Châu Viên Ngọc Ẩn

Chương 49: Chấp niệm



Hôm sau, Tiểu Từ độtnhiên đưa ra đề nghị đến xem hoàng lăng Vân thị. Thư Thư đối với hếtthảy yêu cầu của nàng đều nguyện ý thỏa mãn, chỉ cần nàng lưu lại.

Trên bãi đất trống trải, hoàng lăng dựa vào núi, khí thế to lớn mà tịchliêu. Trăm năm huy hoàng rực rỡ giờ bất quá chỉ còn những viên đá trênmảnh đất điêu tàn, mặc dù có đôi kim thế ngọc còn sót lại dưới tà dươngphát ra ánh sáng lập lòe, chẳng qua chỉ trong chốc lát. Triều đại sớmthay đổi, không còn vinh quang ngày xưa.

Tiểu Từ nhìn nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Chỗ đó vì sao chỉ có một ngôi mộ?”

Thư Thư nhìn về phía ngón tay nàng, nói: “Đó là phần mộ của công chúa tiền triều Vân Tưởng.”

- “Ngươi nói cái gì? Nàng tên Vân Tưởng?” Tiểu Từ đột nhiên cảm thấy cóloại cảm giác kỳ dị. Dược vương cốc bia mộ kia, cũng khắc cái tên VânTưởng này, như vậy thật quá khéo! Phụ thân ngày đó khắc lên bia mộ cáitên đó, là muốn cấp một cái tên cho ái nữ, hay là còn có dụng ý nàokhác?

Thư Thư cảm khái nói: “Nghe nói bên trong chôn bảo vật trân quý nhất thiên hạ. Dùng ba ngàn dạ minh châu thắp sáng trần lăng, bởivì nàng sinh tiền lá gan rất nhỏ.”

- “Thật không?”

- “Trên đỉnh núi có một hành cung. Nghe nói là nơi ở của nàng năm đó, về sau bị niêm phong.”

Thư Thư giơ ngón tay chỉ về phía xa xa, mây mù lượn lờ.

Tiểu Từ vốn định đến phần mộ của phụ thân ở gần đây tế bái một phen, trí nhớ lại mơ hồ, không thể tìm ra. Nàng buồn bã nhìn khắp bốn phía, khônggiấu nổi thất vọng, chán nản nói: “Chúng ta đi thôi.”

Trở lại Họa Mi sơn trang, Tiểu Từ rốt cuộc quyết định rời đi, kiên định mà dứt khoát.

Thư Thư bỗng nhiên cảm giác vô lực, hắn thật sự không tìm ra một lý do đểlưu nàng ở lại. Do dự một lát, rốt cuộc nói: “Tiểu Từ, trên đường đếnKinh thành, ta sai người truyền thư cho Vân đại nhân, để hắn chuyển lờicho Kế Diêu, nói rằng ta sẽ chiếu cố nàng cả đời, cùng nàng thành thân.”

- “Thư Thư, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Tiểu Từ vừa sợ vừa giận, vừa xấu hổ, ngay lập tức đổi giọng.

Thư Thư vội nói: “Đừng nóng vội. Ta biết nàng rất khó mở miệng nói với KếDiêu tình hình thực tế. Vân đại nhân nhất định sẽ chuyển lời, hắn nếuđối với nàng oán hận cùng thất vọng, tự nhiên sẽ không tìm đến, tình cảm dần dần phai nhạt, chính là hợp với tâm nguyện của nàng. Hắn nếu đốivới nàng tình cảm sâu đậm, tự nhiên sẽ không buông tay, nhất định lậptức đuổi tới Kinh thành, lúc đó nàng hãy nói sự thật với hắn. Đằng nàynàng cứ như vậy không nói một lời liền biến mất, có thể tưởng tượng hắnsẽ thống khổ như thế nào?”

Tiểu Từ trầm mặc không nói, lời củaThư Thư đã nói ra những phân vân trong lòng nàng. Nàng chính là khôngthể đối mặt với Kế Diêu, không thể nói ra nỗi khổ của bản thân. Sự tìnhđột nhiên biến chuyển đáng sợ, nàng chung quy vẫn không đủ kiên cường,thầm nghĩ muốn trốn tránh. Nàng làm sao không biết hắn sẽ thống khổ,nhưng lại chọn cách bịt mắt bịt tai làm như không nghe không thấy, nàngđã mệt mỏi lắm rồi, căn bản vô lực giả vờ cứng rắn đối mặt với hắn, hắnbức thiết trở về Định Châu thành thân với nàng như vậy, nàng lại tànnhẫn bóp chết tất cả hạnh phúc.

