Chiến Thiên

Chương 322: Ba ngày sau



Trịnh Hạo Thiên lặng lẽ nói: "Không biết vãn bối gây ra họa gì, xin tiền bối chỉ điểm."

Lỗ đại sư cười lạnh nói: "Ngươi biết chủ nhân Ngư Nhân Tu này là nhân vật gì không?"

Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, nói: "Hắn hình như là một ngư nhân Vương tộc…"

Lỗ đại sư hừ lạnh một tiếng, cũng không biết là mừng hay giận, nói: "Ngươi cũng biết đó là ngư nhân vương tộc sao, hắc hắc, ngươi cho rằng nhận vật như vậy có thể giết chết dễ dàng à?"

Trịnh Hạo Thiên liền giật mình, nói: "Tiền bối, vãn bối không phải cố ý giết hắn, chỉ là lúc đó hắn truy sát không ngừng, cố ý muốn lấy tánh mạng vãn bối, cho nên vãn bối mới bất đắc dĩ phải ra tay tiêu diệt hắn, nếu như ta không giết hắn, thì khẳng định bị hắn giết chết, chọn một trong hai, tự nhiên thà chọn giết người chứ không để người giết."

Lỗ đại sư lẩm bẩm mấy tiếng, cũng không biết có phải bị lời của Trịnh Hạo Thiên đả động hay không.

Sau một lát, hắn lại nói: "Là ai giúp ngươi giết tên ngư nhân vương tộc này."

"Là do vãn bối tự mình động thủ, không người nào tương trợ…" Trịnh Hạo Thiên cao giọng nói.

Đôi mắt Lỗ đại sư đột nhiên phóng ra tinh quang, hai đạo quang trụ sáng ngời kia tựa hồ muốn trực tiếp nhìn thấu tâm tư Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên theo bản năng đã muốn tránh né hai đạo mục quang này, nhưng mà lúc này hắn lại bướng bỉnh, cư nhiên ngạnh kháng lại, không để cho ánh mắt đối phương chế trụ.

Hắn cũng không nói dối, từ đầu tới cuối, cũng không có ai ra tay hỗ trợ.

Cho dù là Trang Mạt Mạt, cũng chỉ xuất hiện ra mà thôi, chứ không có ra tay tương trợ hắn.

Chỉ chốc lát sau, Lỗ đại sư thu hồi ánh mắt, vẻ mặt hắn vẫn như cũ yên tĩnh như nước, nhưng trong lòng đã sớm nổi phong ba cự lãng.

Nhãn lực hắn tự nhiên cực kỳ sắc bén, có thể nhìn ra chủ nhân Ngư Nhân Tu này chẳng những có huyết mạch Vương tộc, mà võ lực còn cực kỳ cường đại, thậm chí đã đạt đến cảnh giới thất giai.

Thất giai…..

Đây là cửa ải quan trọng trong tu luyện giả phổ thông, nếu mà có thể một bước vượt qua, thực lực bản thân sẽ đề cao rất lớn.

Mà linh quang trên người Trịnh Hạo Thiên chỉ có ba tầng, một linh khí sư tam giai có thể đánh chết một ngư nhân vương tộc thất giai sao?

Trừ phi là tên vương tộc đó bị trọng thương, hoặc là không hề có lực hoàn thủ mặc cho hắn công kích, nếu không chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Lỗ đại sư chớp mắt vài lần, đột nhiên nhớ tới Vân Lão Sở nhờ hắn tìm chuyện đưa Trịnh Hạo Thiên rời Vạn Kiếm Tông một tháng, mà mệnh lệnh này còn là từ vị tiền bối kia trong Vạn Kiếm Tông.

Một linh khí sư tam giái xuất ngoại, thật ra là việc tương đối ngu hiểm.

Đặc biệt là cực phẩm linh khí sư như Trịnh Hạo Thiên, nếu mà đổi là phái khác, sợ là đã hảo hảo che giấu hắn như bảo bối rồi, sao còn có thể cho hắn xuất điện lộ diện, cố ý sai ra ngoài chứ.

Vị lão tiền bối kia nếu không lo lắng an nguy của Trịnh Hạo Thiên, nhất định là có đạo lý riệng hoặc là đã an bài sẵn mọi chuyện.

Hắn chẳng những mang Ngư Nhân Tu đến, hơn nữa còn lại là Ngư Nhân Tu trên người ngư nhân cường giả thất giai.

Đến bây giờ, Lỗ đại sư đã có thể khẳng định, người trẻ tuổi này trên người nhất định có bảo bối bí mật nào đó, mới có thể giúp Trịnh Hạo Thiên làm ra chuyện không có khẳ năng như thế này.

Tâm niệm chuyển động một lát, Lỗ đại sư chậm rãi để Ngư Nhân Tu xuống, nói: "Trên Ngư Nhân Tu này vẫn còn khí hung sát, nếu mà sử dụng, nhất định sẽ mang tới không ít phiền toái, ta cho ngươi một Ngư Nhân Tu khác, ba ngày sau, ngươi tới lấy linh bút." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

Dứt lời, hắn cúi đầu tiếp tục nghiên cứu ngọc bài trước mặt.

