Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 158





Đường Chá vừa nghe xong điện thoại, lập tức gọi toàn bộ người Lâm gia đến Canada.

.

Lâm Vũ Mặc vừa thấy được Đường Chá, không nói một câu, đi đánh một quyền về phía bụng của anh: "Tiểu tử, lại dám tiền trảm hậu tấu, cậu thật có gan!"

Đường Chá không có phản kháng, hắn che đau đớn dưới bụng, trịnh trọng nói với người nhà Lâm gia : "Thật xin lỗi, tất cả đều là con không đúng. Đây là con muốn hướng mọi người nói lời xin lỗi."

"Nếu hai người hạnh phúc bên nhau , chúng ta sẽ không ý kiến á. Đường Chá, Khả Nhi giao cho anh, hy vọng anh sẽ biết quý trọng." Tần Phong đi tới trước mặt Đường Chá, trịnh trọng nói.

"Nhất định sẽ." Đường Chá thành khẩn nhìn Tần Phong, hướng cô bảo đảm. Hắn biết Khả Nhi là bảo bối của Lâm gia, bọn họ cũng không thể để cô chịu uất ức. Nhưng là bọn họ nên biết, cô cũng là bảo bối trong lòng anh, anh làm sao sẽ chịu tổn thương cô?

Nghe được Đường Chá bảo đảm, Lâm Vũ Mặc hài lòng gật đầu.

Biết Khả Nhi mang thai, hưng phấn nhất chính là ba Đường , ông mừng rỡ cười đến nỗi không ngậm miệng được , nhiệt tình chiêu đãi vợ chồng Lâm Ngao, theo chân bọn họ vừa nói vừa cười trò chuyện cực kỳ vui mừng.

Vì cho Lâm Khả Nhi một cuộc hôn lễ long trọng , Lâm Vũ Mặc nói lên rất nhiều yêu cầu, ngay cả có thể nói đó là ông gây khó khăn cho anh , vì thế Lâm Khả Nhi không vui nhìn ông chằm chằm: "Cha, đây là cha đang gả Khả Nhi, không phải đang bán Khả Nhi."

Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ than thở: "Thật là con gái lớn không dùng được. Còn chưa có gả đi liền bắt đầu thay Đường Chá nói chuyện. Cái này nếu thật thành người một nhà, chẳng phải là muốn đem cha đây vứt ra sau đầu hay sao!"

"Chính là thế! Vẫn là đứa con trai này là tốt nhất, vĩnh viễn cũng sẽ không chọc giận cha." Lâm Ngạo Phong cườigian leo lên đầu gối cha , hướng mọi người hiện lên đáng yêu của mình.

"Tiểu ác ma, em cho chị trộn lẫn bên đi! Nếu đúng là em tốt thật, thiên hạ sẽ không có người tốt á!" Lâm Khả Nhi kéo lấy lỗ tai của hắn, ném hắn đến một bên, hung tợn hướng tới hắn giơ quả đấm, "Là chị muốn kết hôn, em đừng quấy rối."

Lâm Ngạo Phong đột nhiên chui vào trong ngực ông nội, run rẩy nói: "ông nội, ông xem, chị còn chưa có kết hôn mà, liền bắt đầu nổi nóng với em trai duy nhất của mình ."

"Hai đứa các con, thế nào vừa thấy mặt đã cãi nhau? Lâm Ngạo Phong, hôm nay người lớn phải thương lượng chuyện quan trọng, không cho phép con quấy rối." Tần Phong đi tới trước mặt hai người, nhìn chằm chằm con trai nghịch ngợm nói.

"Mẹ thiên vị, một ít cũng không coi trọng đứa con trai như con đây." Lâm Ngạo Phong quay cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn kháng nghị.

"Là mẹ phải nghiêng về em đi?" Lâm Khả Nhi siết chặt em trai trắng noãn khuôn mặt nhỏ nhắn, nhíu mũi thon hừ nhẹ.

Tiểu ác ma này, chỉ sợ người khác không thấy được hắn, tới chỗ nào đều muốn là nhân vật chính.Ông bà nội, cha mẹ cũng đều đem hắn cưng chiều đến tận trời cao, hắn vẫn còn có ý kiến.

"Thế nào, chị ghen tỵ sao? Gả đi rồi cũng đừng nghĩ trở lại nhà cùng ta tranh thủ tình cảm, Lâm gia không nhớ chị á." Lâm Ngạo Phong bá đạo ngấc đầu lên, liếc xéo khuôn mặt của người chị đang sắp tức điên.

"Bảo bối, chớ cùng đứa bé chấp nhặt. Có anh cưng chiều em rồi." Đường Chá từ phía sau vòng chắc hông của Lâm Khả Nhi, một dáng vẻ đau cô tận xương.

