Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 37: Lão đại, mau cứu ta (4)



Đợi đến khi thân thể Trình Diệp tốt hơn một chút, Tấn Nguyên liền dẫn cậu tới biệt thự chính nơi hắn ở.

Trình Diệp còn có chút không thể tin được, như cái đuôi nhỏ dường theo thật sát phía sau Tấn Nguyên.

Tấn Nguyên tuy rằng thích cậu dính hắn, nhưng nhìn dáng dấp hoảng sợ bất an của cậu, lại càng thêm đau lòng. Tiểu bất điểm trước đây đến cùng là đã trải qua bao nhiêu đau khổ mới lo được lo mất như vậy.

Trình Diệp: "..." Tiểu bất điểm em gái anh!

666: "..." Bất quá Tấn Nguyên nói đúng, Đại Diệp Tử xác thực không như đại Tấn Nguyên, mà Đại Diệp Tử là chiếc lá non! (chữ Diệp trong tên của Trình Diệp còn có nghĩa là lá).

Tấn Nguyên xoa đầu Trình Diệp: "Sau này đây là nhà của em, người ở đây em tùy tiện dặn dò, muốn ăn cái gì muốn cái gì đều có thể kêu bọn họ."

Trong biệt thự không có bao nhiêu người, tài xế, dọn dẹp vệ sinh, làm bếp, chăm vườn, ngày thường cũng sẽ không ở trong biệt thự, trên tường bên cạnh điện thoại bàn có dán một tờ giấy, ghi tên và số điện thoại của bọn họ, mỗi khi cần, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại.

Trình Diệp mím mím môi, vừa liếc nhìn mọi người đều đang cúi đầu, khẽ gật đầu một cái, bất quá lời Tấn Nguyên nghe có lọt tai hay không thì không biết.

Sắc trời đã chậm, Tấn Nguyên tính toán hắn cũng đói bụng: "Ăn cơm đi, muốn ăn gì không?" Đang nói liền nghe thấy bụng Trình Diệp ục ục một tiếng, cậu ngượng ngùng xoa xoa, mặt đỏ lên một mảnh.

Lại nhiều lần mất mặt trước mặt Tấn Nguyên như vậy, cậu đã hơi thói quen, cũng không có quẫn bách như lúc ban đầu.

Tấn Nguyên cười cười, nhanh chóng dặn dò người chuẩn bị thức ăn, chỉ lo cậu bị đói.

Dù sao Trình Diệp yêu cầu không nhiều, chỉ mong được ăn no mặc ấm có chỗ ở. Mặc dù cậu không cầu nhiều hơn, nhưng hắn cũng sẽ cung cấp toàn bộ.

Lúc ăn cơm, bên ngoài vang lên một loạt âm thanh lốp xe ma xát, Trình Diệp còn chưa kịp phản ứng lại, Tấn Nguyên liền nhíu nhíu mày, tuy nhiên không nói lời nào.

Tựa hồ biết là ai nên cũng lười phản ứng.

Trình Diệp yên lặng cúi đầu ăn cơm của mình, trên người cậu còn có vết thương, ăn không được đồ nhiều dầu mỡ, chỉ là cháo hoa, nhưng đối với đã thời gian rất lâu không có an ổn ngồi xuống để ăn như cậu đã là rất xa xỉ. Cậu nâng bát, cẩn thận liếc Tấn Nguyên đang vừa liên tục nhìn chằm chằm cậu, vừa ăn cơm.

Lúc Tiếu Sở Bạch trở về là lúc Tấn Nguyên đang cười híp mắt gắp rau cho Trình Diệp, tất nhiên không phải thịt, chỉ đơn giản là đậu hủ xào cải thảo, muối cũng cho rất ít, Trình Diệp méo miệng, liếc nhìn Tấn Nguyên một cái, không muốn ăn mà cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp ngoan ngoãn bỏ vào trong miệng.

