Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 214



 

 

Trong căn phòng trống trải, âm thành dòng điện “rè rè” bị xáo trộn vang lên một cách chói tai và rõ ràng.

Giọng của nam phát thanh viên như bị kẹt cứng, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, quanh quẩn trong cửa hàng được ánh đèn vàng bao phủ, thoạt nghe vô cùng đáng sợ và quái dị, sau lưng mọi người đều toát cả mồ hôi lạnh.

Bọn họ chắc chắn rằng tất cả “hàng hóa có vấn đề” được lựa chọn bởi Đồng Dao đã bị ném khỏi cửa hàng, nhưng những hạn chế mà động thái này mang lại vô cùng bé nhỏ.

Sự im lặng chỉ kéo dài chưa đầy vài phút, sau đó âm thanh của radio lại vang lên.

Nói cách khác, những gì mà radio vừa phát không lừa dối họ, mọi thứ họ làm khi trước đều là công cốc.

Bây giờ không chỉ những cái đã được chọn lựa trước đó, có vẻ tất cả các radio đều là nguồn gốc nguy hiểm!

Nhìn vào cửa hàng rộng lớn, số radio chiếm một nửa kệ… mọi người bỗng thấy rét run, bàn tay toát mồ hôi hột.

Trong ngọn đèn dầu bị hàn chặt trên mặt quầy, ngọn lửa lại bùng cháy phát ra âm thanh “xèo xèo”. Hiển nhiên âm thanh trong radio lại xuất hiện, mức dầu đèn bị tiêu hao lại tăng lên.

“Nếu tất cả đều có vấn đề, vậy chúng ta hãy ném sạch chúng ra ngoài.”

Kỳ Tiềm nghiến răng nói:

“Dựa vào đạo cụ trong tay chúng ta có lẽ không thành vấn đề.”

Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, thế nhưng trong lòng Kỳ Tiềm lại có chút bất an.

Suy cho cùng, chiến lược bọn họ tưởng là hoàn hảo hoá ra lại vô ích, không ai biết liệu hành động lần này có mắc sai phạm giống lần trước không…

Mặc dù cả đám ở trong phạm vi ánh sáng không bị quấy nhiễu, nhưng hai từ “vô ích” quái gở dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai, tựa như một lời nguyền rủa cười nhạo tất cả những gì họ làm.

Đấu tranh là vô ích.

Chờ đợi bọn họ chính là tử vong.

Tuy nhiên, với tư cách là streamer sống đến bây giờ, không ai sẽ ngồi chờ chết cả. Cho dù biết mức độ nguy hiểm của sự tình, nhưng vì sống sót, bọn họ chỉ đành đánh liều một phen.

Kỳ Tiềm quay đầu nhìn kệ hàng bên phải, giương cao giọng nói:

“Này! Hai người quay về trước đã.”

Sau khi âm thanh trong radio tiếp tục vang lên, việc đứng cách xa ánh đèn lúc này thật sự quá nguy hiểm, hơn nữa hai người kia đều không có năng lực bảo vệ mình, chi bằng gọi họ trở về khu vực an toàn trước rồi từ từ bàn bạc.

Bên ngoài luồng sáng.

Giọng nói của nam phát thanh viên vừa phát từ radio giống như một chiếc công tắc, sau khi giọng nói của hắn biến mất, vô số radio cũng bắt đầu hoạt động trở lại.

Từng âm thanh kỳ lạ phát ra từ radio.

Có người già, trẻ nhỏ, có đàn ông, phụ nữ.

Có người đang khóc, có kẻ đang cười, cũng có người thì thầm nói chuyện. Vô số thanh âm hoà lẫn vào nhau khiến họ không thể nghe rõ nội dung cụ thể, điều duy nhất có thể cảm nhận được chính là ác ý tản ra từ trong, lạnh lẽo thấu xương.

Da đầu mọi người râm ran, sống lưng ớn lạnh.

Tô Thành đã nghe thấy tiếng hô của Kỳ Tiềm.

Anh quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy đối phương bình tĩnh đứng tại chỗ, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm kệ hàng trước mặt. Mặc dù Tô Thành không biết hắn đang nghĩ gì, song anh có thể nhìn ra, dường như Ôn Giản Ngôn cũng không có ý định rời đi.