Thư Thư nhìn nước mắt nàng rơi lã chã, ôn nhu nói: “Tiểu Từ, nàng an tâm chờ đợi, nếu hắn đến, nàng muốnlàm cho hắn quên cũng tốt, ghi hận cũng tốt, ta sẽ giúp nàng. Nếu hắnkhông đến, nàng muốn rời đi cũng tốt, lưu lại cũng tốt, ta nhất định tôn trọng quyết định của nàng. Từ U Châu đến đây, cũng phải hơn nửa tháng.Nàng cho hắn thời gian, cũng cho mình thời gian.”

Tiểu Từ khôngcó trả lời, yên lặng nghe Thư Thư nói. Đúng vậy, hắn nếu không đến,chứng tỏ đã muốn buông tay nàng, phai nhạt, chỉ coi như một chút vui đùa tuổi trẻ. Nếu hắn đến, nàng có thể lựa chọn nói ra sự thật, cũng có thể lựa chọn làm cho hắn thương tâm, hết hy vọng. Khác nhau chính là đaudài hay đau ngắn. Bất luận như thế nào, cũng xem như cho hắn một câu trả lời, còn hơn cứ như vậy ra đi không lời từ biệt. Thư Thư tuy rằng làmviệc không theo lẽ thường, nhưng luôn là cách thức đối diện trực tiếpnhất.

Tiểu Từ buông ý định rời đi trong đầu, theo lời Thư Thư,tính chờ thêm một tháng. Cho mình thời gian chuẩn bị tâm lý làm thế nàođối mặt.

Nàng thường ngồi trước cửa sổ, mong hắn đến lại sợ hắnđến. Rõ ràng không hy vọng hắn đến, hy vọng hắn tức giận rồi quên đi,nhưng thực sự một tháng đã trôi qua, không thấy bóng dáng Kế Diêu, nàngmới biết được cái gì là ruột gan đứt từng khúc.

Hắn thật sự tintưởng nàng sẽ gả cho Thư Thư, ngạo khí như hắn, lập tức buông? Rõ rànglà kết quả mà mình mong đợi. Nàng lại đau đớn không chịu được.

Một tháng sau, ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba.

- “Cô nương, có người từ U Châu tới, muốn gặp cô nương.” Tiểu Ngọc vội vàng đi vào Bảo Quang các thông báo.

Tâm Tiểu Từ đột nhiên “đông” một tiếng, cuồng loạn nhảy dựng lên. Bước đi không ổn định, lảo đảo chạy ra.

Không phải hắn, thất vọng giống như khúc gỗ đánh vào lòng nàng, giống như hạt bụi tản mạn khắp không trung, tựa hồ hồn phách cũng bay theo.

Người tới cư nhiên là mẫu thân của Vân Dực.

- “Phu nhân.” Tiểu Từ thất vọng cùng cực, miễn cưỡng chống đỡ, đối Vânphu nhân thi lễ. Không nghĩ tới, Vân phu nhân đột nhiên quỳ gối trướcmặt nàng.

Tiểu Từ kinh hãi, vội vàng đỡ.

Giọng nói của nàng vô cùng bức thiết: “Cô nương, ta đến cầu ngươi một việc.”

Tiểu Từ dùng sức nâng nàng dậy: “Phu nhân trước đứng lên, có chuyện gì từ từ ngồi xuống rồi nói.”

- “Các ngươi lui ra ngoài.” Vân phu nhân hướng về phía hai hạ nhân trong đại sảnh ra lệnh.

Vân phu nhân thấy trong phòng không có người, mới nói: “Ta nên xưng hô với ngươi một tiếng Vân cô nương đi.”

Tiểu Từ sửng sốt, ngược lại gật đầu.

- “Ta nghe nói ngươi cùng Thư Thư thành thân, cho nên, vội vàng đến đây cầu ngươi vạn lần không thể.”

Tiểu Từ vội nói: “Không phải, chúng ta vẫn chưa thành thân.”

Vân phu nhân thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Vậy là tốt rồi, hết thảy còn kịp. Kỳ thật, ta biết nên sớm nói rõ với ngươi, nhưng biết ngươi với Kế công tử sắp thành thân, cho nên lơi là cảnh giác, nghĩ rằng Vân Thư sẽ không động thủ. Không nghĩ tới, hắn rốt cuộc vẫn cưỡng ép ngươi đến Kinhthành.”

