Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Chương 19



An Nặc Hàn lúc này đang ở trên máy bay từ Australiađến Anh. Anh nhắm mặt lại, mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, cảm giác như trước naychưa bao giờ mệt mỏi như thế.

Khi anh nhìn thấy Mạt Mạt dùng tính mạng của bản thânbảo vệ một người con trai khác, khi anh nghe thấy Mạt Mạt nói ra: "Con khôngmuốn! Một chút cũng không muốn... Trước đây con còn nhỏ, không hiểu biết. Hiệnnay con đã trưởng thành rồi, con hiểu rõ cái gì mới là cái con muốn.", anh rất muốn hỏi cô:

Khi cô bảy tuổi, người khác chế nhạo cô không gả điđược, vì sao cô không nói như vậy?

Khi cô cầu nguyện với sao băng, vì sao không nói nhưvậy?

Khi anh nói trong điện thoại rằng muốn cưới cô, vì saocô không nói như vậy?

Khi đó anh còn chưa yêu Mạt Mạt, anh có thể rất thảnnhiên tiếp nhận.

Nhưng hiện tại, anh với Mạt Mạt không còn là tình thânđơn thuần, cô đã chiếm giữ toàn bộ anh, phần tình cảm này nên gửi gắm nơi nàođây?

Anh không hỏi, vì cô là một đứa trẻ. Một đứa trẻ bấtkể làm sai cái gì, đều có thể tha thứ được.

Là lỗi của anh, là anh đã biết tình cảm của một đứathể không thể là thật, anh còn muốn tin tưởng.

Việc đã đến nước này, anh hẳn là cần nên tôn trọng lựachọn của Mạt Mạt, mỗi người đều có quyền lựa chọn người mình yêu.

Anh không muốn miễn cưỡng Mạt Mạt, nghĩ lại năm đó côcũng không hề miễn cưỡng anh. Thế nhưng anh nên đối mặt với áp lực từ gia đìnhthế nào, làm sao để đứng trước mặt người khác giả vờ như không có chuyện gì?

Anh mệt mỏi, không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa.

Anh không nhớ rõ cái loại cảm giác quá mệt mỏi như nàyđã từng trải qua mấy năm trước như nào, chỉ nhớ mỗi khi anh cảm thấy phiền loạntrong lòng, anh đều dựa vào sofa gọi cô một cách đương nhiên: "Mạt Mạt,qua đây đấm lưng cho anh!"

Mạt Mạt sẽ dừng tất cả mọi chuyện đang làm, chạy tớiquơ quơ nắm tay nhỏ bé của cô, ra sức đấm vào lưng anh.

Sức lực của cô ấy rất nhỏ, đấm vào người rất yếu, vôcùng dễ chịu.

Nhiều năm như vậy, cô lớn lên từng ngày, phương phápmassage của cô ấy càng lúc càng tốt, nhưng hơi sức lại chẳng hề thay đổi, vẫnyếu ớt như vậy...

Những thứ con người nắm giữ được thật rất nhiều, nhưnglại luôn luôn quên mất bản thân mình đang nắm giữ cái gì.

Đợi đến một ngày, anh mọi thứ của bản thân mình đề bịngười ta đào khoét trống rỗng, anh mới ý thức được trái tim anh không biết thấtlạc từ lúc nào, ở nơi đâu.

Là khi vừa mới nghe thấy cô ấy say mê hát lên bài hátkia?

Là vào ngày hôm qua, nụ hôn kích động môi lưỡi dâydưa?

Là tại lần đầu tiên xa cách tại sân bay?

Hay là, tại lần đầu tiên anh nghe thấy giọng hát củacô...

Anh không tìm được đáp án.

Biết đâu, có lẽ lại là từ rất lâu rất lâu trước đấyrồi.

Là khi... dưới ánh nắng hè chói chang, anh đánhtennis, cô đầu đầy mồ hôi chạy nhặt bóng giúp anh...

Là khi... trong đêm tối hiu quạnh, anh xem bóng đá, côcố chống đỡ cơn buồn ngủ mà ngồi xem cùng anh...

Thật là, là lúc nào cũng không quan trọng, quan trọnglà anh nhận ra đã quá muộn rồi.

***

An Nặc Hàn vừa mới xuống máy may, khởi động điệnthoại, ngón tay theo thói quen bấm quay số nhanh "1". trong điệnthoại truyền đến âm thanh nhắc nhở bằng tiếng Anh, nói cho anh biết thuê bao sốmáy anh vừa gọi đã tắt máy.

Anh mới nhớ tới điện thoại của Mạt Mạt đã bị anh quăngvỡ nát.