“Cậu… cậu không định đi đến chỗ ánh đèn à?”

Theo thanh âm lan tràn rộng rãi, Tô Thành có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo vừa bị xua tan lại dâng lên từ đầu ngón tay. Anh nhìn thấy ngón tay buông thõng bên hông của Ôn Giản Ngôn đứng cạnh cũng vậy.

Làn da trắng nõn chuyển sang màu xanh nhợt nhạt hệt như người chết, vết hoen tử thi bốc mùi thối rữa xuất hiện trên mu bàn tay.

Tất cả đều tượng trưng cho một điều:

Bọn họ không an toàn nữa.

Vào lúc này đây, Kỳ Tiềm và những người khác đã hành động. Theo tiếng chuông cửa lảnh lót vang lên, cửa kính mở ra rồi khép vào, hiển nhiên bọn họ đang vứt bỏ toàn bộ radio, cố gắng ngăn cản sự lan tràn của cái chết.

“Vô ích.”

Ôn Giản Ngôn lắc đầu nói.

Tô Thành cả kinh: “Cái gì?”

“Cửa hàng này sẽ “bổ sung”.”

Ôn Giản Ngôn đáp. Hắn chỉ chỗ mình vừa mới lấy chiếc radio màu nâu… hiện tại nơi đó đã được chiếc radio mới lấp đầy, thoạt nhìn không khác gì ban nãy cả.

“!”

Đồng tử Tô Thành co rụt, lập tức cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân.

Radio được bổ sung không ngừng, đồng nghĩa với việc một vòng lời nguyền không ngừng lặp lại.

Quá đỗi kinh khủng…

Tức thì, một cảm giác tuyệt vọng khó tả dâng lên từ tận đáy lòng.

Phó… Phó bản như vậy làm sao có thể sống sót?

“Không, không đúng.”

Nhưng bất ngờ là Ôn Giản Ngôn lại nhanh chóng lắc đầu, như thể lập tức phủ nhận lời mình vừa nói: “Không hẳn là vậy.”

Nếu các cửa hàng có thể bổ sung hàng hóa vào kệ một cách bừa bãi, vậy thì sau khi “khách hàng rời đi”, đáng lẽ kệ hàng trưng bày “hàng hoá có vấn đề” do Đồng Dao chọn phải được bổ sung mới phải. Song ngay cả trước khi Ôn Giản Ngôn rời khỏi quầy, kệ hàng vẫn trống rỗng và không được bổ sung thêm chiếc radio mới nào.

Tuy nhiên, những vị trí đặt radio riêng lẻ bị lấy đi lại có thể nhanh chóng được lấp đầy.

Tại sao?

Chẳng lẽ khả năng bổ sung của cửa hàng không đủ mạnh? Hoặc nó chỉ đơn giản là vấn đề tốc độ?

Không, nó không thể đơn giản như vậy.

Nếu không làm gì có chuyện chiếc kệ kia đến tận bây giờ vẫn trống rỗng, không có một chiếc radio nào được “bổ sung”.

Hay là… Để kích hoạt trạng thái này cần phải đáp ứng một vài điều kiện?

“Có lẽ kế hoạch xử lý đống radio nhằm cắt đứt nguyền rủa là khả thi, nhưng nhất định phải làm trống toàn bộ kệ hàng trong một lần.” Ôn Giản Ngôn chợt quay đầu nhìn Tô Thành, chậm rãi nói.

Bất kể bên trong cao ốc Xương Thịnh ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm quỷ dị, nhưng dù sao nơi này cũng là “cửa hàng”, và “bổ sung” cũng chỉ là hành vi tự phát của cửa hàng mà thôi.

Nếu chỉ có một chiếc radio riêng lẻ được lấy khỏi kệ, tất nhiên nó sẽ tự động bổ sung hàng hóa.

Nhưng nếu toàn bộ kệ hàng được dọn sạch nhanh chóng, vậy thì kệ này sẽ được đánh giá “kệ không sử dụng”, và tất cả sản phẩm bị mất đi sẽ không được bổ sung cho kệ này.

“Anh hãy mang tin tức này nói cho những người khác biết.” Ôn Giản Ngôn nhanh chóng quyết định, hạ lệnh: “Thử xem phỏng đoán của tôi có đúng không.”