Đầu bếp nhà Tấn Nguyên đều là đỉnh cấp, cho dù là ăn sáng cũng như ở khách sạn 5 sao, nhìn đồ ăn thanh đạm trên bàn, nhưng mùi vị lại không tệ, tiên hương tiên hương, Trình Diệp liếm liếm môi, cảm giác thèm ăn được nâng cao.

Tấn Nguyên nhìn thấy cậu như vậy, vui mừng cũng tự mình ăn nhiều hơn.

Tiếu Sở Bạch nhìn Tấn Nguyên ngồi ở trên bàn cơm, lấy làm kinh hãi, phải biết Tấn Nguyên xưa nay không ăn cơm ở nhà, công việc bận rộn nên cũng chỉ tùy tiện ăn một chút, về trễ liền dứt khoát không ăn luôn.

Chỉ là vẻ mặt vui mừng của cậu ta còn chưa rõ nét, liền nhìn thấy một thiếu niên thanh tú mặt mày xa lạ cũng đang ở trên bàn cơm, Tiếu Sở Bạch khẳng định mình trước đây tuyệt đối chưa từng thấy, cậu ta theo bản năng cảnh giác, đề phòng mà nhìn đối phương.

Cảm giác nhạy bén khiến cậu nhận ra bản thân không được hoan nghênh, Trình Diệp cầm đũa dừng một chút, thậm chí bát đũa cũng từ từ nóng lên, cơm ăn vào trong miệng cũng không có mỹ vị như vừa nãy nữa, thậm chí còn hơi nuốt không trôi.

Cậu cẩn thận đặt bát lên bàn, nhìn đầy bàn cải xanh, cải thảo nuốt nước miếng, nhưng chính là không còn dám cầm lấy đũa nữa.

"Sao không ăn?" Tấn Nguyên cau mày, hỏi.

"Tôi... Ăn no." Trình Diệp liếm liếm khóe môi, nói.

Tấn Nguyên nhìn cháo trong bát cậu còn hơn một nửa, còn có một miếng đậu hũ cắn dở, lại nhìn cậu rõ ràng đang thèm muốn chảy nước dãi, không thích nói rằng: "Làm sao chỉ ăn có chút như vậy, không thoải mái sao?"

Tối hôm qua ăn rất nhiều, kêu phần hai người ăn một mình cậu cũng ăn hết một nửa, còn tưởng rằng là một thùng cơm nhỏ, không nghĩ tới một đêm trôi qua, tại sao lại biến thành con mèo nhỏ, chẳng lẽ tối hôm qua bụng có chỗ nào không tốt?

Tấn Nguyên không khỏi lo lắng. Trước đây hắn lên mạng điều tra, nghe nói ngày thứ hai sẽ phát sốt, hắn tiện tay liền giơ tay sờ trán Trình Diệp, đúng là rất nóng, nóng đến cháy khét vội hỏi: "Đầu có đau hay không, trước tiên đừng ăn nữa, tôi kêu bác sĩ đến xem cho em một chút."

Trình Diệp cẩn thận tránh né tay hắn, tầm mắt như có như không nhìn Tiếu Sở Bạch đang đứng ở một bên cạnh sắc mặt khó coi, nhỏ giọng nói: "Tôi không sao, chỉ là không ăn vô, ông chủ, tôi ở chỗ nào, tôi muốn về phòng trước."

Bị ánh mắt tối tăm kia nhìn chằm chằm, cho dù đói bụng đến đau dạ đay, cũng ăn không vô nha.

"Trên lầu." Tấn Nguyên cũng để đũa xuống, đứng ở trước mặt cậu tựa hồ là muốn ôm cậu lên.

Tiếu Sở Bạch đứng ở một bên bị lơ rốt cục không nhịn được nauwx, lên tiếng nói: "Anh? Đây là..."

Trình Diệp rụt cổ một cái, tránh né tay Tấn Nguyên, muốn thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân.

