Cho Má Em Thêm Hồng

Chương 52: Điên cuồng hôn



Cặp đôi người mẫu mặc trang phục cưới màu đỏ kia dần dần đi xa, Ôn Từ vịn vào lan can sông, quay đầu hỏi: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”

Anh thần bí cười nói: “Tìm hiểu sở thích của cô Ôn thôi mà.”

Lễ hội hoa đăng đêm nay đến mười hai giờ là kết thúc, tới gần mười một giờ đêm, cuối cùng Ôn Từ và Tô Hòa Miêu cũng hội hợp.

Lúc gặp lại, trong mắt Tô Hòa Miêu thấp thoáng vẻ u oán: “A Từ, không ngờ chị lại vứt bỏ em để chạy trốn với tên đàn ông khác.”

Ôn Từ im lặng vài giây: “Em có thể đổi lý do thoái thác khác được không?”

Nghe như thể cô phụ tình con gái nhà lành vậy.

Ôn Từ tránh nặng tìm nhẹ, Tô Hòa Miêu liên tục lắc đầu thở dài, cuối cùng vẫn bước lên cùng một chiếc xe với Ôn Từ.

Thịnh Kinh Lan đưa hai người về nhà họ Ôn.

Hôm nay thu hoạch được khá nhiều đồ, ngoại trừ quà tặng miễn phí nhận được khi check in còn có đèn lồng cá cát tường. Hai người vừa nói vừa cười đi tới cửa lớn nhà họ Ôn.

Gặp Tống Lan Chi vẻ mặt hiền lành đứng ở dưới đèn.

Ôn Từ và Tô Hòa Miêu đồng thời dừng bước.

“Bà ngoại.”

“Cô giáo Tống.”

“Bên ngoài náo nhiệt, bà ra xem ai đưa các cháu về ấy mà.” Bà nhìn chiếc xe kia, biết người bình thường lái không nổi.

Tô Hòa Miêu: “Gọi xe ạ.”

Ôn Từ: “Một người bạn ạ.”

Hai người đồng thời lên tiếng, đáp án hoàn toàn khác nhau.

Tô Hòa Miêu không ngờ cô lại thành thật như vậy, bấy giờ chỉ có thể sửa lời: “Đúng ạ, ha ha, lúc đón xe gặp được một người bạn.”

Ánh mắt dò xét lướt qua hai người các cô, trong lòng Tống Lan Chi đã có vài phần suy đoán: “Cho nên, nhân tiện chở các cháu về luôn à?”

Ôn Từ gật đầu, né tránh đề tài này: “Xem là vậy ạ.”

“Vậy sao không mời người ta vào nhà ngồi một lát, hôm nay là Tết Nguyên tiêu, đông người sum vầy thì mới náo nhiệt chứ.” Tống Lan Chi thầm tính toán trong lòng.

Tô Hòa Miêu cong môi: “Cô giáo Tống, người một nhà mới gọi là sum vầy chứ ạ.”

“Đúng vậy, người một nhà mới gọi là sum vầy.” Lời này khiến Tống Lan Chi cảm khái: “Đáng tiếc Như Ngọc không có ở đây.”

Mấy ngày hôm trước Ôn Như Ngọc vừa đi công tác, tết Nguyên tiêu không về kịp, Linh Lung Các tham dự hoạt động lần này đều do Đường Lâm Lãng phụ trách mọi việc.

“Nếu cô Ôn ở đây, không chừng người nào đó sẽ gặp xui xẻo đấy ạ.” Tô Hòa Miêu cầm đèn lồng âm thầm châm chọc.

Tống Lan Chi hoàn toàn nghe không rõ, chỉ nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy mấp máy không ngừng: “Hòa Miêu, cháu đang nói thầm gì vậy?”

Tô Hòa Miêu liếc nhìn Ôn Từ, lại quay đầu cười với Tống Lan Chi: “Không, ý cháu là tối nay chơi rất vui ạ.”

Người thật sự vui vẻ lại là người khác.

