Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 53



Cố Hoài Ninh đến Kinh Sơn, lúc này đã qua giờ ăn sángcủa đơn vị.

Anh đẩy cửa phòng bước vào, chiến sĩ thông tin Tiểu Lýđang quét tước dọn dẹp vệ sinh trong phòng, nhìn thấy anh đến mặt cậu ta khônggiấu nổi vẻ kinh ngạc. Cố Hoài Ninh đang vui vẻ, trên môi lộ ra một nụ cười gậtđầu với Tiểu Lý, kéo ghế ra ngồi xuống.

"Hôm nay có việc gì không?"

Tiểu Lý trên tay cầm chiếc khăn lau, ngập ngừng trảlời: “Không ạ, không có gì.."

Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cậu chiếnsĩ thì đang lầm bầm, sự kiện lớn nhất chính là việc kia của anh chứ làm gì còncó việc nào khác lớn hơn. Nhưng thấy tâm trạng vui vẻ của đội trưởng, cậu lạikhông dám nói ra, may mà Cố Hoài Ninh chỉ vô tình hỏi, nghe nói vậy thì khoátkhoát tay cho cậu ta đi ra ngoài.

Tiểu Lý đi ra ngoài chưa kịp đóng cửa lại thì TriệuKiền Hoà đã bước vào, mũ cầm ở trên tay. Hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trờichiếu ánh nắng ấm áp xua bớt đi cái giá lạnh của mùa đông, không gian bừng lênsáng lạn, vậy mà mặt Triệu Kiền Hoà lại u ám buồn rầu, Cố Hoài Ninh nhịn khôngđược lại liếc nhìn anh thêm mấy lần.

"Sao vậy?"

Triệu Kiền Hoà thấy trên bàn có ly nước lọc để sẵnliền bưng lên uống một hơi, xong chậc chậc miệng nói, "Lạichuyện về nhà chứ còn chuyện gì nữa. Ba mẹ mình liên tục gọi điện thoại giụcvề, tuy nói là về ăn Tết, sum họp gia đình, nhưng mục đích chính là về để đixem mắt, mình còn lạ gì." Ngừng lại một chút, nhịnkhông được anh lại oán giận nói tiếp, "Mấy nămnay xem mặt hết cô này tới cô khác, đánh giá thẩm định tốt xấu đẹp đẽ cả mộtđám mệt cả người, vậy mà hai ông bà cứ liên tục đốc thúc không ngừng, thời giantrước còn gọi điện đến than thở với cả ba cậu."

Cố Hoài Ninh cười, mấy ngày vừa qua anh không có mặt,có lẽ Triệu Kiền Hoà cũng vất vả không ít, lại có bức xúc mà không chỗ để pháttiết tâm sự. Thấy Triệu Kiền Hoà vẫn chưa hết hậm hực, anh đứng dậy rót thêmmột ly nước nữa đưa qua cho bạn, nói "Vậy thìcứ nói thẳng với ba cậu cho rõ ràng, bảo là cậu có đối tượng rồi, để hai ông bàđừng can thiệp nữa."

Triệu Kiền Hoà đang uống nước nghe câu này thì độngtác khựng lại, ly nước vẫn đặt nguyên bên miệng một lúc, cuối cùng anh cười thởdài, "Thôi đừng, mình đã suy nghĩ kĩ rồi, côấy và mình không có khả năng." Nói xong anh đánh giá vẻmặt Cố Hoài Ninh, nói gằn từng tiếng, "Cố Tam, cậunên hiểu một điều, Khinh Vũ không phải là Lâm Kha."

Bàn tay đang lật lật tập tài liệu của Cố Hoài Ninhkhựng lại, đúng vậy, đây là điều mà Lục Khinh Vũ thông minh hơn Lâm Kha.

Trong thoáng chốc bầu không khí trở nên im lặng. CốHoài Ninh buông tập tài liệu xuống bàn, vỗ bả vai Triệu Kiền Hoà nói, "Thôi,đi tìm Nhạc Khải đi, tiện thể làm quen luôn với Chính uỷ mới được điều đến, bànbạc công tác mấy tháng sắp tới đây."

Triệu Kiền Hoà cười, "Hàhà, mấy tháng nữa tha hồ việc cho cậu làm nhé, cấp trên đã thông báo sẽ có hộinghị quốc tế rất quan trọng diễn ra ở thành phố T, vấn đề an ninh họ cũng đãgiao cho chúng ta rồi, qua tháng hai, tháng ba có khi còn phải luyện tập nữa ấychứ. Chiều nay sẽ có người phụ trách xuống bàn bạc, còn mở tiệc chiêu đãi nữa,sao, đi không?"

