Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 119: Là tôi tự ảo tưởng mà thôi



Tôi không hiểu cái giá mà dì Tống nói, nhưng bà ta cũng không để tôi phải đoán già đoán non lâu nữa mà nói thẳng đáp án luôn.

"Cô đưa ba trăm triệu cho chúng tôi, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, không còn liên quan gì hết. Tôi và bố cô sẽ không đến đòi cô thêm một đồng nào nữa! Ba trăm triệu ấy đối với tôi và bố cô là con số khá khổng lồ, nhưng cô vẫn còn trẻ, lại còn học đại học, vất vả chút thôi, kiếm dễ như bỡn ấy mà! Thế nào?"

"Dì Tống đúng là khôn hết phần thiên hạ, mấy năm nay tiền tôi tiêu của nhà này cũng không đến sáu mươi triệu đâu, dì vừa mở lời đã hét giá ba trăm triệu rồi. Dì tưởng tôi đẻ được ra tiền đấy à?"

"Đồng tiền càng ngày càng mất giá, giờ tiền phòng cũng tăng chóng mặt như thế rồi, vậy thì số tiền cô đã tiêu xài của nhà này cũng phải tăng gấp bội ấy chứ?"

Tôi không đồng ý với bà ta ngay mà quay sang nhìn bố tôi, tôi chờ bố tỏ thái độ.

Nếu bố cũng muốn đòi tôi một trăm nghìn rồi đoạn tuyệt với tôi, tôi sẽ cho ông ấy toại nguyện. Còn nếu ông không đồng ý thì Tết hàng năm tôi vẫn sẽ về thăm ông, thi thoảng vẫn sẽ gọi điện cho ông.

Và đương nhiên, tôi cũng sẽ đưa tiền cho họ, dù sao tốt nghiệp rồi có việc làm ổn định, đưa tiền cũng không khiến ông cả nghĩ.

"Khương Kha à..." Bố tôi nói bằng giọng chầm chậm, "Chuyện của mẹ con luôn là vết thương trong lòng bố, đó cũng là lý do mà mấy năm nay, bố không muốn nhìn thấy con. Bố đối xử tệ bạc với con như vậy, hẳn con cũng hận bố lắm." Ông dừng một lát rồi tiếp, "Từ nay về sau, nếu con không muốn về thì không cần về đâu! Nếu con tìm được mẹ con thì cứ ở cùng bà ấy đi. Còn không tìm được thì con cứ sống một mình."

"Ba trăm triệu ấy cũng không phải đòi con ngay bây giờ phải lấy ra được ngay, bố nghĩ con cũng không có nhiều tiền như thế. Thôi thì bố cho con ba năm, năm đầu tiên con đưa cho nhà ta sáu mươi triệu, rồi năm thứ hai năm thứ ba mỗi năm một trăm hai mươi triệu, như vậy thì dễ hơn rồi đúng chứ?"

Ông nói rất chậm, chắc cũng đủ thời gian uốn lưỡi bảy lần, chuyện ba trăm triệu này ông đã xuôi theo rồi.

Giờ tôi mới hiểu, thì ra mỗi năm tôi cứ cố chấp về căn nhà này, chẳng qua là do tôi tự ảo tưởng mà thôi.

Người bố mà tôi tưởng vẫn còn chút tình thân, thì ra trong lòng ông đã không còn tồn tại thứ ấy nữa rồi. Giờ người nhà của ông chỉ có dì Tống và em trai tôi thôi.

Ba trăm triệu à...

Năm đó, số tiền này có thể mua một căn nhà lớn một trăm tám mươi mét vuông ở thị trấn rồi.

Ông ta còn muốn tôi - một sinh viên còn chưa tốt nghiệp - phải kiếm bằng được số tiền ấy trong vòng ba năm nữa.

Tôi rất muốn hỏi ông ta câu này: Bố à, không phải bố không cho con qua lại với mấy kẻ lắm tiền sao? Nếu con không ngủ với họ thì đến bao giờ mới kiếm đủ số tiền này chứ?

"Con hiểu rồi." Tôi cảm thấy suy sụp vô cùng, "Giờ này cũng hết xe rồi, đêm nay con ở lại đây một đêm rồi sáng mai đi."

Sau đó, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đồ của tôi rất ít, trừ quần áo tôi mang về thì gần như không còn gì khác, những thứ tôi từng có, sách giáo khoa hoặc đồ chơi hồi nhỏ đều đã bị vứt hết đi rồi.

Khi dọn đồ, tôi thấy dì Tống liếc nhìn chiếc vali của tôi vài lần, hẳn là sợ tôi mang thứ gì trong nhà đi.

Tôi cũng không sợ bà ta soi mói.

Dọn xong đồ, tôi ngồi trên ghế salon, còn cả nhà họ thì ăn cơm.

Tôi ôm cái bụng đói chờ thời gian trôi qua, không biết có phải đi theo Trác tiên sinh lâu rồi hay không mà suy nghĩ của tôi cũng lây chút tính toán của thương nhân như anh, chờ nhà họ ăn xong tôi mới nói, "Nếu chỉ cần ba trăm triệu là có thể đoạn tuyệt quan hệ thì chúng ta làm đơn đi. Khi tôi đưa tiền thì mấy người viết thêm cho tôi cái hóa đơn nữa."

Dì Tống hớn hở đồng ý.

Đơn do bố tôi viết, ông viết rõ ràng rành mạch là ba trăm triệu này trả góp trong ba năm, từ nay về sau tôi và nhà họ không còn quan hệ gì nữa.

Tôi xem tờ đơn một cách chăm chú rồi cất kỹ nó đi.

Đêm đó, tôi thấy lạnh lắm, lạnh như ngày mà mẹ tôi bỏ đi vậy.

Đêm đó, từ lúc tôi rời khỏi bàn ăn đến khi mọi người đi ngủ, không ai quan tâm rằng tôi có đói hay không.

Đêm đó, di động của tôi nhận được rất nhiều tin nhắn, nội dung đều là chúc mừng năm mới, mà tôi thì không trả lời dù chỉ một tin...

Sớm hôm sau, tôi rời khỏi căn nhà ấy khi mặt trời còn chưa ló rạng.