Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 110



"Nhất định phải đi! Nếu không tôi sẽ không tha thứ cho anh! Đây là người hôm nay anh sẽ gặp mặt, buổi tối ở Hilton, nếu anh dám không đi, tôi sẽ đánh hỏng anh!" Lâm Khả Nhi đem thư tình của cô gái mập ném cho Lý Tư Đặc , bá đạo ra lệnh.

"Anh có thể biết cô ta là người nào không?" Lý Tư Đặc lúng ta lúng túng hỏi, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy bất đắc dĩ. Hắn là hoàng tử Tây Ban Nha, bao nhiêu người hận không thể đưa con gái đến để cho hắn cưng chiều, hắn còn cần để cho người ta giới thiệu sao? Nhất là trong lòng của hắn bây giờ đã có người trong mộng, cô gái khác dáng dấp có xinh đẹp thế nào cũng không lọt nổi vào mắt xanh của hắn, không chạm vào được đến tim của hắn.

"Buổi tối là biết! Chính là một Đại Mỹ Nữ a, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu!" Trong mắt Lâm Khả Nhi tràn đầy vẻ quỷ bí xấu xa. Không biết khi Tư Đặc thấy cô bạn mập mạp duyên dáng đó thì sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ? Nhất định là sẽ rất thú vị.

"Thế nào mà càng nhìn càng thấy em có cái gì đó không đúng?" Thân thể Lý Tư Đặc không nhịn được run lên. Ánh mắt giảo hoạt của Lâm Khả Nhi khiến í mắt hắn giật giật, mình sẽ không bị cô ấy tính toán chứ?

"Tôi đói rồi, đưa tôi đi ăn cơm!" Lâm Khả Nhi bá đạo ra mệnh lệnh cho Tư Đặc, tuyệt không khách khí.

"Tuân lệnh! Tiểu tổ tông của anh. Chẳng qua anh có một điều kiện, tối nay anh muốn em cùng đi." Lý Tư Đặc kéo hông của Lâm Khả Nhi, nâng đôi mắt màu xanh dương lên nói, một đầu tóc vàng hắn ở dưới ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh, thoạt nhìn liền giống như một thiên sứ mê người.

"Tôi mới không làm kỳ đà cản mũi!" Lâm Khả Nhi che cái miệng nhỏ nhắn, lập tức mở miệng cự tuyệt.

"Em không muốn cũng phải đi! Nếu không anh liền không đến buổi hẹn, để cho người ta phải chờ một đêm. Hừ hừ! Xem em ngày mai có còn đường vào phòng học để học nữa không?" Lý Tư Đặc hả hê hếch mày, chờ đợi Lâm Khả Nhi trả lời.

Lâm Khả Nhi tức giận đấm ngực Lý Tư Đặc, bất mãn kháng nghị: "Thối Phí Phí, anh muốn cho tôi bị chết đuối vì nước miếng của các bạn học sao? Tôi còn muốn ngoan ngoãn , không cho anh phá hư hình tượng của tôi."

"Vậy thì cùng đi." Lý Tư Đặc nắm tay nhỏ bé của Lâm Khả Nhi , dùng ánh mắt thâm u mà nhìn Lâm Khả Nhi, hại tim của cô đập kịch liệt liên hồi.

Thối Phí Phí này lúc nghiêm chỉnh lại cũng rất được a , nếu như không phải là cô đã có chú Chá thì có phải là cô cũng sẽ giống đám hoa si kia, đối với hắn động lòng hay không?.

Hoảng hốt hất tay Lý Tư Đặc ra, Lâm Khả Nhi bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tôi đồng ý với anh. Phí Phí, anh cũng không thể làm hư hình tượng của tôi."

Lý Tư Đặc dùng sức nắm lấy chóp mũi của Lâm Khả Nhi , cười xấu xa nói: "Không thành vấn đề."

Lý Tư Đặc cười rực rỡ, khiến Lâm Khả Nhi lại một lần nữa mất hồn. Nếu như Apollo hạ phàm, chỉ sợ cũng kém xa Lý Tư Đặc.



Lý Tư Đặc nâng ngón tay Lâm Khả Nhi lên, nháy đôi mắt màu xanh dương mị hoặc nói: "Một lời đã định, nuốt lời chính là tiểu Cẩu." (chó con đấy ạ )

"Thối Phí Phí, có lúc nào tôi nói chuyện mà không giữ lời không hả ?" Lâm Khả Nhi đẩy thân thể Lý Tư Đặcra ngoài , bá đạo nói, "Đi mau! Tôi chết đói mất!"

"Em là quỷ chết đói đầu thai à? Nói mau muốn đi đâu, anh sẽ dẫn em đi. Anh không muốn nhìn thấy một con quỷ chết đói." Lý Tư Đặc nhạo báng mà cười .

