Chiến Thiên

Chương 130: Động tĩnh khắp nơi



Biền Tây thành, bên trong Cừu phủ!

Cừu Đường Cổ sắc mặt âm trầm như nước ngồi trên ghế chủ vị phòng khách, ánh mắt hắn như lôi điện nhìn xuống dưới, trên người đầy rẫy một loại khí thế cường đại.

Phía dưới phòng khách, Cừu Tư Vịnh thực sự run rẩy, một chút cử động cũng không dám.

"Hừ, đồ vô dụng." Cừu Đường Cổ nổi giận nói: "Ta thường ngáy giáo dục ngươi thế nào, gặp đại sự cần phải bình tĩnh, lần nữa bầy sói đánh bất ngờ, ngươi đã làm cái gì?"

Cừu Tư Vịnh run lên một chút, trên mặt dâng lên chút ửng đỏ.

Lần này bị tập kích, biểu hiện của hắn thực sự kém cỏi, cho nên xấu hổ là chuyện đương nhiên.

Trên người hắn mang linh khí do gia tộc ban cho, đối với uy năng của linh khí, tuy rằng không chắc giết được bầy sói, nhưng muốn ứng phó với vài đầu độc lang tập kích là không vấn đề.

Nhưng mà, trước mặt một đàn sói tràn ngập, Cừu Tư Vịnh mới phát hiện mãnh thú bên trong thâm sơn quả thực khủng bố, khác hẳn với những lần hắn đi săn trước đây.

Thường ngày hắn ham mê săn thú, nhưng bên người đều có người khác chăm sóc.

Vô luận là chị hắn, hay Tôn thúc cũng không để hắn rơi vào tình trạng nguy hiểm, cũng không để một đầu mãnh thú cường đại xuất hiện trước mặt hắn.

Nhưng lần này hắn mới biết một mặt đáng sợ của thâm sơn.

DƯới loại tình huống này, Cừu Tư Vịnh mười hai tuổi quả thực choáng váng, khi bị độc lang đánh bất ngờ, hắn quên sự dụng linh khí hộ thể.

Đó chính là vết nhơ cả đời của hắn, lúc này độc trên người hắn đã được giải, nhưng tâm tình u sầu không phải chuyện đùa, bị cha mắng đến độ mặt đỏ tới mang tai.

Tôn Kiều Cảnh tiến lên một bước nói: "Lão gia, thiếu gia lúc ấy theo lão nô ra ngoài, tất cả do lão nô không tốt, xin ngài không nên trách thiếu gia."

Cừu Đường Cổ than nhẹ, bất đắc dĩ nói: "Kiều Cảnh, ta biết ngươi thương hắn, nhưng ngươi làm thế là dạy hư hắn đó."

Tôn Kiều Cảnh mỉm cười nói: "Lão gia, thiếu gia dù sao cũng nhỏ tuổi, chờ sau này hắn trưởng thành, tự nhiên sẽ không khiến ngài thất vọng."

Cừu Đường Cổ hừ nhẹ: "Mong là như thế."

Cừu Tư Vinh quỳ trên đất, cảm kích nhìn Tôn thúc, nói: "Cha, hài nhi muốn lần nữa vào núi."

Cừu Đường Cổ ngẩn ra, nói: "Ngươi nói cái gì?"

"Hài nhi lần này thực sự bị dọa sợ. " Cừu Tư Vịnh ngẩng đầu khuôn mặt có chút đỏ hồng, nói: "Người đã nói qua, đứng dậy từ nơi ngã, hài nhi muốn vào núi, liệp sát cự lang."

Cừu Đường Cổ nhìn con trai, buồn bực trong lòng hắn dần hạ xuống.

Hắn kinh nghiệm phong thú, tự nhiên biết nhi tử không phải chỉ nói cho có lệ mà thực lòng muốn vào núi thí luyện.

Cam đảm thiếu, võ công tồi, thiên phú kém không sợ nhưng ngay cả cá tính cũng không có thì không thuốc nào cứu được, biểu hiện của Cừu Tư Vịnh khiến hắn cực độ thỏa mãn.

Nhưng mà sắc mặt Cừu Đường Cổ vẫn trầm xuống: "Hồ đồ, ngươi vào núi ta không phản đối, nhưng không phải hiện tại." Hắn dừng một chút, nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ truyền cho ngươi phương pháp tu luyện chính thức, ngươi bế quan trong nhà, trừ phi là có thành tựu, không thì không cho phép ra ngoài."

Cừu Tư Vinh tuy trong lòng không cam, nhưng chỉ có thể thấp giọng đáp ứng.

Cừu Đường Cổ nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi tu luyện thành công, như vậy vi phu cho phép ngươi nào núi liệp sát thâm sơn cự lang, nhưng lúc đó chỉ có một mình ngươi, không có ai đi cùng."

Cừu Tư Vịnh hai mắt phát sáng, hắn cao giọng đáp ứng, lần này lời nói thực sự có lực.

Cừu Đường Cổ phất tay, Cừu Tư Vịnh đứng dậy, rời khỏi gian phòng.