Tô Thành sửng sốt: “Chờ đã, còn cậu thì sao?”

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn chăm chú kệ đồ:

“Tôi có chuyện khác cần xác minh.”

“Đúng rồi, bảo Đồng Dao qua tìm tôi.” Ôn Giản Ngôn chêm lời: “Lấy danh nghĩa nhà tiên tri.”

“Được.” Tô Thành cũng không hỏi nhiều, trịnh trọng gật đầu với Ôn Giản Ngôn: “Chú ý an toàn.”

Dứt lời, anh liền xoay người rảo bước về phía quầy.

Chẳng mấy chốc Tô Thành đã truyền lời của Ôn Giản Ngôn cho họ.

“Cần tôi?” Đồng Dao sửng sốt nhìn Tô Thành.

Tô Thành gật đầu: “Đúng vậy.”

Bây giờ anh đã quen với thân phận thần côn của mình, cho dù là lúc này, anh cũng có thể cam đoan mặt không đổi sắc nói dối.

“Đó là một phần của lời tiên tri.” Anh nói.

“Được, tôi đi ngay đây.”

Rõ ràng thể lực của Đồng Dao vẫn chưa hồi phục.

So với vừa rồi, sắc mặt của cô càng thêm tái nhợt, nhưng dù như thế Đồng Dao vẫn cắn răng gật đầu, dứt khoát đi về phía Tô Thành chỉ.

Tô Thành nhìn bóng lưng Đồng Dao. Ngay khoảnh khắc ấy, dường như anh chợt hiểu ra một loạt sắp xếp của Ôn Giản Ngôn sau khi tiến vào phó bản.

Quả thật đối với người có năng lực, lá bài tiên tri thực sự dùng quá tốt.



Cơ thể Đồng Dao đã đến cực hạn, nếu cần cô làm gì lúc này, bất kể mục đích ra sao thì đối phương nhất định sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.

Tuy nhiên sau khi dùng danh nghĩa “lời tiên tri”, mọi chuyện lại trở nên khác hắn.

Sự tin tưởng gần như vô điều kiện này không những có thể tiết kiệm thời gian và nâng cao hiệu quả, mà bên cạnh đó, nó còn mang đến một sự phục tùng mù quáng đáng sợ… Đó là tất cả những thứ Ôn Giản Ngôn cần.

Một đoàn đội không oán không hối, tuỳ ý để mình chi phối.

Quả thực cứ như… một nhóm tử sĩ.

Kỳ Tiềm và những người khác vô cùng coi trọng manh mối mới khác do nhà tiên tri cung cấp. Dựa theo chỉ dẫn, bọn họ thử dọn sạch sẽ hai kệ hàng đối diện.

Kết quả rất khả thi.

Nhìn những kệ hàng trống trơn không có chiếc radio mới nào xuất hiện, cả đám lập tức cảm thấy phấn chấn, phảng phất như tìm lại được hy vọng sinh tồn.

Tốt quá, quả nhiên hữu dụng.

“Dọn sạch từng kệ một! Nhanh lên.” Kỳ Tiềm nói.

*

Trong lúc mấy người bận rộn xử lý đám radio đằng trước, Ôn Giản Ngôn đứng ở xa xa quan sát động tĩnh bên cửa…

Chẳng bao lâu sau, hắn nghe thấy giọng nói kinh ngạc của ai đó vang lên.

Có vẻ phương pháp làm trống kệ hàng rất hữu dụng.

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Nếu suy đoán đó là chính xác, vậy xác suất thành công của lần suy luận tiếp theo sẽ cao hơn.

Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn sẽ không đặt hết hy vọng vào phương pháp này… Dọn sạch kệ hàng, ném tất cả radio ra khỏi cửa, mặc dù phương pháp phá cục có hiệu quả, nhưng nó quá đơn giản và thô bạo.

Ôn Giản Ngôn đoán, có lẽ đây là “đường lui” phó bản dành riêng cho họ.

“Đường lui” là giải pháp cứu mạng dưới tiền đề không cần phát hiện ra quy luật.

Nói cách khác, theo lẽ thường, phó bản này nên có một giải pháp đơn giản hơn.