Ở trong một nhà nổi tiếng trong bệnh viện, Bắc Dã Thương ngồi bên cạnh giường bệnh của Cách Nhi , dùng khăn giấy vì cô mà lau mồ hôi lạnh trên trán.

Cách Nhi dùng một đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, vô tình nói: "Đi đi , không cần đối với tôi tốt như vậy."

.

"Không! Cách Nhi, anh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em. Giải phẫu rất thành công, em bây giờ đã không còn hộc máu, không lâu nữa là có thể xuất viện." Bắc Dã Thương cuồng nhiệt mà nhìn Cách Nhi, cố chấp nói.

"Thân thể tôi thế nào tôi rất rõ ràng, không cần gạt tôi nữa." trong mắt tràn lạnh tanh của Cách Nhi đầy tĩnh mịch, đó là một loại đối nhau tuyệt vọng.

Vì bệnh của cô, Bắc Dã Thương hao phí món tiền khổng lồ, đem chuyên gia kiệt xuất nhất toàn thế giới mời tới chẩn bệnh cho cô. Sau khi giải phẫu, mặc dù cô không có triệu chứng ho ra máu , nhưng thân thể của cô vẫn vô cùng suy yếu, mỗi ngày đều phải chịu đựng ốm đau hành hạ. Cô cảm giác mình sắp không thể chịu đựng thêm nữa, thật là muốn sớm một chút kết thúc sinh mạng này, nhưng lại không bỏ được Thương ca ca.

"Cách Nhi, tin tưởng anh. Em nhất định sẽ tốt kên." Bắc Dã Thương cầm tay Cách Nhi , tỉ mỉ che chở .

Bảo bối của hắn, rời đi khỏi hắn, thế nhưng phải chịu đựng vô số hành hạ, điều này làm cho hắn không khỏi đau lòng.

Hắn sau đó thì bắt đầu hối hận, hối hận mình làm chuyện tuyệt tình, nếu như hắn không đem Cách Nhi đuổi đi, bệnh tình của cô sẽ không nặng đến mức này. Ung thư thời kỳ cuối, thầy thuốc đqã nói cho hắn biết, giải phẫu chỉ có thể giúp cô đem tế bào ung thư khống chế một chút, lại không thể bảo đảm cô có thể sống.

Còn nhớ rõ một đêm kia của hơn một tháng trước, cô mãnh liệt ho ra máu, đến tim của hắn cũng đau theo. Nếu không phải kịp thời cứu trị, có lẽ một đêm kia, hắn cũng đã mất đi Cách Nhi.

Tim của hắn hiện tại tràn đầy khủng hoảng, đó là một loại khủng hoảng tùy thời cũng sẽ mất đi Cách Nhi .Hiện nay ân oán đã sớm phai đi, hắn bây giờ, không hề quan tâm đến chuyện Cách Nhi đã lừa gạt hắn nữa, hắn chỉ muốn cô sống sót.

Nếu cô chết rồi, hắn cũng không có hơi sức sống thêm nữa.

Cho dù phải có toàn thế giới thì như thế nào, cho dù có thể khống chế toàn thế giới, bên cạnh hắn không có Cách Nhi, tất cả liền đều không quan trọng.

"Bắc Dã Thương, chẳng lẽ anh quên năm đó tôi lừa gạt anh sao, quên mất cha của tôi sao?" Cách Nhi đột nhiên khiêu khích nhìn chằm chằm Bắc Dã Thương, cô mỗi một câu cũng tràn đầy vô tình,"Anh cũng đừng quên. Tôi hận anh, hận anh giết chết cha của tôi. Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh ."

"Vậy thì hận đi, nếu như hận tôi có thể cho em nhớ anh...anh không ngại để cho em hận." Bắc Dã Thương tà nịnh mà nhìn Cách Nhi, trong mắt có một loại cuồng dã không tầm thường

Hắn cùng với Cách Nhi dây dưa, do đời cha bọn họ trồng mầm mống xuống, hắn sẽ khiến nó nở hoa, lớn mạnh.

Vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không buông cô ra.

Lông mi xinh đẹp của Cách Nhi nhẹ nhàng nhấp nháy, điểm điểm tinh quang doanh với hốc mắt, tại sao khi cô muốn lãnh khốc đẩy hắn ra thì hắn càng có một một bộ thâm tình như vậy?

Cô sắp chết, không muốn lại ở lại ở bên cạnh hắn để cho hắn khổ sở, chẳng lẽ hắn không hiểu sao?

"Thương ca ca, là ta chú Chá giết chết cả nhà anh, anh một ít đều không để ý sao?" Cách Nhi nói ra bí mật giấu ở trong lòng mình nhiều năm, cô muốn đem hắn đuổi đi, không để cho hắn chịu đựng nỗi khổ sở khi cô chết đi.

Nếu như hắn vì vậy mà hận cô, vậy thì hận đi. Cô chỉ nghĩ một mình trốn đi, lẳng lặng chết đi.