Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 36: Lão đại, mau cứu ta (3)



Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nghe Trình Diệp nhỏ giọng nức nở cực lực ức chế, Tấn Nguyên nắm tay cậu, thậm chí có thể cảm nhận được cậu sợ sệt run rẩy, bàn tay lạnh lẽo, thậm chí còn đang không ngừng run run.

Trình Diệp hít sâu mấy hơi, muốn đè cảm xúc bi thương như cơn sóng lớn dâng trào này xuống, nhưng cậu như là nín nhịn quá lâu, đóng chặt hàm răng "Bộp bộp bộp" nhẹ nhàng đánh vào, phát ra âm thanh sợ sệt, viền mắt đỏ chót, thậm chí tròng trắng mắt cũng nhuộm mấy phần huyết sắc, tràn ra hận ý nồng đậm.

"Không sợ, không có chuyện gì, có tôi ở đây." Tấn Nguyên thấp giọng kêu cậu vài câu, lòng bàn tay xoa xoa lưng Trình Diệp, muốn xua tan hắc ám, nhưng Trình Diệp như đã rơi vào thế giới của chính mình, phong bế ngũ giác, hoàn toàn không nghe được, ánh mắt đều có chút trống rỗng.

Tấn Nguyên bỗng nhiên có chút sợ sệt, ngồi xuống mở hai tay ra liền đem người ôm vào trong lòng.

Trình Diệp kinh hoảng không thôi, vội vàng muốn mở tay hắn ra, trong miệng vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi lập tức đi lập tức đi là được mà."

"Không có chuyện gì, tôi ôm em một cái, ôm một cái là tốt rồi." âm thanh Tấn Nguyên êm dịu, như có một bàn tay không ngừng vuốt ve tâm cậu.

Trình Diệp như có nơi dựa vào, cậu ở trong lồng ngực Tấn Nguyên không ngừng run rẩy.

Bị người trong nhà bán cũng như là một vết sẹo, trước đây cậu đã một mình trốn ở trong góc tự liếm láp, bây giờ lại vô tình bị vạch trần, máu đỏ chảy ra dính dính, cậu có cảm giác cả người thoát lực, dựa vào trong lồng ngực Tấn Nguyên, cảm giác phi thường ấm áp.

Không biết đó là vì Tấn Nguyên nổi lên hứng thú với cậu, cho nên mới toả nhiệt, nhưng bởi vì trạng thái tinh thần hiện tại của Trình Diệp thập phần không ổn định nên hắn cực lực áp chế xuống dưới.

Cảm giác ấm áp này có chút quen thuộc, khiến Trình Diệp cảm thấy an tâm, cầm lấy cổ tay Tấn Nguyên như nắm lấy phao cứu mạng cuối cùng, không muốn thả ra.

Cậu ở trong cái nhà kia xưa nay đều không cảm nhận được một sự ấm áp, mãi mãi cũng chỉ có âm mưu quỷ kế, Trình Diệp vẫn luôn ảo tưởng, từ trên trời sẽ giáng xuống một người như vậy, đem mình thoát khỏi lao tù tối tăm đen kịt kia, nhưng đã rất nhiều năm, tất cả mọi người nhìn cậu đều với ánh mắt hạ lưu, thậm chí là đầy **...

Rốt cục, cậu tự mình trốn ra được.

Nhưng vì bọn họ đuổi cùng giết tận không buông, khiến cậu không có chỗ ở cố định, ngay cả một bữa cơm nóng đều ăn không nổi, mỗi ngày không phải lo sợ mặt mày tát mét mà tránh né thì cũng là trốn ở trong góc run lẩy bẩy.

Bọn họ muốn bức cậu đi vào con đường chết!

Nhưng, so với thật sự chết đi, còn không bằng sống tạm bợ, nói không chừng sẽ gặp được người hảo tâm cho một khoản tiền để cậu có thể cao bay xa chạy.

Không nghĩ tới, hiện tại tựa hồ giấc mộng trở thành sự thật, nhưng lại có một loại cảm giác không thật.