Tấn Nguyên còn đang lo lắng cho Trình Diệp, bị ngăn cản liền không vui, đặc biệt là vì cậu mà sinh ra, Trình Diệp rất chống cự hắn, vốn mối quan hệ cũng đã có chút hòa hoãn, một chốc lại trở về vạch đích, Tấn Nguyên tức giận nói: "Người của tôi."

Tiếu Sở Bạch hoảng sợ, phải biết Tấn Nguyên đã rất nhiều năm chưa bao giờ gần nữ sắc, bên ngoài đã sớm đồn hắn thích nam nhân, nhưng vẫn Tiếu Sở Bạch luôn đi theo bên cạnh hắn cũng biết, đám nam nhân như bươm bướm bay chập chờn cũng không ít, thanh tú, quyến rũ, thậm chí cao lãnh đều có, nhưng Tấn Nguyên xưa nay cũng chưa từng để ý bọn họ.

Thậm chí có người nói Tấn Nguyên không được, lời này cũng không phải không truyền tới tai hắn, nhưng Tấn Nguyên cũng chỉ là nghe một chút liền thôi, đám người bàn tán đến giờ cũng im hơi lặng tiếng.

Có người nói Tấn Nguyên là bị giẫm trúng chân đau, cho nên không dám làm gì bọn họ, nhưng có người còn nói, Ngũ gia thân thể khỏe mạnh, cho nên không để ý mấy lời đồn ấy, hắn chỉ là xem thường và lười tính toán mà thôi.

Tiếu Sở Bạch xưa nay không để ý những lời đồn đoán lung ta lung tung đó, cậu ta thích Tấn Nguyên, không liên quan đến **. Cậu ta là thích nam nhân anh tuấn cao lớn này, tướng mạo bất phàm xử sự thẳng thắn quyết đoán, năm năm trước cũng bởi vì một câu nói của cậu ta còn dứt khoát chém đứt một món làm ăn lớn, có thể thấy được Tấn Nguyên đối với cậu ta cũng không phải hoàn toàn không ý nghĩ gì.

Qua nhiều năm như vậy bên người Tấn Nguyên vẫn luôn không xuất hiện những người khác, Tiếu Sở Bạch thậm chí nghĩ, cứ như vậy ở bên hắn cả đời, chỉ cần có thể luôn ở bên cạnh Tấn Nguyên, cậu ta cũng không cầu gì nhiều.

Nhưng bây giờ ——

Tiếu Sở Bạch nhìn hành động Trình Diệp không phóng khoáng, liền biết đây nhất định là thứ không đáng gì, chỉ có điều không biết lần này Tấn Nguyên đụng phải tà thuật gì, thế mà lại để ý.

Bất quá, cậu ta cúi đầu ánh mắt âm trầm.

Cậu ta sẽ không để tiểu yêu tinh này ở bên Tấn Nguyên, nhưng... Tấn Nguyên đã qua thời kỳ trưởng thành, hiện tại xác thực hơi có tuổi, Tiếu Sở Bạch cau mày, theo bản năng cảm thấy cậu ta không thể trực diện đối đầu với người vừa được sủng.

Dù sao tiểu yêu tinh này cũng có bản lĩnh, lại là người đầu tiên của Tấn Nguyên.

Vừa nghĩ tới lần đầu tiên của Tấn Nguyên bị người như vậy cướp đi, nội tâm Tiếu Sở Bạch hối hận vô cùng, cậu ta hối hận, tại sao mình không tranh thủ, chỉ nghĩ Tấn Nguyên trầm mê công việc không có thời gian và tinh lực cân nhắc này việc này! Cậu ta cáu giận, tên tiểu yêu tinh này thế mà lại lớn mật như vậy, người của cậu ta cũng dám đụng!!

Phút chốc, sắc mặt Tiếu Sở Bạch hồng đỏ lại trắng, ánh mắt cũng biến đổi liên tục, cuối cùng cố định hình ảnh là sự phẫn hận, tầm mắt băng lãnh như rắn độc dựng thẳng con ngươi, âm u nhìn chằm chằm Trình Diệp.

