Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 272



 

Bên trong tầng một Cao ốc Xương Thịnh.

Vẫn còn năm phút cuối cùng trước khi phó bản kết thúc.

Trương Vũ nhìn về phía Ôn Giản Ngôn biến mất, trên mặt lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.

Dáng vẻ hắn nói Ác Mộng bị ngắt kết nối và vẻ mặt khi cửa hàng hệ thống bị mất hiệu lực quen thuộc như vậy, khiến Trương Vũ không khỏi hoài nghi, không chừng đây không phải lần đầu tiên đối phương gặp phải chuyện này.

Có lẽ thông tin hắn biết vượt xa tất cả bọn họ.

Không chỉ nội dung liên quan phó bản, thậm chí có thể còn chứa đầy hiểu biết về cơ chế phó bản, hay thậm chí là Ác Mộng. Đã thế đối phương rõ ràng không hề né tránh điều này mà lựa chọn nói thẳng ra…

Vì sao?

An Tân đứng đờ người tại chỗ, dường như vẫn chưa hoàn hồn sau lượng tin tức oanh tạc vừa rồi.

Thẳng đến khi Kỳ Tiềm cũng thấy ngứa mắt.

Gã bước qua vỗ vai An Tân: “Này, cậu không sao chứ?”

“…”

An Tân chậm rãi quay đầu, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ sợ hãi.

Đồng Dao đứng cạnh cũng nhịn không được phá cười: “Ha ha ha ha ha ha, đội trưởng anh không biết đâu, đừng thấy bình thường tên này nói năng ngọt sớn tán gái ầm ầm, nhưng rung rinh với người khác không được mấy lần đâu.”

Cô là nhà ngoại cảm, ngay cả khi không chủ động kích hoạt thiên phú thì cảm ứng cũng mạnh hơn người bình thường. Mặc dù An Tân không nói nhưng Đồng Dao có thể cảm nhận sự khác biệt trong thái độ lần này của anh ta.

Hơn nữa…

Phải công nhận rằng “Ôn Ôn” thực sự quá quyến rũ.

Mặc dù bình thường dịu dàng nhu mì, ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng một khi gặp nguy hiểm lại quả quyết nhạy bén đến khó tin. Ngay cả phần lớn streamer kỳ cựu cũng không theo kịp, luôn toả ra mị lực cá nhân vào những thời khắc nguy hiểm, kể cả Đồng Dao cũng bị lay động chứ đừng nói đến An Tân đã bị ngoại hình đối phương chọt trúng.

Kết quả không ngờ…

Người ta lại là một thằng đực rựa.

Mối tình thầm mến còn chưa bắt đầu đã kết thúc, giấc mộng của thẳng nam An Tân tan nát.

“Vậy nên đội trưởng đừng hỏi nữa, có lẽ còn lâu anh ta mới khỏi được.” Đồng Dao lắc đầu cho kết luận.

“Chưa chắc.”

Trương Vũ lắc đầu quàng vai An Tân.

“?”

An Tân bị dọa giật mình, quay qua nhìn hắn.

“Theo tôi biết, phần lớn streamer trong Ác Mộng đều xơi nam nữ tất tuốt. Mạng sống của những kẻ như chúng ta khá bấp bênh, không chừng một ngày nào đó sẽ ngủm củ tỏi, quan tâm giới tính làm cái gì nữa?” Trương Vũ vẫn bày dáng vẻ hiền lành vô hại, hoàn toàn không thể nhìn ra cái bụng đen ngòm của hắn: “Vì sao nam lại không thể?”

Như nhận ra ẩn ý trong lời đối phương, vẻ mặt đần thối của An Tân nứt toác:

“Chờ chút, nhưng…”

“Dù sao anh cũng động lòng với Ôn Ôn phải không?” Trương Vũ hỏi.

An Tân: “Ừ…”

“Vậy thì đúng rồi còn gì nữa?”

Trương Vũ tiếp tục chêm lời: “Nói thật, ngoại hình và tính cách người ta không thay đổi nhiều đúng không? Thậm chí theo mặt nào đó, đối phương còn đẹp hơn trước đúng chứ?”

Kỳ Tiềm híp mắt như hiểu ra được điều gì.