Trình Diệp cảm thấy đôi mắt rất chua xót, thực sự không nhịn được, viền mắt hơi nóng, nước mắt thuận khóe mắt rơi xuống, nhỏ ở trước ngực Tấn Nguyên, nóng bỏng nóng bỏng.

Tấn Nguyên không nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm nhận được, hắn nghe thấy người trong ngực đang yên lặng nức nở, hô hấp cũng dồn dập...

Hắn gắt gao ôm Trình Diệp, vỗ lưng cậu, giúp cậu thuận khí, ôn nhu nói: "Không sao rồi, đừng nghĩ nhiều như thế, sau này em liền theo tôi đi, tôi sẽ bảo vệ em, sẽ không lại để cho em chịu một chút thương tổn nào..."

Trình Diệp đột nhiên trợn tròn mắt, cậu hoảng hốt nhìn Tấn Nguyên, cảm giác đối phương và anh hùng cứu mạng mà mình ảo tưởng lúc trước cực kỳ giống, nhưng cậu không dám tin tưởng.

Thật sự sẽ có siêu cấp anh hùng sao, nếu như có, đối phương tại sao lại cứu cậu, cậu cũng không có gì đặc biệt.

Trình Diệp cổ họng khàn khàn nói: "Vậy là ngài muốn bao dưỡng tôi sao, tôi sẽ mang đến phiền toái cho ngài, ngài vẫn là để cho tôi đi thì hơn..."

Tấn Nguyên nào có quan tâm cái này, bất cứ phiền phức gì ở trong mắt hắn đều không tính là gì, chỉ lo cậu sẽ đi mất, hắn đem người ôm càng chặt hơn.

Trình Diệp bị siết có chút đau, nhẹ nhàng "Tê ——" một tiếng, đối phương vẫn không buông tay ra, cậu đơn giản một tay ôm Tấn Nguyên, một cái tay khác ôm cổ của hắn.

Đầu hơi vung lên, ngửa cổ ra sau, như là mời hôn.

Tấn Nguyên chấn động mạnh một cái nghẹt thở, hô hấp đều nặng đi.

Ánh mắt hắn buông xuống, chăm chú nhìn Trình Diệp, như đang nhìn chằm chằm con mồi, không nhịn được bắt đầu sờ sờ khuôn mặt mềm mại của Trình Diệp, cọ ra một tay nước mắt.

Xúc cảm trắng mịn kia, làm cho hắn yêu thích không buông tay, như sờ được miếng ngọc tốt nhất.

Trình Diệp bị hắn sờ không dễ chịu, hơi hơi lui về phía sau một chút, muốn thoát khỏi tay hắn.

Nhưng một cánh tay khác của Tấn Nguyên kìm vai cậu lại, kéo gần khoảng cách của hai người, cúi đầu là có thể hôn trúng.

Thân mật hơn cũng đã làm, néu còn xấu hổ thì lại thành như đang làm ra vẻ, mặt Trình Diệp đỏ như tôm luộc, nhưng vẫn hơi hé miệng, chuẩn bị nghênh tiếp Tấn Nguyên.

Nhưng Tấn Nguyên cũng chỉ hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước, ở khóe miệng của cậu cọ cọ, liền thôi.

Cảm giác này so với lúc sảng khoái tối hôm qua tối có chút kỳ quái, Trình Diệp đột nhiên mở to hai mắt, lập tức ngậm miệng lại, hai tay gắt gao ôm lấy cổ hắn, như bị dọa.

Loại xúc giác mềm mại ôn nhu kia, che chở giống như hòn ngọc quý trên tay, khiến Trình Diệp có suy nghĩ không nên có.

Trình Diệp ngơ ngác mà nói: "Vậy ngài thích tôi sao, ngài kết hôn rồi sao, tôi..." Không làm người thứ ba.