Thấy lông mày Cố Hoài Ninh cau lại, Triệu Kiền Hoàliền nói luôn, "Nếu không đi được thì thôi,một mình mình đại diện cũng được."

Cố Hoài Ninh cười rộng mở, "Khôngcần, người ta đã tự đến tận đây rồi, chúng ta không thể không nể mặt."

Buổi tiệc diễn ra ở một khách sạn lớn nhất thành phố.Hội nghị quốc tế lần này lớn thế nào không cần nói cũng biết, chỉ qua cách đốiphương đặt tiệc chiêu đãi những sĩ quan cấp cao phụ trách vấn đề an ninh chohội nghị mọi người cũng hiểu được phần nào. Một bàn tiệc có tới bảy, tám bìnhrượu 05 Bordeaux. Ly rượu của Cố Hoài Ninh bị rót đầy tới mức tràn cả ra ngoài,anh nhíu mày.

Ngẩng đầu lên thấy Triệu Kiền Hoà hất cằm nhìn anh vớivẻ mặt lo lắng. Anh hơi lắc đầu ý bảo bạn đừng lo. Tửu lượng của anh tuy rằngkhá tốt, nhưng vì bị đau dạ dày cho nên không thể uống nhiều. Ngày hôm kia ănmột bữa cơm với mấy ông tai to mặt lớn đã uống tới quá mức quy định rồi, xem rahôm nay không tránh được, lại phải uống thêm lần nữa vậy.

Không phản cảm đến mức như anh tưởng, hơn nữa, hìnhnhư nơi sâu thẳm nào đó từ trong đáy lòng, anh thấy nhơ nhớ hương vị ly nướcmật ong ấm áp đêm nào.

Cả chủ và khách đều nhiệt tình ăn uống, sảng khoáicụng ly. Xong xuôi đâu đó, ra khỏi cửa khách sạn Cố Hoài Ninh lấy điện thoạira, còn chưa kịp nhìn xem mấy giờ thì màn hình đã sáng lên báo có điện thoạigọi tới.

Ấn phím nhận nghe, giọng ba anh sang sảng vang lên,"HoàiNinh, Lương Hoà vừa gọi điện nói mai sẽ về cùng với ba, sao đột nhiên lạicó chuyện này?"

Đồng hồ treo tường trên phòng khách chỉ đúng mười giờ,Lương Hoà mệt mỏi nằm trên ghế sô pha, bập bà bập bõm xem tivi. Chiếc laptoptrên bàn chợt loé lên báo có email mới, cô hơi ngồi dậy mở ra xem, chưa kịp đọcthì cửa phòng đã bật mở.

Cô lập tức đứng dậy nhìn ra cửa. Bóng người mặc quânphục màu xanh lục bước vào, động tác nhẹ nhàng như rón rén, giống như là sợđánh thức cô, anh quay người lại nhìn thấy cô vẫn còn chưa ngủ, lông mày quảnhiên nhíu lại.

"Đã nói cứ đi ngủ trước đi sao khôngngủ?"

Nói cứ như là đang giáo huấn một đứa trẻ vậy. LươngHoà hơi mím môi, cầm ly nước mật ong đã để sẵn trên bàn đưa cho anh. Cố HoàiNinh kinh ngạc, lại nhíu mày nhìn cô thêm lần nữa.

"Anh Kiền Hoà gọi điện thoại đến nóitối nay anh uống rượu." Khi côbước tới gần, quả nhiên ngửi thấy người anh đầy mùi rượu, "Haihôm nay sao uống mãi vậy?"

Anh cười nhẹ, cầm ly nước uống một hơi cạn sạch. MàLương Hoà im lặng cúi đầu, cô hiểu được ý tứ của anh, anh chỉ mỉm cưởi, cónghĩa là anh không muốn nói. Tâm trạng của cô đột nhiên rất uể oải, không cònhứng thú nữa, cô tắt tivi, tắt máy tính, chuẩn bị về phòng ngủ.

Chưa kịp xoay người, cánh tay đã bị anh kéo lại.

"Sao? Giận vì anh uống rượu hả?" Một bàntay còn lại anh đưa lên thái dương day day, "Hôm naylà không tránh được, lần sau anh sẽ dùng nước lọc đối phó, được không?"