Có hai cách để phá giải nguyền. Một là phá hỏng tất cả vật phẩm nguyền rủa, cũng chính là cách cả đám Kỳ Tiềm đang làm, hai là tìm ra nguồn gốc lời nguyền, đây là cách Ôn Giản Ngôn đang làm.

Ôn Giản Ngôn là kẻ cẩn trọng.

Tất cả trứng không thể đặt trong một giỏ.

Nếu như bên hắn thất bại, vậy thì hắn sẽ nhanh chóng rút lui, dốc toàn sức lực trợ giúp cho bên Kỳ Tiềm.

Nếu… bên Kỳ Tiềm thất bại hoặc là gặp phải trở ngại nào đó, vậy thì họ cũng sẽ không rơi vào tuyệt cảnh, chỉ có thể ngồi chờ chết.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vội vã từ phía bên kia lối đi truyền đến.

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn.

Là Đồng Dao.

“Có cần tôi sử dụng thiên phú không?” Cô chạy đến và hỏi thẳng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, sắc mặt Đồng Dao vô cùng khó coi. Khuôn mặt tái xanh không còn chút máu, thoạt nhìn cứ như người chết. Cô thở hổn hển bởi vì chạy bộ, hiển nhiên sức lực đã đến cực hạn.

Dẫu vậy cô vẫn cắn răng và hỏi câu hỏi này.

Hiển nhiên, chỉ cần Ôn Giản Ngôn mở lời thì Đồng Dao sẽ dứt khoát mở ra thiên phú.

Ôn Giản Ngôn nhìn thẳng vào cô, lắc đầu đáp:

“Hiện tại chưa cần.”

Trạng thái của Đồng Dao quá kém, nếu như bây giờ tiêu hao quá độ, e là hành trình phía sau sẽ càng khó khăn.

Thép tốt nên được tôi luyện thành dao.

Đồng Dao sửng sốt: “Vậy chúng ta…?”

“Cứ đi với em trước đã.” Ôn Giản Ngôn mở lời: “Em sẽ cho chị biết khi nào cần kích hoạt thiên phú.”

Trên kệ hàng hai bên, từng chiếc radio lớn nhỏ lần lượt mở tiếng. Có tiếng cụ già than thở, có tiếng trẻ nhỏ cười đùa, cũng có cả tiếng con gái khóc thút thít. Những âm thanh kia như lời thì thầm, nghe không chân thật nhưng lại mang theo hơi thở lạnh lẽo rõ ràng.

Càng đi về trước, mùi thối rữa trong khí càng nồng nặc, gần như khiến người ta tưởng mình đang ở trong nghĩa trang.

Vừa vào hành lang được vài chục giây, Đồng Dao cảm thấy ngón tay mình bắt đầu lạnh lẽo cứng đờ, nhưng cô còn chưa lấy nút bịt tai cách âm đã bị Ôn Giản Ngôn ngăn lại.

“Không cần.”

Không cần…?

Đồng Dao giật mình, quay đầu nhìn thiếu nữ váy trắng bên cạnh.

Đối phương bình tĩnh đứng tại chỗ, cánh tay trắng nõn sạch sẽ buông xuống bên hông, một bàn tay đã xuất hiện dấu hiệu thối rữa, từ đầu ngón tay đến cổ tay rồi lại đến cánh tay, toàn bộ biến thành màu xanh rợn người, phía trên xuất hiện vết hoen tử thi.

Tuy nhiên thiếu nữ như chẳng màng để tâm.

“Đừng lo, chỉ cần theo em là được rồi.” Ôn Giản Ngôn nói: “Em đi bên trái, chị đi bên phải, tốt nhất là đi cạnh nhau, đừng cách nhau xa quá.”

Đồng Dao do dự chốc lát nhưng vẫn gật đầu, bỏ tất cả thiết bị cách âm vào trong ba lô.

Hai người sóng vai, chậm rãi tiến về phía bóng tối.

Cách nghĩ của Ôn Giản Ngôn rất rõ ràng, hắn biết chính xác hiện tại mình đang tìm kiếm gì.

Đầu tiên, mối nguy hiểm thực sự đến từ đâu?

Lúc đầu bọn họ nghĩ rằng nguy hiểm đến từ những chiếc radio bị nguyền rủa. Với sự giúp đỡ của nhà ngoại cảm Đồng Dao, những chiếc radio ấy đã được tìm thấy và bị ném khỏi cửa hàng.

