Chiến Thiên

Chương 138: Đánh ra



Cừu Hinh Dư nhìn quanh huyệt động một vòng, nàng nhìn quanh một vòng, nhẹ giọng nói: "Biện pháp ra ngoài chỉ có một, đánh ra."

"Cứ thế đánh ra?" Trịnh Hạo Thiên tức giận nói: "Ta đã thử nhiều lần rồi......" hắn đang nói bỗng linh quang chợt lóe: "Dùng bảo khí đánh ra?"

Cừu Hinh Dư mỉm cười, trên mặt mơ hồ có một tia không muốn.

"Chúng ta thu được bảo khí, vì thế có thẻ sử dụng uy năng của chúng đề cao lực công kích lên mấy lần" Ngừng một chút nàng nói tiếp: "Yêu hóa hoàn toàn của ngươi tuy rằng cường đại nhưng trên người không có bất cứ trang bị nào, tự nhiên không thể so với bảo khí."

Trịnh Hạo Thiên chần chờ một lát nói: "Nếu như bị tiếp dẫn chi quang hút vào đây, người nào trên người vốn có bảo khí vật chẳng lẽ huyệt động này vô dụng."

"Tiếp dẫn chi quang có thể quyết định lựa chọn, nếu gặp một linh khí sư sẽ không hút vào, mà......." Nàng cười nói tiếp: "Một người không phải linh khí sư chẳng lẽ có thể có bảo khí sao?"

Trịnh Hạo Thiên liên tục gật đầu, hắn vỗ tú châm bên hồng, sau vài lần hô hấp vật này biến lớn, rút cuộc biến thành thành một cái thiền trượng cực lớn.

Khí toàn bên trong não vực đột nhiên tăng tốc độ xoáy, một cỗ linh khí phóng lên thân pháp trượng.

Sau đó cái thiền trượng này hóa thành một dải ánh sáng phảng phất như vật sống, hung hăng phóng tới một mặt tường.

Chỉ một tiếng nổ, trên mặt tường đã có thêm một hố to nửa thước, sâu hai xích.

Trịnh Hạo Thiên trừng mắt líu lưỡi nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên chút cảm khái.

Khi hắn yêu hóa biến thân, lực lượng mạnh mẽ không gì sánh nổi, đã đem Đặng Thú yêu hóa lần hai đánh cho không ngóc nổi dậy, bởi vậy có thể biết biến thân yêu hùng có bao nhiêu lực lượng.

Thế nhưng lực lượng cường hãn như vậy không tạo nổi một vết xước trên này,

Vậy mà hôm nay hắn sử dụng bảo khí công kích, chỉ dùng chút sức lực đã tạo nên tổn thương lớn như vậy, lực lượng cường hãn này quả thực nghe mà rợn gáy.

Cừu Hinh Dư trong mắt toát ra vẻ kinh hỉ, nàng vung tay, một đạo bạch quang nhanh như chớp bay qua, oanh kích lên thạch bích.

Đạo bạch quang nhẹ linh động, cũng không đánh mạnh lên thạch bích mà làn vừa xoay tròn vừa bay tới, trong thời gian ngắn đã đến nơi.

Sau đó, một tảng đá lớn bị gọt xuống.

Bảo khí nàng luyện hóa là một thanh trường kiếm, lực lượng tự nhiên không thể sánh bằng thiền trượng, nhưng phương diện linh hoạt lại vượt xa, uy lực của hai người đều có cách biểu hiện riêng.

Trịnh Hạo Thiên cười hắc hắc, vung tay lên, linh khí lần nữa tuôn ra, Thiền trượng giữa không trung oanh minh một tiếng sau đó đánh tới thạch bích.

Mỗi lần oanh kích, đều tạo ra một hố lớn trên tường.

Nhưng mà cái huyệt động này cũng không biết kiến tạo thế nào, dưới lực trùng kích mạnh mẽ như vậy, ngoại trừ địa phương bị công kích, còn lại những nơi khác không chút nứt nẻ.

Chính bởi thế nên Trịnh Hạo Thiên càng lớn gan, không chút kiêng nể ra tay.

Nhưng mà oanh kích hơn mười lần, Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến.

Hắn toàn lực sử dụng linh khí điều khiển thiền trượng, tiêu hao ngoài sức tưởng tượng, chỉ chốc lát đã mất gần một nửa linh khí trong khí toàn.