Gã chẳng những không lên tiếng ngăn cản màn trêu chọc tưởng chừng như vô hại của Trương Vũ, thậm chí còn gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

“…”

Trong đầu An Tân bất giác hiện lên gương mặt đối phương.

Dáng người cao gầy, bộ hỉ phục xộc xệch làm nổi bật làn da trắng nõn.

Hình như đúng thật…

“Theo tôi, chi bằng anh thử bắt chuyện chút xem, cũng đâu thiệt thòi miếng nào phải không?”

Thoạt nhìn Trương Vũ có vẻ hảo tâm đề nghị.

An Tân sửng sốt, một lần nữa bị cuốn vào vòng logic của Trương Vũ.

Hình như đúng thật!

Đúng là không lỗ!

An Tân nghĩ mình có thể làm lại được.

*

Dưới ánh sáng xám xịt bao phủ xung quanh, sắc mặt chàng trai trông tái nhợt và trầm tĩnh, tạo thành tương phản rõ rệt với bộ váy cưới màu đỏ trên người.

Ôn Giản Ngôn đứng trước một trong những cửa hàng, hàng mi khẽ rủ, tựa hồ đang đắm chìm trong suy tư.

Hầu như tất cả streamer kỳ cựu đều biết rằng có mối liên hệ nào đó giữa phó bản Ác Mộng và thế giới thực, nhưng cụ thể là gì… e rằng không ai có thể nói rõ.

Trước kia Quý Quan từng nói, [Bệnh viện Phúc Khang] tồn tại ngoài đời thực, nhưng nó đã bị bỏ hoang nhiều năm.

Suy đoán lúc ấy của hắn là, có lẽ địa điểm tồn tại chân thật trong thế giới thực thực chất là bản gốc nguyên mẫu của phó bản, giống như rất nhiều trò chơi quy mô lớn cũng có mô hình tham khảo.

Tuy nhiên [Công viên giải trí Mộng Ảo] và [Viện điều dưỡng Bình An] đã khiến Ôn Giản Ngôn phủ định suy đoán của mình.

Về mặt thiết kế bên ngoài hay kiến trúc bên trong những phó bản này đều quá kỳ lạ, hoàn toàn vượt qua mấy phó bản trước, gần như không có khả năng tồn tại bản gốc trong thế giới thực.



Cho đến khi hắn trải qua phó bản này…

Vị trí phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] vô cùng độc đáo.

Nó khác với những phó bản có nguồn gốc thực tế như [Trường cấp ba Đức Tài], [Bệnh viện Phúc Khang] và [Tiểu khu An Khang]. Cao ốc Xương Thịnh có tầng lầu không giới hạn, cửa hàng buôn bán hàng hoá quỷ dị cùng đám khách hàng, nhân viên không phải con người. Nó là một “khái niệm” rộng hơn, không phải là một địa điểm cụ thể cũng không phải một toà nhà thực sự.

Nhưng đồng dạng, nó cũng khác [Công viên giải trí Mộng Ảo] và [Viện điều dưỡng Bình An], tiến vào phạm trù vượt xa sự hiểu biết của con người, hoàn toàn thoát ly khỏi thực tế.

Có những dấu vết rõ ràng chỉ có thể được tạo ra bởi con người và một giao diện có thể kết nối với thế giới thực.

Cao ốc Xương Thịnh như một cây cầu, một cánh cửa.

Hoặc là… Một lối đi kết nối giữa hai thế giới.

Liên hệ với mấy phó bản Ôn Giản Ngôn từng trải qua trước đây, tạo thành một vòng tròn khổng lồ hoàn chỉnh.

Ôn Giản Ngôn ngước mắt, ánh mắt dừng ở cửa hàng đóng chặt.

Bên trong tối om, trên cánh cửa kính mờ đục phản chiếu dáng người thẳng tắp của hắn, như một vết thương đỏ tươi trong thế giới xám xịt.

Suy nghĩ dường như đang dần trở nên rõ ràng.

Trong phòng livestream Ác Mộng tồn tại đồng thời vô số phó bản với các phong cách khác nhau. Có phó bản về hiện thực, có phó bản không dính dáng tới thực tế chút nào.