Khi hắn rời đi, Tôn Kiều Cảnh mỉm cười nói: "Lão gia, thiếu gia tính tình thoạt nhìn mềm yếu, nhưng trong lòng cũng không chịu thua, rất có phong phạm của ngài năm đó a."

Cừu Đường Cổ mỉm cười, trong lòng có chút đắc ý, sau một lát hắn hỏi: "Kiều Cảnh, ngươi điều tra thế nào rồi?"

Tôn Kiều Cảnh vội đáp: "Lão nô đã hỏi qua Nhạc Mãnh, người điều khiển bầy sói công kích tên là Đặng Thú, trên người hắn tuy không có dị bảo gì, nhưng là một luyện yêu vũ giả thuộc lang tộc, phỏng chừng hắn kế thừa thiên phú trong yêu đan, hẳn là có bản lĩnh điều khiển bầy sói, à, hắn còn hấp thu đạn khí của loại yêu thú có lân giáp nào đó, có thể biến thân hai lần."

Cừu Đường Cổ cười lạnh nói: "Chỉ bằng loại thực lực này cũng dám vọng tưởng yêu hóa lần hai, như vậy là đốt cháy giai đoạn, thành tựu sau này cũng chỉ có thế."

Tôn Kiều Cảnh ánh mắt ý cười nói: "Lão gia, hắn đã không còn ngày sau nữa rồi."

Cừu Đường Cổ hơi gật đầu, hỏi: ''Tra lai lịch hắn thế nào rồi?"

"Trên người hắn không có bất cứ bằng chứng gì, nhưng mà....." Tôn Kiều Cảnh nhỏ giọng: "Lão nô được mật thám ở Lý gia hồi báo, hắn ở Lý gia tựa hồ đã nhìn thấy người này."

Cừu Đường Cổ sắc mặt trở nên ngưng trọng, hắn cười nhạt: "Lý gia, không ngờ là Lý gia."

"Lão gia, việc này còn chưa chắc chắn, có thể không phải là Lý gia." Tôn Kiều Cảnh trầm giọng nói: "Kế vu oan dám họa chúng ta không phải là chưa dùng."

Cừu Đường Cổ trầm ngâm một lúc, chậm rãi gật đầu, Lý gia cùng Cừu phủ tuy rằng không thân mật, nhưng hai bên duy trì quan hệ, trừ phi Lý gia phát rồ, nếu không không có khả năng đối nghịch với Cừu phủ.

"Mong rằng không phải Lý gia." Cừu Đường Cổ nhẹ giọng nói: "Bằng không, ha ha...... Biến Tây thành bốn thế lực trở thành ba thế lực." Khí thế hắn không chút che giấu khiến người khác phát run.

Tôn Kiều Cảnh mỉm cười, đối với sát khí hung lệ này hắn tựa hồ không thèm để ý.

Sau một lát, Cừu Đường Cổ nói: "Kiều Cảnh, từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ điểm cho Dư Uy Hoa và bằng hữu kia của hắn, nhưng ngươi phải dặn bọn họ, bất cứ giá nào cũng không được tiết lộ nơi hạ lạc của Trịnh Hạo Thiên."

Tôn Kiều Cảnh khom người: ''Lão gia, ngài yên tâm."

Cừu Đường Cổ gật đầu lẩm bẩm: "Hiện tại thêm một phe cánh còn hơn là diệt khẩu, cũng không biết Hinh Dư bao giờ mới có thu hoạch."

Tôn Kiều Cảnh mỉm cười thoải mái nói: "Tiểu thư có quý nhân phù trợ, nhất định có thành tựu."

"Mong là vậy a....." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Choang."

Một chén rượu bị hắn nện trên nền nhà phát ra thanh âm vỡ tan.

Lý Mậu Lâm vẻ mặt sát khí, hắn tuy rằng kiệt lực áp lực trong lòng, nhưng sắc mặt hơ mồ xám ngắt.

"Đặng Thú quả thật ngu ngốc, không ngờ định giết hai chị em Cừu Tư Vịnh? Đầu hắn bị lừa đá sao?"

Tiếng gầm của hắn không lớn nhưng lại cứ quanh quẩn trong căn phòng, nhưng bởi vì cuồng nộ nên mang tới áp lực thật lớn.

Thủ hạ Trương Nhạc của hắn trong lòng run rẩy, mơ hồ trong đầu có ý niệm quỳ xuống.

Bản thân hắn là cao giai liệp sư, chỉ kém một chút là tấn giai liệp vương.

Thế nhưng trước mặt Lý Mậu Lâm hắn lại như chuột gặp mèo, chỉ dám vâng vâng dạ dạ không chút tư tưởng phản kháng.

Lúc này, nhìn thấy Lý Mậu Lâm tức giận, hắn ngoại trừ kinh hồn đứng bên hầu hạ, ngoài ra cũng không dám làm ra bất cứ phản ứng nào.

Lý Mậu Lâm trong phòng đi lại vài bước, tức giận hừ một tiếng: "Đã chết, chết rất tốt, may là hắn đã chết, bằng không hắn thoát thì thiên hạ đại loạn, hắn về chắc cũng khó thoát chết."