Uy năng bảo khí tuy lớn, nhưng tiêu hao cũng khổng lồ tương đương.

Hôm nay hắn oanh kích trên thạch bích không có vấn đề, nhưng nếu gặp đối thủ ngang tầm, vậy kiên quyết không thể như vậy.

Đương nhiên, cũng là do hắn mỗi lần đều oanh kích toàn lực, tiêu hao tự nhiên cực lớn, nếu là đơn thuần điều khiển bảo khí, đó lại là chuyện khác.

Cổ tay run lên Thiền trượng bay về, Trịnh Hạo Thiên rống lớn, trong phút chốc hắn hóa thân thành Cuồng bạo hùng vương.

Hắn cầm thiền trượng trong tay, vọt tới, cứ như thế mạnh mẽ đào thông đạo, chân khí toàn thân không dứt đưa vào thiền trượng.

Mỗi lần đập ra vô số đá vụn rơi xuống, hầu như muốn che lấp hắn.

Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng lui về, trực tiếp nhảy vào đầm tắm rửa một chút.

Thì ra bảo khí giống như linh khí, không chỉ có thể sử dụng linh khí điều khiển, mà còn có thể đầu nhập chân khí để phát huy uy lực, nhưng không thể so với việc dùng linh khí công kích cự ly xa, không chỉ an toàn mà lực công kích còn cao hơn một bậc.

Dù sao, bảo khí là do linh khí sư rèn thành, bọn họ đầu tiên là phải làm sao để chính mình sử dụng.

Chuôi thiền trượng trọng bình này đã vậy, thanh trường kiếm trong tay Cừu Hinh Dư càng không cần phải nói.

Cừu HInh DƯ tựa hồ biết Trịnh Hạo Thiên linh khí không nhiều, cổ tay nàng run lên, một đạo quang mang chợt hiện bay tới Trịnh Hạo Thiên.

Nhẹ bắt lấy, cầm vật ấy trong tay, không ngờ là một viên đá trơn nhẵn.

Bên trong viên đá ẩn chứa lực lượng cường đại.

"Đây là một viên linh thạch?" Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc hỏi.

Cừu Hinh Dư mỉm cười gật đầu: "Cho ngươi."

Vừa nói, một đạo bạch quang bay tới, Trịnh Hạo Thiên vươn tay tiếp lấy, không ngờ là một túi không gian.

Hắn vừa mở ra trong lòng không khỏi vui vẻ.

Bên trong túi không gian không chỉ có nhiều Ích cốc đan, mà còn nhiều thứ khác, linh thạch bên trong cũng chừng trăm khối.

"Số linh thạch này ngươi dùng trước đi, dùng hết có thể hỏi ta." Cừu Hinh Dư nhẹ giọng nói: "Thứ này tuy trận quý nhưng lúc cần dùng không nên keo kiệt."

Trịnh Hạo Thiên liên tục gật đầu, hắn cầm linh thạch dễ dàng hấp thụ linh khí trong đó.

"Hinh Dư tỷ, người chiếm được bao nhiêu linh thạch?"

"Rất nhiều." Cừu Hinh Dư hai mắt lóe lên, bộ dạng tươi cười càng đậm hơn một phần.

Trịnh Hạo Thiên thầm lẩm bẩm: "Đúng là bà quản gia keo kiệt."

Cừu Hinh Dư yêu kiều hô: ''Ngươi nói gì?"

Trịnh Hạo Thiên cười lớn, như bay bắn ra ngoài, hắn nắm chặt linh thạch bổ sung linh khí, vừa sử dụng thiền trượng oanh kích trên động khẩu.

Nhưng mà bởi vì phân tâm cho nên uy lực Thiền trượng yếu đi một phần, vô pháp hiện tra khí thế hoành tảo thiên quân như lúc trước.

Linh thạch tuy rằng có thể bổ sung chân khí hoặc linh khí, nhưng có hạn chế cực lớn, phải phân ra tinh thần để hấp thu lực lượng, dưới tình huống lúc này có thể sử dụng, nhưng khi thực sự xảy ra chiến đấu phân tâm cũng có nghĩa là tự tìm tử lộ.....

Cừu Hinh Dư khẽ lắc đầu, trong lòng có chút ngọt ngào.

Nàng vung tay một đạo bạch quang bắn tới, cùng hối hợp với Thiền trượng của Trịnh Hạo Thiên, nhất thời tốc độ đào thông đạo tăng gấp đôi.