Trịnh Hạo Thiên liên tục cười khổ nhìn vị lão nhân tính tình cổ quái trước mặt, bất quá, phàm là thiên tài tuyệt đỉnh tinh thông phương diện đặc thù nào đó, thường thường cũng là như thế.

Mỉm cười khom người thật sau, Trịnh Hạo Thiên xoay người rời đi.

Nhưng mà, hắn cũng không biết, sau khi hắn rời đi, ánh mắt Lỗ đại sư lập tức rời khỏi ngọc bài.

Hắn giọng như tự nhủ: "Hảo tiểu tử, coi như ngươi vận khí tốt, khiến cho lão đầu ta phải mệt nhọc một phen, luyện chế một cây linh bút đỉnh phong trong linh khí sư cho ngươi…."

……….

Rời khỏi chỗ của Lỗ đại sư xong, tâm Trịnh Hạo Thiên oán thầm không thôi.

Vừa rồi nghe Lỗ đại sư nói, đổi thành một Ngư Nhân Tu khác.

Nếu như thân phận Lỗ đại sư không phải vượt xa hắn có thể với tới, hắn cơ hồ đã muốn chửi ầm lên rồi.

Hai tháng trước, Lỗ đại sư nói như chém đinh chặt sắt, muốn luyện chế linh bút thích hợp, cần phải tự mình liệp sát ngư nhân, hơn nữa cũng phải tự lấy Ngư Nhân Tu xuống.

Mà đợi đến lúc hắn hoàn thành nhiệm vụ, Lỗ đại sư lại xoay chuyển một vòng, cư nhiên nói như vậy.

Đến bây giờ, nếu mà Trịnh Hạo Thiên không biết lão nhân này đang cố ý làm khó mình, vậy thì hắn cũng quá ngu ngốc rồi.

Bất quá, cho dù Lỗ đại sư làm như vậy là có ý đồ gì, chỉ cần ba ngày sau hắn có thể nhận được linh bút, thì hắn cũng sẽ không một câu oán hận….

Vừa nghĩ tới số lượng linh thạch trên ngọc bài không còn đủ, mà một tháng sau Vạn Bảo Hiên sẽ cử hành buổi đấu giá, Trịnh Hạo Thiên cũng có chút đau đầu.

Hắn khẽ thở dài một tiếng, trở về nội viện Bạch Thảo Phong.

Lúc này, trong viện có hai người đang cao hứng bàn chuyện gì đó, sau khi thấy Trịnh Hạo Thiên đến, bọn họ không hẹn mà cùng đứng lên.

"Trịnh sư huynh, ngài đã trở lại…"

"Trịnh huynh, chuyện tốt rồi chứ…"

Hai đạo thanh âm bất đồng cơ hồ đồng thời vang lên.

Người đang hưng phấn nói chuyện chính là Vương Vũ, dĩ nhiên nguời nó chuyện với hắn là một môn hạ đệ tử bên trong Bạch Thảo Phong Hoắc Khánh Cương.

Trịnh Hạo Thiên khẽ mỉm cười, nói: "Hoắc sư huynh, sao ngươi lại tới đây…" Ánh mắt hắn bỗng nhiên rơi lên trên người này, song mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, Hoắc Khánh Cương trong trí nhớ của hắn cùng Hoắc sư huynh này có chút bất đồng.

Linh quang đôi mắt chợt lóe, Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nói: "Hoắc sư huynh, ngươi đã đột phá tứ giai, chân thành chúc mừng…"

Vẻ mặt Hoắc Khánh Cương chớp động không che dấu vẻ vui mừng, nói: "Tiểu đệ có thể đột phá đến tứ giai, đều là nhờ diễm phúc của mấy vị sư huynh…"

Trịnh Hạo Thiên không giải thích được, nói: "Là sao…"

Hoắc Khánh Cương nhẹ giọng nói: "Sau khi ngài và Hoa sư huynh trở về, môn hạ đệ tử trong Bạch Thảo Phong chúng ta liền có ưu đãi rất lớn, hai tháng này tiểu đệ lĩnh được không ít đan dược xa xỉ, hơn nữa trải qua lần cảm ngộ trong kiếm hải trước, cho nên mới may mắn đạt tới tứ giai."

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, ngày đó ở kiếm hải, trên đỉnh Bạch Thảo Phong trừ bọn họ ra còn có Hoắc Khánh Cương sắp đạt cực phẩm, lần này có đột phá cũng là chuyện đương nhiên.

Đột nhiên trên mặt Hoắc Khánh Cương hiện lên một tia xấu hổ, nói không ra lời.

Vương Vũ cười nói: "Hoắc huynh, ngươi đã muốn quyết định, không bằng sảng khoái mà nói ra đi."

Trịnh Hạo Thiên liếc nhìn Hoặc Khánh Cương, cười nói: "Hoắc sư huynh, chúng ta đã là sư huynh đệ, thì cũng không cần che giấu nhau, ngươi có việc xin cứ nói…"

Hoắc Khánh Cương gật đầu mạnh một cái, nói: "Trịnh sư đệ, ta muốn trở thành người truy tùy cho ngươi."