Trong xe còn lại hai chú cháu, Thịnh Phỉ Phỉ gác một tay lên ghế lái: “Chú Út, chú hẹn chị Ôn Từ chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Hả? Vì sao không hẹn? Không phải ngày mốt chú muốn tỏ tình sao?”

“Có một thứ muốn lấy, phải quay về một chuyến đã.”

Thịnh Phỉ Phỉ kinh ngạc: “Còn nữa à?”

Lúc bọn họ tới đây máy bay tư nhân đã chuyển mấy thùng lớn, vậy mà còn chưa đủ.

Chú Út kẹt sỉ không ngờ lại hào phóng với thím Út tương lai tới như vậy, Thịnh Phỉ Phỉ lập tức tung tin này vào nhóm chat ba người

Ngày hôm sau, Thịnh Kinh Lan bay về thành phố Cảnh, Thịnh Phỉ Phỉ ở lại đây, lại đi dạo lễ hội hoa đăng một ngày.

Lễ hội hoa đăng sẽ kéo dài ba ngày, ngày hôm sau đã vơi bớt không khí lễ hội, nhưng cũng may có nhiều quầy hàng vẫn mở, Thịnh Phỉ Phỉ mua được một đống thứ linh tinh.

Cô ấy chụp ảnh rồi gửi vào nhóm chat ba người, Chu Hạ Lâm còn đang vòi quà, lúc này Dụ Dương đột nhiên gửi tới một tin nhắn thoại: “Phỉ Phỉ, hình như nhà cô xảy ra chuyện rồi.”

Hôm Tết Nguyên tiêu, một người phụ nữ tên An Kỳ lên mạng bốc phốt người nào đó nhà họ Thịnh ở thành phố Cảnh có phẩm hạnh xấu xa, đạo đức bại hoại, cuộc sống riêng tư hỗn loạn.

Bên trong không chỉ có ảnh chụp khách sạn của hai người, một số ghi chép giao dịch bất chính, một đoạn văn kiện ghi âm đã qua xử lý cùng với một tờ báo cáo kiểm tra thai kỳ uy tín.

Người phụ nữ cố ý làm mờ tin tức của nhà trai, mục tiêu chỉ hướng nhà họ Thịnh, đưa mọi người vào sự ngờ vực vô căn cứ.

“Bốp ——”

Trong cao ốc tập đoàn nhà họ Thịnh, tại một văn phòng cao tầng vang lên tiếng tát thanh thúy.

Thịnh Cảnh Ngôn bụp một tiếng quỳ trên mặt đất, cúi đầu: “Bố, con sai rồi.”

Cánh tay đang vung ra không ngừng run rẩy, Thịnh Tề Thiên giận không kềm được: “Con biết rõ nhà họ Thịnh đang cạnh tranh mà còn lựa lúc quan trọng này để lộ ra chuyện xấu?”

Cánh môi của Thịnh Cảnh Ngôn co quắp lại: “Bố, bố giúp con đi bố, tâm huyết chúng ta vất vả mấy tháng nay không thể hủy hoại chỉ trong chốc lát được.”

Sáng sớm hôm nay, Thịnh Tề Thiên đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký, tưởng là ai cố ý hắt nước bẩn vào nhà họ Thịnh, ai ngờ vừa tra tài khoản ngân hàng thì đúng thật là tai họa do người trong nhà gây ra.

Ở trước mặt Thịnh Tề Thiên, Thịnh Cảnh Ngôn thú nhận việc này không chút kiêng dè. Đây là lần đầu tiên người bố vẫn luôn thiên vị anh ta nổi giận như thế, đơn giản là vì gần đây bọn họ đang có dự án cạnh tranh rất quan trọng.

Dự án này do Thịnh Cảnh Ngôn chịu trách nhiệm, các tổ viên phía dưới cũng vì thế đã bận rộn suốt thời gian qua, sang ngày mốt sẽ quyết phân thắng bại với đối thủ mạnh nhất, đột nhiên tuôn ra tin tức tiêu cực, uy tín của nhà họ Thịnh sẽ giảm mạnh.