Tuy rằng trường kiếm không có uy mãnh tuyệt luân như thiền trượng, nhưng dùng sự sắc bén cũng có thể đào ra không ít đá lớn.

Cũng không biết bao lâu, khi Trịnh Hạo Thiên vừa điều khiển thiền trượng đập ra một lần nữa chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên, sau đó thạch bích phía trước ầm ầm vỡ tan, lộ ra ánh dương quang chói chang.

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư kinh ngạc nhìn, bọn họ đã một năm rưỡi nay không nhìn thấy ánh mặt trời.

Hai bên nhìn nhau đều có thể thấy sự kích động cùng hưng phấn, loại vui vẻ này vốn khó có thể giấu được.

Trịnh Hạo Thiên nhảy dựng lên, hắn ôm chặt Cừu Hinh Dư, quay tròn mấy vòng trên không trung, miệng kêu lớn: "Thành công rồi, chúng ta có thể ra ngoài rồi."

Cừu Hinh Dư đỏ mặt tới tận mang tai, nhẹ đấm lưng hắn vài cái, nhưng đôi tay thép của Trịnh Hạo Thiên không chút lung lay.

Mũi ngửi được mùi hương nam tính nồng đâm, thân thể nàng mơ hồ mềm nhũn không chút sức lực.

Hắn đã trưởng thành..........

Trịnh Hạo Thiên rất nhanh ngừng lại, hắn mở hai mắt, lập tức phát hiện thái độ của người ngọc trong lòng vô cùng kì lạ.

Cúi đầu nhìn đôi mắt khép hờ của Cừu Hinh Dư, đầu nàng tựa trên ngực hắn, tựa hồ là nửa tỉnh nửa mê, trên mặt nàng còn chút đỏ hồng, da thịt hai bên tiếp xúc tuy không nhiều, nhưng cũng mang đến cho Trịnh Hạo Thiên vui vẻ lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Hít thật sâu hương xử nữ vào mũi, Trịnh Hạo Thiên có một ý muốn vĩnh viễn kéo dài khoảng khắc này.

"Ngao ô......"

Bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một tiếng sói tru, vô tình cắt đứt bầu không khí ám muội hiện tại.

Cừu Hinh Dư thân thể hơi run, tay nàng dùng chút lực ôm nhẹ lấy, lực lượng tuyệt đối không lớn nhưng đã biểu lộ ý tứ rõ ràng.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên nao nao, hắn nhẹ buông nàng xuống.

Gãi đầu, hắn cười hiền: "Hinh Dư tỷ, chúng ta có thể đi ra rồi."

Cừu Hinh Dư khẽ cắn môi đỏ mọng, nhìn hắn một cái, vẻ u oán trong đôi mắt khó lòng che giấu.

Trịnh Hạo Thiên xấu hổ cười, hắn quay đầu qua, thở dài: "Đáng tiếc......"

Cừu Hinh Dư kinh ngạc hỏi: "Cái gì đáng tiếc?"

Mặt nàng ửng đỏ, thầm nghĩ, hắn chẳng lẽ tiếc vì hành động khi nãy.

Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu, cảm khái vạn phần nói: "Nếu như chúng ta sớm có bảo khí trong tay thì chỉ cần mình ta có thể diệt sát Đặng Thú, đâu cần bị hắn bức cho chật vật như vậy."

Cừu Hinh Dư sửng sốt cả nửa ngày, mới biết mình hiểu lầm hắn, sắc mặt nhanh chóng phát hồng.

Nàng hừ nhẹ: "Nếu như không phải có người này, chúng ta cũng không có ngày hôm nay."

Trịnh Hạo Thiên giật mình, quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện ra chút không nỡ.

Bọn họ ở đây đã một năm rưỡi, ở đây không thiếu hồi ức đẹp, hiện tại sắp rời đi, trong lòng không khỏi có chút mất mát.

Cừu Hinh Dư phát hiện ra tâm tư của hắn, do dự một chút, rút cuộc lặng lẽ vươn tay, lần đầu tiên chủ động nắm tay hắn.

Trịnh Hạo Thiên ánh mắt vui vẻ, hào khí can vân nói: "Chúng ta đi......" sau đó cầm tay Cừu Hinh Dư, hai người hóa thành một làn gió trong nháy mắt rời đi.