Anh gọi điện về cho gia đình, báo đến nơi bình an, saulại nhận được cuộc gọi của một người bạn, Trịnh Huyền.

"Đoán chắc rằng bây giờ cậu vừa xuống máy bay,nhanh về đi, tất cả mọi người tới rồi, đợi một mình cậu thôi đấy." TrịnhHuyền ở đầu dây bên kia rất ầm ĩ.

Tới gần tốt nghiệp, rất nhiều lưu học sinh đều đặttrước vé máy bay về nước, trước khi đi mọi người muốn tụ tập một lần, quyếtđịnh đến nhà Trịnh Huyền làm sủi cảo.

Thế nên hôm nay An Nặc Hàn mới đặc biệt quay trở lại.

"Tôi lập tức đến ngay."

Thời gian trôi thật mau, thấm thoát đã qua hai nămrồi.

Còn nhớ khi vừa tới Anh, dự định bắt đầu cuộc sống độclập, anh một mình kéo theo chiếc vali, một mình cầm bản đổ, đổi mấy lần xe bus,đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến được cổng trường đại học Cambridge.

Trịnh Huyền đúng lúc đi qua, thấy An Nặc Hàn cầm bảnđổ nhìn ngang nhìn dọc, dùng tiếng Anh hỏi anh có phải cần giúp đỡ không.

Anh vừa nhìn thấy Trịnh Huyền tóc đen mắt đen, nụ cườiôn hòa, thân thiết một cách tự nhiên, dùng tiếng Trung hỏi: "Người TrungQuốc?"

"Đúng vậy! Chào cậu!" Trịnh Huyền đón lấyhành lý trong tay anh: "Cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi."

Trịnh Huyền không chỉ dẫn anh đi tìm khu ký túc của duhọc sinh, mà còn đưa anh đến từng phòng ngủ để làm quen với các du học sinhTrung Quốc khác.

Tất cả mọi người rất nhiệt tình, sôi nổi tặng mấy đồgia dụng mà bản thân sưu tầm được cho anh. Có chiếc tủ lạnh dung tích thì béđến đáng thương mà lại ồn ào kinh người, có chiếc TV màn hình còn bé hơn chiếclaptop của anh, còn có một chiếc nồi cơm điện, mặt trên dán một vòng keo dày,dán kín vết rạn ở vỏ nhựa bên ngoài.

Trịnh Huyền còn tặng anh một chiếc xe đạp, chiếc xeđạp sắp hỏng đến nơi kia còn kêu vang hơn cả động cơ chiếc xe việt dã mà anhvất bỏ.

Nhưng những thứ chẳng đáng một đồng này thật sự khiếnanh tự mình trải nghiệm được một loại tình cảm quý báu.

An Nặc Hàn vội vàng chạy tới phòng Trịnh HUyền, bạn bèđều đang rất náo nhiệt gói sủi cảo, trong đó cũng bao gồm cả Tô Thâm Nhã xinhđẹp.

Tô Thâm Nhã vừa thấy anh, thành thạo chào hỏi:"Đàn anh."

Anh vô cùng lạnh nhạt gật đầu.

Trên thực tế, anh cũng không hề ghét Tô Thân Nhã. Hoàncảnh gia đình khá giả cũng không có nuông chiều cô kiêu căng bướng bỉnh, ngượclại tạo cho cô từ trong ra ngoài có một vẻ cao quý trang nhã của nhà có truyềnthống. Cô xinh đẹp, nho nhã, chín chắn, trên người cô có rất nhiền ưu điểm đểanh yêu thích, thế nên anh luôn cố tình duy trì khoảng cách với cô ấy.

Từ khi biết nhau đến nay, họ cũng không hề quá quenthuộc, Tô Thâm Nhã nói chuyện với anh cũng không nhiều, chỉ thỉnh thoảng khi duhọc sinh gặp gỡ nhau, nói chuyện với anh vài câu, có thể có khó khăn gì thì xinanh giúp đỡ mà thôi.

Về sau, anh biết Tô Thâm Nhã thích anh, lại càng hếtsức tránh né cô ấy, hy vọng cô ấy có thể sớm từ bỏ đoạn tình cảm không có kếtquả này, tìm một người đàn ông yêu cô.

"Ảnh cũng đều đã tràn lan trên diễn đàn, haingười còn chơi tình ngầm à?" Trịnh Huyền trưng ra giọng điệu chứng cớ rànhrành như núi.

Không đợi An Nặc Hàn phản bác, Tô Thâm Nhã thoải máinói trước: "Anh muốn em phải nói bao nhiêu lần, em và anh ấy căn bản khôngquen nhau, các anh đừng có nói lung tung."