Cậu tuy rằng có chút thảm, nhưng cũng chính vì tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ thượng vị cho nên mới thảm như vậy, cậu cũng không muốn nơi nào đó có một đứa bị cậu dùng phương thức giống như vậy đẩy mạnh vào vực sâu hắc ám.

Tấn Nguyên động viên mà cọ xát một tóc mai bên cậu, hắn ôn nhu nói: "Không có, tôi chưa kết hôn, không có người mình thích, em làm bạn trai tôi được không?"

Cảm giác này đối với Trình Diệp mà nói thì có chút phạm quy, cậu là một đứa trẻ, lần đầu khai trai liền trải nghiệm được tư vị mỹ diệu trong đó, tuy rằng quả thật có chút đau, nhưng không thể phủ nhận.

Tấn Nguyên lúc này đặc biệt nhẫn nại, chẳng trách có người từng nói, tìm đối tượng nhất định phải tìm một người yêu mình chịu vì mình mà nhẫn nhịn, khống chế được nửa người dưới.

Mặc dù là lần đầu tiên, nhưng Trình Diệp một chút bóng ma tâm lý đều không có, trái lại còn có chút dư vị vô cùng.

666: "..." Thật hay giả? Là giả đúng chứ! Sáng sớm mở mắt đã muốn giết người rồi mà.

Trình Diệp: "... Đi đi đi, đừng quấy rầy tao nhập diễn! Diễn hỏng rồi bị ném đi mày còn có thể khống chế tư tưởng hắn khiến hắn kiếm chúng ta về hay sao?"

666: "..." Nó ngượng ngùng trầm mặc, bởi vì —— nó không thể! Chức năng khống chế tinh thần của nó chẳng hiểu sao tự nhiên mất hiệu lực đó, lực tinh thần của Tấn Nguyên đến cùng là mạnh cỡ nào?

Này giúp Trình Diệp được hầu hạ thực sự rất thư thái, toàn bộ đại não đều thành một đống mơ hồ, trong cổ họng lung tung hừ một tiếng, người cứng ngắc trong nháy mắt mềm nhũn ra, chỉ biết thở dốc không còn suy nghĩ được gì nữa.

Trình Diệp kinh hoàng, cậu không biết tại sao ông chủ sau khi ngủ với cậu, còn làm như thế, là một lần không đủ còn muốn tới một lần nữa sao?

Hay là...

Còn một khả năng khác cậu không dám nghĩ tới, bởi vì quá không thực tế.

Cậu trợn tròn mắt nhìn Tấn Nguyên, tâm lý có chút hoang mang, cậu nhất định là không đấu lại người có tiền có quyền thế này, cậu chỉ muốn tìm một chỗ hảo hảo sinh sống, những thứ khác đều là hy vọng xa vời.

Trình Diệp tỉnh táo lại, nhìn thấy ánh mắt si mê tràn đầy dục vọng chiếm hữu của Tấn Nguyên, cắn cắn đầu lưỡi, thoáng tỉnh táo nói: "Ông chủ à, ngài xem, thời gian không còn sớm..."

Tấn Nguyên bị thanh âm của cậu kéo lại thần trí, hắn vừa mới sa vào trong sự ôn tồn của hai người, người này luôn có thể cho hắn những trải nghiệm đáng kinh ngạc, hắn cảm thấy tìm được thời kỳ trưởng thành trên thân thể người này. Hắn còn muốn nhìn cậu bởi vì lừa gạt mình mà nước mắt chảy dài, mắt đỏ như cái đuôi cầm lấy cánh tay của hắn xin tha.

Thật là phải trả giá bao nhiêu đại giới đều không đổi được kích thích này.

Tấn Nguyên nặn nặn hai má gầy gò của cậu, cười nhẹ một tiếng: "Tôi nói em cố tình không nghe thấy sao?"

Trình Diệp đột nhiên run rẩy, cậu nháy mắt một cái: "Làm bạn trai ngài? Ngài là muốn tôi ở lại bên cạnh ngài sao, tôi có thể làm cái gì?"