“Người phụ nữ kia vẫn chưa hoàn toàn xác nhận con, có phải cô ta có yêu cầu gì với con không?” Thịnh Tề Thiên nghiêm túc chắp tay sau lưng: “Rốt cuộc con đã qua lại với mấy người như thế nào?”



“Có một lần cô ta bị bắt nạt ở câu lạc bộ, con không đành lòng nên đã giúp cô ta một phen, người phụ nữ kia tỏ vẻ muốn báo ơn, nên đã ba lần bảy lượt tiếp cận con. Hai tháng trước, trong một lần uống rượu say con đã để người phụ nữ đó thực hiện được ý đồ xấu…” Anh ta làm ra vẻ mình bị tính kế, thoạt nhìn hối hận vô cùng.

Sắc mặt Thịnh Tề Thiên căng thẳng: “Chuyện xảy ra đến bây giờ, hai người có từng liên lạc không?”

Thịnh Cảnh Ngôn lắc đầu: “Không có, con có phái người đi tìm qua, cô ta chắc là đã chạy trốn rồi.”

Giữa lông mày Thịnh Tề Thiên đầy mây đen: “Ngoại trừ chuyện công bố trên mạng, rốt cuộc con còn bao nhiêu nhược điểm nằm trong tay người phụ nữ kia nữa?”

Thịnh Tề Thiên đã cầm quyền nhiều năm, từng chữ từng câu lộ ra vẻ uy nghiêm, Thịnh Cảnh Ngôn không dám làm trái ý bố mình, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi: “Chỉ có…lần đó, còn lại bọn con rất hiếm khi gặp nhau.”

Anh ta không bao giờ phát sinh quan hệ với một người phụ nữ quá ba lần, lúc trước làm việc kín đáo, bảo đảm tuyệt đối không có sơ hở, duy chỉ có lần  này vấp té trên người An Kỳ. Ngày đó An Kỳ đột nhiên tìm đến nhà họ Thịnh nói mình mang thai, dưới tình thế cấp bách, anh ta đã lấy tiền để đuổi người đi, không ngờ người phụ nữ kia lại có can đảm công khai đối nghịch với nhà họ Thịnh.

Cần tiền của còn dễ nói, chỉ sợ cô ta nổi điên lên làm cá chết lưới rách.

Thịnh Cảnh Ngôn cúi đầu cầu xin: “Bố, lần này bố phải giúp con, con nhất định phải thắng đợt thầu ngày mốt.”

“Bây giờ con còn không tìm được người ta, chẳng khác gì thả một quả bom hẹn giờ ở bên ngoài, con muốn bố xử lý sạch sẽ chuyện này trong thời gian ngắn thế nào đây?”

Bằng sức một mình An Kỳ căn bản không thể đối kháng toàn bộ nhà họ Thịnh, bên quan hệ công chúng đã xử lý tin tức của cô ta, nhưng chẳng mấy chốc lại có người khác đăng lên, hiển nhiên là có người đổ thêm dầu vào lửa.

Dự án lớn lần này kỳ thật cũng là cuộc khảo hạch năng lực mà cổ đông Thịnh Thị dành cho Thịnh Cảnh Ngôn, nếu thành công giành được, chẳng những có thể tạo ra lợi nhuận huy hoàng cho nhà họ Thịnh mà còn giúp Thịnh Cảnh Ngôn dựa vào thực lực có chỗ đứng vững chắc ở Thịnh Thị.

Nghĩ đến đây, trong mắt Thịnh Cảnh Ngôn xẹt qua một tia nham hiểm: “Bố, con có môt cách chữa cháy kịp thời…”

Trở lại thành phố Cảnh không lâu, Thịnh Kinh Lan đột nhiên nhận được điện thoại của bố. Trước khi nhận máy một giây, anh còn đang suy nghĩ là người bố vạn năm không chủ động liên lạc này gọi điện thoại tới chắc không có chuyện gì tốt đẹp.