"Đều đã ôm nhau còn không quen, vậy thế nào mớicoi là quen?"

Đôi má Tô Thâm Nhã hơi hồng hồng, nhưng vẫn cố gắngthể hiện sự bình tĩnh: "Không như mọi người nghĩ đâu, ngày đó em uống say,nhớ đến mấy chuyện đau lòng, anh ấy đúng lúc thấy, ai ủi em một chútthôi."

Có người giễu cợt: "Vậy tối hôm nay, để anh an ủiem chút đi."

"Hay để anh đi, anh là một người rất biết cách anủi!"

Những câu nói tiếp đó càng lúc càng quá đáng. Tô ThâmNhã cố nén xấu hổ tức tối, không nói câu nào.

An Nặc Hàn cũng không nhìn được nữa, thay cô giải vây:"Lúc nào đến phiên các người!!!"

Trịnh Huyền lập tức tóm được điểm sơ hở: "Nghenghe! Còn nói là không có gì?"

"Nhất định thế, sớm biết hai người có mờám."

Anh trầm lặng liếc nhìn Tô Thâm Nhã, vừa lúc đón đượcánh mắt biết ơn của cô.

Anh thản nhiên cười.

...

Đêm đó An Nặc Hàn uống rất nhiều rượu, một chén tiếpmột chén mời từng người bạn. Uống rượu càng nhiều, giọng ca tự nhiên của Thànhvà Mạt Mạt trên sân khấu càng rõ ràng hơn.

Giọng ca của bọn họ, phảng phất như có thể xuyên thấulinh hồn con người.

Một bát canh giải rượu nghi ngút hơi nóng hiện ratrước mắt anh, anh ngẩng đầu, thấy Tô Thâm Nhã hai tay đang cầm bát canh đặtxuống bàn anh.

"Cảm ơn!" An Nặc Hàn nhận lấy xuất phát từsự lễ phép, nếm thử một hớp, vị chua chua thoảng qua đầu lưỡi.

Trịnh Hiên nháy mắt ám muội với anh vài cái, nói:"Người anh em, cậu tu luyện được phúc khí ở kiếp nào, mà có thể gặp đượcmột cô gái tốt như vậy?"

"Đúng." Anh ngà ngà say hàm hồ gật đầu, đặtbát canh giải rượu trong tay xuống.

Anh nhớ tới Mạt Mạt, tới khi nào Mạt Mạt mới có thểlớn lên, hiểu được cái gì là yêu...

An Nặc Hàn đổ đầy rượu vào trong chén, cụng ly một cáivới Trịnh Huyền, ngửa đầu uống. Tửu lượng quá tốt không hẳn là một việc tốt,khi muốn say làm thế nào cũng không say được!

"An, tâm trang của anh không tốt sao?" TôThâm Nhã ngồi xuông bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi.

"Không hề! Tâm trạng rất tốt!" Anh đứng lên,tránh né cô ấy: "Xin lỗi, tôi đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại."

Anh lảo đảo liêu xiêu đi ra cửa, đi dọc theo cầu thangxuống dưới.

Lần thứ n gọi điện cho Mạt Mạt, lúc này trả lời anhkhông phải là tiếng tắt máy mà là rất nhanh được nối thông.

Nghe thấy tiếng hít thở của Mạt Mạt, anh dừng bước,không biết nên nói cái gì.

"Anh đến Anh rồi à?" Cô hỏi.

"Ừ! Em đang ở đâu?" Anh thuận miệng hỏi.

"Trong bệnh viện." Cô lạnh lùng nói.

Bệnh viện? Cô đang ở bên cạnh Tiêu Thành?

Anh day day cái trán đau nhức, đứng ở bên tay vịn cầuthang, vị chua của canh giải rượu tràn ra trong dạ dày. Rượu đang thiêu đốttrong máu, anh cố gắng kiềm chế, hỏi: "Vết thương của Tiêu Thành thếnào?"

"Anh nói xem?"

Không đợi anh mở miệng, tiếng chất vấn tràn đầy oánhận của Mạt Mạt từ trong điện thoại truyền đến.

"Anh ấy đã bị thương thành như thế, vì sao anhcòn muốn lấy mạng Tiêu Vi đi uy hiếp anh ấy?"

Chất cồn quá độ trong dòng máu cuồn cuộn, chảy ngượclên não, tâm tình của anh có chút không khống chế được: "Anh làm mọi thứđều là vì em! Em có biết không? Tiêu Thành là em trai của Tiêu Vi!"