Tiểu Từ cười khổ: “Hắn không cưỡng ép ta, là ta tự mình đến Kinh thành muốn hỏi thăm một việc.”

Vân phu nhân gấp giọng nói: “Chuyện đều là từ hai mươi năm trước. Khi đó ta bị bán vào thanh lâu, là tiểu thư cứu ta ra. Sau tiểu thư được gả vàoThư gia, ta làm nha đầu hồi môn. Tiểu thư vào môn một năm, sinh ra VânThư thiếu gia, một lòng quan tâm chăm sóc thiếu gia. Sau lại, cô gialiên tục thú thiếp. Lão gia lén tìm ta, hạ dược vào thức ăn của cô gia,nói là vì địa vị của tiểu thư, không thể để các thiếp thất khác có thai. Ta cảm kích ân tình của tiểu thư, tự nhiên giúp đỡ. Cho nên, cô giacũng chỉ có Vân Thư thiếu gia là con trai. Về sau, ta mới biết được, lão gia đều không phải vì địa vị của tiểu thư, mà là vì tài sản của Thưgia. Hắn đem tiểu thư gả cho cô gia, cũng là vì gia thế nhà hắn. Lại nói sau này ta có Dực nhi, mới biết nỗi đau của người làm mẹ, từ đó mộtlòng hướng Phật, chuộc tội. Ta biết lão gia chưa bao giờ buông tha ýniệm phục quốc trong đầu. Hắn vì việc này, đem hạnh phục cả đời của tiểu thư tính kế. Ta luôn không cùng hắn nhận thức, chính là không muốn Dựcnhi bị cuốn vào việc này. Lão gia đến kinh thành, đều không phải giốngnhư ý định đến hoàng lăng tạ tội, nhất định có tính toán khác. Con dấuVân thị, hắn mơ tưởng mấy chục năm, chính là vì, con dấu ấy có thể mở cơ quan trong hoàng lăng. Ngươi trăm ngàn không được cùng Thư Thư thànhthân. Hắn nhất định vì con dấu mà lừa gạt tình cảm của ngươi. Ta khôngmuốn bọn họ có được con dấu, ta sợ Dực nhi bị liên lụy, nó làm được đếnchức thứ sử, thật sự không dễ dàng. Ta chỉ cầu mong mẫu tử bình an,không nghĩ dây dưa vào, đây chính là tử tội tru di cửu tộc. Cô nươngngươi trăm ngàn đừng để bị cuốn vào, thừa dịp vẫn chưa cùng Vân Thưthành thân, ngươi hãy nhanh rời đi.” Nàng một hơi nói xong, khẩn thiếtnhìn Tiểu Từ.

Tiểu Từ giật mình ngạc nhiên, thì ra là thế.

- “Con dấu kia rốt cuộc có ích lợi gì?” Chẳng lẽ ngoại trừ lấy bảo tàng còn có tác dụng nào khác?

- “Thứ nhất, trong lăng tẩm công chúa có vô vàn trân bảo, còn có tuyệttích hổ xĩ thuẫn. Thứ hai, có con dấu Vân thị, hắn có thể hiệu lệnh concháu hoàng tộc Vân thị phân tán cùng nhau khởi sự, nếu ta đoán khôngsai, Vân Thư nhất định dựa vào con dấu nói chính mình chính là hậu duệcủa Định vương, khởi binh càng danh chính ngôn thuận. Ngươi chỉ là quâncờ của hắn mà thôi. Trăm ngàn không được cùng hắn thành thân.”

Tiểu Từ thở dài nói: “Thì ra là thế. Nhưng là, con dấu kia ta đã đưa cho Thư Thư rồi.”

- “Ngươi nói cái gì, ta chung quy đến chậm một bước.” Vân phu nhân suy sụp.

Tiểu Từ đối với việc này cũng không để ý, thấp giọng nói: “Bá mẫu, ta có thể hỏi thăm một người không?”

- “Người nào?”

- “Kế Diêu và Tiểu Chu, còn đang ở U Châu sao?”

- “Bọn họ sớm đã đi rồi, cùng Tang Quả đi. Ta cũng không gặp, chỉ ngheDực nhi nói. Ta vừa nghe ngươi muốn thành thân với Thư Thư, lập tức xuất phát. Không ngờ vẫn chậm một bước, ngươi mau đem con dấu lấy về.” Thầnsắc Vân phu nhân vô cùng tiều tụy, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Tâm Tiểu Từ chìm vào khoảng không, đột nhiên mất hết can đảm. Hắn đi rồi,không đến Kinh thành, đối với tin tức nàng thành thân với Thư Thư cưnhiên lạnh nhạt đến vậy, là thương tâm, hay là không xứng đáng?