Ai thèm quan tâm anh dùng cái gì để đối phó, tốt nhấtlà uống cho bục dạ dày luôn đi. Lòng cô lầm bầm oán, giãy cánh tay ra muốn đivề phòng ngủ. Nhưng dường như uống rượu vào anh lại càng mạnh mẽ hơn, cho dù côgiãy thế nào anh cũng không buông tay ra. Đôi mắt anh sâu thẳm như một hồ nướckhông đáy, trầm tĩnh nhìn cô chăm chú. Không khí giữa hai người căng thẳng mộtlúc, anh thua trận trước, thở dài một hơi, "Saovậy em?"

Cô đang cáu kỉnh, rõ ràng tới mức anh chỉ cần liếcnhìn một cái liền đã nhận ra. Anh cẩn thận nghĩ lại một lượt nhưng lại khôngtìm ra được lí do vì sao.

Không giãy ra được cánh tay anh, Lương Hoà đành chịu,cúi đầu nói, "Em đi xả nước cho anh tắm,bây giờ khuya rồi đi nghỉ sớm đi, ngày mai em sẽ về cùng với ba."

Nghe đến chuyện này mặt anh nhăn lại, "Tạisao đột nhiên lại muốn đi về?"

"Anh buông ra đã."

Cánh tay anh siết chặt tới mức cô đau, động tác nhíumày của cô ánh vào trong mắt anh khiến anh thở dài. Cố Hoài Ninh buông lỏngcánh tay cô ra, bàn tay anh sờ lên chỗ cô bị đau, vuốt ve nhẹ nhàng. Không biếttại vì cảm xúc ấm ức trong lòng, hay là bởi vì động tác dịu dàng chiều chuộngcủa anh vào lúc này, mũi Lương Hoà cay cay, khoé mắt bắt đầu ướt.

Cố Hoài Ninh vuốt tay cô một lát, khi ngẩng đầu lênlập tức liền nhìn thấy vẻ mặt đó của cô. Anh ngẩn ra, cảm thấy thật khổ sở, mộtbàn tay áp vào sau gáy Lương Hoà, kéo cô ôm vào trong ngực, "Cốphu nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho anh biết được không?"

Lương Hoà hít hít mũi, vùi mặt trong ngực anh nói, "Emnghĩ rồi, để em về với ba, không nên để ba về một mình. Lúc trước chúng ta tuỳtiện bỏ đi đã là không tốt rồi, bây giờ nếu để ba về một mình, e rằng sau nàyba mẹ sẽ trách em."

"Sẽ không sao đâu, em nghĩ nhiều quáthôi." Giọng anh thản nhiên, cứnhư cô cả nghĩ vậy.

Lương Hoà bực mình, bắt đầu giận lên, "Vậythì cứ xem như em nghĩ nhiều đi, dù sao đi nữa đó cũng không phải là lí do duynhất khiến em trở về."

"Còn việc gì nữa?" Anhcũng nhịn không được cao giọng lên.

"Đơn từ chức của em vẫn chưa được phêduyệt, Toà soạn vừa mới gửi mail yêu cầu em quay về tiếp tục đi làm." Thấyanh nhíu mày cô lập tức bổ sung thêm, "Công việclần này em làm cùng Hạ An Mẫn, vả lại sẽ không gặp mấy người khó tính như ChuCánh, cho nên, em sẽ về."

Nói xong cũng không thấy anh ý kiến gì, cô giận nóithêm một câu, "Em không phải là cần sựđồng ý của anh đâu, chỉ là muốn thông báo cho anh như vậy thôi, em phải về đểlàm việc."

Thật lâu sau, cô nghe thấy tiếng anh cười.

"Vậy ý của em có nghĩa là, không chỉvề ăn Tết, mà còn muốn tiếp tục trở lại làm ở Toà soạn cũ? Còn.."

Anh dừng lại không nói tiếp. Còn một vấn đề, hai vợchồng lại tiếp tục ở riêng hai nơi, mấy tháng thậm chí cả nửa năm mới có thểgặp một lần. Nhưng câu này anh kìm lại không nói tiếp.

Cố Hoài Ninh nheo mắt nhìn cô, không biết cô giả vờkhờ khạo hay là khờ khạo thật. Chẳng lẽ cô không phát hiện ra rằng quan hệ củahai vợ chồng đang dần dần đi vào thời kỳ trăng mật? Vậy mà giữa thời kỳ trăngmật cô bỗng nhiên lại đề xuất ý muốn ở riêng? Anh rất muốn hỏi cô, cuối cùng aimới là người có vấn đề về tình cảm.