Thế nhưng sau khi những chiếc radio này biến mất, những chiếc radio vốn im lặng và bình thường khác bắt đầu trở nên bất thường, phát ra âm thanh kinh khủng.

Việc radio khởi động bừa bãi thế này không bình thường chút nào.

Trừ khi…

Radio không phải nguồn gốc vấn đề.

Nghĩa là bất kể radio màu nâu, đen, lớn, nhỏ… thì tất cả chúng chỉ là phương tiện lan truyền nguyền rủa, và bản thân chúng không phải lời nguyền.

Vậy lời nguyền thực sự là gì?

Sau khi suy nghĩ đến đây, đáp án tự động xuất hiện trong đầu Ôn Giản Ngôn:

“Âm thanh”.

Từ lần tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi có thể nhận ra, những “thanh âm” này không hề tầm thường. Cho dù sử dụng đạo cụ bịt tai cũng không ngăn được loại âm thanh ấy xâm lấn, trái lại nó sẽ vang lên trực tiếp trong đầu mọi người.

“Âm thanh” là nguồn gốc thực sự của lời nguyền.

Tuy nhiên bản thân âm thanh không có hình dạng, đồng nghĩa với việc nó phải có một nguồn dẫn.

Ngay lúc này, logic rơi vào ngõ cụt.

Khi đang đứng trước kệ trầm tư, Ôn Giản Ngôn đột nhiên nhận thấy rằng, ở một mức độ nào đó…

Tất cả họ dường như bị phân tâm.

Ngay cả chính hắn cũng không ngoại lệ.

Với sự leo thang của mối nguy hiểm cùng cái chết đang cận kề, phần lớn bọn họ đều quên mất nguồn gốc thực sự của mối nguy…

Hàng hoá sau khi được mua bởi “khách hàng”.

Ở tầng một, số lượng ma-nơ-canh cũng không ít, cả cửa hàng có tổng cộng bốn năm con. Tuy nhiên con ma-nơ-canh duy nhất hoạt động lại chỉ có con được “khách hàng” mua quần áo trên người.

Sau khi tiến vào tầng hai, bởi vì tính chất đặc thù của hàng hoá dẫn đến việc mối nguy hiểm không nổi bật như tầng một, cho nên phần lớn bọn họ đều bỏ qua điểm này.

Điều thực sự quan trọng không phải những gì đã bị lấy đi, mà là những gì còn lại.

Tầng một có ma-nơ-canh mặc áo da người, nhưng tầng hai lại chỉ có radio. Giờ “khách hàng” đã lấy radio rồi thì còn lại gì?

Đây là điểm Ôn Giản Ngôn nghĩ mãi không thông.

Cho đến khi… hắn chợt nhận ra cơ chế “bổ sung” của cửa hàng.

Kể từ khi “khách hàng” lấy một chiếc radio, sau đó vị trí ban đầu được bổ sung thêm một chiếc radio khác.

Bằng cách này, toàn bộ logic đã hoàn tất.

Sau khi “khách hàng” lấy radio, cửa hàng sẽ lấp đầy chỗ trống bằng một chiếc radio mới, và nó sẽ phát lời nguyền chết chóc ra bên ngoài.

Về phần những chiếc radio khác trong cửa hàng, toàn bộ chúng nó chỉ là vật gây quấy nhiễu mà thôi, là con đường khuếch tán lời nguyền rủa chứ không phải nguồn gốc.



Ôn Giản Ngôn bước từng bước đi về phía sâu trong cửa hàng. Hắn nhớ rằng tiếng bước chân của “khách” đi về hướng này.

Về phần lối đi, đó là lối đi hắn lựa chọn ban đầu.

Bởi vì, mặc dù lúc đó radio gần như vang lên cùng một lúc, nhưng trong đó lại ẩn chứa một trật tự vi diệu. Ôn Giản Ngôn nhớ rõ tiếng radio đầu tiên vang lên nằm ở lối đi này.

Nếu đã như vậy, có lẽ chiếc radio mấu chốt sẽ nằm ở sâu trong con đường này.

Nhưng… hắn nên định vị nó thế nào đây?

Xung quanh toàn là âm thanh.

Gần như chẳng thể định vị thông qua tiếng động.

Ôn Giản Ngôn cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể.