“Có một việc, nhất định con phải đích thân đến đây.” Thịnh Tề Thiên bảo anh đến một nơi, Thịnh Kinh Lan nhớ rõ, đó là một căn biệt thự trên danh nghĩa của bố.

“Mặt trời mọc ở phía Tây rồi sao? Đối với bố mà cũng có chuyện cần con giúp đỡ?” Anh giống như nghe được câu chuyện cười.

“Bảo con tới thì cứ tới đi.” Thịnh Tề Thiên đã quen chỉ huy.

Thịnh Kinh Lan khẽ “hừ” một tiếng, đâu dễ gì nghe lời: “Bố, bố nói như thế con lại không thích nghe, có việc gì cứ nói thẳng, không có việc gì thì con cúp máy đây.”

Thịnh Tề Thiên đột nhiên nghiêm túc gọi tên anh: “Bố biết con không có kiên nhẫn dành cho bố, bố cũng không trông mong con hiếu thuận với bố, Kinh Lan. Nhưng chuyện này liên quan đến cả nhà họ Thịnh, dù thế nào con cũng phải tới đây một chuyến.”

Ngữ khí đột nhiên trầm trọng khiến người ta suy nghĩ sâu xa, mặc dù bình thường anh không thích qua lại với người bố bất công này, nhưng cũng không thay đổi được sự thật giữa họ có quan hệ huyết thống, Thịnh Kinh Lan quyết định đi một chuyến.

Trong biệt thự, Thịnh Cảnh Ngôn ôm cây đợi thỏ, khoảnh khắc Thịnh Kinh Lan bước vào đại sảnh kia, anh ta đã phong tỏa toàn bộ nơi này.

“Bố, thành công rồi.” Thịnh Cảnh Ngôn khó nén vui sướng trong lòng.

Thịnh Tề Thiên từ chỗ tối đi ra, nhìn camera theo dõi, thử gọi điện thoại cho cậu con trai út lại phát hiện tín hiệu đã bị cắt đứt, lúc này nói yên lặng thở dài.

Bắt đầu từ rạng sáng, thị trường chứng khoán nhà họ Thịnh đã giảm sút, gây ra ảnh hưởng trầm trọng. Nếu cứ để việc này bùng phát, rất có thể sẽ bị đối thủ cạnh tranh lợi dụng để gây ầm ĩ, đến lúc đó sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, nhất định sẽ mất cư cách đầu tư.

Bọn họ cần đẩy một cậu con trai ra để chắn dao, và người thích hợp nhất chính là cậu út nhà họ Thịnh vốn đã nổi danh lăng nhăng đàn điểm ở bên ngoài —— Thịnh Kinh Lan.

Thịnh Kinh Lan chưa bao giờ tham dự công việc của công ty, nếu nhà họ Thịnh ra mặt lên án việc này, nói không chừng còn có thể tạo được hình tượng trượng nghĩa ‘vì nước quên tình nhà’.

“Kinh Lan.”

Bố Thịnh mượn camera phát ra âm thanh: “Con tạm thời ở lại đây hai ngày, hai ngày sau, bố sẽ tự mình tới đón con.”

Thịnh Kinh Lan nhạy bén bắt được âm thanh phát ra, ngửa đầu nhìn chằm chằm camera.

Thịnh Tề Thiên tắt màn hình, quay đầu nói với Thịnh Cảnh Ngôn: “Em trai con mặc dù bình thường không đứng đắn, nhưng chuyện này thằng bé quả thật vô tội, từ nay về sau con nhất định phải bồi thường xứng đáng cho nó.”

Thịnh Cảnh Ngôn rũ mắt: “Bố nói đúng, tuy rằng Kinh Lan luôn gây tiếng xấu, nhưng lúc này đúng là đã vì con, con không nên….”

Nói đến đây, anh ta bỗng nhiên tát vào mặt mình một cái: “Là con làm sai, con sẽ đi công khai xin lỗi, nhưng chỉ e là sẽ làm cho nhà họ Thịnh thất vọng.”

Bố Thịnh lớn tiếng ngắt lời: “Chuyện đã đến nước này, không có đường lui.”