"Em biết!"

Câu trả lời của Mạt Mạt làm anh sửng sốt, câu nói kếtiếp nghẹn ứ trong cổ họng.

"Anh ấy là em trai của Tiêu Vi, thế thì sao? Làem xin anh ấy dạy em hát, là em chủ động đi bar tìm anh ấy, anh ấy chưa từnglàm bất cứ chuyện gì tổn thương đến em! Anh dựa vào cái gì cho rằng anh ấy đangtrả thù!"

Dựa vào cái gì? Chỉ bằng Tiêu Thành là em trai TiêuVi, chỉ bằng hiện nay Mạt Mạt đang oán giận anh, trách móc anh.

"Em nhất định phải để sau khi cậu ta tổn thươngthương, em mới bằng lòng tin anh, có đúng không?" Anh cười khổ hỏi.

"Nằm trong bệnh viện là Thành, thương tích chồngchất cũng là Thành! Anh nói xem! Rốt cuộc là ai tổn thương ai?"

An Nặc Hàn mệt mỏi dựa vào lan can cầu thang, tay cầmđiện thoại không còn chút sức lực.

Gió đêm thổi tan rượu trong cơ thể anh, khiến sự đauđớn co rút trong ngực càng lúc càng rõ ràng.

Anh không nói gì nữa, cho dù anh nói thế nào, Mạt Mạtcũng sẽ không tin, bởi vì cô cho rằng Thành tự nhiên đến không nhiễm bụi trần,cho rằng cậu ta thật sự thật tình với cô.

"Anh Tiểu An, về sau em sẽ không gặp lại Thànhnữa..."

Anh cười nhắm mắt lại. "Mạt Mạt, em muốn gặpngười nào thì không ai có thể ngăn cản."

"Thế nhưng..."

"Em vì cậu ta mà chết cũng sẵn lòng, còn ai cóthể ngăn cản em?" Anh lớn tiếng nói, đồng thời tức giận đá về phía bứctường đối diện.

Anh quên mất bản thân đang dựa lưng vào lan can cầuthang, cũng quên mất cơ thể bị rượu làm tê liệt đã mất đi phản ứng linh hoạt.

Anh chỉ cảm thấy một phản lực lớn truyền đến, sau lưnganh chợt hẫng, rơi xuống dưới tầng.

Anh nghe thấy Mạt Mạt nói: "Em khôngphải..."

Anh còn nghe thấy Tô Thâm Nhã đang gọi anh, âm thanhxa xôi mà thê thảm: "An..."

Sau đó, anh nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống đất.

***

Khi An Nặc Hàn tỉnh lại, phát hiện bản thân mình đangnằm trên giường bệnh trong bệnh viện.

Bạn bè của anh vây xung quanh, trò chuyện náo nhiệt.Chỉ có Tô Thâm Nhã yên lặng ngồi trước giường anh, vừa thấy anh tỉnh lại, lậptức chạy đi gọi bác sĩ: "Bác sĩ, anh ấy tỉnh!"

Cảm nhận được cơn đau đầu sau khi bị rượu kích thích,An Nặc Hàn vô thức đưa tay day trán, cánh tay không chỉ không có cách nàochuyển động, mà còn truyền đến cơn đau càng kịch liệt.

Sau đó, anh cố gắng nhớ lại, nhớ tới bản thân mình ngãtừ trên cầu thang xuống, nhớ tới việc cãi nhau với Mạt Mạt, cũng nhớ tới cảnhMạt Mạt dùng mảnh thủy tỉnh đặt trước cổ họng của chính cô...

Bác sĩ đi vào, kiểm tra tình trạng của anh một chút,lại hỏi anh mấy vấn đề. Cuối cùng, ông nói cho anh: "Khuỷa tay phải củaanh bị vỡ nát như gãy xương, cần phải làm phẫu thuật, phần ót bị va đập, có dấuhiện của chấn động não nhẹ, tình hình cụ thể cần phải nằm viện quan sát thêmmột khoảng thời gian nữa.

"Xương sườn của tôi..." Anh dùng tay trái đèlên ngực chính mình: "Bác sĩ, xương sườn của tôi có phải bị gãy haykhông?"

"Xương sườn?" Bác sĩ lấy ra tấm X-quang nhìncẩn thận lại lần nữa: "Không hề bị thương."

"Tim cũng không bị thương?"

"Không có!" Bác sĩ hỏi: "Sao thế? Khóchịu à?"

"Rất đau."

Bác sĩ lại kiểm tra lại cho anh một lần, nói với anh:"Thật sự là không hề bị thương."

...