Nhiệt độ lạnh lẽo theo đầu ngón tay trườn dọc lên trên.

Hắn có thể cảm giác được hai cánh tay mình đều đã mất đi nhiệt độ, như thể bị đông cứng dưới hồ băng, tất cả tri giác và giác quan đều trở nên chậm chạp.

Cho dù không cần nhìn xuống thì Ôn Giản Ngôn cũng biết, làn da của mình đang dần mất đi sự sống, trở nên xanh xao cứng đờ như thể biến thành xác chết sắp thối rữa.

Càng đi về trước, sự thay đổi này càng nhanh.

Bây giờ mỗi radio đều là phương tiện lan truyện, bọn họ không bịt tai cũng không bị ảnh hưởng bởi radio cụ thể, tiếp đó, biến số duy nhất là khoảng cách giữa họ với radio nguồn. Theo lý thuyết mà nói, càng đứng gần nguồn càng bị ảnh hưởng.

Đây là phương pháp khống chế đại lượng biến thiên.

Sử dụng mức độ thối rữa của cơ thể để xác định nguồn gốc thực sự của lời nguyền.

Chẳng qua, sở dĩ Ôn Giản Ngôn lựa chọn phương thức gần như điên rồ này không phải vì hắn suy nghĩ xốc nổi nhất thời, hoặc chỉ đơn thuần là thích bị ngược.

Hắn tiếc mạng, cho nên càng không có chuyện hắn mạo hiểm tính mạng của mình.

Kỳ thật, sử dụng phương pháp có vẻ cực đoan này mới ổn thỏa nhất.

Bây giờ đám Kỳ Tiềm đang dọn sạch sẽ hơn nửa cửa hàng, khiến một phần lớn radio có thể phát ra âm thanh bị ném ra ngoài. Mặc dù nguồn gốc âm thanh còn chưa tìm ra, nhưng lời nguyền do âm thanh mang lại đã bị đàn áp rất nhiều.

Vì vậy, mặc dù Ôn Giản Ngôn đang tiến vào sâu trong hang ổ kẻ thù, song hắn vẫn có thể cảm nhận được tốc độ thối rữa trên người mình không lan nhanh như hắn tưởng tượng, thậm chí sức mạnh lời nguyền còn bị giảm bớt.

Quan trọng nhất là, tình trạng thối rữa vẫn đảo ngược được.

Chỉ cần tiến vào phạm vi bao phủ của ánh đèn, trạng thái thoạt nhìn đáng sợ ấy sẽ rút đi, cho dù xảy ra nguy hiểm hắn cũng có thể từ bỏ nhiệm vụ và rời đi ngay lập tức. Nếu tệ hơn nữa, hắn cũng có thể dựa vào hành động của Kỳ Tiềm bên kia xoay chuyển tình thế, do đó, ở tình huống Đồng Dao sắp kiệt quệ, những việc hắn làm càng thêm ổn thoả.

*

Kỳ Tiềm bên này tiến triển rất thuận lợi, ngày càng có nhiều radio bị ném ra khỏi cửa hàng.

Không thể không nói, hiệu quả từ sự hợp tác của mấy streamer kỳ cựu mang lại rất rõ ràng. Mọi người đều là những kẻ trải qua khá nhiều phó bản, trong tay đều có tài nguyên áp hòm, sau khi biết rõ phương hướng hành động, hiệu suất làm việc vô cùng đáng kinh ngạc.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, một nửa số kệ phía trước đã được dọn sạch.

Dưới sự trấn áp mạnh mẽ của nhiều người, giọng nói quỷ dị khiến da đầu người ta tê dại đã ít đi.

Tốc độ thiêu đốt điên cuồng của ngọn đèn dầu chậm lại, bắt đầu quay về với tốc độ cháy bình thường. Tin rằng theo tiến độ này, sớm muộn gì mối nguy cũng được giải quyết.

Tô Thành xoay tròn bả vai, ném mạnh chiếc radio trong tay ra ngoài, sau đó đóng cửa kính lại.

Xa xa, chiếc radio nằm nghiêng ngả dưới đất, rõ ràng đã chịu cú va đập mạnh nhưng lớp vỏ kim loại đen xì vẫn còn y nguyên, không có vết trầy xước nào.