Trương Nhạc sau lưng chảy mồ hôi ròng, làm tâm phúc của Lý Mậu Lâm, hắn tự nhiên hiểu chủ nhân mình độc ác cỡ nào.

Đặng Thú là một vị luyện yêu vũ giả, tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng hắn ở chỗ này là nhân tài số một.

Thế nhưng một ngày Đặng Thú gây tai họa, Lý Mậu Lâm lập tức buông bỏ hắn, thậm chí còn muốn giết hắn giệt khẩu. Tuy rằng Trương Nhạc hiểu cách làm này không sai, Đặng Thú không chết vậy Cừu phủ không từ bỏ ý đồ.

Nhưng nghĩ đến kết cục của Đặng Thú hắn mơ hồ phát lạnh.

Hôm nay là Đặng Thú, sau này có thể là chính mình?

Hoảng hốt một thời gian, hắn tựa thấy một mảnh ám phía trước.

Một lát sau, Lý Mậu Lâm rút cuộc bình tĩnh lại.

Hắn biết Đặng Thú xuất thủ với Cừu Tư Vịnh, chỉ sợ hậu quả không nhẹ.

Cừu Tư Vịnh là nam đinh duy nhất của Cừu phủ hiện tại, nếu một ngày hắn xảy ra chuyện không may, Cừu Đường Cổ này khẳng định như một kẻ điên, đến lúc đó bất cứ ai liên quan đều phải chịu lửa giận của hắn.

Cũng may vì Cừu Tư Vinh tuy thụ thương, nhưng tính mệnh không bị ảnh hưởng, hắn coi như có thể an tâm.

"Trương Nhạc, động tĩnh Cừu phủ hiện tại thế nào?"

Trương Nhạc vội nói: ''Đại thiếu gia, sau khi ngộ nạn, hai chị em Cừu gia tuyên bố bế quan, có Cừu lão gia tự mình truyền thụ cho họ công pháp tu luyện cao giai, lúc này bế quan chỉ sợ thời gian không ngắn."

Lý Mậu Lâm nhíu mày, trong lòng thầm mắng, Cừu Tư Vịnh bế quan cũng đúng, còn Cừu Hinh Dư bế quan chẳng phải một thời gian dài không thể âu yếm sao.

Trương Nhạc do dự một lát, rút cuộc nói: "Đại thiếu gia, có người nói Cừu thiếu gia được một người cứu, tên là Trịnh Hạo Thiên, cho nên Cừu lão gia cũng cho phép hắn cùng hai tỷ đệ Cừu gia bế quan khổ tu."

"Trịnh Hạo Thiên......" Lý Mậu Lâm xoay người nói: "Tiểu tử này phá hỏng đại sự của ta."

Lúc trước hắn lập kế hoạch, để hắc hùng cuồng bạo, khi Cừu Tư Vịnh bị nguy hiểm thì xuất thủ cứu giúp, từ đó về sau có thể thân cận với hắn, đồng thời có cơ hội tiếp xúc với Cừu Hinh Dư.

Thế nhưng không ngờ, hắn còn chưa xuất thủ, Trịnh Hạo Thiên đã giả quyết đầu hắc hùng kia.

Từ đó Trịnh Hạo Thiên thu được sự hữu nghĩ của Cừu Tư Vịnh, ngay cả Cừu Hinh Dư cũng có chút thân cận với hắn, bằng không hai chị em họ cũng không vừa về một ngày đã lập tức vào núi.

Hôm nay Cừu Tư Vịnh gặp nạn, Trịnh Hạo Thiên thực lực mạnh, ngay cả Cừu lão gia tử cũng có vài phần ưu ái hắn.

Tất cả những chuyện này khiến Lý Mậu Lâm có cảm giác hít thở không thông,

hắn hừ một tiếng, đôi mắt bắn ra sát khí mãnh liệt.

Nếu như không có Trịnh Hạo Thiên, như vậy hai chị em Cừu gia hiện tại chắc chắn đang mang ơn hắn, mà Cừu lão gia tử cũng hài lòng với hắn.

Thế nhưng mọi chuyện tốt đều bị tên người rừng kia đoạt mất, nếu cứ theo tình hình này, có thể hắn không rước được mỹ nhân về.

Ý niệm này xuất hiện trong đầu, sát khí hắn càng mãnh liệt.

Hắn lạnh lùng nói: "Trương Nhạc, cừu nhân Uyển Cường Văn của Trịnh Hạo Thiên hiện giờ ở đâu?"

"Thuộc hạ an bài hắn vào đội ngũ tuần tra, đảm bảo hắn vô pháp trốn đi." Trương Nhạc cung kính nói.

"Bảo hắn trở về." Lý Mậu Lâm lạnh lẽo nói: "Ta thu hắn là đồ đệ, truyền cho hắn bi pháp tu luyện, vì cha hắn báo thù rửa hận....."

Hắn cười nhạt nhẹ ném ra một quân cờ.