Buổi tối, Thư Thư trở về, nhìn thấy Vân phu nhân chợt cả kinh. Lập tức đuổi tới phòng Tiểu Từ.

Trong nháy mắt nhìn thấy nàng, hắn quên cả hô hấp. Nàng đứng trước cửa, imlặng xuất thần, tựa như một tinh linh trong lúc vô ý rơi xuống phàmtrần, đơn bạc làm cho người ta tan nát cõi lòng, ôn nhu làm cho người ta thương tiếc. Hắn sợ một chút động tĩnh sẽ làm kinh động nàng, liền nhưvậy dừng chân ngóng nhìn.

Hắn không biết Vân phu nhân nói vớinàng cái gì. Hắn chỉ biết đã qua một tháng ba ngày, Kế Diêu lại có thểkhông tới. Hắn hẳn nên cao hứng Kế Diêu đã buông tay, nhưng là mắt thấynàng buồn bã thương tâm, mắt thấy nàng cô đơn tiều tụy. Hắn không thểcao hứng, hắn thậm chí có khi còn nghĩ muốn làm thánh nhân, chỉ cần nàng muốn, hắn liền bất chấp đem nàng đến bên người Kế Diêu. Là vì biết thời gian của nàng không còn nhiều lắm, cho nên muốn thành toàn? Hay làchính bản thân hắn muốn tác thành cho nàng?

Hắn thản nhiên thởdài. Tình là chi? Lại có thể làm cho ý niệm trong đầu người ta trămchuyển ngàn hồi, một ý niệm, có thể thành ma, cũng có thể thành thánh.

Tiểu Từ chậm rãi giương mắt, đôi mắt sáng ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, hắngiật mình, trong lòng biết đôi mắt ấy đong đầy nước mắt mới có thể trong trẻo như vậy.

- “Vân phu nhân nói, con dấu kia có thể mở cơ quan của hoàng lăng. Ngươi thật sự muốn gây chiến, khơi mào nội loạn?”

Thư Thư nhếch môi, nói: “Giang sơn kia vốn là của nhà họ Vân.”

- “Ngươi cũng chính mắt thấy trong cuộc chiến U Châu chết rất nhiềungười. Ngươi không phải cũng muốn yên ổn vô loạn sao? Ngươi lợi dụng MộDụng Trực, trừ bỏ Mộ Dung Hoàn, không phải đều muốn thiên hạ thái bìnhsao?”

Thư Thư trầm ngâm một lát, không trực tiếp trả lời chất vấn của nàng, khảng khái nói: “Ta nhất định sẽ làm cho thiên hạ thái bình,lâu thật lâu, càng mạnh càng thịnh. Làm cho Yến quốc vĩnh viễn không thể trở mình, tứ hải xương bình.”

- “Ta nếu biết ngươi và Vân lão bá có dã tâm như vậy, thực không nên.” Nàng không nói hết, chỉ âm thầm thở dài.

- “Nàng hối hận?”

- “Ta không hối hận tặng cho ngươi, chính là không muốn có quá nhiều người chết.”

- “Ta cũng không muốn. Nàng yên tâm. Sẽ không.” Hắn tự tin mà khí phách.

- “Ta đã chờ một tháng, cũng nên rời đi. Hoàng lăng nơi đó, có phần mộcủa cha ta. Ta nghĩ đến gần đó mua một căn nhà nhỏ. Nếu ngày nào đó tachết, ngươi đem ta táng ở bên người phụ thân, là tốt rồi.” Nàng bìnhtĩnh nói xong, giống như dặn dò chuyện hậu sự.

Thư Thư không biết trả lời như thế nào, chính là trong lòng một mảnh đau đớn, dần dần lantràn, lan đến tứ chi. Hắn vốn làm người nhạy bén, mà đối mặt nàng, liềngiống như nàng đối mặt với Kế Diêu, luôn cân nhắc lựa chọn từ ngữ, lạitìm không ra từ ngữ có thể biểu đạt tâm tình.

- “Được.” Hắn thuận theo nàng, chỉ một mình nàng.

Thư Thư ở gần hoàng lăng giúp Tiểu Từ mua một căn nhà, lại để cho Tiểu Ngọc Tiểu Yên ở cùng nàng. Tiểu Từ cũng không cự tuyệt, chỉ đối Thư Thư nói: “Con dấu cho ngươi, về sau, ngươi không cần đến đây.”