Lâm Khả Nhi một cước đá vào mắt cá chân của Lý Tư Đặc, không vui gầm nhẹ: "Anh mới là quỷ chết đói! Tôi muốn đi MacDonald!"

"Muốn ăn cái loại đồ bỏ đi đó? Không được!" Lý Tư Đặc lập tức lắc đầu, kiên quyết không đưa cô đi.

Lâm Khả Nhi níu lấy tai Lý Tư Đặc, hướng về phía tai của hắn kêu to: "Có đi hay không? Không đi thì tôi sẽ nhéo lỗ tai anh ."

"Tiểu mỹ nhân, trong lòng em cũng quá hung ác a. Anh dẫn em đi ăn cơm hải sản Italy, như thế nào? Nếu không thì là bò bít tết ngon nhất?" Lý Tư Đặc dùng thức ăn ngon dụ dỗ Lâm Khả Nhi, hi vọng cô có thể thay đổi chủ ý. Phải biết người phụ nữ có thể để hắn dụng tâm dụ dỗ như vậy, Lâm Khả Nhi vẫn là người đầu tiên. Hắn không tin Lâm Khả Nhi có thể chống cự được c mị lực ủa mình.

"Không được! Mấy nhà hàng kia làm cơm không ngon bằng cơm mẹ tôi nấu, nếu muốn ăn, tại sao tôi lại không về nhà ăn đây? Tôi hiện tại liền muốn ăn MacDonald, anh nhất định phải đi cùng, nếu không tôi tìm nam sinh khác mời tôi. Tôi cũng không tin, nụ cười ngọt ngào của Lâm Khả Nhi tôi lại không câu được mấy người chịu tiêu tiền." Lâm Khả Nhi nghịch ngợm nheo đôi mắt giảo hoạt, lộ ra một vẻ mê chết người, cười xấu xa.

Lý Tư Đặc chỉ đành phải bất đắc dĩ than thở, mặc dù không thích MacDonald, nhưng vì Lâm Khả Nhi, hắn không thể không đồng ý, hắn kéo tay Lâm Khả Nhi , gật đầu: "Anh phục em rồi! Đi thôi, MacDonald."

"Đây mới là Phí Phí tốt của tôi!" Lâm Khả Nhi hất mái tóc dài, cười ngọt ngào nói

Lý Tư Đặc trong nháy mắt mất hồn, tim của hắn bị khuôn mặt tươi cười ngọt ngào này của Lâm Khả Nhi mê hoặc, không muốn nháy mắt dù chỉ một cái. Hắn dừng ở cửa, một chân nâng lên lơ lửng trong không trung nửa ngày cũng không thả xuống.

"Đi mau nha!" Lâm Khả Nhi đột nhiên dùng sức đẩy Lý Tư Đặc , thúc giục vị hoàng tử đang chậm chạp không chịu đi này. Toàn lực của cô khiến cho Lý Tư Đặc đang đứng trên một chân không trụ nổi té ngã trên đất, bàn tay to của hắn thuận tiện đem Lâm Khả Nhi kéo xuống cùng ngã vào trong ngực của hắn, mà môi hồng xinh đẹp thật vừa đúng lúc chạm vào cái môi đang mở ra của hắn.

Lý Tư Đặc còn chưa kịp thể nghiệm sự ngọt ngào bất ngờ này, liền bị Lâm Khả Nhi đẩy ra. Cô vừa lau cánh môi, vừa ảo não hướng về phía Lý Tư Đặc gầm nhẹ: "Thối Phí Phí đáng ghét! Môi của tôi là của chú Chá , không cho anh chạm vào!"



Lý Tư Đặc trên mặt thoáng qua qua tia u ám, hắn chầm chậm đứng dậy, nặng nề nhìn Lâm Khả Nhi: "Tiểu mỹ nhân, em thật không suy nghĩ về đề nghị của anh sao? Làm vương phi của anh có rất nhiều chỗ tốt."

"Tôi có một mình chú Chá là đủ rồi." Lâm Khả Nhi hất tay Lý Tư Đặc ra, cười duyên chạy đi.

Lý Tư Đặc vô lực than thở, bản thân hắn anh tuấn tiêu sái, thế nhưng lại đánh không lại địa vị của tên đàn ông già cỗi kia ở trong lòng Lâm Khả Nhi.

Không thể phủ nhận, tên kia đích xác rất có mị lực, nhưng mình là hoàng tử Tây Ban Nha, tuyệt không hề kém so với đối phương .

"Nếu anh còn không đi, tôi thật sự tìm người khác á!" Lâm Khả Nhi phùng hai gò má lên, bất mãn nhìn chằm chằm Lý Tư Đặc đang đứng bất động ở nơi đó.

"Không! Muốn đi thì chỉ có thể để anh dẫn em đi!" Lý Tư Đặc bá đạo dắt tay Lâm Khả Nhi, đưa cô cùng đi về phía bãi đậu xe.