả người rất đơn giản, nhưng muốn trường học mới nhận người lại khá khó khăn, thế nhưng, cuối cùng coi như đã ổn thỏa….

Kỳ thực Chu Niệm có thể vô cùng đơn giản mà giải quyết mọi chuyện, nhưng là, Sở Mộ muốn tự mình làm, Chu Niệm chỉ có thể để anh quyết định, song, trước khi Sở Mộ đi hắn đã đi trước khai thông một ít, như vậy con đường của Sở Mộ coi như thông thuận.

Sở Mộ đi công tác lúc gần đến kỳ nghỉ hè, đến khi Sở Mộ quay lại cũng đã là lúc kỳ nghỉ hè kết thúc.