Cố Hoài Ninh thở dài, "LươngHoà, đừng giận dỗi nữa, muộn rồi đi ngủ đi đã, ngày mai chúng ta sẽ bàn lại vấnđề này."

Nói xong anh xoay người muốn đi tắm, lần này đổi thànhcô giữ chặt anh lại.

Lương Hoà mím môi nói cương quyết, "Khôngphải là em giận dỗi hay gì cả, thật ra mấy hôm nay em đã suy nghĩ về một sốchuyện. Khoảng cách giữa hai chúng ta quá lớn, cho dù là ai nhìn vào cũng cóthể thấy, anh luôn luôn che chắn trước em, em luôn được anh bao bọc chechở." Cô nở nụ cười, "Đáng ramà nói, với tình huống như thế thì sẽ có không ít người hâm mộ em. Nhưng cóđiều em không thích bị như vậy, em không muốn lúc nào cũng bị anh che chở, nhưthế sẽ khiến anh mệt mỏi, cũng sẽ làm cho em cảm thấy em không xứng đáng vớianh, không đủ tư cách làm vợ anh. Cho nên, em muốn cố gắng phấn đấu để có thểthành công hơn một chút nữa, như vậy em mới cảm thấy cân bằng."

Sự phân tích của cô dường như rất hợp lý, khiến CốHoài Ninh không thể phản bác được. Nhưng lòng anh lại cảm thấy không đúng cholắm, trong nhất thời anh không phát hiện ra là không đúng ở chỗ nào.

Không đợi anh trả lời, Lương Hoà nắm chặt tay anh, lắcnhẹ, "Em nghĩ thế, anh đồng ý không?"

Cố Hoài Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp củacô, trong lòng bừng lên một cảm giác hoảng hốt. Lương Hoà không phải là một côgái quá xinh đẹp, cũng không phải hết sức thông minh, nhưng lại hết sức hấp dẫnanh. Đối với anh mà nói sự hấp dẫn này không phải là bình thường, không thể lýgiải rõ ràng đầy đủ, cũng không thể bỏ qua không quan tâm tới, lại càng khôngthể buông tay.

Khi còn học bên Anh, sĩ quan huấn luyện của anh từngnói một câu, "Là một người chiến sĩ thì cầnphải có sự tự chủ, luôn luôn trấn định tự chủ dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào,không thể có điều gì mà trong vòng ba mươi giây không thể gạt bỏ được."

Nhưng trầm mê, lại là một sự đả kích trí mạng.

Cho nên trong suốt những năm tháng sau đó, trong thâmtâm anh luôn ra mệnh lệnh cho chính bản thân mình đi tìm sự trầm mê đó, đi tìmmột nơi mà có thể phát ra lực hấp dẫn, để thử nghiệm sự tự chủ của mình. Mãicho tới ngày hôm đó, khi anh nhìn thấy nụ cười trên môi cô. Nụ cười đó không nởhoàn toàn, cũng không đặc biệt rực rỡ, nhưng lại làm cho khuôn mặt cô bừng lên,mắt cô sáng long lanh, đôi đồng tử màu hổ phách trong suốt như ánh sao nhỏ trênbầu trời, như là một thứ gì đó thuần khiết trắng trong nhất, anh không thể hìnhdung được. Tóm lại, anh đã trầm mê hoàn toàn vào trong đó. Mỗi lần cô dùng ánhmắt ấy nhìn anh, anh luôn luôn rất khó lòng cự tuyệt cô. Nghĩ tới đây, Cố HoàiNinh thở dài một hơi, cảm thấy bất lực với chính mình.

Bản thân anh không cần quan tâm người ta bàn luận rasao, nhưng nói như vậy thì không thể thuyết phục được Lương Hoà. Bởi vì khôngphải anh để ý tới điều đó, cũng không phải những người khác để ý, người để ýchính là cô.

Cuối cùng anh kìm chế chính mình, nhìn Lương Hoà khẽtrả lời, "Được rồi, anh đồng ý."

Lương Hoà thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng trong lòng bởivì câu trả lời của anh mà lại cảm thấy trống vắng. Cô do dự một chút rồi vòngtay ôm người anh.

Cố Hoài Ninh, hãy để tình yêu của chúng ta thử tháchmột lần xem sao.