Những phó bản khác biệt cực lớn này từng khiến Ôn Giản Ngôn không biết bắt đầu từ đâu, liên tục phủ định suy đoán và ý tưởng của hắn.

Cho đến bây giờ.

Một ý tưởng mới hoàn toàn, gần như lật đổ các ý tưởng cũ dần dần thành hình trong đầu Ôn Giản Ngôn, khiến hắn rùng mình.

Có lẽ, những “phó bản” thực sự tồn tại, chỉ khác ở chỗ…

Chúng khác nhau về chiều sâu.

Trước khi bị cưỡng ép kéo vào Ác Mộng, trong thế giới quan của Ôn Giản Ngôn, nơi hắn đang sống là chỉ là một mặt phẳng, một lớp đất mỏng trên vỏ Trái Đất, muôn màu muôn vẻ, có thể được não bộ con người tiếp thu và thấu hiểu.

Nếu như…

Thế giới không chỉ có một lớp này?

Điều đó được thể hiện trong rất nhiều phó bản.

Thậm chí có thể coi là điểm chung của nhiều phó bản cao cấp. Vỏ ngoài và tầng trong, tầng nông và tầng sâu… Tất cả những điều này đều ngụ ý rằng toàn bộ thế giới có lẽ là như thế này. “Thế giới thực” mà Ôn Giản Ngôn cư trú có lẽ chỉ là tầng nông của toàn bộ thế giới.

Tất cả những gì hắn biết chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.

Thế giới này không phải mặt phẳng mà là lập thể, có thể bị chia thành tầng tầng lớp lớp.

Có lẽ việc phân loại phó bản trong Ác Mộng, từ mức S cao nhất cho đến mức E thấp nhất không chỉ thể hiện ở độ khó mà còn ở “độ sâu”.

Cấp độ càng cao, khu vực càng sâu, càng xa với lẽ thường của con người.

Cho nên, dù rằng [Cao ốc Xương Thịnh] với độ khó cực cao song cũng chỉ xếp hạng A+, bởi vì độ sâu của nó không đủ…

Nghĩ đến đây, Ôn Giản Ngôn cảm thấy thế giới quan hình thành suốt hơn hai mươi năm qua của mình bị chấn động sâu sắc.

Dưới chân hắn không còn là mặt đất mà giống như lớp băng. Bên dưới lớp băng là vùng biển sâu đen kịt vạn trượng, không có bất kỳ nhân loại nào đặt chân vào, thậm chí hiểu qua khu vực bí ẩn.

Không, điều này chưa chắc đã đúng hoàn toàn.

Ít nhất vị trí “Cao ốc Xương Thịnh” đại biểu cho sự can thiệp của sức mạnh con người.

Thậm chí nó đã tồn tại từ lâu.

Danh sách kia quá dày và cũng quá dài, cứ vài trang lại xuất hiện một cái tên mới được viết bằng bút đỏ, cũng chính là “nữ thi váy đỏ” mới.

Điều này chứng tỏ thời gian “nữ thi váy đỏ” trấn áp là có hạn mức. Tuy rằng cô là lệ quỷ mạnh nhất được người tạo ra, nhưng sức mạnh của cô cũng không phải là vô tận. Cho nên cứ cách một đoạn thời gian sẽ đổi một nhóm tự nguyện dùng thân an táng canh giữ.

Hoàn cảnh bên trong [Cao ốc Xương Thịnh] cũng chứng minh điều này.

Mặc dù mô hình của nó trông cũ kỹ và đơn giản, nhưng nó thực sự là sản phẩm công nghệ hiện đại, không phải kiến trúc cổ kính còn sót lại từ xa xưa.

Nói cách khác, trong nhân loại thực sự tồn tại một dòng dõi truyền thừa không đứt đoạn, thậm chí còn chế tạo ra [Cao ốc Xương Thịnh] để chôn vùi và phong ấn những lệ quỷ tràn ra từ trong thế giới sâu thẳm.

Tuy nhiên phong cách kiến trúc Cao ốc Xương Thịnh là sản phẩm của ít nhất mấy chục năm về trước, hay nói cách khác, đã lâu rồi những người này không xuất hiện trở lại.