Tấn Nguyên cúi người, hôn lên khóe miệng cậu một cái: "Không cần em làm cái gì, tôi làm là tốt rồi, tôi bảo vệ em, bảo vệ em mãi mãi không bị bất cứ ai làm tổn thương."

Trình Diệp nghe thấy hơi sững sờ, trước đây cậu chưa từng làm loại này giao dịch, không biết bây giờ là tình huống thế nào, nhưng tốt xấu gì cũng hiểu hàm ý của câu nói này, còn tưởng rằng hắn là muốn bao nuôi mình, kinh ngạc nói: "Ông chủ không chê tôi?"

Tấn Nguyên vừa cười: "Tôi tại sao phải ghét bỏ em? Em đánh giá bản thân quá thấp rồi, em rất tốt, cái nào cái nào cũng tốt, tôi thương em còn không kịp."

Trình Diệp mím mím môi, hình như là đang suy tư, vậy cũng yêu vẻ mặt vô tội nhìn Tấn Nguyên hiện tại đang muốn nhéo eo cậu, tàn nhẫn mà lại một lần nữa muốn cậu.

Tôi không tốt, gia đình của tôi không hảo, lai lịch của tôi không rõ, thậm chí tôi xem nữa bị làm bẩn, Trình Diệp nhíu mày suy nghĩ kỹ nửa ngày, mới lẩm bẩm nói: "Tôi chỉ, chỉ muốn một cuộc sống yên ổn, không muốn cùng ông chủ dây dưa không rõ, tôi... Rất dễ thỏa mãn, không cần quá tốt, chỉ muốn có một nơi để ở, có ăn có mặc, là tốt rồi."

Tấn Nguyên hôn nhẹ vành tai của cậu, nếu như có thể, hắn muốn cùng cậu mỗi một khắc đều không rời: "Này tôi đều có thể cho em, em ở lại đây đi, ngoan."

Trình Diệp cầm lấy tay hắn, chữ "Được" cơ hồ muốn bật thốt lên, nhưng vẫn kiêng kỵ mà nói: "Ông chủ, ngài đừng lừa tôi, tôi biết thân phận của những người như ngài đều đặc biệt, không thể giữ lại một người lai lịch không rõ bên cạnh, cho dù ngài đối với tôi là nhất thời mới mẻ, nhưng người bên cạnh ngài sẽ không phải ai cũng nghĩ như vậy."

"Đến lúc đó, lúc đó tuyệt đối đừng bởi vì bọn họ nói liền làm gì tôi." Cậu miễn cưỡng cười cười: "Tôi tuy rằng không giống các ngài, nhưng đại khái biết được những chuyện này, ngài suy nghĩ một chút đi, tôi lấy tiền liền đi."

Tấn Nguyên lôi kéo tay cậu đặt bên mép hôn nhẹ, mở ra đóng lại thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm: "Tôi thích em, bọn họ không ai dám động vào em."

Ánh mắt Trình Diệp sáng một cái, cậu đến cùng không nỡ phũ sự ôn nhu này, mặc dù cuối cùng sẽ mất đi, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng có được, cậu thực sự không tìm được nơi mình nên đi, nếu như một thân một mình đi ra ngoài có thể hay không ngày mai sẽ biến thành thi thể lạnh như băng.

Hai mắt cậu bỗng dưng toả sáng, bỗng nhiên tâm tình kích động nắm lấy tay Tấn Nguyên: "Ngài điều tra tôi đi, từ đầu đến chân điều tra rõ rõ ràng ràng, tôi không muốn đi một mình rồi chết ở một nơi không ai biết, huống chi... Cha tôi, bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi."

Trình Diệp như là bắt được nhánh cỏ cứu mạng, cả người đều phấn khởi, tóc tai vốn đã có chút loạn, bị cậu làm như thế khiến tóc cọ lên mặt Tấn Nguyên, yếu mềm yếu mềm ngứa ngứa.