Trịnh Hạo Thiên giật mình, nghiêng đầu liếc nhìn lại Vương Vũ hai cái, nói: "Hoắc sư huynh phụng mệnh tới đây hỏi thăm ta, ta cũng đành phải ăn ngay nói thật…"

Trịnh Hạo Thiên nhất thời thoải mái, mình đột ngột mang theo ngoại nhân vào, Thuần Phàn Cao nếu mà không quan tâm tới, thì có quỷ mới tin.

Hoắc Khánh Cương khom người thật sâu với Trịnh Hạo Thiên, thành khẩn nói: "Trịnh sư huynh, ngày xưa ngài ra mặt báo thù cho các vị sư huynh đệ xong. Hoắc mỗ cũng lập lời thề, mạng này đã bán cho huynh. Tiểu đệ biết một chút vũ kỹ của mình trong mắt ngài không đáng là gì, nhưng tiểu đệ tuyệt không muốn gì, chẳng qua có thể đi theo huynh tiền hô hậu ủng là hài lòng rồi…"

Ánh mắt của hắn trong suốt như nước, thanh âm kiên định, hiển nhiên đã suy tính vấn đề này không phải ngày một ngày hai.

Trịnh Hạo Thiên khó xử, lại nghe Vương Vũ một bên thấp giọng nói: "Trịnh huynh, ta đã nghe qua công tích vĩ đại của huynh trong miệng Hoắc huynh, nói một lời không khách khí, chỉ cần huynh tu luyện, khẳng định là tiền đồ vô lượng, nhưng mà thời gian và tinh lực huynh cũng có hạn, nếu như bên cạnh có vài người sai sử lặt vặt, thì cũng trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện của huynh…"

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định, nói: "Hoắc sư huynh, chúng ta mọi thứ vẫn như cũ là sư huynh đệ, còn người truy tùy gì đó thì trước khi tiểu đệ tấn chức thất giai, cũng không nên đề cập tới nữa…"

Hoắc Khánh Cương vừa nghe lời này, tâm tình như tảng đá đè nặng cũng buông lỏng xuống.

Nếu như nói Vương Vũ muốn trở thành người truy tùy của Trịnh Hạo Thiên, là vì đầu tư cùng lợi ít tương lai, thì Hoắc Khánh Cương lại hoàn toàn vì báo đáp ân tình ngày xưa.

Bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, nếu như không có đám người Trịnh Hạo Thiên thì mấy sư huynh đệ hắn đã chết mà cừu hận cũng tuyệt không báo được.

Trịnh Hạo Thiên mở túi không gian ra, đưa cho Vương Vũ, nói: "Vương huynh, mời giám định đồ bên trong nó, đồng thời hai vị đều tự mình chọn lựa một kiện thích hợp…"

Vương Vũ nhận lấy, vừa nhìn trong miệng đã không khỏi một trận tê dại.

Ở trong túi không gian này, bảo quang tứ phía, cư nhiên có hơn mười chủng loại linh khí kiểu dáng bất đồng.

Vương Vũ mặc dù kiến thức rộng rãi, nhưng dù sao cũng là tán tu, chưa từng thấy được nhiều linh khí như thế ở cùng một chỗ.

Hắn ngẩng đầu, lại thấy vẻ mặt Trịnh Hạo Thiên và Hoắc Khánh Cương rất bình tĩnh, không khỏi âm thầm kêu xấu hổ, lúc này, ý niệm duy nhất trong đầu Vương Vũ chính là, nhân vật khí độ như thế, quả nhiên không thể tầm thường so được.

Song, hắn cũng không biết, sau khi tiến vào Vạn Kiếm Tông, hơn mười món linh khí cũng không cách nào làm họ rung động nữa.

Ở đây ba ngày, Trịnh Hạo Thiên tiếp tục tu luyện kiếm kỹ trên đỉnh núi.

Sau khi chiến đấu sinh tử với Ước Sắt, trước mắt hắn giống như được khai sáng, một thân linh lực tiến bộ như bay.

Chỉ trong ba ngày, hắn đã lần nữa đả thông ba nghìn con tiểu long, làm cho lúc này có thể phóng ra thêm ba ngàn kiếm quang.

Sau đó, hắn lấy Thương Long Thiện Trượng kích phát ba nghìn ba trăm con tiểu long, kể cả hai ngàn con tiểu long lúc đầu nữa, những con tiểu long này cùng nhau chui vào khí xoáy tụ.

Đây cũng là đòn sát thủ cuối cùng của hắn, không phải dễ dàng để lộ ra.

Ba trăm con tiểu long có thể bạo liệt một lần, sáu ngàn con đủ cứu hắn hai mươi tánh mạng rồi.

Cứ như vậy, ba ngày thoáng qua nhanh như gió, Trịnh Hạo Thiên lại lần nữa đi tới trước cửa Lỗ đại sư.