Họ đâu?

Họ vẫn còn sống chứ? Họ có biết sự tồn tại của Ác Mộng?

Mục đích thực sự Ác Mộng là gì? Nó xuất hiện khi nào? Tại sao lại kéo streamer vào trong, để họ trải nghiệm hết cảnh chết chóc này đến cảnh chết chóc khác?

Khán giả là gì?

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, giơ tay vuốt mặt, như thể muốn xoá bỏ sự nặng nề đau khổ trên khuôn mặt mình.

Nhiều thứ dường như đang dần trở nên rõ ràng. Nhưng khi sự hiểu biết của hắn trở nên sâu sắc hơn, ngày càng có nhiều bí ẩn xuất hiện, mỗi bí ẩn đều nằm ngoài khả năng giải đáp hiện tại của hắn.

Chỉ còn ba phút cuối cùng kết thúc phó bản.

Đúng lúc này, sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân, kéo Ôn Giản Ngôn từ trong suy tư trở về thực tại.

Hắn hơi khựng lại rồi quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Là An Tân.

Ôn Giản Ngôn có chút kinh ngạc nhướng mày, tựa hồ không ngờ người tới là anh ta: “Sao vậy?”

“…”

An Tân nhìn chăm chú chàng trai giống “Ôn Ôn” ba bốn phần trước mặt, nhưng khí chất và vẻ ngoài lại khác nhau một trời một vực, đầu óc tức thì loạn lên.

Bất kể thế nào thì đối phương cũng không phải đối tượng khiến anh ta động lòng.

An Tân lập tức cảm thấy có chút hối hận, anh cũng không viết vì sao vừa rồi mình lại ma xui quỷ khiến nghe lời Trương Vũ giật dây, thế mà lại qua bắt chuyện thật…



Rõ ràng anh ta không thích đàn ông!

“Hả?”

Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm đối phương, phát ra một tiếng nghi hoặc.

Mái tóc màu bạc và trang phục màu đỏ tươi tạo thành tương phản rõ rệt, khuôn mặt tuy đầy những nét nam tính lạnh lùng song vẫn vô cùng quyến rũ, thậm chí còn mang vài nét phức tạp mê hồn.

Con ngươi màu hổ phách trầm tĩnh mỹ lệ, dưới cái nhìn chăm chú của ánh mắt đó, bất kể ai cũng sẽ thấy hồi hộp.

… Chờ đã, hình như cũng không phải không chấp nhận được.

“Sau khi ra khỏi phó bản, chúng ta đi ăn cơm với nhau nhé?”

An Tân vắt óc, khô khan nói.

Vừa dứt lời, anh ta lập tức hối hận.

Lúc trước bắt chuyện với con gái nhà người ta thì miệng cứ xoen xoét xoen xoét, cớ sao lần này lại trở nên vụng về như vậy!

Nghe An Tân nói xong, Ôn Giản Ngôn thầm liếc nhìn sau lưng anh ta.

Mấy người Kỳ Tiềm đứng cách đó không xa, tựa hồ đang chú ý tình hình bên này.

Ôn Giản Ngôn vốn giỏi phỏng đoán lòng người, lại càng tinh thông nhân tình thế thái, lập tức hiểu được nguyên nhân sâu xa An Tân viếng thăm lần này…

Đây là một dấu hiệu tốt.

An Tân bắt chuyện chỉ là cái cớ mà thôi, thực tế là Ám Hoả… Hoặc thực tế là Kỳ Tiềm trong Ám Hỏa đang cố gắng thiết lập mối quan hệ sâu xa bên ngoài cùng hắn.

Đương nhiên đầu óc An Tân không tốt lắm, bản thân anh ta không nghĩ quá nhiều, nhưng những người khác trông đội anh ta lại thâm sâu hơn rất nhiều… đặc biệt là Trương Vũ.

Cho dù lúc phó bản mới bắt đầu, Ôn Giản Ngôn đã nhiều lần cảm nhận được tầm mắt thăm dò của đối phương.

Kẻ đó…

Có lẽ là người duy nhất trong cả đội Ám Hoả không bị vẻ ngoài nhu nhược của hắn mê hoặc.