Tấn Nguyên ôm Trình Diệp, ôn nhu nói: "Không sợ không sợ, có tôi ở đây, không ai động đến em, bọn họ không dám cướp người ở trên tay tôi."

Trình Diệp vùi ở trong lồng ngực Tấn Nguyên, đôi mắt mới vừa rồi còn sưng tấy tựa hồ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt trong đôi mắt cậu giờ lại ở nơi không nhìn thấy chợt lóe lên một tia buồn bực.

Người này cũng quá khó chơi rồi, nói chuyện thì nói đi, tại sao cứ luôn táy máy tay chân, cũng không phải thú hoang, tối hôm qua □□ còn không có phát tiết xong sao, thực sự là súc sinh hay sao?!

Diễn kịch cũng đã rất mệt mỏi, còn phải diễn trò khi đang bị quấy rối tình dục, thật sự không thể chịu được!

Nhưng tốt xấu gì cũng sảng khoái, chỉ là ——

Mặt sau đau không chịu nổi, Trình Diệp nửa ngồi một hồi liền không chịu nổi, lung tung liền muốn nằm xuống.

Kỳ thực nằm úp sấp cũng đau, nhưng dù sao cũng thoải mái hơn ngồi.

Vốn là Tấn Nguyên cầm lấy tay cậu còn muốn lại ôm một lát, nhưng vừa nhìn thấy cậu cau mày nhe răng, nhất thời liền nghĩ đến có khả năng cậu bị thương, vội vã lấy một tuýt thuốc tiêu viêm trong hộc tủ ở bên cạnh.

Là thủ hạ đưa tới, sáng sớm Trình Diệp còn chưa tỉnh cũng đã bôi một lần.

Bất quá bác sĩ nói thuốc này phải chăm chỉ bôi, mùa hè nóng, nếu vết thương nhiễm trùng thì càng không dễ khỏi.

Hắn xem qua vết thương, có chút sưng tấy, còn có chút rách da, dù sao cũng là lần đầu, ít nhất thì không có chảy máu, Tấn Nguyên đã tận lực.

Lần này nghĩ đến vết thương đáng thương ở nơi nhiều nếp nhăn kia, Tấn Nguyên nhíu nhíu mày, trở tay, Trình Diệp còn chưa kịp phản ứng đã phát ra một âm thanh, liền nằm lỳ ở trên giường: "?"

Tấn Nguyên cười nói: "Em chỗ kia không sao, nhưng có chút sưng, không tiện, tôi bôi ít thuốc cho em."

Mặt Trình Diệp nhất thời đen kịt lại, tâm lý lườm một cái đang chuẩn bị từ chối, chăn đã bị kéo xuống.

Tuy rằng khí trời không lạnh, nhưng trên người cậu khôgn mặc gì, vừa tiếp xúc với không khí, đặc biệt là bị Tấn Nguyên nhìn như vậy, nhất thời liền nổi da gà.

Mặt trên còn có dấu tay màu đỏ của mình, một đêm trôi qua, càng thêm rõ ràng, đâu đâu cũng có dấu xanh xanh tím tím, hiển nhiên là do lúc kích động hắn không kiềm chế được, Tấn Nguyên có chút nóng mặt.

Hắn luôn luôn kiêu ngạo về năng lực khống chế của bản thân, ngược lại là không nghĩ tới đã sắp ba mươi tuổi, cư nhiên còn kích động như vậy, ánh mắt chợt sáng, sáng sớm lo lắng quá nên tâm tình hỏng mất, tinh thần vẫn luôn treo trên cao, không nghĩ được những thứ khác, hiện tại hai người đều yên tĩnh lại, tâm tư kiều diễm lập tức liền xông ra.

Hô hấp ấm áp truyền đến trên da, Trình Diệp banh chân, đem mặt chôn ở trong gối, trầm thấp kêu: "Ông chủ?"

Tấn Nguyên trong giây lát phục hồi tinh thần lại, liền vội vàng đem thuốc mỡ bóp ra một khối lớn, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà bôi thuốc.