Cổ họngThư Thư nghẹn đắng, chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, tức giận nói: “Nàngvẫn nghĩ, ta vì con dấu mới dây dưa với nàng, đúng không?”

TiểuTừ lạnh nhạt nói: “Thư Thư, ta căn bản không để tâm. Cho dù ngươi tốtvới ta, chỉ vì muốn con dấu, ta tuyệt không thương tâm, thật sự.”

Hai tay Thư Thư siết chặt thành nắm đấm, thân mình âm thầm phát run. Nàngtuyệt không thương tâm chính là biểu đạt nàng một chút cũng không để hắn ở trong lòng. Hắn biết rõ như vậy, nhưng chính miệng nàng nói ra, giống như một kích trí mệnh, đau tới tận xương tủy.

Hắn một bước tiếnlên, vội vã nắm chặt hai vai nàng, hung hăng nói: “Hắn không tới, tìnhyêu của hắn có bao nhiều chân thật, còn ta, vì sao nàng không nhìn ta?”

Tiểu Từ lắc đầu: “Ngươi biết rõ trong lòng ta không có ngươi, ngươi cũngbiết rõ thời gian của ta không còn nhiều, tội gì phải làm như thế? Takhông cho ngươi tới, tự nhiên là muốn ngươi buông chấp niệm.”

- “Ta không buông, thầm nghĩ có được, quản chi một ngày một khắc, cũng sẽ không hối hận.”

- “Có một số việc có thể cưỡng cầu, có một số việc lại không thể. Ngươi nếu cưỡng ép, ta đành phải lấy thân thị hổ, cắt thịt nuôi ưng. Bất quáchỉ một cái xác không hồn, ngươi cưỡng cầu có ích lợi gì?” Nàng lạnhnhạt buông mi mắt, ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không có.

Thư Thư đột nhiên chấn động, suy sụp buông cánh tay. Cưỡng bức thân thểnàng? Không, hắn chỉ muốn lòng nàng. Giờ phút này nàng gần trong gangtấc, tâm lại phiêu du ở chân trời. Binh pháp dạy, trước khi công thành,đánh vào tâm lý. Mà hắn bây giờ, hoàn toàn chiến bại.

- “ThưThư, ngươi và ta quen biết là vì con dấu, liền dùng con dấu cắt đứt đi.Cho dù người đối với ta có một phần tình cảm. Ta cũng không thể tiếpnhận. Bên cạnh ngươi, phải là những nữ tử kề vai sát cánh, tâm tư nhanhnhẹn bản lĩnh. Ta không thích hợp.”

Thư Thư yên lặng lắc đầu,nàng sai lầm rồi, ta không thiếu những nữ tử như vậy. Nàng là đào nguyên giữa rừng chông biển đao. Ta có thể buông phòng bị cùng tính kế, có thể nghỉ ngơi dừng chân, làm cho ta quên đi ưu phiền, làm cho ta say mê.Đáng tiếc chung quy lại vô duyên, vuột mất.

Tiểu Từ ở trong rừngtìm mấy ngày, rốt cuộc tìm được nơi hợp táng Vân Cảnh và Tiêu Dung. Nàng quỳ gối trước mộ, lệ rơi lã chã. Chưa từng gặp qua phụ thân, vẫn gọimẫu thân là sư phụ, tình thương của hai người đối với nàng vô bờ bến,vận mệnh sao mà quá khắc nghiệt. Câu đầu tiên mỗi khi Tiêu Dung an ủinàng là, nhân sinh không như ý, mười phần thì chỉ được tám chín phần.Nàng từ sau khi gặp Kế Diêu luôn mừng thầm. Hắn chính là hai phần mười,tuy ít, nhưng đối với nàng là quá đủ. Không nghĩ tới cuối cũng vẫn không hoàn toàn.

Thư Thư rốt cuộc buông tay, không hề đến cửa nhà nàng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã là đầu thu. Nàng dần dần bình tâm trở lại,cứ nghĩ đến chuyện tình khó đối mặt nhất, cư nhiên không cần phải đốimặt. Cũng tốt, đây xem như là kết cục tốt nhất. Nàng nguyện ý để tìnhcảm của Kế Diêu phai nhạt, nhưng hắn thực sự làm như thế, nàng mới cóthể làm cho bản thân mạnh mẽ kiên cường trở lại, bất quá đáy lòng vẫn có chút mềm mại. Ngay cả ngươi bằng mọi cách áp chế giả bộ không quan tâm, nó vẫn không thay đổi, không kiên cố cũng không dễ gãy, thời khắc nhắcnhở nó tồn tại.