Ôn Giản Ngôn híp mắt.

Hiển nhiên mấy người kia ít nhiều cũng nhận ra hắn chính là tân binh thăng cấp số 34. Thoạt nhìn có vẻ bọn họ đang thuyết phục An Tân đến mời hắn, nhưng thực ra định dùng đề tài này hòng thăm dò.

Sử dụng điều này như một chỉ dẫn, ngầm thể hiện thông tin đã biết của họ, hy vọng tìm kiếm thêm sự tham gia.

Hơn nữa loại tiếp xúc này rất có thể ở mức độ sâu hơn, cần phải tránh [Ác Mộng].

Mặc dù tâm cơ như vậy nhưng lại vô hại với Ôn Giản Ngôn, hắn thậm chí còn đánh giá cao về điều đó.

Nếu chuyện sử dụng vẻ ngoài đã bại lộ, tiểu đội Ám Hỏa chú ý tới thân phận hội trưởng của hắn cũng không có gì đáng trách… Dù sao ngoài người mới như hắn, sẽ không có ai nguyện ý đập nhiều tích phân để thay đổi ngoại hình tiến vào phó bản như vậy.

Hơn nữa…

Lần hợp tác này Ôn Giản Ngôn vốn khá hài lòng, nếu hắn muốn tiếp tục chiến đấu chống lại Thần Dụ trong tương lai, với sự ủng hộ của Ám Hoả, hay đúng hơn là sự ủng hộ của nội bộ cấp cao Ám Hoả là điều không thể thiếu đối với hắn.

Ôn Giản Ngôn nhìn An Tân trước mặt.

Đối phương xấu hổ bồn chồn đứng bên cạnh, hiển nhiên hoàn toàn không nhận ra việc đồng đội mượn tay bản thân làm việc khác, thật sự ngốc đến đáng thương.

Hắn mỉm cười: “Tất nhiên là được, tôi rất mong chờ.”

“Thật sao?” Hai mắt An Tân toả sáng.

“Đúng vậy.” Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Đợi sau khi rời khỏi phó bản, anh hãy liên hệ với số 034 trên bảng xếp hạng là được. Tôi sẽ cho anh phương thức liên lạc cá nhân của tôi.”

An Tân sửng sốt: “Chờ chút, chẳng lẽ cậu chính là…”

Ôn Giản Ngôn nhoẻn cười: “Ừ.”

An Tân lập tức bị sốc.

Anh ta không ngờ cô gái khiến mình rung động ở phó bản chẳng những không phải con gái mà thậm chí còn là tân binh mạnh nhất nổi danh khắp Ác Mộng, nhảy từ bảng tân thủ lên top 50, ồ ạt thu mua công hội, trắng trợn đào người, quả thực là tiếng tăm lẫy lừng.

Ôn Giản Ngôn nhếch mép, xua tay với anh ta:

“Hẹn gặp lại bên ngoài phó bản.”

An Tân gật đầu, hoảng hốt xoay người rời đi.

Ôn Giản Ngôn bình tĩnh liếc nhìn bóng lưng đối phương.

Tất nhiên hắn nhìn ra được chút tình cảm nhỏ bé của An Tân, nhưng hoàn toàn không để ở trong lòng.

Dù sao, chờ khi đối phương mang tin tức về, cho dù hắn không ta tay thì đồng đội An Tân cũng sẽ chủ động bóp chết tâm tư của anh ta.

Chuyện đó… Chẳng có nghĩa lý gì trong mắt những người chuyện nghiệp như họ.

Ôn Giản Ngôn dời tầm mắt.

Một giây sau, đồng tử hắn co rụt. Một cảm giác nóng rực dâng lên từ dưới hông khiến hắn đau đớn thốt ra thành tiếng.

Chờ đã… Đây là…

Bóng tối mỏng manh ngưng tụ thành thực thể, giống như loài rắn luồn qua các kẽ ngón tay, lạnh lùng vuốt ve làn da mỏng manh nhạy cảm, chậm rãi xoắn chặt khiến người ta sởn tóc gáy.

Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp kể sát bên tai:

“… Cậu rất mong chờ?”

“Mong chờ gì hả?”

Hết chương 272

 

------oOo------