Trình Diệp hoảng loạn trốn tránh tầm mắt Tiếu Sở Bạch, trong lúc lơ đãng liền bị Tiếu Sở Bạch nhìn thấy ngay mặt.

Tiếu Sở Bạch hơi biến sắc, phát hiện gương mặt đối phương lớn lên quả thật không tệ, chẳng trách Tần ca bị mê hoặc.

Trình Diệp: "..." Ha, cậu chính là lớn lên có chút yêu diễm, có bản lĩnh đến cắn tôi nha!

666: "..." Lần trước Đại Diệp Tử nói nó còn không tin, không nghĩ tới đây đúng là cái xã hội xem mặt, lớn lên rất xinh đẹp cũng là thứ để ganh đua.

Trình Diệp lườm một cái, giải thích nói: "Làm một ví dụ, nếu như một mỹ nữ bị quấy rối tình dục, đám anh hùng bàn phím sẽ nhanh chóng công kích mỹ nữ kia làm sao tao, mặc quần áo làm sao bị lộ thế nào, đây đều là đố kị, bản thân không có gương mặt liền sẽ đả kích, móc mỉa mỹ nữ, bất quá là tâm lý không cân bằng thôi."

...

Mi tâm Tiếu Sở Bạch nhăn chặt lại, cậu ta có chút hoài nghi, khuôn mặt này hình như... Rất có tính uy hiếp, cần phải nhanh chóng loại trừ.

Mà dùng thân phận của cậu ta bây giờ, cái gì cũng không thể nói, thậm chí trên mặt cũng không thể biểu hiện ra khó chịu, dù sao ——

Cậu ta hiện tại chỉ là em trai ngoan của Tấn Nguyên.

Tấn Nguyên phiền nhất là quan hệ lung ta lung tung, nếu như bị hắn biết mình thầm mến hắn, đừng nói tiếp tục ở nơi này, sợ là ngay cả công ty —— đều không tiếp tục chờ được nữa.

Cho dù Tấn Nguyên nể mặt mũi người cha đã khuất của cậu ta như thế nào, cũng sẽ đổi cậu ta khỏi nhà chính.

Tiếu Sở Bạch ép mình phải cười: "Là sao, vậy em kêu người thu dọn một phòng cho cậu ấy."

Vừa mới dứt lời, Trình Diệp siết chặt vạt áo Tấn Nguyên, tuy rằng cậu một câu cũng không nói, nhưng sự đề phòng Tiếu Sở Bạch thì lại một chút cũng không che giấu.

Thậm chí, sự đề phòng này khiến cho cậu nguyên bản chống cự Tấn Nguyên lại hiện ra nhiều hơn một phần thân cận ỷ lại, Tấn Nguyên thậm chí không biết mình nên cao hứng, hay là như thế nào.

Tiếu Sở Bạch nhíu mày, nhìn tên thị sủng mà kiêu trong lồng ngực Tấn Nguyên, một chốc được sủng ái thì đã quên mất bản thân thấp hèn ra sao, trong lòng càng thêm chán ghét, người này cũng thật là không biết thức thời, nhưng cũng tốt, sớm một chút liền bị Tấn ca chơi chán, sớm một chút đuổi ra ngoài.

Dù sao, lại tiếp tục trì hoãn, sẽ có người bên người Tấn Nguyên truyền tin tức đi, sợ là không biết sẽ có thêm bao nhiêu ong bướm bay tới, khi đó mình cho dù có khóc lóc cũng tìm không chỗ trống.

"Không cần, em ấy ở cùng tôi." Tấn Nguyên nói "Sau này nếu tôi không ở đây, Diệp Tử có nhu cầu gì, cậu giúp đỡ chút."