Giữa bóng tối không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay, ánh đèn tượng trưng cho nguồn điện vẫn còn nhấp nháy, âm thanh quỷ dị vang lên từ trong:

“Nơi này.”

“Nơi này.”

“Nơi này.”

Giọng nói lặp đi lặp lại, như thể một loại lời nguyền nào đó đang thu hút và kêu gọi một vài sự tồn tại ẩn trong bóng tối.

*

Ôn Giản Ngôn và Đồng Dao sánh vai tiến về phía trước.

Đột nhiên Đồng Dao nhíu mày, trên mặt lộ vẻ kinh nghi bất định: “Tôi cảm thấy có điều không ổn.”

Cô là một nhà ngoại cảm, cho dù không kích hoạt thiên phú thì cô vẫn nhạy cảm hơn nhiều so với Ôn Giản Ngôn.

Nghe Đồng Dao nói, Ôn Giản Ngôn dừng bước:

“Hãy cho em nhìn tay chị.”

Đồng Dao mím môi xắn tay áo lên.

Vết hoen tử thi xanh tím đã lan đến gần cẳng tay, rõ ràng cô mới là người đến sau, thế nhưng trình độ thối rữa đã vượt qua Ôn Giản Ngôn.

Nói cách khác, nguồn gốc lời nguyền nằm trên kệ bên phải của Đồng Dao.

Hơn nữa… họ đang cách nó rất gần.

Hai mắt Ôn Giản Ngôn sáng ngời.

Hắn nhìn Đồng Dao: “Bây giờ là lúc chị kích hoạt thiên phú.”

Mặc dù lợi dụng sự thay đổi của cơ thể để đo khoảng cách, nhưng việc xác định vị trí chính xác vẫn cần kích hoạt thiên phú ngoại cảm.

Đồng Dao hít sâu một hơi rồi nhắm mắt vào.

Khi mở mắt ra, một lớp màng trắng bao phủ trên nhãn cầu cô.

Cô đảo đôi mắt kì dị, tìm kiếm thứ gì đó trên kệ hàng gần mình nhất.

Trong khi đó.

Kỳ Tiềm và những người khác ở cửa bỗng nhiên sinh ra cảm giác chẳng lành.

Bên trong ngọn đèn dầu bị hàn chết trên mặt quầy thu ngân, ánh sáng chập chờn dữ dội, như thể đã bị ảnh hưởng bởi một sức mạnh không rõ.

Đám người sửng sốt ngầm dừng động tác, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Bên ngoài cửa kính tối đen như mực.

Trong bóng tối, tựa hồ loáng thoáng truyền đến âm thanh quỷ dị.

“Cộp, cộp, cộp.”

Tiếng bước chân?!

Chuyện này là thế nào?!

Mọi người hoảng hốt sợ hãi nhìn nhau. Dưới ánh đèn lờ mờ, bọn họ nhìn thấy sự kinh ngạc cùng sợ hãi trong mắt đồng đội.

Chẳng lẽ…

Là đợt “khách hàng” tiếp theo đến cửa?

Nhưng mà lần này bọn họ còn chưa xử lý xong mối nguy hiểm, một khi có nguy hiểm mới xuất hiện, hai thứ gộp lại sẽ mang đến sự huỷ diệt khủng khiếp!!

Nguy cơ cả nhóm bị diệt treo lơ lửng trên đầu, mang tới cảm giác lạnh lẽo gần như tuyệt vọng.

Ngoài cánh cửa kinh là bóng đen vô hạn, không thể nhìn thấy gì hết, cũng không thể phân biệt được gì. Thứ duy nhất có thể hoạt động và trở nên nhạy bén hơn hẳn dưới sự sợ hãi chính là thính giác.

“Cộp cộp cộp.”

Tiếng bước chân đến gần.

“Cộp…”

Những bước chân mới đang gia nhập.

Chờ đã, có nhiều hơn một tiếng bước chân?!!

Có thể ông trời đang đùa giỡn họ. Trong bóng tối, ngày càng có nhiều tiếng bước chân nối đuôi nhau gia nhập, hơn nữa toàn bộ đều đang hướng về phía này…

Một, hai, ba…

Nhiều “người” đang tới gần đây.

Nỗi kinh hoàng âm u đang giáng xuống.

Hết chương 214

 

------oOo------