Việc này liên quan đến lợi ích của nhà Thịnh, huống hồ cậu con trai út đã sớm không chung lòng với ông ta. Dưới tình huống hai chọn một, ông ta sẽ không chút do dự bảo vệ Thịnh Cảnh Ngôn.

Thịnh Cảnh Ngôn khó lòng kiềm chế nội tâm đang nhảy nhót vì đã thực hiện được mưu đồ, lại muốn thể hiện mình là đứa con trai biết sai liền sửa ở trước mặt bố: “Cám ơn bố, về sau con chắc chắn sẽ nghiêm khắc kiềm chế bản thân, cố gắng hết sức vì lợi ích của công ty, không để cho bố hao tâm tổn trí nữa.”

Trong lúc bên ngoài đang phỏng đoán nhà họ Thịnh thì tên đầu sỏ gây chuyện nổi lên mặt nước, đúng là Thịnh Kinh Lan nổi danh lăng nhăng ở bên ngoài. Trong lúc nhất thời, mọi người chỉa tất cả mũi nhọn vào tên ‘đê tiện’ một cách tàn nhẫn.

Có người đột nhiên nhắc tới: “Là người phục chế văn vật rất nổi tiếng kia.”

Đại đa số người chỉ biết anh là tên bại hoại trong giới phú nhị đại, lại không ngờ vì việc này mà phát hiện thêm một tầng thân phận khác của Thịnh Kinh Lan.

Nhà phục hồi văn vật nổi tiếng quốc tế vốn nên là sự tồn tại khiến người ta kính mộ, được người người tôn kính, một khi bị gắn cái mác cuộc sống riêng tư hỗn loạn, vinh dự lớn hơn nữa cũng không che đậy được bê bối.

Việc này chẳng mấy chốc đã truyền vào tai Ôn Như Ngọc.

Bà sợ con gái ‘lầm đường lạc lối’ sau lưng mình nên luôn dặn người theo dõi bên phía Thịnh Kinh Lan, có động tĩnh gì lớn đều sẽ truyền tin tức cho bà, bởi vậy, Ôn Như Ngọc trước nay không chú ý internet cũng kịp thời biết được “chuyện xấu” của Thịnh Kinh Lan.

“Quả nhiên”. Thói hư tật xấu của người đàn ông đã ăn vào máu rồi thì có làm cách nào cũng không bỏ được, Ôn Như Ngọc lại tin tưởng sự kiên trì của mình không hề sai.

Trên mạng huyên náo long trời lở đất, đối với những người không thích chú ý những thứ này lại không có ảnh hưởng gì, Ôn Từ gần đây bận rộn thêu hình sông băng, gần như rất ít xem điện thoại di động, trừ phi có người chủ động gửi tin nhắn cho cô.

Nhưng bên cạnh cô có bạn nhỏ thích lướt sóng trên mạng, Ôn Như Ngọc cố ý nói xa nói gần với Tô Hòa Miêu: “Hòa Miêu, có một số việc nên nói có một số việc không nên nói, cháu hẳn đã biết rồi đúng không? Ôn Từ gần đây rất bận, đừng để con bé bị thế giới bên ngoài làm đảo loạn.”

“Cháu biết rồi, cô Ôn.” Tô Hòa Miêu luôn ôm lòng kính sợ với Ôn Như Ngọc.

“Gần đây A Từ không liên lạc với người nọ chứ?”

“Không ạ…” Dù sao lòng riêng của Tô Hòa Miêu cũng nghiêng về phía Ôn Từ: “A Từ gần đây chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành tác phẩm mới, thỉnh thoảng có đến phòng làm việc kiểm tra tiến độ trang hoàng rồi lại về.”

Việc trang hoàng phòng làm việc đã bước vào giai đoạn hoàn thiện, Ôn Từ cứ cách ba ngày sẽ đi kiểm tra một lần, cô gửi những bức ảnh chụp phong cách mới của mình cho Phong Hữu Trí, hai người vui vẻ hàn huyên vài câu mới biết được bố mẹ Phong Hữu Trí đã dọn về thành Nam.