Đối với Tấn Nguyên mà nói, Tiếu Sở Bạch chỉ như là một thủ hạ của hắn, mặc dù là một thủ hạ chu đáo lại đắc lực, nhưng không phải em trai, càng không phải là tình nhân, cho nên hắn chỉ là đơn giản dặn dò một chút mà thôi, nhưng Tiếu Sở Bạch nghe vào trong tai lại là cảm nhận khác.

Lại muốn cậu ta chăm sóc cho một tên bán mông!

Tiếu Sở Bạch cảm thấy như bị làm nhục, trên mặt không biểu hiện gì, chỉ muốn sau này người này không nên rơi vào trong tay mình, nếu không cậu ta nhất định sẽ trả gấp bội!

Tiếu Sở Bạch vừa nghĩ người này gan to bằng trời, lại dám mê hoặc Tấn Nguyên, vừa nghĩ chờ Tấn Nguyên chơi chán rồi sau đó nhất định phải tự tay dằn vặt cậu ta.

Ai bảo cậu ta không có mắt, người nào cũng dám loạn bấu loạn víu!

Tấn Nguyên cảm nhận được thân thể Trình Diệp khẽ run, còn tưởng rằng cậu không thoải mái, cúi thắt lưng mệt mỏi trực tiếp ôm người lên.

Trình Diệp rúc đầu vùi ở trong ngực của hắn, cẩn thận liếc trộm Tiếu Sở Bạch, bị Tiếu Sở Bạch mạnh mẽ trừng mắt một cái, cậu vội vàng thu tầm mắt lại, đáng thương hề hề mím chặc môi không dám nói lời nào.

Sau khi đi vào phòng, Tấn Nguyên đem người đặt lên giường, bóp bóp mũi cậu, hỏi: "Có đau hay không?"

Trình Diệp đỏ mặt: "Có một chút, nhưng vẫn có thể chịu được." Có cái gì hay ho mà hỏi, chẳng lẽ nói không đau sau đó liền bị cởi sạch đồ, vì thế Trình Diệp nhất định phải đem chữ đau treo ở bên mép!

Tấn Nguyên cau mày, liền muốn kiểm tra: "Đừng, tôi cũng không kêu em phải nhịn, có thể là phát sốt, kêu bác sĩ đến khám cho em?"

"Không cần." Quả nhiên miệng hại thân, Trình Diệp lườm một cái, vội vàng kéo tay hắn, "Không nghiêm trọng như vậy, uống thuốc là tốt rồi, không muốn gây thêm phiền toái cho ngài."

Tấn Nguyên nói: "Cái gì mà phiền, tôi thương em còn không kịp."

Trình Diệp ngượng ngùng cười cười, nhưng trong lòng vẫn có chút e dè hỏi: "Vừa nãy dưới lầu là ai vậy? Ngài ấy gọi ngài là anh trai, là em của ngài sao?"

Tấn Nguyên thoáng sửng sốt, Trình Diệp không nói đến, hắn hình như cũng không để ý Tiếu Sở Bạch bình thường gọi hắn là gì, trên mặt chợt lộ ra nụ cười, lắc lắc đầu: "Không phải, là con trai của chủ tịch, công ty giao cho tôi sau đó cậu ta vẫn cùng tôi làm, hiện tại tính là của tôi... Coi như là trợ lý đi, năng lực làm việc rất tốt, em nếu có chuyện gì cần cũng có thể tìm cậu ta, sẽ không phiền phức."

"Nhưng mà..." Trình Diệp nhíu chặt lông mày, một bộ muốn nói lại không dám.

Tấn Nguyên thấy thế, liền vội vàng hỏi: "Làm sao vậy, nhức đầu?"

Trình Diệp khe khẽ lắc đầu: "Ngài vẫn là đừng kêu vị kia... Trợ lý lại làm việc vặt cho tôi, không cần đâu, tôi có một nơi ở, có ăn cũng đã rất thỏa mãn, ngài... Có thể hay không để tôi cách xa ngài ấy một chút."

Tấn Nguyên có chút không hiểu, Tiếu Sở Bạch vóc người đơn bạc, tướng mạo cũng coi như là môi hồng răng trắng, mặt là kiểu hiền lành, tại sao lại sợ thành như vậy, hắn đau lòng vì Trình Diệp trước đây, rốt cục là trải qua những ngày tháng trông gà hoá cuốc như thế nào, lá gan nhỏ như vậy.

Trình Diệp mím mím môi, đánh bạo nói: "Vị... Trợ lý kia sợ là thích ngài đó, ngài kêu ngài ấy giúp tôi làm việc, đây không phải là dằn vặt tôi sao, tôi cũng không dám!"

Lúc đó ta lúc nào chết, chết như thế nào, sợ là anh cũng không biết.

Tấn Nguyên nghe lời của cậu nói có chút mơ màng, ngón trỏ đặt lên chóp mũi cậu cười cười: "Em nói hưu nói vượn cái gì vậy, ăn dấm cũng không nên ăn bậy."

Trình Diệp rúc đầu: "Tôi nào dám nói bậy, ăn dấm cũng không tới phiên tôi, chỉ là tuyệt đối không nên tôi giao cho ngài ấy, tôi thật sự không cần."

Cậu nói rất thành khản, cũng sắp khóc lên, Tấn Nguyên cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn chưa tin Tiếu Sở Bạch thích mình, dù sao đã nhiều năm như vậy hoàn toàn không phát hiện.

Nếu như đúng là như vậy, đối phương ẩn giấu cũng có chút sâu.

Sợ là đứa nhỏ mắt vụng về, nhìn lầm rồi.

Tiếu Sở Bạch xác thực ỷ lại hắn, nhưng đó là trong vòng vài năm bọn họ bị đuổi giết quá nhiều, lúc đó vì thực hiện lời hứa, nên Tấn Nguyên mới bảo vệ Tiếu Sở Bạch.

Đoạn thời gian đó rất hung hiểm, nhiều lần hai người đều thiếu chút nữa hồn về hoàng tuyền, khả năng cũng là bởi vì đoạn thời gian đó, Tiếu Sở Bạch đối với mình có cảm kích, cũng có ỷ lại, nhưng nếu như nói yêu mà nói, thì có chút miễn cưỡng.

Bất quá nếu Trình Diệp không thích cậu ta, không muốn được cậu ta chăm sóc, Tấn Nguyên cũng không cưỡng bách cậu, liền gật gật đầu: "Được, tôi biết, vậy em nếu có chuyện gì thì trực tiếp tìm tôi là được."

Vừa vặn, hắn cũng muốn cùng Trình Diệp ở chung nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm cũng tốt.

Nói xong, Tấn Nguyên cúi đầu lại muốn hôn nhẹ Trình Diệp, nhưng lại bị nghiêng người tránh ra.

Trình Diệp biệt nữu mà nói: "Còn có người khác, đừng như vậy."

Tấn Nguyên khẽ cười thành tiếng: "Ở quán rượu cũng không sợ, ở nhà em lại sợ cái gì?"

Chính là bởi vì ở nhà anh nên mới sợ, phải biết Tiếu Sở Bạch đây chính là thật biết nhẫn nại, yêu nhưng lại giấu ở trong lòng mấy chục năm, Tấn Nguyên thật sự một chút không nhìn ra, nếu như không dành toàn bộ tinh thần để chiến đấu, nói không chừng sẽ không đấu lại đó nha.

Trình Diệp không phóng khoáng mà cười cười, đến gần khóe miệng Tấn Nguyên hôn một cái: "Chỗ này còn đau, vậy mà ngài còn muốn tôi."

Tấn Nguyên nào muốn cùng cậu làm chuyện như vậy, chỉ là không khống chế được mà muốn cùng cậu thân mật thôi, nhưng cậu yếu ớt nói như vậy, hơi ngẩng đầu, nhất thời lúng túng không thôi, cũng may giữa hai người còn cách một tầng chăn, cũng đâm không tới Trình Diệp.