“Hôm qua vừa tới, còn chưa kịp nói cho mọi người.”

“Nhanh vậy sao?”



“Đã chuẩn bị mấy tháng rồi, nếu không mắc Tết Âm lịch thì họ cũng sẽ không kéo dài tới năm sau mới trở về.” Cũng không tính là nhanh, chỉ là bình thường hai người không hay nói chuyện, bây giờ Ôn Từ gửi tin nhắn vừa vặn đúng lúc.

Hai người kết thúc cuộc đối thoại, ánh mắt Ôn Từ chuyển sang một thanh tin nhắn khác.

Trong khoảng thời gian này, Thịnh Kinh Lan ngày nào cũng tìm cô, sáng sớm hôm nay gửi qua mấy tin nhắn rồi sau đó không thấy tin tức đâu nữa.

Có lẽ trở lại thành phố Cảnh có việc bận rộn. Dù sao, người nọ trước khi đi đã nói ngày mai muốn tới tìm cô.

Cách chuyến bay của Thịnh Kinh Lan còn tới ba tiếng đồng hồ.

Khi anh phát hiện tín hiệu thông tin hoàn toàn bị chặn, vả lại bốn phía còn bị phong tỏa, anh cũng chẳng ư hử lấy một tiếng mà chỉ đi dạo quanh trong phòng, sau đó cầm cái chén trên bàn trà lên ước lượng, rồi giơ tay đập mạnh về phía camera.

Anh nhanh chóng kiểm tra bốn phía, cửa chính không thể lay động, thang máy và cửa lên lầu đều bị phong tỏa.

Thịnh Kinh Lan ngửa đầu nhìn hành lang lầu hai, khóe miệng nhếch lên vẻ trào phúng: “Mỗi thế này mà cũng muốn vây khốn tôi.”

Xem ra người bố tốt của anh vẫn chưa hiểu rõ con người anh, kinh nghiệm lang bạt trong thế giới hoang dã của anh còn phong phú hơn nhiều so với chiếc lồng lộng lẫy này.

Mất một lúc lâu, Thịnh Kinh Lan rốt cục cũng leo lên tới lầu hai, tìm được đồ vật cứng cáp rồi đánh vỡ cửa sổ thủy tinh, phá cửa sổ nhảy ra ngoài.

Điện thoại khôi phục tín hiệu sắp bị gọi cho cháy máy, chạy ra khỏi biệt thự, anh mới biết chuyện lớn liên quan tới nhà họ Thịnh trong miệng Thịnh Tề Thiên là gì.

“Đúng là người bố tốt của con.”

Vì bảo vệ con trai lớn mà không tiếc lấy mình làm mồi nhử, dẫn anh rơi vào bẫy, tiêu tán chút huyết thống tình thân cuối cùng đến gần như không còn kia.

Mu bàn tay lau qua cằm, mang theo một tia máu, đó là vết thương vừa rồi vô ý bị thủy tinh vỡ vụn quét qua. Năm nay anh cũng thật xui xẻo, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, còn bị cái gọi là ‘huyết mạch tình thân’ đâm sau lưng.

Thịnh Kinh Lan nhận điện thoại của Dụ Dương: “Gửi vị trí cho cậu rồi đấy, lại đây đón tôi.”

Dụ Dương nhanh chóng chạy tới, đón anh: “Bây giờ cậu định làm thế nào?”

Đáy mắt anh nổi lên cơn bão lớn: “Đến nhà họ Thịnh.”

Dụ Dương cho rằng anh muốn xông về đòi công bằng, lại phát hiện ——

Nhà của người khác là càng tránh gió, nhà của Thịnh Kinh Lan không phải.

Thịnh Kinh Lan lặng lẽ xuất hiện.

Anh thấy Thịnh Cảnh NgÔn Từơi tỉnh ngồi trong nhà sắm vai người con hiếu thảo, còn mẹ ruột của mình thì lại đang cảm khái: “Nếu Kinh Lan hiểu chuyện như con thì tốt rồi.”