Tấn Nguyên ho khan hai tiếng: "Tôi bôi thuốc cho em?" Nếu là thuốc mỡ giảm nhiệt, vậy thì không đáng kể nhiều hay ít lần, chỉ cần cảm thấy đau liền bôi một chút, tiêu độc cũng tốt.

"Không được." Anh bôi thuốc so với uống thuốc kích thích khác gì nhau, còn ai dám cho anh bôi, Trình Diệp híp mắt, "Mới bôi thuốc, tôi có chút buồn ngủ, ngủ trước được không?"

Tấn Nguyên cũng không phải thật sự muốn bôi thuốc cho cậu mà chỉ là muốn đụng đụng cậu.

Cũng không biết tại sao, giống như là da thịt bị bệnh khát khao, không duyên không cớ liền muốn ôm lấy Trình Diệp, thân cận cậu, tựa hồ chỉ cần thả lỏng một chút cậu liền biến mất.

"Em ngủ đi, tôi nằm cạnh em một lát." Nói rồi Tấn Nguyên cũng vén chăn lên, nằm xuống, cầm lấy tay Trình Diệp thưởng thức.

Trình Diệp: "..." Tôi nói muốn ngủ chính là muốn kêu anh đi ra ngoài, chẳng trách không nhìn ra Tiếu Sở Bạch yêu anh, anh mẹ nó đầu óc chính là thiếu dây a.

Trình Diệp không thể làm gì hắn, cũng chỉ xoay người đưa lưng về phía hắn nhắm hai mắt lại, không bao lâu hô hấp cũng vững vàng.

Tấn Nguyên dò tay ra, sờ sờ trán cậu, xác định nhiệt độ bình thường, tiếp tục ôm người lật lại, chặt chẽ vững vàng ôm vào trong lòng, hạ xuống trán một nụ hôn, cũng đi ngủ.

Trình Diệp: "...!"

666 run rẩy nói: "Đại Diệp Tử, tôi hình như không khống chế được Tấn Nguyên nha, lần này nên làm sao bây giờ, chẳng lẽ sau này..."

Trình Diệp: "..." Còn có thể làm sao, ngũ cũng đã ngủ, sau này làm giá thì cũng có chút làm màu không.

Lại nói cậu vốn là tự mình đưa tới cửa, chẳng lẽ còn muốn bị chơi rồi lại giả thanh cao?

Bạch Liên hoa có thể, nhưng Bạch Liên hoa này chính là mệnh pháo hôi!

Bên kia Trình Diệp đối với việc Tấn Nguyên thân mật phiền không chịu được, chỉ thiếu điều trực tiếp nhảy lên đạp bể đầu, nhưng Bạch Liên hoa chân chính bên này —— Tiếu Sở Bạch chỉ coi Trình Diệp là tiểu hài tử vừa ý thân phận địa vị và tiền tài của Tấn Nguyên, hơn nữa cậu ta nhìn diện mạo của Trình Diệp, thằng nhóc tâm tính bất định, dễ dàng phập phồng thấp thỏm, thị sủng mà kiêu, loại người này một khi cho cậu ta ba phần màu sắc, liền dễ dàng mất chừng mực nghĩ thông phường nhuộm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng ẩn nhẫn phiền chán.

Tiếu Sở Bạch đã có kế hoạch, cậu ta muốn không đánh mà thắng cứ thế đem người đuổi ra ngoài.

Mình không thể can thiệp vào vấn đề tình cảm của Tấn ca, nhưng Trình Diệp có thể sai, còn có thể sai rất sai, khiến Tấn ca không chỉ đuổi cậu ta, trái lại còn ghi hận, mãi mãi cũng sẽ không được Tấn ca yêu thích, không thể có cơ hội lại một lần nữa đi theo Tấn ca.

Tiểu tử rác rưởi còn muốn bám cành cao, si tâm vọng tưởng!