Ngay cả Dụ Dương cũng chưa từng nghi ngờ anh, vậy mà người bố ruột ra vẻ đạo mạo của anh lại đẩy anh ra chắn đao cho anh trai, còn mẹ ruột thì từ tận đáy lòng lại cảm thấy anh không tốt bằng anh trai.

Thật mỉa mai.

Anh đột nhiên thay đổi chủ ý, quyết định đổi cách chơi.

Trước khi bị hai mẹ con phát hiện, Thịnh Kinh Lan lui ra ngoài.

Dụ Dương đang chuẩn bị giúp anh đánh trận này thì lại nghe anh nói: “Đến sân bay.”

Dụ Dương kinh ngạc: “Hiện tại nên giải quyết dư luận trên mạng trước đã chứ?”

Thịnh Kinh Lan sờ vào cái hộp trong túi: “Không có thời gian, tôi đã hứa sẽ đi tìm cô ấy.”

“Được.” Dụ Dương cắn răng đạp chân ga.

Trong suốt lộ trình, anh ta nghe Thịnh Kinh Lan gọi điện thoại cho người khác, muốn tìm hiểu về cô gái tên An Kỳ kia.

Dụ Dương đột nhiên không lo lắng nữa.

Trước kia những người tới tìm Thịnh Kinh Lan phục chế đồ cổ và bảo vật không giàu thì quý, mạng lưới quan hệ của Thịnh Kinh Lan còn rộng rãi hơn so với Thịnh Tề Thiên và Thịnh Cảnh Ngôn.

Ba giờ sau, Thịnh Kinh Lan bước ra khỏi sân bay thành Nam, đã là tám giờ tối.

Rõ ràng trước khi đi đã nói với Ôn Từ là ngày mai đi tìm cô, bây giờ lại muốn chạy tới bên cạnh cô ngay lập tức.

Một phút trước, Ôn Từ vừa mới đăng ảnh trang hoàng phòng làm việc lên vòng bạn bè, cũng là một loại tuyên truyền trá hình.

Thịnh Kinh Lan đi thẳng đến phòng làm việc.

Công nhân đã tan tầm, ánh đèn bên trong còn sáng, anh xuyên qua đường phố ồn ào, sải bước chân rộng đi về phía ánh sáng kia. Chợt thấy bên trong có một đôi nam nữ trẻ tuổi đi ra, vừa nói vừa cười.

“Bụp” một tiếng, sự chờ mong trên mặt người đàn ông đã mất hết.

Chính là người đàn ông ở Paris dẫn Ôn Từ đi chơi ba ngày kia, mà nay lại xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Bị giác quan thứ sáu thần bí dẫn dắt, Ôn Từ lơ đãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vô tình nhìn thấy thân ảnh quen thuộc cách đó không xa, bèn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thịnh Kinh Lan.”

Cô quay đầu nói với Phong Hữu Trí hai câu rồi đi về phía người đàn ông: “Sao anh lại tới đây?”

Khóe miệng anh nhếch lên một đường cong châm chọc, giọng điệu cũng không vừa: “Quấy rầy em rồi, phải không?”

“Anh đừng nói như thế.” Ôn Từ thấy khó chịu trước thái độ của anh, lại nhớ ra người trước mắt là một bình dấm chua, đang muốn giải thích thì đột nhiên bị kéo về phía trước.

Thịnh Kinh Lan khóa chặt người vào lòng, cằm lướt qua cổ cô, từ góc độ này nhìn về phía ánh mắt đang ngó qua đây.

Anh nhìn thấy Phong Hữu Trí dưới ánh đèn đi về phía này, ánh mắt càng lúc càng lạnh.

“Còn có người ở đây.” Ôn Từ cố gắng đẩy anh ra.

“Vậy thì thế nào?” Ghen tuông cuồn cuộn dưới đáy mắt, anh hừ cười một tiếng, trước mặt Phong Hữu Trí giữ chặt gáy Ôn Từ rồi điên cuồng lên môi cô.

 

------oOo------